50 sắc thái (18+) - E. L. James

50 sắc thái (18+) - E. L. James


Tác giả:
Đăng ngày: 15-07-2016
Số chương: 25
5 sao 5 / 5 ( 76 đánh giá )

50 sắc thái (18+) - E. L. James - Chương 13

↓↓

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

bạn đang xem “50 sắc thái (18+) - E. L. James” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tôi gọi cho dượng Ray, giờ này hẳn dượng đang xem đội Sounders đấu ở Salt Lake City, nên có lẽ cuộc thăm hỏi của hai cha con sẽ ngắn ngủi thôi. Ông sẽ lái xe đến đây vào thứ Năm để dự lễ tốt nghiệp. Sau đó ông muốn dẫn tôi đi ăn. Lòng tôi tràn ứ mong muốn được nói chuyện với ba nhưng có gì đó cứ chẹn ngang cổ. Ông là sự vững chãi của tôi, đối lập với tính khí lãng mạn thất thường của mẹ.


Giữa chúng tôi có một mối dây liên kết đặc biệt. Dù ông chỉ là cha dượng, ông luôn đối đãi với tôi như con ruột, tôi không thể đợi thêm để gặp ông. Đến thứ Năm là quá lâu. Lòng quả cảm thầm lặng của ông là những gì tôi cần lúc này, là thứ tôi thiếu. Có lẽ tôi phải điều chỉnh khí chất Ray trong mình cho cuộc gặp ngày mai.


Kate và tôi tập trung đóng thùng và chia nhau mấy chai vang đỏ rẻ tiền. Cuối cùng, khi đã trèo lên giường, các thử trong phòng đã vào kiện gần hết, tôi thấy bình tĩnh hơn. Việc phải đóng thùng tất cả mọi thứ đã giúp tôi xao nhãng và mệt lả. Tôi muốn phần còn lại của đêm thật bình an. Tôi chuồi vào giường và thiếp đi nhanh chóng.


Paul trở lại Princeton trước khi chuyển đến New York, thực tập chocông ty tài chính. Cậu lẽo đẽo theo tôi cả ngày trong cửa hàng để xin một cái hẹn. Thật phiền hà.


"Paul à, lần thứ một trăm, tối nay tớ có hẹn mà."


"Không, không đâu, cậu chỉ nói thế để tránh tớ. Lúc nào cậu cũng tránh tớ."


Đúng thế... vậy là cậu biết cậu đã nhận được câu trả lời rồi còn gì.


"Paul, tớ không bao giờ nghĩ hẹn hò với em trai của chủ là ý hay."


"Thứ Sáu này cậu kết thúc công việc ở đây rồi còn gì. Mai cậu đâu còn đi làm nữa."


"Rồi tớ sẽ chuyến đến Seatđe vào thứ Bảy còn cậu thì cũng đến New York. Dù có cố thì chúng mình cũng không thể vượt từng đó đoạn đường để gặp nhau. Hơn nữa, tớ thật sự có cuộc hẹn tối nay."


"Với José?"


"Thế thì với ai?"


"Paul..." Tôi thở dài nặng nhọc. Cậu ấy sẽ không bỏ qua chuyện này. "Christian Grey."


Giọng tôi không giấu nổi bực dọc. Nhưng giả vờ bực dọc chỉ là một mẹo nhỏ thôi. Cằm Paul trễ xuống, cậu trợn mắt nhìn tôi, đờ ra. Há – chỉ cái tên thôi cũng khiến người ta tắt tiêng.


"Cậu hẹn hò với Christian Grey á?"


Cuối cùng, cậu lên tiếng sau khi hết sốc. Giọng đầy ngờ hoặc.


"ừ."


"Tớ hiểu rồi."


Trông Paul như vừa rơi từ đỉnh đồi xuống, thậm chí, lăn vòng vòng nữa, một mẩu xấu tính nào đó trong tôi thấy bực, đáng ra cậu nên thấy ngạc nhiên hơn nữa chứ. Nữ thần nội tại cũng thế. Cô ta xỉa tay làm một cử chỉ tục tĩu với cậu ấy.


