Tường vi đêm đầu tiên - Minh Hiểu Khê

Tường vi đêm đầu tiên - Minh Hiểu Khê


Tác giả:
Đăng ngày: 11-07-2016
Số chương: 31
5 sao 5 / 5 ( 60 đánh giá )

Tường vi đêm đầu tiên - Minh Hiểu Khê - Chương 18

↓↓

Nhưng hiện giờ vẫn đang cần dùng Thái Na, chưa đến lúc lật mặt.

bạn đang xem “Tường vi đêm đầu tiên - Minh Hiểu Khê” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Chà chà," Thái Na tiến đến gần, nắm lấy cằm Sâm Minh Mỹ, ngửa mặt cô lên, "Nói cô hung ác khiến cô không vui sao? Đang nghĩ sau này làm thế nào để trừng phạt tôi sao? Sao cô không nghĩ kĩ đi, dựa vào cô sao? Trái tim cô sớm đã chết rồi, tôi có thể dễ dàng bóp chết cô như bóp chết một con kiến!" Thái Na vừa nói, vừa hung dữ hất tay, Sâm Minh Mỹ đau đến mức kêu lên một tiếng!


"Xì."


Mỹ nữ trong lòng Thái Na cười giễu cợt.


"Tâm cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy – Câu này là để nói cô đấy!" Nhìn Sâm Minh Mỹ với sắc mặt trắng bệch sợ hãi, Thái Na chế nhạo: "Tôi khuyên cô, sau này nên khôn ngoan hơn, cái suy nghĩ hẹp hòi của cô vẫn nên thu hồi lại đi, đừng làm nữa! Cô là một khúc xương của tôi, tôi muốn ăn thì ăn, muốn ném thì ném! Cô cho rằng tôi thực sự thích cô sao? Thích cái dáng hình kệch cỡm, lúc nào cũng cố làm ra vẻ của cô sao?"


"Xì."


Mỹ nữ trong lòng Thái Na liên tục cười nhạo.


"Cô..."


Sâm Minh Mỹ vừa sợ vừa tức, trong mắt cô, Thai Na chỉ là một con chó, chỉ cần cho một chút ngon ngọt...


"Ha ha." Thái Na cười nhạt, "Không ngại để cô biết, sự hứng thú của tôi đối với cô rất xa với sự hứng thú của tôi dành cho Diệp Anh."


"..."


Sâm Minh Mỹ khiếp sợ.


"Diệp Anh..." Nói ra cái tên này, Thái Na liếm liếm môi, trong ánh sáng mờ ảo của quán, bàn tay cô khẽ nắm chặt, mỹ nữ trong lòng bị đau nhưng không dám kêu, "Tôi chưa từng thấy người con gái nào như cô ấy, lạnh lùng như vậy, cứng rắn như vậy, và cũng đẹp như vậy." Như thể rơi vào trong hồi ức, vẻ mặt Thái Na đầy sự say mê điên cuồng, "Lần đầu tiên thấy cô ta, tôi đã muốn ăn cô ta rồi, ăn từng ngụm từng ngụm một..."


Trại quản giáo thanh thiếu niên âm u.


Mái tóc đen lánh, hai mắt sâu thẳm, khuôn mặt trắng nhợt như thiếu máu, vết thương trên trán chảy máu tươi đỏ, người con gái đó đẹp đến mức thê lương, đẹp như ánh sáng sắc bén nhất đến từ địa ngục, đẹp đến mức khiến chính trái tim cô run lên từng hồi.


Trước kia cô không thích con gái.


Nhưng khi cô đập đầu người con gái ấy liên tục vào tường, máu tươi chảy ra dưới tóc, đôi mắt sâu thẳm như đáy hồ kia lạnh lùng hờ hững...


Cô đã điên cuồng vì người con gái đó.


Cô tận tay đánh người con gái ấy, bắt người con gái ấy quì xuống, cô muốn đánh vào từng sợi ngông nghênh trên cơ thể người con gái ấy, cô muốn người con gái ấy chỉ có thể dựa vào cô mà sống...


Buổi tối hôm ấy...


Cô kêu người trói chặt tứ chi của cô gái ấy, trong cơn run rẩy liều mạng vùng vẫy, cô đã để lại một hình xăm đẹp đẽ trên chiếc eo trắng mịn của cô gái...


