Vụ án của Uông Ánh Quân vẫn còn đang thẩm tra, tất cả mọi người đều đang chờ xem Thẩm Bội Tuyền sẽ xử lý án này thế nào, không chỉ vì cô là Chánh án, mà còn vì. . . . . . các tạp chí bát quái đều nói Tiểu Quân và Sĩ Dương từng có quan hệ yêu đương, mà cô và Sĩ Dương cũng có tình cảm mập mờ, không rõ ràng. Vốn dĩ chuyện này chỉ có người trong cuộc mới biết, nhưng giờ thì…mọi người đều biết.
Dù vậy thì Thẩm Bội Tuyền vẫn mặc kệ, cô vẫn bình tĩnh, hoàn toàn không dao động. Phải phán như thế nào thì cô sẽ làm thế ấy, cho dù trong lòng cô cũng cảm thấy Đường Vinh có vấn đề, nhưng cô vẫn bảo trì trung lập như cũ.
Muốn xử bị cáo có tội, Sĩ Dương phải lấy ra tất cả chứng cứ để thuyết phục cô. Cô không thể nào tiếp nhận những ngôn từ mơ hồ kia, thứ cô cần là bằng chứng xác thực.
Nhưng cô biết việc điều tra của Sĩ Dương đang gặp khó khăn.
bạn đang xem “Yêu Anh Không Hối Hận ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Quả thật, Tiểu Quân đã chịu đủ kinh sợ, dường như cô ấy không muốn lại ra toà đối chất với Đường Vinh, hoặc nói, Tiểu Quân hoàn toàn không nghĩ sẽ gặp lại Đường Vinh.
Mặc dù Tiểu Quân không nói rõ, nhưng cô cảm thấy cô ấy không muốn kiện, cũng không dám kiện!
Trên thực tế, Tiểu Quân rất sợ mỗi lần nhắc tới hai chữ Đường Vinh. Ngày đó khi cô ngồi ở trong phòng nhỏ, mặc dù nhìn thấy Đường Vinh thông qua tấm kính thuỷ tinh, mặc dù Đường Vinh không nhìn thấy cô, nhưng cô vẫn bị hù doạ đến nỗi ngay cả lời nói cũng không nói rõ được.
Nếu nói Tiểu Quân cam tâm tình nguyện cùng Đường Vinh lên giường, đúng là có quỷ mới tin!
Cho dù Tiểu Quân không kiện thì kiểm sát viên cũng có thể làm, bởi vì đây là tội công tố, căn bản không cần Tiểu Quân nói kiện, nhưng bọn họ cũng rất rõ ràng, Tiểu Quân phải ra tòa bày tỏ việc cô bị ép buộc, là bị ép, chứ không thể như lần đối chất trước, luật sư hỏi cô có từng cùng Đường Vinh lên giường ân ái hay không, cô lại trả lời có, những từ ngữ như vậy khiến người khác hiểu rằng cô không phải bị ép, mà là cam tâm tình nguyện.
Tại sao Tiểu Quân lại sợ Đường Vinh như vậy?
Chuyện này đúng là rất phiền toái. Những lời nói kia đã được ghi chép lại. Dù cho trong lòng Thẩm Bội Tuyền còn nghi vấn, nhưng lời nói đó lại ảnh hưởng đến hai quan toà kia.
Thẩm Bội Tuyền tự hỏi, việc Tiểu Quân thừa nhận cùng Đường Vinh "lên giường ân ái", mà không phải bị cường bạo, trong này nhất định có nguyên nhân đặc biệt. . . . . .
Haizz! Không chỉ có Sĩ Dương, mà ngay cả cô cũng cảm thấy phiền não. Lần này Tiểu Quân xuất hiện quả thật đã làm rối loạn tâm tư của bọn họ, càng không phải nói đến màn tỏ tình của hai người vào đêm hôm ấy, bởi vì nó giống như. . . . . .
Chưa từng tồn tại!
Hiện tại trong mắt anh chỉ có Tiểu Quân, thậm chí vì Tiểu Quân mà mắng cô. . . . . . Haizz!