Thế là cậu lờ tôi luôn. Đến năm giờ, tôi bước ra khỏi cửa hàng, lỉnh mất.


Kate cho tôi mượn hai chiếc váy và hai đôi giày cho cuộc hẹn tối nay và lễ tốt nghiệp ngày mai. Tôi ước mình có thể hào hứng hơn với quần áo và tôi cũng đã cố hào hứng đấy chứ nhưng trang phục quả không hấp dẫn tôi chút nào. Cái gì hấp dẫn cô, Anastasia? Câu hỏi nhẹ nhàng của Christian vần ám ảnh tôi. Tôi lắc đầu, có dẹp loạn mấy dây thần kinh rồi quyết định chọn chiếc váy bó màu hồng mận cho tối nay. Nó khá lịch sự và trông rất giống kiểu áo doanh nhân – mà suy cho cùng, tôi sắp đi thương thuyết hợp đồng chứ còn gì.


Tôi tắm rửa, tẩy lông chân và lông dưới cánh tay, gội đầu rồi sấy tóc suốt gần nửa tiếng để tạo những lọn sóng tóc mềm mại rủ trước ngực và sau lưng. Tôi cài lược vào một bên mái để tóc không rủ xuống mặt trong khi chải mascara và tô son. Chẳng mấy khi tôi trang điểm – chuyện đó luôn làm tôi khiếp đảm. Đâu có nữ anh hùng nào nhắc đến chuyện trang điểm đâu – mà nếu có, chắc tôi sẽ trang điểm giỏi hơn họ. Tôi xỏ chân vào đôi giày cao gót màu mận, cùng tông vói áo và bây giờ thì sẵn sàng, lúc sáu giờ ba mươi.


"Thế nào?" Tôi hỏi Kate.


Cô ấy cười hớn hờ.


"Chà chà, cậu lột xác rồi." Kate gật đầu tán thưởng. "Hấp dẫn lắm."


"Hấp dẫn á! Tớ tưởng lịch sự và có vẻ doanh nhân."


"Có đấy nhưng trên hết vẫn là hấp dẫn. Chiếc áo này và cả màu này nữa hợp với cậu lắm. Rất hợp với dáng em." Cô ấy trêu.


"Kate." Tôi gắt.


"Thật đấy, Ana. Cả bộ, đẹp lắm. Giữ chặt lấy cái áo nhé. Rồi cậu xem anh ta đòi ăn tối trực tiếp từ tay cậu luôn đấy." Tôi mím chặt môi. Khen nhầm rồi Kate ơi.


"Chúc tớ may mắn đi."


"Cậu cần may mắn để đi đến buổi hẹn hò à?" Cô ấy nhăn mày thắc mắc.


"Đúng thế, Kate."


"Nếu vậy thì – chúc cậu may mắn."


Cô ấy ôm chầm lấy tôi, rồi tôi bước ra cửa.


Tôi phải lái Wanda bằng chân trần, chiếc Beetle màu xanh biển, không dành cho người lái xe mang giày cao gót.


Tôi dừng trước Heathman chính xác sáu giờ năm mươi tám phút và đưa chìa khóa cho cậu giữ xe. Cậu liếc chiếc Beetle vẻ tò mò nhưng tôi mặc kệ. Hít một hơi thật sâu, ưỡn ngực, thẳng lưng, tôi tiến vào khách sạn.


