"Vậy, anh có thích không?"
bạn đang xem “Tường vi đêm đầu tiên - Minh Hiểu Khê” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Cô căng thẳng nhìn anh, hỏi lại lần nữa.
"Cô không được đào tạo chuyên về hội họa", điều khiển chiếc xe lăn vòng qua cô, anh nhẹ nhàng nói rồi cầm những bức tranh đặt trở lại bên giá vẽ.
"Nếu không thích, anh có thể nói thẳng với tôi", cô mỉm cười lãnh đạm, "Phải chăng được đào tạo chuyên nghiệp là tiêu chuẩn để đánh giá một bức tranh?".
Anh khởi động xe lăn chuẩn bị rời đi.
"Đợi một chút!", cô gọi anh từ phía sau.
Anh từ từ quay người.
Trong ánh hoàng hôn, cô nói vẻ bực bội:
"Tôi ở đây chờ đợi anh cũng đã mấy ngày rồi, vậy mà anh lại thờ ơ với tôi như vậy."
Ngừng một lát, lấy bình tĩnh, cô lại mỉm cười, nói:
"Thôi được, hy vọng anh có thể tiếp tục cho tôi cơ hội, để anh dần dần thích tôi."
Những ngày sau đó, mỗi buổi sáng, cô đều đem bức vẽ mới nhất của mình đến trước khách sạn Bốn Mùa, nhờ nhân viên phục vụ chuyển đến người đàn ông trẻ lịch lãm ngồi xe lăn đó.
Cô không biết liệu anh có xem.
Có thể những bức vẽ đó không được chuyển đến tay anh, có thể tất cả đã bị quản gia của anh ném vào sọt rác.
Nhưng, đó là tất cả cơ hội của cô.
* * *
Đêm khuya.
Trên sân thượng của khách sạn.
Đầu gối vẫn phủ tấm mền mỏng, không khí mát mẻ, Việt Tuyên ngồi trầm ngâm, ngẩng nhìn vài ngôi sao lác đác trên bầu trời.
Anh nhìn rất lâu lên bầu trời tối như mực đó.
Khuôn mặt xanh xao của anh vẫn mang vẻ đẹp thanh tú êm đềm, đáy mắt trống rỗng tựa như không còn một chút sức sống nào, cảm giác tất thảy đều hư vô, không gì có thể thu hút sự chú ý của anh.
"Nhị thiếu gia, là điện thoại của thiếu gia."
Quản gia cung kính cầm chiếc điện thoại đang rung đến bên cạnh.
Việt Tuyên vẫn yên lặng nhìn như bị thôi miên vào bầu trời đêm.
Lão quản gia hiểu ý, bèn đặt điện thoại lên chiếc bàn tròn bên cạnh rồi lẳng lặng lui ra. Chiếc điện thoại rung lên từng hồi, sau đó yên một lúc rồi lại bắt đầu rung như có người đang liên tiếp gọi đến.
Việt Tuyên khẽ cau mày.
Cúi nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, cuối cùng anh cũng cầm lên, vừa ấn nút đã thấy một giọng nói phấn khởi:
"Nhị thiếu gia?"
Là Tạ Bình.
Việt Tuyên nhắm mắt, những việc muốn lãng quên lại đang ùa về trong tâm trí. Ngực đã thấm lạnh, anh đưa bàn xanh xao che miệng và bắt đầu ho nhẹ.
"Nhị thiếu gia, thiếu gia đừng ở lại Paris nữa!", giọng Tạ Bình đầy lo âu, "Nếu thiếu gia nhất định muốn ở lại Paris, ít nhất cũng để cho tôi hoặc Tạ Phố ở bên cạnh chứ. Gần đây, chỗ Đại thiếu gia bắt đầu có những tin đồn...".
Gió đêm lạnh buốt.
Từ sân thượng, Việt Tuyên nhìn ra xa, thấy trên quảng trường trước khách sạn, chiếc giá vẽ đơn độc vẫn dựng đó. Dưới ánh đèn mờ, cô gái lạ kia đang ngồi sau giá vẽ, hì hục say sưa vẽ thứ gì đó.
