"Đừng đổi đề tài, em. . . . . ."
bạn đang xem “Yêu Anh Không Hối Hận ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!"Nếu như Tiểu Quân không có xuất hiện, anh có thể đối xử với em như vậy sao?" Nước mắt chậm rãi chảy ra, cô nhìn anh, giống như muốn nhìn xuyên thấu anh, sau đó để cho mình chết tâm.
"Em. . . . . ."
Lau nước mắt, cô nên hết hi vọng rồi, đủ rồi, cô không cần phảichịu nhục nhã như vậy nữa. . . . . ."Anh đi tố cáo đi! Tìm kiểm sát tới điều tra tôi, muốn nói chuyện, muốn hỏi han, muốn bắt, muốn giam giữ đều có thể, còn không thì anh đi đến Viện Giám Sát tố cáo tôi đi! Anh muốn làm gì cũng được, tùy anh, tôi không quan tâm!"
". . . . . ."
"Tôi không thẹn với lương tâm, đến chết tôi cũng vẫn lặp lại câu ấy, là luật sư của bị cáo tới tìm tôi, chẳng quan hệ gì tới tôi! Anh muốn hiểu lầm tôi thế nào thì tùy anh thôi, lòng tôi an ổn là được." Thẩm Bội Tuyền quay đầu, đẩy anh ra một bên, đi trở về tòa án, điều chỉnh tất cả tình cảm còn lại thật tốt.
Vào giờ phút này, cô không có tình cảm riêng tư nữa rồi !
Nghiêm Sĩ Dương xoay người, nhìn bóng dáng cô rời đi, trong lòng đột nhiên đau xót. Kỳ quái? Người gặp luật sư của bị cáo là cô, rõ ràng là cô không đúng, tại sao anh lại cảm thấy người sai là anh?
Trong lòng anh thầm mắng một tiếng, cả người đau đến bất lực, nhìn bóng lưng Tiểu Tuyền rời đi, anh thật rất đau lòng.
Anh rốt cuộc phải làm gì đây?
Một bên là Tiểu Quân, một bên là Tiểu Tuyền, làm sao anh lại rơi vào tình cảnh như vậy? Anh rốt cuộc nên chọn người nào?
Một là cô gái cả người bị thương, cần anh mang đến chính nghĩa cho cô. Một người đã tồn tại rất sâu trong lòng anh, sâu đến nỗi anh không thể bỏ qua. Anh không muốn lựa chọn, nhưng từng hành động của anh bây giờ đều phải chọn lựa giữa hai cô gái.
Thật là khó. . . . . .
- - - - - - - - - - - - - -
"Hôm nay tới đây thôi, kết thúc phiên toà."
Lại thêm một lần mở phiên toà không có lợi ích. Hai bên kiểm, biện vẫn biện luận chủ đề cũ, một bên muốn tố tội cưỡng chế, ép buộc quan hệ, một bên thì lý giải đây là hành vi tình dục bình thường giữa vị hôn phu và vị hôn thê.
Bởi vì Tiểu Quân sợ, nên không dám ra đối chất, cũng không dám nói kiện. Còn bị cáo thì cắn chết một điểm này, cho rằng việc này chứng tỏ người bị hại không có ý định kiện.
. . . . . . Hoặc nói, án này không có người bị hại?
Nhưng Nghiêm Sĩ Dương vẫn khăng khăng nói việc này và ý tứ của người bị hại không liên quan, đây là tội cưỡng chế, ép buộc quan hệ, là tội công tố, người bị hại vẫn còn trong tâm trạng mơ hồ.
Thẩm Bội Tuyền thở dài, mở ra mấy lần phiên toà, hai bên nói lên một chút chứng cứ, nhưng đều lượn quanh vấn đề này. Hai quan toà kia cũng cảm thấy như vậy là quá lâu, nên mau sớm xử lý.
Nhưng Thẩm Bội Tuyền không muốn nhanh như vậy liền quyết định không thụ lí, bởi vì lòng của cô luôn cho là Đường Vinh có vấn đề!
