Tường vi đêm đầu tiên - Minh Hiểu Khê

Tường vi đêm đầu tiên - Minh Hiểu Khê


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 31
5 sao 5 / 5 ( 90 đánh giá )

Tường vi đêm đầu tiên - Minh Hiểu Khê - Tập 1 - Chương 1

↓↓
Ngày Hai mươi sáu tháng Hai.


Đêm đã khuya, bên ngoài cửa sổ bóng tối bao trùm vạn vật, mưa rơi lất phất.


Trong phòng rất tối.


Chỉ bật một ngọn đèn bàn.

bạn đang xem “Tường vi đêm đầu tiên - Minh Hiểu Khê” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Gió đêm mang theo làn mưa thổi tung rèm cửa, khiến bản vẽ vừa hoàn thành để trên bàn chốc chốc lại lật qua lật lại. Là một phác họa màu, hình ảnh một cô gái trẻ lạnh lùng và kiêu sa như hiện ra chỉ bằng vài nét cọ. Chiếc váy đỏ sẫm, các đường nét vô cùng đơn giản, chỉ có phần vai với chùm nét vạch hơi cứng giống như tạo hình trong kiến trúc, cơ hồ khiến cả bức họa như hằn lên một vẻ dữ dội.


Chỉ có chiếc túi da đã cũ dựa vào cửa sổ.


Không có ai ngồi trước bàn.


Lưỡi kéo sắc nhọn, nhẹ lia từng nhát, các mẩu tin trên những số báo mới nhất được cắt gọn gàng rơi xuống, sau đó được phân loại cẩn thận dán vào cuốn sổ. Trên giường có khoảng bảy, tám cuốn sổ dán báo như vậy đang xếp chồng lên nhau, ngón tay nhẹ nhàng lướt lên đó và lôi ra một cuốn dày nhất.


Trên màn hình ti vi, hình ảnh liên tục thay đổi.


Là một show trình diễn thời trang được tổ chức tại Milan, những người mẫu xinh đẹp trong các bộ trang phục cực kỳ ấn tượng đang bước đi trên bục hình chữ T. Ánh sáng loang loáng thay đổi kỳ ảo, cảnh trí huy hoàng rạng rỡ, ngồi bên dưới là vô số minh tinh, người mẫu và những nhân vật nổi tiếng. Ánh đèn flash sáng chói như một biển sao, âm nhạc tuyệt vời, rộn rã, hình ảnh và ánh sáng chao đảo, lộng lẫy, huyền ảo như trong mộng.


Lại lật một trang.


Cuốn sổ dày đó chứa đựng mọi nội dung liên quan đến một chàng trai trẻ. Trong phòng, ánh sáng lờ mờ, ngón tay bỗng dừng lại trên một trang, là ảnh chụp chàng trai tại một buổi dạ tiệc.


Bức ảnh.


Chàng trai trẻ mỉm cười nâng ly với một cô gái xinh đẹp, thanh tao như đóa bách hợp dưới ánh trăng. Thân hình cao lớn của anh lơ đãng tỳ vào bệ cửa sổ, bên ngoài là khu vườn tường vi rất lớn đang nở rộ, tưởng như có thể ngửi thấy hương thơm của đêm. Do đứng lẩn khuất trong bóng tối, nên không nhìn rõ vẻ mặt mà chỉ thấy anh hơi cúi đầu, lắng nghe cô gái nói, còn cô gái ngước lên nhìn anh, ánh mắt sáng ngời, êm dịu như ánh sao.


Ngón tay trầm tư dừng lại rất lâu ở trang ảnh đó.


Đặt cuốn sổ dán báo xuống.


Lại lấy ra một cuốn mỏng nhất trong mấy quyển còn lại, chỉ có hai trang, ánh mắt một lần nữa lướt trên mấy dòng chữ thưa thớt.


Đó vẫn là mẩu tin trên báo có liên quan đến chàng trai.


Trong nội dung ít ỏi đó, ngoài tên anh ta, hầu như không có thêm bất cứ thông tin nào khác.


Nhưng...


Ngón tay vẫn dừng lại rất lâu trên mảnh báo ấy.


