Ring ring
Trời Xanh, Biển Cũng Xanh

Trời Xanh, Biển Cũng Xanh


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 38
5 sao 5 / 5 ( 101 đánh giá )

Trời Xanh, Biển Cũng Xanh - Chương 30

↓↓
- Cô ấy, cô ấy sao rồi?- Vừa nghe Hải Lục nhắn tin, Hạo Thiên đã lái xe chạy như bay đến bệnh viện. Anh gấp gáp đến nỗi quần áo còn không kịp chỉnh trang, mái tóc có hơi lòa xòa một chút, trong giọng nói xen lẫn nhịp thở hỗn hển. Gương mặt anh trắng bệch, tim lo lắng như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

- Tổng giám đốc Lâm, anh đến đây có việc gì?- Nguyên Kỳ đứng chắn cửa phòng, trước mặt Hạo Thiên.

- Nói thừa.- Hạo Thiên mất bình tĩnh, gân xanh nổi lên, túm lấy cổ áo Nguyên Kỳ giận dữ.- Nhanh cho tôi biết, cô ấy sao rồi?

- Vừa ở phòng cấp cứu ra, bác sĩ bảo tình trạng tiểu Lam tạm thời đã ổn, khi em ấy tỉnh lại mới có thể vào thăm.

bạn đang xem “Trời Xanh, Biển Cũng Xanh ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Hạo Thiên bây giờ mới thở ra, lấy lại được sự bình tĩnh, anh bỏ tay khỏi người Nguyên Kỳ, ánh mắt vẫn còn ánh lên tia đau xót.

.

Hơn hai giờ đồng hồ trôi qua, cánh cửa phòng hồi sức rốt cuộc cũng mở, Hải Lam mơ màng tỉnh lại đã được chuyển sang phòng riêng để theo dõi. Hải Lam vừa được đẩy ra thì mọi người đã đứng quay quanh ban ca, chỉ có Hạo Thiên giọng lạnh lùng nói với các y tá:

- Chuyển cô ấy đến phòng tốt nhất ở đây.

- Không cần đâu. Cứ chuyển sang phòng dịch vụ bình thường là được.

Hạo Thiên trừng mắt nhìn cô. Trong trạng thái còn mơ màng chưa hoàn toàn tỉnh hẳn nữa, cô gái này vẫn còn ngoan cố, đến bản lĩnh cãi lại anh mà bây giờ cô còn có thể làm được.

- Nếu các người không muốn đến gặp viện trưởng nhận đơn thôi việc thì nhanh một chút.- Hạo Thiên quát lại.

Hai người y tá nhìn thấy anh chàng đẹp trai, cao lớn thì cặp mắt vô cùng ngưỡng mộ, nhưng sau khi nghe anh quát to thì lại sợ hãi, rùng mình. Khí chất trên người anh ta tỏa ra tuyệt đối không phải tầm thường, có thể anh ấy quen với viện trưởng thật nên mới có thể ăn nói như thế. Vì vậy, họ không dám làm trái lời mà chuyển Hải Lam đến phòng tốt nhất hiện có.

۵ ۵ ۵

.

- Con bé này, làm mẹ lo muốn chết.- Bà Dương vuốt nhẹ trán con gái.- Sao tối hôm qua con sốt mà không gọi mẹ một tiếng? Nếu như hôm nay mẹ không phát hiện ra con nóng như thế thì làm sao đây?

Giọng nói bà nghẹn ngào, đôi mắt ươn ướt nhìn đứa con gái bé bỏng của mình. Hải Lam nhoẻn miệng cười trấn an mẹ:

- Con nghĩ uống thuốc rồi thì nó sẽ tự khỏi. Không ngờ lại thành ra như vậy.

Nhìn mọi người lo lắng cho mình, cô cảm thấy thật có lỗi.

- Bây giờ con khỏe rồi, mọi người đừng lo. Cũng chỉ là bệnh nhẹ thôi mà.

Ông Dương trước giờ ít khi nào nói những lời tình cảm ra miệng, nhưng nhìn thấy đứa con gái của mình thì không khỏi chạnh lòng, giơ tay sờ sờ đầu con, ánh mắt tràn đầy tình yêu thương:

- Con bé ngốc này, bây giờ con muốn ăn gì không, ba lập tức đi mua.