Nhưng mà bây giờ cô lại không có cách nào thuyết phục hai quan toà kia, bởi vì hai vị quan toà đều cho là, nếu như Tiểu Quân không muốn ra mặt đối chất, nghĩa là Tiểu Quân tự nguyện cùng Đường Vinh phát sinh quan hệ.
Nói một cách khác, cho dù trên người của người bị hại phát hiện được tinh dịch của bị cáo, nhưng nếu người bị hại không ra mặt nói cô bị xâm hại, hơn nữa khi đối chất với bị cáo lại nói ra những từ ngữ mơ hồ, như vậy sẽ rất khó định tội.
Cho nên, quan trọng là phải biết Tiểu Quân rốt cuộc đang sợ cái gì? Tại sao Tiểu Quân lại sợ Đường Vinh như vậy?
Trở lại phòng làm việc, Thẩm Bội Tuyền cởi bỏ áo quan toà. Học tỷ vội vàng nhận lấy, giúp cô treo lên, sau đó chạy tới quan sát nét mặt của cô.
"Học tỷ, giúp em gọi điện tới Sở kiểm sát , nói em muốn nói chuyện với Sĩ Dương."
"Không thành vấn đề, đương nhiên là không thành vấn đề." Học tỷ lấy điện thoại: “Chị sớm đã nói, em nhất định phải có hành động, như vậy mới có thể cướp người lại a. . . . . ."
Không muốn nhiều lời, hiện tại lòng của cô đã lắng đọng, cô không phải vì mình!
Bấm điện thoại xong, lập tức giao cho Thẩm Bội Tuyền. Cô nhận lấy: “Alo! Là tôi."
Nghiêm Sĩ Dương rất kinh ngạc, giữa hai người vẫn còn một chút lúng túng, cô không muốn tồn tại cảm xúc hai người, liền lập tức vào chủ đề: “Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, cho nên tôi muốn gặp mặt Tiểu Quân."
Học tỷ nghe vậy, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, ông trời, cuộc tình tay ba này… nhân vật chính rốt cuộc muốn ngả bài sao? Trời ạ. . . . . . Cô có thể chính mắt thấy sao?
Nghiêm Sĩ Dương im lặng một hồi: “. . . . . . Em định làm gì?" Anh có chút kinh ngạc, bởi vì quan toà lén lút gặp người bị hại, quả thật có chút kỳ quái.
"Gặp mặt rồi nói đi!" Nói xong liền tắt máy.
Học tỷ nhìn cô: “Tại sao lại tắt máy?"
"Nếu không thì sao? Em với Sĩ Dương cũng không có chuyện gì khác để nói."
"Hai người không phải. . . . . ."
"Không phải! Cho dù đã từng…thì về sau cũng không phải rồi." Cô rất chắc chắn, giọng nói lạnh lẽo, tuy chưa đến mức vô tình, nhưng ít nhất cô cũng thoát ra được rồi.
Cô không muốn cuốn vào trong đó, không muốn làm khó mình, cũng không muốn làm khó Sĩ Dương. So với cô, Tiểu Quân càng cần Sĩ Dương hơn.
"Em thật ngốc."
"Có lẽ...!" Kỳ thật cô vẫn giữ câu nói kia, thích một người, không nhất định phải cùng anh ở chung một chỗ, chỉ cần anh có thể hạnh phúc vui vẻ là tốt rồi. . . . . .
Đã nhiều năm như vậy mà cô vẫn giữ câu nói này.
Vốn dĩ Nghiêm Sĩ Dương muốn lái xe chở Thẩm Bội Tuyền đi, nhưng bị cô cự tuyệt. Cô tự mình đi taxi tới, có lẽ cô cũng không muốn quá thân cận với kiểm sát viên.
Khi đến địa điểm mà Nghiêm Sĩ Dương chỉ định thì thấy anh đang đứng chờ ở đó: “Tại sao không đi xe của anh?"
". . . . . . Tôi không muốn bỗng chốc lại bị bị cáo nhảy ra chỉ trích tôi lén lút gặp kiểm sát viên."