Dù ánh sáng trong quán mờ ảo, nhưng vẻ mặt đan xen giữa yêu – hận trên khuôn mặt Thái Na lại vô cùng rõ ràng, Sâm Minh Mỹ nhìn mà thấy run sợ:


"Cô muốn có được cô ta?"


Uống cạn sạch bia, Thái Na đẩy mỹ nữ ra, ánh mắt hung ác, nói: "Không có được cô ta, tôi muốn phá hủy cô ta."


Sâm Minh Mỹ đã hơi bình tĩnh lại.


Mỉm cười, cô nhìn đám trai gái hưng phấn nhảy nhót như điên giữa sàn nhảy, nói: "Sau khi mọi việc kết thúc, tôi có thể giao cô ta cho cô."


"Cô không nên khinh địch."


Thái Na cười lạnh lùng nói:


"Cô đã thua cô ta vài lần, cuộc thi nữ trang cao cấp lần này, cô đạt được tư cách là đại diện cho Tạ thị, nhưng chớp mắt cô ta cũng có được cơ hội từ Khổng thị. Luận về trình độ thiết kế thời trang, tuy tôi không hiểu, nhưng tôi cũng biết cô căn bản không phải là đối thủ của cô ta! Cô định làm thế nào để thắng cô ấy?"


Trong lòng Sâm Minh Mỹ giận dữ.


Cố nín nhịn, cô mỉm cười nói:


"Mấy lần trước chẳng qua cô ta gặp may thôi, cuộc thi lần này, tôi sẽ đem hết toàn bộ thực lực của mình ra."


Cô hi vọng có thể đường đường chính chính đánh bại Diệp Anh!


Bố của cô là nhà thiết kế nổi tiếng trong giới thiết kế – Sâm Lạc Lãng. Diệp Anh chẳng qua chỉ tốt nghiệp ở một trường đại học nước ngoài gà mờ, Diệp Anh căn bản khó bắt kịp với tài hoa và kinh nghiệm của cô!


Nhưng nếu...


Cô cũng không ngại dùng một chút thủ đoạn khác.


Từ cổ chí kim, mỗi một anh hùng trí dũng đều như vậy. Thắng làm vua, thua làm giặc, muốn đứng ở trên vũ đài với muôn vàn ánh sáng được mọi người chú ý, đôi khi cũng cần phải như vậy.


Lúc nhỏ, "tiểu công chúa" kia đã khiến cô vô cùng ghen tị, trong tòa lâu đài như trong mơ, cô bé ấy được bố mẹ yêu chiều, được tất cả bạn bè vây quanh, có người nói "tiểu công chúa" có dung mạo và tài hoa không ai sánh được. Vậy mà "tiểu công chúa" ấy cũng bị cô giẫm nát dưới chân. Khi toà lâu đài bị cướp sạch, tất cả bảo bối của "tiểu công chúa" mất đi, cô cảm thấy vô cùng vui sướng.


"Tiểu công chúa" sa sút phải chuyển từ "lâu đài" tới nhà cô.


Cô chỉ cần ra vẻ đến hiệu thuốc mua một ít thuốc ngủ cho bố, thả vào trong thức ăn là đã có thể hoàn toàn đẩy "tiểu công chúa" vào địa ngục!


Tất cả thực ra đều rất dễ dàng.


99% thời gian, cô đều lương thiện dịu dàng, chỉ cần trong 1% thời gian còn lại, dùng một chút phương pháp đặc biệt là được rồi.


Sâm Minh Mỹ mỉm cười.


Trước đây, cô thực sự đã quá lương thiện rồi, nhưng hiện giờ bị Diệp Anh cướp đoạt, cô không thể không phản công.


*****


Giao tất cả mọi việc cho người dưới quyền, công việc thường ngày của JUNGLE cũng nhờ Việt Xán xử lý thay, Sâm Minh Mỹ dành hết thời gian và tinh thần tập trung vào cuộc thi nữ trang cao cấp châu Á. Cô mất ăn mất ngủ suy nghĩ về bản thiết kế, nghe thử ý kiến của Liêu Tu và Quỳnh An, lật qua lật lại những bản thiết kế cũ của bố, thậm chí không cả để ý đến những cuộc hẹn hò với Việt Xán, trong mấy tuần liền chỉ nghỉ ngơi mỗi ngày vài tiếng, tập trung suy nghĩ, hi vọng có thể tìm được phương án thiết kế mới để đứng đầu cuộc thi.