"Mặc dù cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu đang hoành hành dữ dội, nhưng tập đoàn Tạ thị với nền tảng vững chắc và thực lực hùng hậu, đã nhân cơ hội ra sức mở rộng kinh doanh. Cổ phiếu của tập đoàn trên thị trường chứng khoán trong nước và New York cũng tăng liên tiếp trong mười lăm ngày qua. Theo thông tin mới nhất thì giá mỗi cổ phiếu trong nước đang ở mức một trăm tám mươi nhân dân tệ khi kết thúc phiên giao dịch." Chương trình thời trang trên ti vi không biết kết thúc từ khi nào, đã chuyển sang chuyên mục thông tin tài chính.


Đặt cuốn sổ xuống.


Nhìn lên màn hình ti vi.


"Hôm nay tập đoàn Công thương nghiệp Tạ thị sẽ chính thức ký kết mua lại thương hiệu thời trang cao cấp hàng đầu thế giới Brila và LC. Sau khi mua lại, tập đoàn Tạ thị không chỉ tiếp tục củng cố ngôi vị số một châu Á, mà thực lực tổng thể của tập đoàn cũng sẽ lọt vào tốp ba tập đoàn đứng đầu thế giới."


Trên màn hình ti vi là cảnh một tòa nhà năm mươi tầng, mang kiến trúc đặc thù của thành phố cùng logo nổi bật với hàng chữ nổi màu da cam "Tập đoàn Công thương nghiệp Tạ thị", một đám phóng viên chen chúc vây kín phía trước toà nhà.


Phóng viên tay cầm micro nói trước ống kính:


"Tập đoàn Tạ thị tuyên bố, bước phát triển trọng tâm tiếp theo là biến thương hiệu của mình thành thương hiệu hàng đầu thế giới, có khả năng tạo ra trào lưu thời trang quốc tế chứ không phải chạy theo các hãng thời trang châu Âu..."


Mưa ngoài cửa sổ mỗi lúc một lớn.


Suy nghĩ đắn đo hồi lâu, cuối cùng cô đứng dậy, đi đến bàn làm việc.


Gió thổi tung rèm cửa, nước mưa hắt vào phòng. Một ánh chớp trắng lóa xẹt qua, tia sét xé toạc bầu trời đêm, khiến trong phòng sáng như ban ngày, chiếu sáng cả vầng trán cô gái cùng vết sẹo dài nơi mép tóc hằn lên rõ rệt. Từng loạt tiếng sấm nổ "đùng đùng" vang lên, nhưng cô vẫn ngồi bất động, dưới ánh đèn âm thầm, bóng cô trải dài, nghiêng nghiêng lập lờ trên mặt đất.


Cầm bút lên.


Cô ký vào góc dưới bên phải bản phác thảo hai chữ:


"Diệp Anh."


Tròn sáu năm, bị giam giữ ở nơi cách biệt với thế giới bên ngoài.


Cô không muốn chờ đợi thêm nữa.


Vặn nhỏ đèn bàn, rồi đặt gấp một vé máy bay đi Paris. Nước mưa hắt vào khiến căn phòng càng ẩm ướt và lạnh lẽo.


* * *


Ngày mùng Hai tháng Ba.


Cô đến Paris.


Tràn ngập thành phố này là bầu không khí tươi sáng và lãng mạn, dù từ lúc xuống máy bay đến giờ, mưa không tạnh, nhưng không khí vẫn luôn ngập mùi nước hoa. Sau khi mua một chiếc ô lớn, cô đặt giá vẽ trước cửa khách sạn Bốn Mùa, rồi từng nét, từng nét cọ đưa khách sạn trong mưa vào bức tranh.


Khách sạn Bốn Mùa tại Paris.


Cô đã xem giới thiệu trên tạp chí, nó được bình chọn là khách sạn sang trọng nhất thế giới, nhưng ngoài cảm giác cổ kính lâu đời thì hầu như nó không có điểm gì nổi bật. Cô vừa nghĩ vẩn vơ vừa chú ý tới một chiếc xe hơi sang trọng đang lướt đến, dừng bánh trước tiền sảnh khách sạn.


Đúng là khách sạn sang trọng nhất thế giới.


Xe hơi ra vào đều là của những hãng nổi tiếng.


Khách ra vào cũng phong thái khác thường, toàn những nhân vật thượng lưu giàu có.


Gần một giờ trưa, cuối cùng cô cũng đợi được thứ cô đang mong chờ.