Anh hít sâu: “Chuyện ngày đó, thật xin lỗi."
"Không cần xin lỗi, tôi cũng không để ý." Cô thật không muốn nói chuyện nhiều, có lẽ bởi vì bây giờ phải xử lý công sự, hơn nữa, cô quả thật giận anh.
Cho dù không phải quan hệ trai gái thì cũng là bạn tốt nhiều năm, nhưng… anh lại chỉ trích cô như vậy, không có chút nào sợ cô đau lòng.
"Ở chỗ này sao?"
Anh gật đầu: “Em định làm thế nào?"
"Còn có thể làm sao? Khuyên cô ấy. . . . . . Tôi cũng cho là tên Đường Vinh đó có vấn đề, nhưng thái độ của Tiểu Quân mới là mấu chốt."
Nghiêm Sĩ Dương gật đầu. Trên thực tế, bởi vì anh không tìm ra cách nào khác, nên không thể làm gì khác hơn là để cô đến. Trong lòng anh cũng hy vọng Tiểu Tuyền có thể khuyên nhủ Tiểu Quân, giảng giải cho cô ấy hiểu.
Anh lấy chìa khóa ra, ở trước mặt Thẩm Bội Tuyền mở cửa, đây là chỗ mà kiểm sát viênvà cảnh sát đặc biệt tìm, luôn có cảnh sát canh giữ, bảo vệ an toàn cho Tiểu Quân.
"Anh đúng là rất có lòng, bảo vệ người bị hại rất khá."
"Anh. . . . . ." Anh cười khổ, cái gì cũng không nói được.
Đi vào trong nhà, không đợi Nghiêm Sĩ Dương giúp cô đẩy cửa ra, bước chân của cô rất nhanh, cũng không đợi anh, vào giờ phút này, lòng của cô đã thật buông xuống, không cần nữa rồi!
Nghiêm Sĩ Dương đóng cửa lại, nhìn bóng lưng của cô mà thở dài trong lòng, anh thật sự đã nói bậy rồi. Bây giờ Tiểu Tuyền rất giống năm đó, lúc anh kết giao bạn gái khi ở đại học, Tiểu Tuyền cũng không để ý đến anh nữa.
Mở cửa đi vào, cô nhìn thấy Uông Ánh Quân ngồi ở trên ghế sofa, nghe được tiếng cửa mở còn có chút giật mình.
Thẩm Bội Tuyền đi vào, Uông Ánh Quân cứ như vậy nhìn cô, hai người nhìn nhau.
Cô ngồi xuống bên cạnh Uông Ánh Quân: "Tiểu Quân, thật xin lỗi, trễ như thế mới đến gặp cậu."
Uông Ánh Quân lau nước mắt, nhìn thấy Tiểu Tuyền, nhìn thấy người bạn tốt nhiều năm không gặp, giống như đang nhìn thấy hi vọng.
Thẩm Bội Tuyền vươn tay ôm lấy cô, hai người an ủi lẫn nhau, cho nhau ấm áp.
Tiểu Quân như vỡ oà, khóc không ngừng, tiếng khóc của cô khiến lòng Thẩm Bội Tuyền cảm thấy chua xót, vừa ôm cô an ủi, vừa lau nước mắt của mình.
"Tiểu Tuyền. . . . . . Ô ô ──"
"Có mình ở đây, tất cả sẽ không sao đâu. . . . . ."
Nghiêm Sĩ Dương ở một bên nhìn, vẻ mặt cũng rất khổ sở, anh nhớ tới năm đó, nhớ tới cuộc đời sinh viên vui sướng, hiện tại bọn họ cũng đã trưởng thành, anh sống rất tốt, nhưng Tiểu Quân thì không, cô cứ như vậy mà rơi xuống vực sâu, trèo thế nào cũng không leo lên được.
Qua thật lâu, Thẩm Bội Tuyền mở miệng trước: “Tiểu Quân, chỉ có bản thân cậu mới có thể giúp cậu thoát khỏi vực sâu này, mình biết rõ cậu rất khổ sở, nhưng bây giờ, trừ cậu ra, không ai có thể giúp cậu được!"
