Snack's 1967
50 sắc thái (18+) - E. L. James

50 sắc thái (18+) - E. L. James


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 25
5 sao 5 / 5 ( 15 đánh giá )

50 sắc thái (18+) - E. L. James - Chương 19

↓↓

Chúng tôi cùng vào phòng khách. Mia vẫn nắm tay tôi. Căn phòng rộng, bài trí rất thẩm mỹ theo tông kem, nâu và xanh nhạt – tiện nghi, tinh tế và rất có phong cách. Kate và Elliot đang ngồi ở sofa, thưởng thức dở sâm-panh. Kate tiến đến ôm tôi, lúc đó, Mia mới chịu buông tay tôi ra.

bạn đang xem “50 sắc thái (18+) - E. L. James” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Chào, Ana." Cô ấy cười tươi rồi quay sang khẽ gật đầu với Christian.


"Christian."


"Chào Kate." Anh lịch sự đáp lại.


Tôi nhíu mày trước kiểu xã giao của hai người. Elliot ôm ghì lấy tôi nồng nhiệt. Gì thế này, đây là Tuần lễ ôm Ana hay sao đây? Chỉ là cách bày tỏ tình cảm thôi – dù không quen thuộc với tôi lắm. Christian đứng bên cạnh, liền choàng tay sang hông tôi. Anh kéo tôi lại gần bên. Cả nhà đều thấy cử chỉ ấy. Thật ái ngại.


"Uống nhé?" Bác trai có vẻ bình tĩnh hơn cả. "Prosecco được không?"


"Được ạ." Christian và tôi cùng nói một lượt.


Ơ... thật kỳ lạ. Mia vỗ tay.


"Hai người cùng nói một lượt mới ghê chứ. Để con đi lấy." Cô ấy phóng ra khỏi phòng.


Tôi ngượng chín người, nhìn sang thấy Kate đang ngồi với Elliot, bất chợt ý nghĩ này vụt đến, lý do duy nhất Christian mời tôi là vì Kate ở đây. Có lẽ Elliot hoàn toàn thoải mái và vui vẻ mời Kate về gặp bố mẹ anh. Nhưng Christian thì rơi vào thế kẹt – anh biết thể nào Kate cũng kể chuyện này với tôi. Tôi chau mày trước ý nghĩ đó. Anh bị buộc phải mời tôi. Chuyện đó thật trần trụi và đau xót. Tiềm Thức gật gù một cách thông hiểu, trưng ra bộ mặt cuối-cùng-thì-cũng-biết-mình-ngốc.


"Bữa tối sắp xong rồi." Bác Grace nói và theo Mia bước ra khỏi phòng.


Christian nhíu mày khi nhìn sang tôi,


"Ngồi đi." Anh bảo, chỉ cho tôi một chiếc ghế bọc nhung.


Tôi ngồi xuống như anh bảo, cẩn thận khép chân vào. Anh ngồi bên cạnh nhưng không hề chạm vào tôi.


"Cả nhà đang nói về kỳ nghỉ, Ana à." Bác Grey dịu dàng kể. "Elliot đã quyết định sẽ cùng gia đình Kate đến Barbados một tuần."


Tôi liếc sang Kate, cô ấy cười hớn hở, mắt to ngời sáng. Kate thật rạng rỡ. Katherine Kavanagh, đẳng cấp ghê chứ!


"Cháu có định đi nghỉ ở đâu không, sau khi vừa tốt nghiệp không?" Bác Grey hỏi.


"Cháu đang tính về Georgia vài ngày ạ." Tôi đáp.


Christian nhìn tôi, hấp háy mắt, vẻ mặt vẫn bình tĩnh. Ôi khỉ. Tôi chưa nói chuyện này với anh.


"Georgia?" Anh lặp lại.


"Mẹ em đang ở đó, lâu rồi em chưa gặp mẹ."


"Em đã định bao giờ đi?" Anh trầm giọng.


"Tối mai anh ạ."


Mia trở lại phòng, mang thêm cho chúng tôi hai ly sâm-panh rót đầy rượu prosecco màu hồng nhạt.


"Uống vì sức khỏe nhé." Bác Grey nâng ly lên. Đúng là chồng của bác sĩ, tôi mỉm cười.


"Đi bao lâu?" Christian hỏi, anh đang cố tỏ ra mềm mỏng.


Thôi chết rồi... anh ấy bực mình.


"Em vẫn chưa biết. Còn tùy vào cuộc phỏng vấn ngày mai."


Anh nghiến răng lại, bên kia, Kate vừa lướt một cái nhìn tọc mạch sang và mỉm cười quá đỗi duyên dáng.


"Ana rất xứng đáng có một kỳ nghỉ." Kate nói câu ấy nhằm vào Christian. Sao cô ấy cứ hằm hè với Christian thế nhỉ? Có chuyện gì với Kate thế?


"Cháu sắp đi phỏng vấn à?" Bác Grey hỏi.