- Đôi khi con lại muốn bệnh như thế này, để được ba mẹ chiều chuộng.- Hải Lam cười nhẹ, sắc mặt vẫn còn xanh xao.

- Nói năng gì thế hả? Ai lại muốn bệnh bao giờ. Bộ bình thường chúng ta không chiều chuộng con sao?- Mẹ cô mắng con, nhưng ai cũng hiểu đó là những tình cảm của một bà mẹ.

Hải Lam lại mỉm cười:

- Ba, con không sao, ba cứ về đi làm đi, đừng bỏ dở công việc. Khi nào về thì đón tiểu Lục qua chơi với con một lát. Mẹ cũng về nghỉ ngơi đi, trưa mang đồ ăn vào cho con là được rồi. Thức ăn mẹ nấu là nhất mà.

Ông bà Dương thấy con mình vừa tỉnh mà đã nói nhiều như vậy, còn rất tỉnh táo thì trong lòng giảm bớt đi nhiều lo lắng. Phương Cát cũng vừa vào đến nơi nên cô ở lại trông nom cho bạn mình, để cho bà Dương về nhà nấu ăn.

- Anh Nguyên Kỳ, anh cũng anh mau về đi làm đi. Em đã không sao. Cám ơn anh rất nhiều. Có tiểu Cát ở đây với em là được rồi.

Nguyên Kỳ dù muốn ở bên cạnh cô trông nom nhưng anh biết, làm vậy chỉ khiến cô ngại ngùng mà không thể an tâm tịnh dưỡng, thế nên cũng đành gật đầu đồng ý ra về.

.

Phía ngoài cánh cửa, chỉ có duy nhất một người đang đứng nhìn vào trong với tâm trạng cực kỳ tồi tệ. Tiểu Lam ah tiểu Lam, rốt cuộc em phải khiến anh đau khổ và lo lắng đến thế nào đây? Nhìn cô như vậy anh thật sự là rất đau, chỉ muốn đẩy hết mọi người ra ngoài, một mình ôm cô vào lòng. Lẽ ra tối hôm qua, ngay lúc cô rời đi, anh phải đuổi theo để ngăn cô lại. Mọi chuyện vốn dĩ sẽ không đến nước này.

۵ ۵ ۵

.

- Tiểu Cát, cậu có thể nói với y tá, chuyển tớ sang phòng thường được không?

- Sao vậy? Đang mệt như thế, sao lại chuyển lung tung?

- Cứ làm vậy đi tiểu Cát.

Phương Cát dù cho có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng cũng không hòi gì thêm mà đáp ứng bạn mình rời đi để làm giấy chuyển phòng. Còn Hải Lam vì thuốc uống của cô có nhiều chất gây buồn ngủ nên trong người thấy mệt mỏi và đã ngủ thiếp đi.

.

Đến khi tỉnh dậy thì Hải Lam liền hỏi ngay về vấn đề này. Phương Cát nói rằng Hạo Thiên đã nói chuyện với viện trưởng, ông ấy sẽ quan tâm đặc biệt đến tình trạng sức khỏe của cô, còn bảo rằng không cho phép cô chuyển sang phòng khác. Khi nghe đến đó, Hải Lam đã rất tức giận. Anh ta cho mình là ai mà cứ xen vào cuộc sống của cô chứ. Muốn kết hôn thì đi mà kết hôn, còn chạy đến đây lo chuyện bao đồng làm gì.

Phương Cát đoán ra được giữa hai người này đang có vấn đề gì đó, nên bạn của cô mới bức xúc như thế, nhưng cũng không vội hỏi, chỉ trấn an vài câu và khuyên cô nên nghỉ ngơi cho nhanh lại sức, tức giận chỉ làm tổn hại đến bản thân.

Nguyên Kỳ cũng sắp xếp gọi điện thoại cho anh họ mình, nói rõ tình trạng của cô và xin phép cho cô nghỉ một thời gian để dưỡng bệnh. Và khi được biết chỉ còn vài ngày nữa là cô có thể kết thúc khóa thực tập, nên anh cũng xin cho cô nghỉ trước thời hạn luôn.

۵ ۵ ۵

.

Buổi trưa, mẹ cô đem thức ăn vào bệnh viện thì cũng vừa lúc thấy Nguyên Kỳ đi vào.

- Mẹ nấu cháo cho con đây, ăn liền đi cho nóng.