"Mình. . . . . . mình rất sợ. . . . . ."
Ôm cô, hốc mắt của Thẩm Bội Tuyền cũng tràn đầy nước mắt: "Cậu sợ người nào?"
"Sợ. . . . . . mình sợ hắn. . . . . ."
"Đường vinh sao?"
Nghe được cái tên đó, cả người cô giống như bị điện giật, toàn thân phát run.
"Tiểu Quân, năm đó tại sao cậu lại đột ngột rời đi? Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Cô phát run, cả người không ngừng phát run, mười năm nay, cô quả thật giống như sống ở trong địa ngục, ác ma kia cứ dây dưa với cô, không buông tha cô, để lại những dấu vết đau đớn trên người cô.
Thẩm Bội Tuyền vẫn ôm Tiểu Quân không buông, cô muốn cho Tiểu Quân ấm áp, cho Tiểu Quân sức mạnh để nói ra.
Cô biết, lúc kiểm sát viênlấy khẩu cungnhất định là hỏi liên tiếp, một câu rồi lại tiếp một câu. Nhưng thực ra, khi đối mặt với người bị hại thì không thể vội vả như vậy.
Rốt cuộc, Tiểu Quân cũng lên tiếng. . . . . ."Khi đó mình bị hắn. . . . . . bị hắn. . . . . ." Cô không có nói tiếp, chỉ dùng tiếng khóc thút thít để thuyết minh tất cả.
Mà bọn họ, tất cả đều đã hiểu!
"Mười năm trước hắn đã tổn thương cậu sao?" Thấy Tiểu Quân gật đầu, Thẩm Bội Tuyền hỏi nữa: “Vậy tại sao cậu không đến tìm bọn mình? Tại sao không nói cho bọn mình biết?"
"Không được! Hắn ta chụp được. . . . . ."
"Chụp được cái gì?"
Toàn thân Tiểu Quân phát run, ánh mắt tan rã, nước mắt rơi xuống: “Hắn chụp những hình ảnh khi mình bị cường bạo . . . . . . Hắn nói, nếu mình dám nói ra, hắn sẽ đưa hình ảnh cho mọi người xem. . . . . ."
Nghiêm Sĩ Dương rống giận: “Mẹ kiếp! Thật là súc sinh."
"Ngay cả cha mẹ cậu cũng không có nói sao?"
"Bọn họ sẽ không tin, hắn rất khủng khiếp, hắn là kẻ đạo đức giả. . . . . . Hắn còn dẫn mình về gặp ba mẹ, nói muốn cưới mình. . . . . . Ba mẹ mình liền tin. . . . . . Hắn nói, nếu như mình dám nói với ba mẹ, thì sẽ cho ba mẹ mình xemđoạn phimđó. . . . . ." Tiểu Quân khóc đến không kịp thở.
"Cho nên cậu không hề nguyện ý gả cho Đường Vinh?"
Dùng sức lắc đầu: “. . . . . . Mình không biết nói với ai, mà mình cũng không dám nói! Mình đã trốn nhiều lần, nhưng đều bị bắt trở lại, sau đó. . . . . .hắn . . . . . lại tổn thương mình. . . . . ." Cuối cùng cô cũng nói ra tất cả.
Thẩm Bội Tuyền vừa an ủi vừa sắp xếp những thông tin trong đầu, trong lòng càng thêm xác định, Nghiêm Sĩ Dương cũng thế, nhưng anh kích động hơn, nắm chặt quả đấm, dường như không thể khống chế.
"Không chỉ mình, mà còn có những người khác. . . . . . Hắn còn tổn thương người khác. . . . . . Hắn là tên biến thái, hắn cũng chụp những hình ảnh của họ . . . . . ." Uông Ánh Quân khóc rống .
Cho nên…. thật ra thì tất cả đều có chứng cứ. . . . . .
Thẩm Bội Tuyền nói với cô: “Tiểu Quân, hãy nghe mình nói, cậu phải đứng ra."
Chương trước | Chương sau