"... Sâm tiểu thư cũng đang tìm thiếu gia...", Tạ Bình hơi do dự, cân nhắc cẩn thận rồi nói tiếp, "Hay là thiếu gia thử nghe tiểu thư giải thích xem sao...".
"Tất cả các người đều phải ở bên Mỹ, không ai được phép đến đây, mọi việc do Đại thiếu gia quyết định", Việt Tuyên cau mày, lạnh nhạt nói, "Cứ thế đi, tôi cần nghỉ ngơi".
Tắt điện thoại.
Màn đêm trở lại yên tĩnh.
Việt Tuyên nhắm mắt ho một thôi dài, nỗi mệt mỏi,
Ngày mùng Chín tháng Ba.
Cơ hội của cô cuối cùng cũng đến.
Hôm đó trời mưa như trút nước.
Rõ ràng là đang chiều, vậy mà trận mưa xối xả khiến bầu trời tối sập như đêm. Chiếc ô trên tay cô bị gió thổi chao đảo, hoàn toàn không thể chống chọi được sức mạnh của gió mưa, khiến cả người bị ngấm nước mưa ướt sũng, run lên cầm cập vì lạnh. Nhưng điều khiến cô sợ nhất là những bức vẽ và hộp đồ nghề cô ôm trong tay cũng đã bị ướt.
Chết tiệt.
Cô bị ướt cũng không sao.
Nhưng hộp đồ nghề và bức vẽ đang ôm khư khư trong tay này là tài sản quý báu nhất của cô.
Vậy nên đúng lúc chiếc xe Bentley màu đen dài rộng từ khách sạn Bốn Mùa lướt ra, cô gắng hết sức níu giữ chiếc ô, trong cơn mưa xối xả, ôm chặt bức tranh và hộp dụng cụ vẽ, lao đến trước mui xe, hét to:
"Dừng lại!"
Chiếc Bentley phanh gấp, qua lớp kính có thể trông thấy người lái xe quay đầu về phía sau như hỏi ý kiến. Còn cô cũng vòng đến cửa xe, gõ mạnh vào cửa kính mà hét lên với người ngồi trong:
"Làm ơn cho tôi vào trú mưa, tôi không có nơi nào để đi!"
Vài phút trôi qua.
Cánh cửa xe trước mặt bật mở.
Trong tiếng mưa xen lẫn tiếng sấm sét ầm ì, anh ngồi trên xe lăn, khuôn mặt xanh xao, đang ho khù khụ.
Không chần chừ một giây, cô ôm giá vẽ, giấy và hộp đồ nghề bước lên xe, rồi chợt nhận ra, chiếc xe được thiết kế rất đặc biệt. Không những có thể cố định hai bánh xe lăn, mà không gian bên trong cũng vô cùng rộng rãi. Ngoài chiếc xe lăn, còn có ba chiếc ghế bọc nhung màu xanh rất thư thái giống như ghế sofa.
Cô vừa đóng cửa xe, vừa nói:
"Cảm ơn."
Những thứ cô ôm trong tay ngấm đầy nước, làm tấm thảm nhung màu xanh trong xe bị ướt một mảng lớn, cô vội vàng sắp xếp tất cả món đồ nghề vào góc xe, nói vẻ áy náy:
"Xin lỗi."
Thấy anh nhắm mắt, hai tay đặt trên tay vịn xe lăn, không để ý đến cô. Diệp Anh thoáng do dự, rồi lấy trong tập tranh một bức vẽ hơi ẩm, chìa trước mặt anh.
"Anh xem, đây là bức vẽ tôi vừa hoàn thành."
Trong tranh, anh ngồi lặng lẽ trên sân thượng khách sạn, bầu trời đêm trên đầu lác đác vài ngôi sao, những ánh sao đang tỏa ánh sáng lên người anh.
Không khí đầy mùi nhựa thông.
Chân mày anh khẽ nhíu.
Vừa ngả đầu lên thành xe lăn, anh lại bắt đầu ho. Mới đầu chỉ là húng hắng mấy tiếng nhè nhẹ, sau đó càng lúc càng lớn, rồi từng cơn, từng cơn dồn dập khiến khuôn mặt xanh xao của anh trở nên đỏ bừng.