"Vâng ạ, cháu xin làm thực tập sinh ở hai nhà xuất bản, ngày mai ạ."


"Vậy bác chúc cháu nhiều may mắn nhé."


"Bữa tối sẵn sàng rồi đây." Bác Grace thông báo.


Chúng tôi cùng đứng lên. Kate và anh Elliot theo bác Grey và Mia rời khỏi phòng. Tôi vừa định bước theo sau thì Christian giữ lấy khuỷu tay tôi lại, kéo sang một góc.


"Bao giờ em mới định cho tôi biết em sắp đi?" Anh hỏi rất nhanh. Giọng vẫn mềm mỏng nhưng mặt anh giận dữ.


"Em không đi đâu cả. Em chỉ gặp mẹ thôi và đó là điều duy nhất em nghĩ."


"Thế còn dự định của chúng ta?"


"Chúng ta đã có dự định gì đâu?"


Anh nheo mắt rồi có vẻ nhớ ra. Buông tay tôi, anh đỡ khuỷu tay dẫn tôi rời khỏi phòng.


"Chuyện này chưa xong đâu." Anh thì thầm đầy đe dọa khi chúng tôi bước sang phòng ăn.


Ố là la. Đừng có giận đến độ xoắn như thế và... nhớ trả quần cho em nữa. Tôi liếc anh.


Phòng ăn làm tôi liên tưởng ngay đến phòng ăn riêng ở Heathman. Chùm đèn pha lê treo bên trên chiếc bàn ăn bằng gỗ, màu sẫm. Trên tường treo một tấm gương khổng lồ, hoa văn trang trí cầu kỳ. Bàn ăn phủ khăn vải trắng, đã được bày biện xong, chính giữa bàn trang trí một bát mẫu đơn hồng nhạt. Quả là ấn tượng.


Chúng tôi ngồi xuống ghế. Bác Grey ngồi đầu bàn, tôi ngồi bên phải ông, tiếp theo là Christian. Bác Grey với lấy chai vang đỏ đã mở và châm thêm cho Kate. Mia ngồi xuống bên Christian và nắm lấy tay anh, siết thật chặt. Christian mỉm cười dịu dàng với cô.


"Sao anh gặp được chị Ana thế?" Cô hỏi anh.


"Cô ấy phỏng vấn anh để viết bài cho tờ báo sinh viên trường WSU."


"Mà Kate là biên tập viên." Tôi nói thêm, hy vọng chuyển hướng cuộc nói chuyện ra khỏi mình.


Mia cười với Kate, đang ngồi đối diện cô, bên cạnh Elliot và thế là họ bắt đầu câu chuyện về tờ báo sinh viên.


"Rượu nhé, Ana." Bác Grey hỏi.


"Vâng ạ."


Tôi mỉm cười. Bác rót đầy rượu vào ly tôi.


Tôi liếc sang Christian, đúng lúc anh cũng đang quay sang nhìn tôi, đầu anh hơi nghiêng sang một bên.


"Gì thế?" Anh hỏi.


"Anh đừng cáu với em nữa nhé." Tôi thì thầm.


"Tôi không cáu với em."


Tôi ngước nhìn anh. Anh thở dài.


"Thôi được. Tôi có cáu."


Anh nhắm mắt lại một lúc.


"Cáu-có-phạt ạ?" Tôi lo lắng.


"Có người to nhỏ gì kìa?" Kate xen vào.


Tôi đỏ mặt còn Christian nhìn cô theo kiểu chuyện-gì-cũng-nhúng-mũi-vào. Đến Kate cũng phải xìu xuống trước cái nhìn của anh.


"Nói về chuyến đi Georgia của tớ thôi mà." Tôi nói nhẹ nhàng, hy vọng cả hai kiên nhẫn hơn với nhau.


Kate mỉm cười, mắt lóe lên một tia ma mãnh.


"Hôm thứ Sáu cậu đi bar với José thế nào?"


Oái, chết mất, Kate ơi. Tôi trợn mắt lên với Kate. Cô nàng đang làm gì thế? Cô ấy cũng mở to mắt nhìn lại tôi, thế là tôi hiểu ngay Kate đang tìm cách làm Christian phát ghen. Cậu không biết đâu mà. Tôi vừa mới nghĩ tôi đã thoát.


"Cũng bình thường." Tôi đáp.


Christian hơi nghiêng người sang, thì thầm:


"Cáu-có-phạt đấy. Nhất là bây giờ." Giọng anh nhỏ mà... chết người.


Ôi không. Tôi lúng túng.


Bác Grace lại trở vào, mang theo hai chiếc dĩa, một cô gái trẻ, khá xinh, tóc vàng buộc đuôi ngựa, trang phục xanh nhạt rất hợp với cô, bưng một khay dĩa. Mắt cô ấy lập tức dán vào Christian. Mặt cô hồng lên và không ngừng nhìn Christian dưới hàng mi dài vuốt mascara. Gì nữa đây?