Trái ngược với cô.


Diệp Anh lại càng hiện rõ vẻ thoải mái hơn trước.


Mỗi ngày cô đều về nhà sớm, cùng ăn tối với Việt Tuyên. Ông Tạ đã quay về Thụy Sĩ, tuy tâm tình Tạ Hoa Lăng khi ăn tối luôn bất ổn, thỉnh thoảng Việt Xán cũng tham gia ăn tối với dáng vẻ lặng lẽ khác thường, nhưng tâm tư Diệp Anh luôn vui vẻ thoải mái, Việt Tuyên bị lây nhiễm cảm giác ấy nên thường ăn thêm được chút cơm.


Cô càng ngày càng hẹn hò nhiều với Việt Tuyên.


Bầu trời đêm ngoại ô.


Buổi triển lãm tranh mới nhất.


Sơn trang nghỉ ngơi với suối nước nóng, cảnh sắc hấp dẫn.


Rạp chiếu phim với những bộ phim mới.


Buổi tối, xem xong bộ phim "Điệp viên áo đen 3", một chiếc xe Bentley đen to rộng chầm chậm đi theo hai người.


"Hiệu ứng 3D quả thật rất đẹp," Dưới loạt đèn đường, Diệp Anh đẩy xe lăn của Việt Tuyên, trong làn gió đêm mát mẻ, cô vui vẻ nói, "Trước kia em luôn cảm thấy, nhìn qua hiệu ứng 3D thấy rất sáng, hơi khó chịu, nhưng hôm nay lại thấy rất thích!"


"Ừ, rất rõ nét."


Ngồi trên xe lăn, Việt Tuyên vẫn còn cầm nửa túi bỏng chưa ăn hết.


"Nhưng em vẫn thích "The Avengers" hơn, những màn đánh nhau rất tinh xảo, rất thú vị," Diệp Anh nói bằng vẻ kỳ vọng, "Có thời gian, chúng ra sẽ xem hết "Người khổng lồ xanh", "Người sắt", được không?"


"Được."


Việt Tuyên mỉm cười trả lời. Anh không nói với cô rằng anh đã bảo người đi mua bản chính của mấy bộ phim đó rồi.


"Mệt chưa? Có muốn lên xe không?"


Dừng lại, Diệp Anh kéo lại tấm chăn mỏng trên đùi Việt Tuyên, cô lo lắng việc xem phim gần hai tiếng đồng hồ sẽ khiến anh mệt.


"Không mệt, chúng ta đi thêm chút nữa đi."


Từng ngôi sao lấp lánh, đèn đường êm dịu, con phố này rất sầm uất, bên đường có nhiều cửa hàng nhỏ, người đi đường tấp nập. Việt Tuyên thấy một quầy hàng phác họa có không ít người vây quanh. Họa sĩ là một người đàn ông trung niên với mái tóc dài đến vai, đầu đội mũ lưỡi trai, mang khí chất phóng khoáng, chiếc bút trong tay thoăn thoắt phác họa cặp tình nhân trước mặt.


Vẻ ngọt ngào hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt đôi tình nhân.


Mọi người xung quanh rất hiếu kỳ nhìn bức phác họa đang dần được hoàn thành trên nền giấy.


Diệp Anh đẩy Việt Tuyên đến, dừng lại quan sát đầy thích thú.


"Bức tranh vẽ thật đẹp!"


"Thật giống!"


Mọi người xung quanh tấm tắc khen ngợi, người họa sĩ đưa bức phác họa đã hoàn thiện cho đôi tình nhân, đôi tình nhân vui vẻ nhìn ngắm, trả tiền rồi bước đi. Một đôi tình nhân khác lập tức hào hứng ngồi xuống ngay trước mặt họa sĩ. Diệp Anh mỉm cười, đẩy Việt Tuyên rời đi.


"Ông ấy không vẽ đẹp bằng em."


Trong gió đêm, Việt Tuyên lên tiếng, ánh mắt anh xa xăm, nhớ lại cảnh tượng cô chặn anh lại trên đường phố Paris.