"Anh sao vậy?"
Cô đưa tay định giúp anh, nhưng ngay lập tức cánh tay của người bên cạnh giơ ra ngăn lại.
"Thưa cô, xin cô đừng lại gần Nhị thiếu gia."
Sau khi chặn cô lại, quản gia lấy một tấm chăn đắp lên người anh. Nhìn anh ho càng lúc càng dữ dội, hơi thở cũng bắt đầu nặng nhọc, khò khè, quản gia ngồi bên, lấy ra bình xịt, lo lắng hỏi:
"Nhị thiếu gia, có dùng thuốc không?"
Anh nhắm mắt, xua xua tay, sau cơn ho tiếng nói như bị nghẹn lại, ngực phập phồng. Mười mấy phút sau, cuối cùng cơn ho cũng dịu xuống.
Ngoài cửa sổ, mưa vẫn xối xả như trút nước.
Chiếc Bentley một mình trên đường, lướt êm ru trong mưa.
Ngồi trong xe, anh có vẻ đã khá hơn một chút, chỉ có khuôn mặt vẫn xanh xao, đôi mắt vẫn khép chặt. Diệp Anh để ý thấy anh mặc một bộ lễ phục màu đen được cắt khéo léo, chất liệu cao cấp nổi tiếng, bên trong là áo sơ mi màu ngọc trai trắng ngà, cà vạt đen, càng làm nổi bật sắc mặt trắng xanh của anh, nhưng cũng toát lên vẻ đẹp khác thường.
Giống như vị quý tộc ẩn cư trong lâu đài.
Vườn tường vi trong đêm, từng mảng, từng mảng lớn đỏ tươi nở rộ, không có ánh trăng sao, chỉ có làn da trắng nhợt nhạt là thứ ánh sáng duy nhất.
Dáng vẻ nghiêm lạnh vô cùng.
Nhưng lại như tỏa ra ánh sáng.
Có lẽ do sắc hồng hai bên má chưa phai, có lẽ do ngực anh vẫn phập phồng thở gấp, cũng có lẽ do đôi tay xanh gầy của anh kiên cường nắm chặt thành xe lăn.
"Nhị thiếu gia, tình trạng sức khoẻ của thiếu gia không được tốt, bữa tiệc tối nay có nhất thiết phải tham gia không?", quản gia lo ngại nói.
Anh nhắm mắt lắc đầu.
"Nhị thiếu gia...", quản gia lại do dự, "Hay để tôi đẩy xe đưa thiếu gia đi, nếu thấy khó chịu, có thể lập tức...".
"Không cần."
Anh cau mày, khẽ ho vài tiếng, rồi từ từ mở mắt.
Tập tranh trên tay cô bị ngấm ít nước mưa, khiến màu xanh trên đó chỗ đậm chỗ nhạt. Ở góc bên phải phía trên bức vẽ, in hình một đóa tường vi nhỏ, màu sáng bạc, giống đóa hoa đang nở trong đêm.
"Anh bị hen phải không?"
Nghe tiếng ho có tiếng rít nhẹ, yếu ớt, Diệp Anh thầm nghĩ, hay là cứ hỏi thẳng.
Không khí trong xe đột nhiên ngưng lại, quản gia đăm đăm nhìn cô với ánh mắt lạ lùng. Ngồi trên xe lăn, anh mím chặt môi, ánh mắt di chuyển từ tập tranh lên mặt cô.
"Thời tiết như thế này, rất không thích hợp với người hen ra ngoài. Vì thế bữa tiệc anh tham gia, nhất định là rất quan trọng." Cơ hồ không nhận ra hiệu ứng câu nói lúc trước của mình, cô vừa lấy bức tranh đặt trở lại giá vẽ, vừa nói: "Nếu là bữa tiệc quan trọng mà ngồi trên xe lăn cùng với quản gia đi vào thì không thích hợp cho lắm".
Mưa lớn táp vào cửa kính.
Đôi tròng đen sâu thẳm, nụ cười như ánh trăng, cô nói với anh:
"Hay là, để tôi đưa anh đi."
Chương sau