Christian đang đứng tựa vào quầy bar, nhâm nhi một ly rượu trắng. Anh mặc trang phục thường thấy, sơ mi linen trắng, jean đen, cà vạt đen và áo khoác ngắn cũng đen. Tóc anh ngay nếp hơn mọi lúc tôi nhớ.Tôi thở dài. Tôi dừng vài giây trên lối vào quầy bar, chiêm ngưỡng và thán phục kỳ quan ấy. Anh ngước lên, qua cử chỉ tôi đoán có chút căng thẳng, nhìn về hướng lối đi và bắt gặp tôi ở đó. Chớp mắt vài lần, rồi anh mỉm một nụ cười chậm rãi, lười nhác và quyến rũ đến nỗi tôi tắt tiếng và mọi thứ trong tôi đều tan chảy. Bằng một siêu nỗ lực để không cắn môi, tôi tiến dến chỗ anh, trong đầu luôn nhó rằng Anastasia Steele ở Clumsyville đang mang giày cao gót.


"Thật bất ngờ." Anh nói, hơi cúi xuống hôn phớt lên má tôi. "Chiếc đầm, cô Steele ạ. Chắc thế."


Anh đỡ tay tôi cùng hướng về một chiếc bàn cao, khá biệt lập, rồi ra dấu gọi phục vụ.


"Em uống gì?"


Môi tôi khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ trong khi nhấc người ngồi lên ghê.


Tốt – Cuối cùng anh cũng biết hỏi.


"Em sẽ uống món anh đang uống."


Ha! Tôi vừa có thể tỏ ra dễ thương vừa vẫn là mình. Thích thú, anh gọi một ly Sancerre nữa rồi ngồi lên ghế, đối diện tôi.


"Ở đây, họ có một hầm rượu tuyệt ngon." Anh nói.


Chống khuỷu tay lên bàn, anh khỏ nhẹ những ngón tay lên môi, mắt anh sống động những xúc cảm không thể đoán nổi. Và thế này thì... từ anh có gì đó tương tự như lực kéo, như sự tiếp điện cho phần sâu thẳm đâu đó trong tôi. Tôi cựa người khó chịu trong cái nhìn chăm chú của anh, tim tôi loạn nhịp. Tôi phải bình tĩnh mới được.


"Em căng thẳng à?" Anh hỏi nhỏ.


"Vâng."


Anh chồm đến.


"Tôi cũng thế." Anh thì thầm như thể đang tiết lộ một bí mật.


Mắt tôi chớp lấy ánh mắt anh. Anh? Căng thẳng? Không hề. Tôi chớp mắt, anh nhếch một nụ cười nửa miệng, đầy quyến rũ với tôi. Phục vụ mang ly rượu của tôi đến cũng một dĩa nhỏ các loại đậu và một đĩa ô liu.


"Chúng ta sẽ làm gì đây ạ?" Tôi hỏi. "Xử lý từng điểm một trong danh sách của em nhé."


"Vẫn nóng nảy như mọi khi, cô Steele."


"À, vậy có lẽ em nên bắt đầu đưa đẩy bằng việc hỏi thăm thời tiết hôm nay."


Anh mỉm cười, những ngón tay mảnh mai nhặt lấy một quả ô liu. Anh đưa quả ô liu vào miệng, mắt tôi dõi theo môi anh, chiếc miệng ẩy, từng trên miệng tôi... và nhiều nơi khác trên khắp cơ thể tôi. Tôi đỏ mặt.


"Tôi nghĩ hôm nay thời tiết đặc biệt tuyệt vời." Anh châm chọc.


"Ngài trêu tôi đấy à, ngài Grey?"


"Đúng thế, thưa cô Steele."


"Anh biết hợp đồng này hoàn toàn bất hợp pháp mà."


"Tôi biết rất rõ điều đó, cô Steele."


"Anh đã bao giờ nói với em điều đó chưa?"


Anh cau mày.


"Em nghĩ tôi sẽ ràng buộc em vào những điều em không muốn làm, rồi sau đó vờ vĩnh rằng chúng ta đã có những ràng buộc pháp lý với nhau à?"


" Ơ... vâng."


"Em không đánh giá đúng tôi rồi, phải không nhỉ?"


"Anh chưa trả lời câu hỏi của em."