"Đương nhiên, khuôn mặt ông ấy vẽ đều bị méo." Cùng người lái xe đẩy xe lăn vào bên trong chiếc Bentley, Diệp Anh liếc nhìn Việt Tuyên, cô hiểu anh đang nghĩ gì, bèn "hừ" một tiếng, "Nhưng lúc đó anh lại nói rằng em vẽ không đẹp."


Việt Tuyên cười, nhớ lại:


"Lúc đó em đột ngột xuất hiện, chặn trước mặt anh. Em có khí chất như một nữ hoàng, mạnh mẽ và tự tin, như thể em là người ưu tú nhất trên thế giới này, như thể chắc chắn sẽ ăn thịt anh. Vì thế anh phải..."


"Ra là như vậy!"


Diệp Anh bỗng dưng bừng tỉnh, chẳng trách bức tranh cô rất tự tin vẽ lại không đạt được sự tán thưởng của anh. Ánh mắt dịu dàng, cô cười nói:


"Xem ra em không nhầm đúng không? Em đã ăn thịt anh rồi."


Chiếc Bentley đen chạy chậm trên con đường về Tạ gia.


Việt Tuyên cười đến mức ho một trận.


Diệp Anh vỗ nhẹ vào lưng Việt Tuyên, rót một chén nước cho anh. Anh chầm chậm uống hết, cố ngăn cơn ho ở lồng ngực, nói:


"Gần đây không phải bận rộn với việc thiết kế tham dự cuộc thi sao?"


"Có chứ," Nhận lấy cốc nước, Diệp Anh trả lời, "Vì thế những ngày này em mới mời anh ngày ngày đi với em, giúp em bắt được linh cảm."


Việt Tuyên chăm chú lắng nghe.


"Linh cảm không phải là thứ cứ đóng cửa ngồi nhà là ra," Diệp Anh cầm tay anh, "Chỉ cần tâm tình vui vẻ, từng ngọn cỏ, từng cái cây, từng bộ phim, từng bữa ăn tối, đều có thể tạo ra linh cảm kỳ diệu."


"Linh cảm đã có rồi, đúng không?"


"Đúng vậy!"


Màn đêm bên ngoài xe sáng rõ, Diệp Anh mỉm cười nói với Việt Tuyên:


"Hơn nữa linh cảm này đúng là do anh mang đến cho em."

Chương trước

↑↑
Hoàng Hậu Xấu Xí

Hoàng Hậu Xấu Xí

Trích đoạn:Dám động vào Vương phi tương lai, không có chém đầu của nàng ta đã xem

20-07-2016 10 chương
Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả

23-07-2016 10 chương
Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng là một truyện ngôn tình sủng kể về một anh chàng mang trong

22-07-2016 10 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Ba đồng xu

Ba đồng xu

Em biết tình cảm của hai anh dành cho em từ lâu, em yêu cả hai anh, rất yêu và rất quý

26-06-2016
Một chỗ nương tựa

Một chỗ nương tựa

Bà mẹ kể rằng lúc bà qua Hàn Quốc giữ cháu cho con gái đi làm, thấy nó thường xuyên

24-06-2016
Tiếng chổi tre

Tiếng chổi tre

Mặc cho mẹ quỳ lạy, van xin bố ở lại với mẹ con tôi. Bố cầm tay mẹ giật mạnh,

24-06-2016
Đôi cánh thiên thần

Đôi cánh thiên thần

Các bạn nhỏ vây quanh lấy cậu, hết bạn này đến bạn khác sờ vào "đôi cánh" ấy.

01-07-2016
Những dòng lưu bút

Những dòng lưu bút

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Những cây

27-06-2016
Sinh viên ký truyện

Sinh viên ký truyện

Mỗi năm, cứ vào dịp đầu thu, cho dù cuộc sống có bận rốn thế nào thì ba đứa hắn

24-06-2016
Rẽ trái - Rẽ phải

Rẽ trái - Rẽ phải

Cô sống trong một căn phòng trên một toà chung cư cũ kỹ phía ngoại ô thành phố, mỗi

27-06-2016
Người lạ từng quen

Người lạ từng quen

Tôi thường ít khi muốn đi xa. Đơn giản vì sau mỗi chuyến đi lại cảm thấy mình mắc

23-06-2016

Pair of Vintage Old School Fru