Từ trong mưa, một chiếc Lincoln Limousine màu đen lao đến, từ từ dừng lại trước đại sảnh. Giám đốc khách sạn đích thân ra đón, và nhiều nhân vật trong giới thượng lưu có vẻ cũng đã đến từ lâu, đang đợi trong đại sảnh. Người gác cửa cung kính mở cửa xe.


Từ xa.


Nhìn qua cạnh trên của giá vẽ, cô chỉ có thể thấy lưng người đó.


Trong màn sương như khói, người đó mặc chiếc áo khoác len màu đen, cổ quàng khăn màu xám, trông có vẻ hơi gầy, nhưng dáng cao, khí chất trầm lạnh như một nét cọ trong tranh thủy mặc, linh hoạt và mạnh mẽ.


Một người đàn ông trung niên có lẽ là quản gia đứng phía sau người đó.


Cô muốn nhìn lâu hơn nữa.


Nhưng người đó đã được đám người vây quanh đưa vào khách sạn.


Ngày mùng Năm tháng Ba.


Cô đã tiếp cận được anh.


Mấy ngày qua, trời lúc mưa lúc tạnh, còn hôm nay trời đã tạnh hẳn, mặt trời cũng ló dạng. Chập tối, cô nhìn thấy người đàn ông trẻ đó một mình từ khách sạn đi ra, anh ngồi xe lăn đi trên đường phố ngập màu hoàng hôn.


Đây là cơ hội cô gần anh nhất.


Những lần trước, anh thường lên xe ngay từ cửa khách sạn, đến khi trở về lại ngồi xe đến tận cửa lớn. Cô để ý thấy xe của anh không phải là chiếc Lincoln Limousine hôm trước nữa, mà là một chiếc Bentley màu đen vừa dài vừa rộng và có đường lên xuống dành cho xe lăn.


Rõ ràng, sức khoẻ của anh rất xấu.


Ngoài những dịp quan trọng ra thì anh thường đi lại bằng xe lăn điện. Còn hai ngày vừa rồi, trời mưa rả rích không ngừng, không khí lạnh buốt, cô cũng có thể nhận ra sắc mặt ngày càng xanh xao của anh. Hầu như mỗi khi anh ra khỏi đại sảnh khách sạn, cô đều nghe thấy từng trận ho gằn nhẹ nhàng nhưng dai dẳng.


Lúc này.


Chính thời điểm mà anh từ đường phố ngập ánh hoàng hôn quay về khách sạn.


Cô vội nhặt mấy thứ bên cạnh giá vẽ, rồi chạy đến, chặn xe lăn của anh, trong ánh hoàng hôn mỏng manh, cô như quỳ trước xe của anh mỉm cười, chìa tay và nói:


"Hi, xin chào, tôi là Diệp Anh."


Ngồi trên xe lăn là chàng trai khoảng hai lăm, hai sáu tuổi, mặc chiếc áo da lạc đà màu đen, quàng chiếc khăn chất liệu tơ tằm kẻ ô nhỏ đen trắng, quấn cao quá cằm, trên đùi phủ một tấm mền dày.


Có vẻ ít khi giao tiếp với người ngoài, nên nét mặt anh trầm lạnh xa cách, tĩnh lặng vời vợi, nhưng cả khuôn mặt lại như tỏa sáng, toát ra khí chất vô cùng cuốn hút, giống như mùi hương dành dành độc đáo mà thanh khiết.


Xe lăn dừng lại.


Ngẩng đầu, anh lướt nhìn cô.


Bàn tay chìa ra bẽ bàng không được đón nhận, nhưng nụ cười của Diệp Anh vẫn ngọt ngào, như không mấy bận tâm. Cô đưa tập tranh trong tay cho anh, nói:


"Đây là những bản vẽ của tôi, anh có muốn xem một chút không?"


Trong chiếc túi giấy màu da cam, có khoảng hai mươi bản vẽ phác thảo, là những bức vẽ cô dành riêng cho anh.


Anh không nhận.


"Nếu cô muốn làm nhà thiết kế", ngồi trên xe lăn, nét mặt anh ta rất bình lặng, "... có thể gửi thiết kế đến bộ phận nhân sự của tập đoàn". Đây là lần đầu tiên cô được nghe giọng nói của anh, một giọng nói vô cùng dễ nghe, trầm hơn một chút so với tưởng tượng của cô, nhưng không hề có cảm giác yếu đuối.