"Anastasia, hợp đồng có hợp pháp hay không chẳng quan trọng. Nó chỉ là một thỏa thuận mà tôi muốn cùng em thực hiện – những gì tôi muốn ở em và những gì em có thể mong đợi từ tôi. Nếu em không thích, đừng ký. Nếu em đã ký, sau đó nhận ra mình không thích nữa, vẫn có đủ điều khoản đảm bảo em được ra đi. Ngay cả trong trường hợp có ràng buộc về pháp lý, em có nghĩ rằng tôi sẽ lôi em ra tòa, khi em đã nhất quyết ra đi?"


Tôi tợp một ngụm rượu lớn. Tiềm thức vỗ bộp vào vai tôi. Dùng đến mưu trí đi. Đừng có uống nữa.


"Những mối quan hệ kiểu này được xây dựng trên sự trung thực và lòng tin thôi." Anh nói tiếp.


"Nếu em không tin tưởng tôi – đủ tin để cảm nhận được tôi đang tác động đến em sâu sắc thê nào, thì chúng ta có thể đi với nhau được bao xa, tôi có thể đưa em đến đâu được, nếu em không trung thực với tôi và như vậy nghĩa là chúng ta không thể tiến hành việc này."


Trời ạ, chúng tôi đang nhanh chóng kết thúc chuyện này. Anh ấy có thể đưa mình đến đâu nữa. Ối. Ý anh là sao?


"Cho nên rất đơn giản, Anasatasia. Tin tôi hoặc không?" Mắt anh cháy bừng lên, rực lửa.


"Anh cũng nói chuyện tương tự thê này với, ưm.. mười lăm người kia?"


"Không"


"Sao lại không?"


"Vì tất cả đều có sẵn tố chất phục tùng. Họ biết họ cần gì từ mối quan hệ với tôi và tôi muốn gì ở họ."


"Có một dịch vụ cung cấp những đối tượng này à? Dịch vụ 'Chúng tôi là Người Phục Tùng'?"


Anh bật cười.


"Không hẳn thế."


"Thế còn bây giờ?"


"Đó có phải là việc em muốn thảo luận không? Chúng ta có thể đi vào trọng tâm chăng? Các phát sinh của em, như em muốn."


Tôi nuốt ực. Mình có tin anh ta không? Có phải toàn bộ vấn đề chỉ là thế – lòng tin? Chắc chắn phải có hai chiều. Tôi nhớ sự cáu kỉnh của anh khi tôi gọi cho José.


"Em đói không?" Anh hỏi, lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.


Ôi không... thức ăn.


"Không."


"Em ăn rồi à?"


Tôi nhìn anh. Trung thực... Khỉ thật, anh ấy sẽ không thích câu trả lời này đâu.


"Chưa ạ." Tôi lí nhí.


Anh nheo mắt.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Vậy là đã mùa hè

Vậy là đã mùa hè

Vậy là đã mùa hè. Thật dã man! Bạn mới hát Jingle Bells đó, bạn mới đi chọn mua một

24-06-2016
Chỉ 5k

Chỉ 5k

Ta quên mất cách phải tôn trọng người khác - như người - cũng giống mình. *** Ông

24-06-2016
Ngôi nhà mới

Ngôi nhà mới

Còn rất nhiều niềm vui đang chờ cậu ở phía trước kìa, và còn có cả tớ

26-06-2016
Đại mạc dao - Đồng Hoa

Đại mạc dao - Đồng Hoa

Giới thiệu: Tập 1: Lớn lên giữa bầy sói, Ngọc Cẩn cứ ngỡ mình giống như Lang

15-07-2016 40 chương
Gam chồng

Gam chồng

Anh thường bảo em: - Mẹ nó chẳng thích cái màu gì cho nó ra hồn cả.  - Mẹ nó thích

30-06-2016
Bài kiểm tra nhớ đời

Bài kiểm tra nhớ đời

Khi tôi đang còn học năm thứ hai trường nữ hộ sinh, một ngày nọ, vị giáo sư già cho

01-07-2016

Pair of Vintage Old School Fru