- Anh tưởng bác ở lại trông em, không có về nấu ăn, nên anh cũng có mua cháo đến.- Nguyên Kỳ cười hiền.

- Con không muốn ăn cháo.- Hải Lam lắc đầu, chưa gì mà đã cảm thấy ngán rồi.

- Con đang bệnh phải ăn cháo chứ?- Mẹ cô làm mặt nghiêm.

- Em muốn ăn gì, anh sẽ đi mua.- Nguyên Kỳ tỏ ra chiều chuộng.

- Tiểu Kỳ àh, con đừng chiều nó như vậy. Con bé này, hễ cứ bệnh một chút là lại hay nhõng nhẽo.

Nguyên Kỳ vội nói:

- Không sao ạh, con gái như vậy mới đáng yêu.- Rồi anh quay sang Hải Lam.- Em nói đi, em muốn ăn gì?

- Em nhất định là muốn ăn bánh canh.- Một giọng nói trầm ấm, quen thuộc từ ngoài đi vào.- Anh đã mang đến.

Hoàn cảnh này, mọi người nhìn nhau bối rối. Hải Lam chưa kịp nói muốn ăn “bánh canh” thì người kia đã mang ngay vào làm cho cô cứng họng. Nhanh chóng lấy lại tư thế, Hải Lam nói:

- Đúng là bệnh phải ăn cháo nhỉ? Con lại muốn ăn cháo rồi. Mẹ múc cho con một chén đi.

Hạo Thiên kiềm cơn giận, đi tới gần bên giường:

- Không phải em nói là không thích ăn cháo sao?

- Đó là trước đây. Con người có thể thay đổi.- Hải Lam không nhìn anh, chỉ quay sang mẹ đỡ lấy chén cháo.

Vừa đưa vào miệng muỗng đầu tiên, Hải Lam đã tỏ ra vui vẻ:

- Cháo rất ngon. Cảm ơn mẹ. Cảm ơn anh Nguyên Kỳ.

Hạo Thiên nhìn cô, tức giận. Sao cô lại không biết anh lo lắng cho cô đến thế nào cơ chứ. Sao cô lại tỏ ra hờ hững, lạnh nhạt với anh như hai người chưa từng quen nhau như vậy. Nhìn cô chầm chậm đưa từng muỗng cháo vào miệng, anh tức điên lên chỉ muốn đẩy chén cháo ra để ôm lấy cô vào lòng, ôm thật chặt, cho đến khi nào cô van xin anh buông ra thì thôi. Anh không thể chịu nổi khi thấy cô dịu dàng, nũng nịu với người khác, còn với anh thì xa cách, lạnh lùng, thậm chí còn không nhìn lấy anh một lần.

- Anh về đi. Sau này không cần đến thăm tôi.

- Tiểu Lam, cuối cùng là em muốn thế nào đây?- Trong lòng vừa khó hiểu, vừa bực tức.

- Tôi hy vọng là Lâm tổng có thể giữ khoảng cách một chút. Như vậy sẽ tốt cho cả hai chúng ta.- Rồi cô quay sang nhẹ nhàng nói với Nguyên Kỳ.- Anh có thể tiễn khách giúp em không? Em muốn ngủ một chút.

Nguyên Kỳ gật đầu, quay sang nhìn Hạo Thiên:

- Lâm tổng, xin mời!

Hạo Thiên nhìn Hải Lam nằm xuống, nhắm mắt lại như ngủ thì anh trong lòng anh tức muốn điên lên, nhưng hoàn cảnh này cũng không biết nói gì hơn nên anh đành bất đắc dĩ rời đi.

۵ ۵ ۵

.

- Tiểu Lục, sao anh gọi mà em không nghe máy, có lúc còn tắt điện thoại?

- Xin lỗi anh, em không được phép nói chuyện hay thông báo gì cho anh nữa. Xin anh đừng hỏi gì em hết, nếu không em sẽ bị mắng.

- Là tiểu Lam bảo em phải như vậy?- Giọng nói anh ngày càng giận dữ.

Đầu dây bên kia không có trả lời.

- Anh biết rồi. Em chỉ cần làm những gì mình thấy nên làm là được.

- Anh.- Hải Lục cảm thấy một chút có lỗi, nên nói thêm.- Chị em dạo này không chịu ăn gì nhiều, lúc nào cũng cố tỏ ra vui vẻ nhưng thực sự tâm trạng rất không tốt. Sau mỗi lần gặp anh, tinh thần và thái độ chị ấy đều không ổn. Anh có thể để chị ấy khỏe hẳn rồi hãy đến tìm chị ấy được không.