Giữa trưa, Thẩm Bội Tuyền đi ra khỏi tòa án, cô cần tìm một chỗ để tỉnh táo suy nghĩ. Mặc dù đây không phải là công việc của cô, mặc dù trong lòng luôn nghĩ chỉ cần làm tốt chức vụ quan toà của cô là được rồi, nhưng khi nhìn Nghiêm Sĩ Dương giống như con ruồi không đầu bay tán loạn, cô vẫn không tự giác mà muốn nghĩ cách giúp anh.
Cô đi tới một quán cà phê, kêu một ly cà phê và một món ăn, trên bàn là quyển vở ghi chép, nắm cây bút trong tay, ở trên quyển vở viết đông viết tây, giống như đang phán đoán cái gì.
Cà phê và món ăn đã đưa tới, nhưng cô vẫn không nhúc nhích, trên cuốn vở là sơ đồ quá trình của vụ án, óc cô không ngừng suy luận. . . . . . Năm đó rốt cuộc có chuyện gì?
Tiểu Quân biến mất cả đêm, nghe nói khi đó, Đường Vinh từng cùng cô về Uông gia để gặp cha mẹ, khi đó liền có tin đồn là bọn họ ở với nhau, mấy năm nay cũng chưa từng gặp qua. . . . . .
Rốt cuộc Đường Vinh là người như thế nào? Làm sao mà chỉ trong một đêm lại xuất hiện trong khi Tiểu Quân và Sĩ Dương vẫn còn đang lui tới?
Người này rốt cuộc chui ở đâu ra?
Anh ta là danh nhân, là con trong một gia đình nổi tiếng, truyền thông nói anh ta hòa ái dễ gần, thường quyên tiền làm việc thiện, nhưng Tiểu Quân lại rất sợ anh ta, rốt cuộc tại sao?!!
Cô cũng rất hoài nghi, ngày đó cô cũng tận mắt nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của anh ta.
"Xin hỏi tôi có thể ngồi chứ?"
Một người đàn ông đột nhiên mở lời, cắt đứt tất cả suy nghĩ của Thẩm Bội Tuyền, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía người nói chuyện, trong lòng kinh ngạc không thôi, thậm chí có phần tức giận.
Đó là luật sư của Đường Vinh. . . . . . Đối phương kéo cái ghế đối diện Thẩm Bội Tuyền, trực tiếp ngồi xuống, thậm chí gọi phục vụ, kêu một ly cà phê. "Không ngại cùng bàn chứ?"
Thẩm Bội Tuyền dựa vào ghế, ôm ngực nhìn anh, đây cũng không phải là ngày đầu tiên cô ngồi lên vị trí thẩm phán, cô làm sao có thể không biết người trước mắt này có mục đích gì. "Anh thật to gan! Vụ án của đương sự anh hiện tại đang do tôi thẩm tra, vậy mà anh dám bí mật tới đây gặp tôi? Anh có tin là tôi mời Sở kiểm sát tới đưa anh về trừng phạt không?"
"Đừng tức giận như vậy chứ?"
"Nếu bây giờ anh lập tức rời đi, tôi còn có thể xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, nếu không tôi sẽ căn cứ theo luật, điều 40 mời Sở kiểm sát đưa anh về trừng phạt!"
"Chánh án Thẩm sao lại khó khăn vậy? Chẳng lẽ những điều tôi định nói, một chút hứng thú cô cũng không có sao?"
"Không có!"
Đối phương vẫn ung dung: “Vậy cũng không chắc, có lẽ những gì tôi sắp nói, Chánh án Thẩm sẽ có hứng thú đó."
"Mời rời đi. . . . . ."
"Nghe nói kiểm sát Nghiêm Sĩ Dương và vị hôn thê của đương sự tôi lúc ở đại học từng là người yêu của nhau?" Anh ta trực tiếp nói thẳng vào vấn đề, để tránh bị cô đuổi đi thật.
Thẩm Bội Tuyền không nói.
"Chỉ là khi đó, cô Uông Ánh Quân bị đương sự của tôi theo đuổi. . . . . . Là đàn ông đúng là sẽ không chịu nổi, khó trách kiểm sát Nghiêm cứ gây sự với đương sự tôi."