Chuông điện thoại nhà bỗng réo lên.


"Xin phép cả nhà." Bác Grey đứng lên, rời khỏi phòng.


"Cảm ơn Gretchen." Bác Grace nói nhẹ nhàng, nhìn theo bác trai đang bước khỏi phòng. "Cô cứ để khay lại trên giá nhé."


Gretchen gật đầu, liếc trộm một cái về Christian rồi mới chịu rời phòng.


Vậy là nhà Grey này có cả một đội ngũ gia nhân và nhóm gia nhân này lúc nào cũng ngước nhìn Người-Áp-đặt-tương-lai của tôi. Tối nay có còn gì tệ hơn nữa không? Trong bụng, tôi đang cáu bẳn với chính mình.


Bác Grey trở vào, nói với bác gái. "Gọi cho em đấy, em yêu. Bệnh viện."


"Mọi người dùng trước đi nhé." Bác mỉm cười đưa dĩa cho tôi rồi vội vã rời khỏi phòng.


Thức ăn thơm ngào ngạt – xúc xích và sò điệp nêm với tiêu đỏ, hẹ tây, trang trí bằng lá hương nhu. Mặc cho bao tử đang rên ư ử vì lời đe dọa của Christian, mặc cho cái liếc mắt thậm thụt của cô nàng Tóc Đuôi Ngựa xinh đẹp, và mặc cho thảm bại trong trận chiến mất quần lót, tôi vẫn thấy đói ngấu. Tôi đỏ mặt hiểu ra đây là hậu quả của những chấn động thể xác hồi trưa nay.


Lát sau, bác Grace trở lại, vẫn cau may. Bác trai nghiêng đầu một bên... y như Christian.


"Mọi chuyện ổn chứ, em?"


"Lại một ca sởi nữa." Bác Grace thở dài.


"Ôi trời."


"Vâng, một bệnh nhi. Ca thứ tư trong tháng này. Giá mà bố mẹ nào cũng nhớ tiêm phòng cho con cái." Bác lắc đầu phiền muộn rồi quay sang nhìn các con mỉm cười, "Ơn trời, mấy đứa nhà này không phải trải qua mấy chuyện đó, chỉ trừ thủy đậu thôi. Tội nghiệp Elliot." Bác vừa nói vừa ngồi xuống ghế, cười trìu mến với con trai.


Elliot ngừng nhai, nhăn nhó, ngọ nguậy tại chỗ. "Christian và Mia may hơn con. Chỉ bị có mấy mụn nước thôi."


Mia cười rúc rích, Christian thì trợn mắt lên.


"Mà bố, trận Mariners bố đi xem chứ?" Elliot rõ ràng muốn chuyển hướng cuộc nói chuyện.


Món khai vị rất ngon, tôi mải miết ăn trong khi anh Elliot, bác Grey và Christian nói về bóng chày. Christian có vẻ thoải mái và hơi trầm lặng khi ở trong nhà. Lòng tôi vẫn còn lo ngay ngáy. Kate khỉ gió, cậu đang lôi tôi vào trò gì đây? Liệu anh ấy có phạt mình thật không? Tôi nao núng với ý nghĩ đó. Tôi vẫn chưa ký bản hợp đồng nào hết. Mà có khi đừng có ký. Biết đâu tôi sẽ ở lì tại Georgia với mẹ, anh đâu thể nào tóm được tôi ở đó.


"Chỗ ở mới của cháu thế nào rồi?" Bác Grace hỏi thăm.


Tôi mừng vì bác đã hỏi đúng lúc, kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ và cũng là có chuyện để nói về chuyến dọn nhà.


Kết thúc món tráng miệng, Gretchen lại xuất hiện và không dưới một lần tôi muốn đặt tay lên tay anh để cô ả biết rằng – có thể anh năm mươi phần hỏng hóc đâu đó nhưng vẫn cứ thuộc về tôi. Cô ta dọn bàn, lượn lờ hơi bị lâu quanh Christian. Cũng may, thái độ của anh khá rõ ràng, dù vậy, nữ thần nội tại trong tôi vẫn đang cáu kỉnh và tâm trạng cô nàng không được tốt.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chấm đỏ

Chấm đỏ

Mọi thứ thay đổi, chầm chậm... *** 1. Không ai lưu tâm ở khúc quanh mọc một cái cây

27-06-2016
Giày đỏ

Giày đỏ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Giá như...

Giá như...

(khotruyenhay.gq) Thoa đã đánh đổi tuổi xuân cho cái sự nghiệp vô nghĩa này mà, giá như

30-06-2016
Chị và gánh hàng rau

Chị và gánh hàng rau

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Huyền và Trung

27-06-2016
Vấn vương đến chết

Vấn vương đến chết

(khotruyenhay.gq) Một khi đã yêu, thì xin anh. Khi yêu đừng quay đầu lại...! *** "Phụ nữ

28-06-2016