Hải Lục không hiểu lắm giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám hỏi chị đã xảy ra chuyện gì, vì nếu có hỏi mà chị không muốn nói thì đáp áp vẫn cứ là không biết mà thôi. Nhưng cô vẫn cảm thấy có vẻ như anh ấy đối với chị mình là thật lòng, cho nên cô càng khó xử hơn.

۵ ۵ ۵

.

Hải Lam vừa bị cảm sốt, vừa suy nhược cho nên thể trạng không thể nhanh hồi phục. Có hôm nửa đêm lại sốt cao, làm ba mẹ cô cuống cả lên. Nhưng cũng may là bác sĩ lúc nào cũng tận tình chăm sóc, theo dõi sát sao nên có thể đảm bảo cho tình trạng an toàn của cô. Một chút biến động của Hải Lam lúc nào cũng sẽ được báo cáo về lãnh đạo cao nhất.

- Cô bé này, là bạn gái của tiểu Thiên sao?- Vị viện trưởng cũng khá lớn tuổi chăm chú theo dõi bệnh án, vừa thắc mắc hỏi.

Cô vội trả lời:

- Dạ không ạh. Chỉ là có quen biết một chút.- Dừng lại vài giây, giọng cô trầm hẳn đi.- Anh ấy sắp kết hôn rồi ạh.

Vị viện trưởng đẩy gọng kính lên và hơi nhíu mày:

- Sao không nghe thằng bé nhắc đến việc này nhỉ? Thế cháu có biết là nó sắp kết hôn với ai không?

- Dạ, là Kiều tiểu thư của Kiều gia.- Hải Lam hơi cúi đầu, giọng nói càng nhỏ hơn nữa.

- Oh, được rồi, cám ơn cháu.- Ông ấy khẽ cười.- Tiểu Thiên cứ dặn đi dặn lại ta đặc biệt chiếu cố cháu, làm ta cứ nghĩ… Thôi, cháu nghỉ ngơi đi.

Nói xong, vị viện trưởng đó cầm tập hồ sơ bệnh án ra khỏi phòng. Còn một mình, Hải Lam lại bắt đầu suy nghĩ. Tại sao anh ta còn thường xuyên lui tới đây, lại còn nhờ viện trưởng để ý đến cô? Rốt cuộc cô phải hiểu làm sao đây?

۵ ۵ ۵

.

Cánh cửa phòng mở ra và đóng lại cái sầm. Hải Lam bị chấn động mạnh.

- Ai để anh vào đây? Tôi không muốn gặp anh. Anh mau ra ngoài đi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Yêu Anh Không Hối Hận

Yêu Anh Không Hối Hận

Thẩm Bội Tuyền rất cảm động, không ngừng cảm ơn mọi người. Ân tình này dù cô có

22-07-2016 11 chương
Cực Phẩm Công Tử

Cực Phẩm Công Tử

Cực Phẩm Công Tử là một truyện võng du được đăng tải miễn phí tại KhoTruyenHay.Gq

19-07-2016 105 chương
Kiêu sủng - Đinh Mặc

Kiêu sủng - Đinh Mặc

Văn án: Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đường, người đàn ông quay mặt lại,

09-07-2016 23 chương
Mình yêu nhau đi chị!

Mình yêu nhau đi chị!

  (khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Thỏi son không phai màu

Thỏi son không phai màu

Từ trước đến nay, chưa bao giờ cô nghĩ rằng cô với anh chia tay nhau chỉ vì một thỏi

30-06-2016
Lạc đầu mùa

Lạc đầu mùa

Anh Hân và chị hình như vừa hái lạc xong, tất tưởi chạy ra. Vừa đến nơi là vồ

30-06-2016
Sợi nắng mai đi lạc

Sợi nắng mai đi lạc

Lần đầu tiên tôi gặp K. là vào một ngày mùa hè nắng. Khi đó K. mặc chiếc áo sơ mi

24-06-2016
Tuyệt chiêu sở khanh

Tuyệt chiêu sở khanh

S bỗng run bắn người khi thấy hắn đứng chắn ngay giữa cầu. Hắn là tên sở khanh

27-06-2016