Thẩm Bội Tuyền cười: “Hôm nay anh tới đây, chắc không chỉ muốn làm ảnh hưởng đến lòng của tôi chứ? Anh có lời gì thì thành thật mà nói đi!"
Bởi vì kết quả cũng giống nhau, đợi bản án thẩm lý xong, cô nhất định sẽ xử lý tên luật sư phách lối cuồng vọng, xem kỷ luật như không này.
"Nghe người ta nói, tình cảm của chánh án Thẩm và kiểm sát Nghiêm cũng không tệ lắm?"
Tim lỡ một nhịp, nhưng cô vẫn cố gắng giả bộ không bị ảnh hưởng: “Luật sư không lo đọc hồ sơ, lại ở đây xem tạp chí bát quái. Nếu như anh lo lắng tôi sẽ thả cho kiểm sát Nghiêm, vậy thì… anh nên thay đương sự của mình biện hộ cho tốt."
"Tôi đương nhiên không lo lắng chánh án Thẩm thiên vị, bởi vì Chánh án Thẩm nhất định cũng biết rõ, vụ án này nếu như kiểm sát viên thắng, đương sự tôi có tội, vậy thì… kiểm sát Nghiêm Sĩ Dương và cô Uông Ánh Quân có thể hợp lại rồi." Vừa nói trên mặt vừa nở nụ cười tự tin, anh ta cho rằng nói như vậy nhất định sẽ làm cho Thẩm Bội Tuyền dao động.
Thẩm Bội Tuyền nhăn mày: “Cho nên?"
Luật sư thở dài: “Tôi thật sự cảm thấy không đáng cho chánh án Thẩm! Làm sao mà Uông Ánh Quân có thể vượt qua cô, sao Nghiêm Sĩ Dương lại không có ánh mắt như vậy, cứ cố chấp với một tàn hoa bại liễu. . . . . ."
"Tàn hoa bại liễu?"
"Đương nhiên! Cũng không biết Uông Ánh Quân bị đương sự tôi chơi đùa bao nhiêu lần, không phải tàn hoa bại liễu thì là cái gì? Nghiêm Sĩ Dương cũng thiệt là, không hiểu sao lại thích đôi giày rách mà người khác đã mang. . . . . ."
Thẩm Bội Tuyền khoanh tay ôm ngực, không nhịn được cười một tiếng: “Ngày đó đối chất, anh hỏi Uông Ánh Quân có phải từng theo đương sự của anh lên giường ân ái hay không? Lúc đó anh dùng từ ’ân ái’…. Sao bây giờ anh lại nói Đường Vinh ’chơi đùa’?!"
Luật sư đột nhiên cứng họng, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch. Ông trời a, Thẩm Bội Tuyền sao lại lợi hại như vậy, hai ba câu nói liền tóm lấy sơ hở trong lời nói của anh?
Thẩm Bội Tuyền cười: “Đại luật sư, tôi rất rõ ràng việc anh định nói gì với tôi hôm nay, anh hi vọng để cho tôi cảm thấy nguy cơ, đừng để kiểm sát viên thắng kiện, nếu không thì Nghiêm Sĩ Dương sẽ hợp lại với Uông Ánh Quân, nhưng tôi muốn nói cho anh biết, khi tôi thẩm lý bất kỳ một vụ án nào, cái tôi nghĩ tới đều không phải là bản thân mình."
Đứng lên, dọn dẹp xong mấy thứ: “Đại luật sư, tôi chỉ có thể nói cho anh biết là thông minh quá sẽ bị thông minh hại, anh nên để dành tâm tư mà biện hộ cho đương sự của mình đi!" Cô nói xong liền rời đi.
Luật sư ngồi ngây ngốc tại chỗ, chân mày nhíu sâu, càng nghĩ càng cảm thấy Thẩm Bội Tuyền khó chơi.
Nhìn ngoài mặt cô có vẻ im lặng, nhưng mỗi một câu nói, mỗi một cử động, biểu tình trên mặt, cô đều nhìn ở trong mắt, không bỏ qua chút nào.
Thẩm Bội Tuyềnn trả tiền, đi ra khỏi quán cà phê, ly cà phê của cô một hớp cũng chưa uống, món ăn cô kêu một miếng cũng không ăn được, nhưng chuyến đi này vẫn có thu hoạch khá lớn.