"Nhưng, tôi không muốn đi lên từ vị trí thấp nhất", cô nhìn anh mỉm cười, nụ cười vẫn ngọt ngào, đôi mắt đen lóe sáng như hạt mưa trong đêm mờ tối, "Tôi hy vọng anh sẽ thích".


Anh dường như không hứng thú nói chuyện với cô thêm nữa, bèn di chuyển xe lăn vòng qua cô.


"Vậy, ít nhất có thể xem những bức tranh tôi vẽ anh không?", cô chặn anh lại, nắm lấy tay vịn xe lăn, lần này anh khó có thể từ chối. Cô đặt mấy phác họa lên đầu gối anh, nhìn anh mỉm cười đầy hy vọng.


Trán anh nhăn lại.


Những ngón tay xanh xao cuối cùng cũng cầm tập phác họa.


Các bức vẽ đều có anh, là cảnh trong mưa anh mặc áo khoác nỉ màu đen đi vào khách sạn, màn đêm đang buông xuống, anh ngồi trên xe lăn như đang dùng tay che miệng ho. Cô đặt bức họa đó lên trên cùng, là một bản phác thảo đen trắng, anh ngồi trên xe lăn như chìm trong ánh hoàng hôn rực đỏ, chói chang đến nhức mắt, nhưng lại tỏa ra khí chất lành lạnh dị thường.


"Anh biết không? Anh rất đẹp."


Quỳ một đầu gối xuống trước xe lăn, Diệp Anh nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt đen trong sáng như hạt mưa long lanh trong đêm, còn nụ cười của vô cùng ngọt ngào nhưng lại không giống thần sắc nơi đáy mắt.


Thì ra anh ta đẹp đến thế.


Trong những mẩu báo cô thu thập được, không hề có bức ảnh chụp chính diện anh ta, duy chỉ có một bức chụp khuôn mặt nhìn nghiêng hơi tối do bị bóng người khác che khuất tại một show trình diễn thời trang. Lúc này, khi quan sát ở khoảng cách gần, cô có thể cảm nhận được vẻ lãnh đạm và xa cách của anh, cơ hồ anh là người cấm dục, nhưng gương mặt rất mực thanh tú tuyệt đẹp, đôi môi hơi nhạt, ánh mắt bị hàng mi che phủ, những ngón tay thanh thoát, vẻ đẹp hơi chút xanh xao, khiến cô không thể không say mê ngắm nhìn.


"Nhưng tại sao anh lại ngồi xe lăn? Sức khoẻ không tốt ư?"


Ánh mắt hướng vào tấm mền trên đầu gối anh, giọng nói nhẹ nhàng của cô ẩn chút tiếc nuối. Anh dường như không nghe thấy, dửng dưng xem hết mấy bức họa, rồi trả lại cho cô.


"Anh có thích chúng không?"


Nhìn hai người giống như bạn cũ, cô vẫn quỳ một gối xuống trước mặt anh, thấp hơn một chút, ngẩng đầu hỏi vẻ lo lắng.


"Vẽ quá vội."


Đó là câu trả lời của anh.

Chương sau

↑↑
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Kẹo Kéo

Kẹo Kéo

- Tôi giống kẹo kéo hả? - ... - Vì sao? - Giản dị, nhưng ngọt và dính! *** Cửa hàng

29-06-2016
Ngồi bàn đầu

Ngồi bàn đầu

Phải cố gắng lắm tôi mới về được đến nhà, lúc đi trên đường mấy lần trong

24-06-2016
Quà tặng bà

Quà tặng bà

Mây thầm cảm ơn, cuộc sống tuy vất vả nhưng Mây đã có những người thân mà Mây

28-06-2016
Biết! Nhớ! Rồi quên!

Biết! Nhớ! Rồi quên!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện Kinh dị số 1) Không ai, không một ai

28-06-2016
Tình yêu tìm lại

Tình yêu tìm lại

Tin nhắn chỉ có vài chữ, mà nó làm tim Long như thắt lại "Em muốn gặp lại anh, nơi

24-06-2016
Nhiều năm về sau

Nhiều năm về sau

Phần hai của "Bình thường à, chúc cậu may mắn!" Thời gian cuốn nhanh như nước chảy

24-06-2016

XtGem Forum catalog