"Đừng chạm vào tôi." Anh cũng rền rĩ, thả cổ tay tôi ra, hai tay anh giữ chặt lấy hông tôi.
bạn đang xem “50 sắc thái (18+) - E. L. James” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Bám lấy thành bồn, tôi chuyển động lên rồi xuống thật chậm, mắt mở to nhìn anh. Anh cũng nhìn tôi, miệng hé mở, hơi thở sâu và dồn dập – lưỡi anh nằm giữa hai hàm răng. Nhìn anh thật... nóng bỏng. Chúng tôi đều ướt nhẹp, đầy ham muốn và cùng nhau chuyển động. Tôi rướn lên hôn anh. Anh khép mắt lại. Tôi thận trọng đưa tay ôm lấy đầu anh, luồn những ngón tay vào tóc, môi vẫn không rời khỏi miệng anh. Chuyện này được phép mà. Anh thích thế. Tôi cũng vậy. Chúng tôi cùng chuyển động. Tôi tóm lấy tóc, giật đầu anh ngả ra sau, đầy chiếc hôn vào sâu hơn nữa, cưỡi lên người anh, tăng tốc, thúc nhịp điệu dồn dập. Tôi nấc lên trong miệng anh. Anh bắt đầu nâng tôi lên nhanh hơn, nhanh hơn nữa... giữ chắc hông tôi. Hôn đáp lại tôi. Cả môi và lưỡi chúng tôi đều ướt đẫm, tóc bết lại và hông liên tục chuyển động. Tất cả cảm xúc... trào lên một lần nữa. Tôi khép lại... bắt đầu nhận thấy cái co xiết thắm thiết này... đang nhanh hơn. Và nước... nước văng tung toé quanh chúng tôi, tạo xoáy từ chính chúng tôi, cơn xoáy dữ dội khi chuyển động của chúng tôi mỗi lúc một mãnh liệt... nước văng khắp nơi như những gì đang diễn ra bên trong tôi... Và tôi mặc kệ.
Tôi yêu người đàn ông này. Tôi yêu sự đam mê của anh, cả những hệ quả tôi gánh chịu từ anh. Tôi yêu anh khi đã bay từ rất xa đến để gặp tôi. Tôi yêu cách anh quan tâm đến tôi... anh quan tâm. Không thể tin nổi, quá tràn trề. Anh là của tôi và tôi là của anh.
"Đúng rồi, em yêu," anh thở dốc.
Vậy là cơn cực khoái xâm lấn tôi ở đỉnh điểm đam mê quay cuồng, xé tung tôi. Và bất thần Christian đẩy sâu tôi vào anh... tay anh đỡ quanh lưng tôi khi anh tự giải phóng mình.
"Ana, em yêu," anh rên lên, âm thanh hoang dại, lay động tận tâm can tôi.
Chúng tôi nằm nhìn nhau, đôi mắt xanh chìm trong cặp mắt xám trên chiếc giường cỡ siêu đại, tay ôm gối. Trần truồng. Không chạm vào nhau. Chỉ chiêm ngưỡng và thán phục, người chuồi trong tám ga trải giường.
"Em muốn ngủ chưa?" Christian hỏi, giọng anh mềm mại, đầy ân cần.
"Không. Em không mệt."
Tôi cảm thấy mình vẫn tràn trề năng lượng đến kỳ lạ. Giờ mà cùng nói chuyện thì tuyệt, nói mãi không dừng.
"Em muốn làm gì nào?" Anh hỏi.
"Em muốn mình nói chuyện."
Anh cười. "Nói chuyện gì?"
"Chuyện phiếm nhé."
"Về chuyện gì?"
"Về anh."
"Chuyện phiếm về tôi?"
"Anh thích bộ phim nào nhất?"
Anh nhoẻn cười. "Lúc này là Dương cầm."
Nụ cười của anh ấm áp, lan tỏa.
"À ra vậy. Em không biết. Nhạc phim buồn và cuốn hút đến thế mà, chắc anh biết chơi bài đó phải không? Chắc ngài cũng có khá nhiều thành tích, phải không thưa ngài Grey."
"Thành tích lớn nhất của tôi là cô, cô Steele."
"Vậy em là số mười bảy."
Anh cau mày tỏ ý chưa hiểu. "Mười bảy?"
"Số những cô gái anh đã... hmm quan hệ."
Môi anh khẽ cong, ánh mắt gợn lên vẻ hoài nghi. "Không chính xác thế."
"Anh nói là mười lăm mà." Tôi hoang mang.