Ít nhất cô càng chắc chắn, Đường Vinh có vấn đề.
Nhưng cũng làm cô đau lòng như nhau, cô phải lựa chọn thế nào đây? Cô thật muốn một tay đẩy Tiểu Quân và Sĩ Dương đến vớinhau sao?
Cô sao có thể vì chuyện này mà cảm thấy khó xử? Cho dù cô phải cô độc cả đời, cuộc đời phải đi một mình, cho dù cô phải tự tay đẩy người đàn ông mình yêu nhất tới bên cạnh người con gái khác, thì cô cũng không thể quên lời thề muốn giữ vững chính nghĩa của mình.
Nhưng vẫn còn có người khác đang hoài nghi cô!
Thẩm Bội Tuyền đi ra khỏi quán cà phê, đi trên lối đi bộ, chuẩn bị trở lại phòng làm việc tiếp tục công việc. Cái tên chết tiệt kia, vốn dĩ cô có thể hưởng thụ một chút nhàn nhã khó có được này, sau đó mượn cơ hội tìm ra đầu mối, để biết bước kế tiếp phải làm như thế nào, kết quả là tên kia đột nhiên xuất hiện, làm cho cô không thể hưởng thụ cái gì cả.
Mặc dù cô biết rõ Đường Vinh có vấn đề, nhưng trong này vẫn có một bí ẩn lớn, mà người duy nhất có thể dẫn đường chỉ lối cho bọn họ chỉ có Tiểu Quân. . . . . .
Nhưng Sĩ Dương lại không thể ép Tiểu Quân, cô ấy đã đủ đáng thương, lần đó ra tòa đối chất, thông qua microphone có thể nghe thấy giọng nói run rẩy của cô ấy, thật sự làm người ta đau lòng không dứt.
Thẩm Bội Tuyền còn cảm thấy như vậy, huống chi là Sĩ Dương. . . . . . Chỉ sợ lòng anh đau đến muốn nổi điên, giống như miệng anh nói, ‘đau lòng đến muốn nổi điên’. . . . . .
Nghe Đường Vinh đe doạ Tiểu Quân, có lẽ Tiểu Quân có nhược điểm gì đó trong tay Đường Vinh, khiến Đường Vinh có thể không chút kiêng kỵ đe dọa cô.
Cô dám kiện thì kiện. . . . . .
Đến bây giờ nhớ lại, Thẩm Bội Tuyền vẫn còn rất tức giận, trong lòng càng chắc chắn tên Đường Vinh đó không phải là người tốt, lên trên tòa án vẫn không có sợ hãi.
Đến nay kiểm sát viên còn chưa có chứng cứ gì rõ ràng, nhưng nói ra cũng thật xấu hổ, lòng của cô giờ đã có thành kiến mãnh liệt với Đường Vinh, vậy thì….sẽ rất bất lợi với anh ta.
Trong đầu Thẩm Bội Tuyền vẫn còn đang suy nghĩ miên man, nhưng nói thật, cô thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ tới việc tại sao cô lại không để tâm tư trên người mình, mặc dù miệng của tên luật sư kia đầy lời vô vị, nhưng những lời anh ta nói cũng đúng sự thật.
Với cá tính của cô, cộng thêm việc cô được giáo dục trong môi trường này, làm cho cô không thể vì mình nghĩ quá nhiều.
Cho dù cuối cùng cô xử Đường Vinh có tội, tự tay đẩy Sĩ Dương tới bên cạnh Tiểu Quân, thì đó cũng là số mệnh của cô. Cô và Sĩ Dương không có duyên phận, cô cũng không trách ai.
Thành thật mà nói, cô mệt quá rồi, nhiều năm ngồi ở vị trí này làm cho cô mệt mỏi kiệt sức, có phải đã đến lúc hay không… cô không còn thích hợp ở vị trí này nữa rồi ?
"Em mới vừa đi đâu?"
Vốn dĩ Thẩm Bội Tuyền cúi đầu đi bộ, vừa nghe giọng nói, lập tức ngẩng đầu lên, người đến là Nghiêm Sĩ Dương, anh cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Sao vậy? Tại sao người nào cũng đều xuất hiện như vậy, em chỉ muốn yên lặng một chút, suy nghĩ một chút cũng không được sao?"
Nghiêm Sĩ Dương mím môi, vẻ mặt nghiêm túc tới cực điểm, trong mắt thậm chí còn lộ ra một tia sáng lạnh. Anh ngại nhìn thấy cô, gằn từng tiếng hỏi lại một lần nữa: “Em mới vừa đi đâu?"
Thẩm Bội Tuyền nhìn anh, dĩ nhiên cũng phát hiện sự khác thường của anh, cô chỉ không hiểu, vì sao anh lại tức giận như vậy? Cô lại làm cái gì không đúng sao?
Gần đây cô thường làm anh không vui, từ việc cô không chịu giam giữ Đường Vinh, đến việc cô đồng ý để Tiểu Quân ra tòa cùng Đường Vinh đối chất, cô biết, cô quyết định như vậy sẽ khiến Sĩ Dương không vui, nhưng cô vẫn cho rằng anh có thể thông cảm với cô.
"Tại sao em có thể làm như vậy?"
"Rốt cuộcthì em đã làm cái gì?" Cô cảm thấy bất đắc dĩ, thời gian này vì vụ án của Tiểu Quân, đối với cô mà nói, anh đã phản bội rồi.
Biết nhau nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng có xung đột như vậy?
Cho dù cô không muốn tin tưởng, nhưng cũng không thể không tin, trong tim của anh vẫn còn nhớ Tiểu Quân, qua nhiều năm như vậy, anh vẫn chưa từng quên.
Vậy đêm hôm đó anh nói thích cô thì tính là gì? Lừa gạt cô? An ủi cô? Trêu cợt cô?
"Em mới vừa đi gặp người nào?" Anh trầm giọng hỏi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh thật không thể tin được cô là người như vậy, luôn luôn tự xưng là công chính, lời thề duy trì chính nghĩa của cô đâu rồi?
"Em đi gặp ai?" Cô đâu có đi gặp người nào. . . . . . Chẳng lẽ anh nói tới luật sư kia?
"Tại sao em có thể gặp mặt luật sư của bị cáo?" Nghiêm Sĩ Dương gằn từng tiếng, gần như cắn răng nghiến lợi chỉ trích cô.
Mỗi một chữ, vừa bắt đầu dường như không có chút cảm giác nào, nhưng ở trong đầu cô lặp đi lặp lại, cứ như thế đâm vào tim cô.
"Do anh ta tới tìm em!" Cô muốn giải thích, mặc dù đây không phải thói quen của cô, cô tự nhận là người đi ngay, ngồi thẳng, người khác phê bình chỉ trích, cô sẽ dùng một tiếng cám ơn để đón chiêu, nhưng anh phê bình lại làm cho cô nóng vội muốn đáp lại, muốn vì mình mà cãi lại.
"Đừng nói dối! Anh đã nhìn thấy tất cả." Nghiêm Sĩ Dương chỉ trích: “Hai người ngồi ở trong quán cà phê, trò chuyện rất vui vẻ. Anh ta đi tìm em? Anh ta biết em sẽ ở trong quán cà phê đó sao? Các người có tâm linh tương thông à? Mẹ nó, em lừa gạt ai chứ?"
"Em không có lừa anh." Một câu cuối cùng, cô giải thích vì mình.
"Em. . . . . Tại sao em có thể lén lút gặp mặt luật sư của bị cáo? Các người nói cái gì? Anh ta muốn em làm cái gì? Em nói đi! Hãy nói tất cả cho rõ ràng."
". . . . . ."
"Tại sao không nói lời nào? Em có tật giật mình sao? Nói đi chứ!" Tận mắt nhìn thấy cô như vậy anh cảm thấy rất đau!
Cô hít sâu, lần nữa mở mắt, trong mắt là một mảnh ướt át. Đủ rồi! Quá đủ rồi, vì vụ án của Tiểu Quân, anh có thể biến tất cả mọi người thành người xấu, chỉ cần không thuận theo ý anh thì đều là người xấu."Anh rất thích Tiểu Quân có đúng hay không?"
Chương trước | Chương sau