"Đó là số người ở trong phòng giải trí. Tôi tưởng ý em hỏi thế. Em có hỏi tôi quan hệ với bao nhiêu người đâu."
Chúa ơi... thế là còn nhiều hơn nữa... Bao nhiêu?Tôi nhìn anh.
"Kiểu va-ni?"
"Không. Em là người duy nhất đấy." Anh lắc đầu, vẫn cười toe toét với tôi.
Sao anh lại thấy chuyện này đáng cười nhỉ? Mà tại sao mình cũng cười lại với anh như con ngốc thế này?
"Tôi không thể cho em biết con số cụ thể được. Tôi không đánh dấu trên cột giường hay ở đâu cả."
"Thế còn ước lượng – chục, trăm... ngàn?" Mắt tôi cứ dại đi vì tưởng tượng ra những con số khổng lồ.
"Chục thôi. Vì lòng trắc ẩn, chỉ khoảng chục thôi."
"Tất cả đều đóng vai phục tùng?"
"Ừ."
"Anh thôi cười với em như thế có được không." Tôi hơi cáu với anh, mặt vẫn làm bộ như không có gì.
"Không được. Nhìn em rất buồn cười." "Buồn cười theo kiểu lố bịch hay kiểu phá lên cười ha hả?
"Mỗi thứ một chút, tôi nghĩ vậy." Anh nhại lại giọng tôi.
"Anh đào tạo mấy cô ả đó."
Anh chồm sang hôn lên chóp mũi tôi. "Chuyện này sốc đấy, Anastasia. Sẵn sàng chưa?"
Tôi gật đầu, mắt mở to, mặt vẫn nghệt ra cười ngớ ngẩn.
"Tất cả người phục tùng đều được đào tạo, song song với sự huấn luyện của tôi.
Có nhiều nơi ở tại và quanh Seattle, người ta có thể đến và thực hành. Cũng như học điều mà tôi làm."
Gì cơ?
"Ồ."
Tôi chớp chớp mắt.
"Ừ, đó là kiểu quan hệ mua bán, Anastasia."
"Không có gì đáng để tự hào," tôi được dịp cao ngạo, "anh nói đúng... em thật sự choáng váng đấy. Thảo nào, em chẳng thể làm gì để anh bị sốc nổi."
"Em mặc đồ lót của tôi."
"Chuyện đó làm anh bị sốc ư?"
"Ừ."
Nữ thần nội tại thực sự bị bất ngờ.
"Cả chuyện em không mặc quần lót đi gặp bố mẹ tôi."
"Anh cũng sốc chuyện đó ư?"
"Ừ."
Hả, điều đó càng làm tôi thêm ngạc nhiên.
"Hình như em chỉ toàn làm anh bị sốc những chuyện liên quan đến đồ lót thôi."
"Em nói với tôi em là trinh nữ. Đó là cú sốc lớn nhất."
"Vâng, mặt anh lúc đó đã được ghi lại." Tôi rúc rích cười.
"Em để tôi quan hệ với em bằng roi da."
"Chuyện đó cũng làm anh sốc à?"
"Ừ."
Tôi cười tít mắt
"Nếu vậy em có thể để anh làm vậy lần nữa."
"Chà, tôi cũng mong lắm, cô Steele. Cuối tuần này thì sao?"
"Được." Tôi đáp tỉnh queo.
"Được à?"
"Vâng. Em sẽ lại vào Căn Phòng Đỏ nữa."
"Em gọi tên tôi."
"Cả chuyện đó cũng làm anh sốc ư?"
"Tôi thích cái cách nó gây sốc cho tôi."
"Christian."
Anh nở nụ cười.
"Ngày mai tôi định làm gì đó." Mắt anh lấp lánh sự hào hứng.
"Sao cơ?"
"Một bất ngờ. Cho em." Giọng anh trầm và ấm.
Tôi nhướng mày và cố kiềm chế một cái ngáp.
"Tôi làm cô chán đến thế à, cô Steele?" Giọng anh mỉa mai.
"Không bao giờ."
Anh nghiêng người sang, hôn môi tôi dịu dàng.
"Ngủ nào." Anh ra lệnh rồi tắt đèn.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng khi vừa nhắm mắt lại, mệt lả và viên mãn, tôi cảm thấy như mình đang ở giữa tâm bão. Và bất chấp cả những gì anh vừa nói lẫn những gì anh chưa kể, tôi không lúc nào thấy mình hạnh phúc như giây phút này.
Chương trước | Chương sau