Hạo Thiên không để ý những lời cô nói, anh bước đến mép giường rồi ngồi vào sát cô, cầm lấy cổ tay cô, lực có hơi siết mạnh một chút:
bạn đang xem “Trời Xanh, Biển Cũng Xanh ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Ai bảo em là anh sắp kết hôn với Kiều Trác Nhi?
- Đừng hỏi tôi câu đó, đáng lẽ anh phải hiểu hơn ai hết.- Hải Lam xoay mặt đi.
- Anh không hiểu.- Anh giận dữ, nghiến chặt răng, bàn tay siết chặt cô tay cô hơn.- Anh hỏi em, em nghe cái đó từ đâu?
- Buông tôi ra.- Hải Lam vùng vẫy.
- Anh không buông.- Hạo Thiên cứng rắn.- Nếu em không nói.
- Được, anh cứ siết chặt vào, nhất là chỗ tôi lấy máu và truyền nước biển ấy, những chỗ đấy dù đau nhưng vẫn không đau bằng vết thương ở tim.
Lời nói của cô như dao cứa vào trái tim anh, làm anh lập tức chùn xuống.
- Tiểu Lam!- Anh buông ta cô ra, khẽ xoa nhẹ lên vết đỏ anh gây ra trên cánh tay trắng trẻo.
- Đừng gọi tên tôi!
Hạo Thiên nhượng bộ:
- Được rồi, dù cho em nghe tin từ đâu thì đó cũng không phải là sự thật. Anh chưa bao giờ có ý định kết hôn với cô ta.
- Tôi không muốn nghe.- Hải Lam bịt tai lại, mắt nhắm nghiền.- Anh ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi.
Đáy mắt anh ánh lên sự buồn bã xen lẫn mệt mỏi. Mấy ngày nay anh không ăn được, ngủ cũng không nổi, trong người lúc nào cũng bực bội, cáu gắt. Nhưng chỉ cần nhìn thấy cô là anh lại cảm thấy lòng mình dịu đi. Đưa bàn tay vuốt nhẹ má cô, anh khẽ thở dài:
- Mới có mấy ngày mà em gầy đi nhiều quá!
Đêm qua được tin báo là nhiệt độ cơ thể cô lại tăng lên một chút nhưng làm anh lo lắng phát điên. Nhìn cô gầy đi và xanh xao như thế này, anh đau lòng biết bao. Tại sao cô lại không hiểu cho lòng anh vậy.
Sự ôn nhu của anh làm cho cô bất giác không thể kiềm được tình cảm của mình. Chỉ cần nghe những lời đó, nhìn thấy ánh mắt đó, là cô lại muốn sà ngay vào lòng anh, cảm nhận hơi ấm của anh, được anh nâng niu, vỗ về. Hải Lam tự trách mình sao cứ mãi ảo tưởng không buông. Cô bất lực nói:
- Tôi xin anh đó.- Nước mắt cô chực trào.- Tôi không muốn dính dáng gì đến anh cũng như gia đình anh.
Hải Lam tự nhủ phải kiên trì, phải cứng rắn một chút, không thể để trái tim mình chịu thêm bất kỳ đả kích nào nữa. Dứt được càng sớm sẽ càng tốt cho cả hai, có thể sẽ bớt đau khổ.
- Nói anh nghe, có phải ba mẹ anh đã tìm đến em? Họ đã nói gì với em?- Hạo Thiên nắm vai đôi vai của cô. Quả thật, đôi vai này đã gầy đi khá nhiều.
- Anh về đi và đừng đến đây nữa.- Hải Lam gạt tay anh ra khỏi người mình. Cô lặng lẽ xoay đi, không nói gì thêm.
Hạo Thiên chắc chắn rằng đã có chuyện gì xảy ra. Hải Lam không phải là người vô lý và cứng rắn quá mức như vậy. Còn nữa, ba mẹ anh cũng không phải là những người đơn giản. Trận chiến giữa một cô gái hiền lành, trong sáng với những con người lão luyện trên thương trường thì không nói cũng biết ai sẽ dễ dàng chịu thiệt thòi.
- Cậu nên về đi!- Ông Dương giọng trầm thấp bước vào.- Con bé cần được yên tĩnh nghỉ ngơi.
Hạo Thiên nhìn ông, ánh mắt của người cha vô cùng nghiêm khắc. Ánh mắt đó ngầm biểu lộ rằng, ông sẽ không để bất kì ai làm tổn thương đến con gái của mình, dù cho họ có bao nhiêu tiền của, thế lực. Trong giây phút đó, anh cũng nhận thấy tình cảm của cha cũng thật lớn lao, vĩ đại không khác gì người mẹ.
- Chỉ một chút thôi ạh, con chờ tiểu Lam ăn xong sẽ đi ngay.- Hạo Thiên ánh mắt chân thành nhưng cương quyết. Anh đã mua đến bánh canh mà cô thích, mấy ngày nay nhìn cô gầy đi mà đau lòng, còn được biết là cô ăn không nhiều, thế thì làm sao mau khỏi bệnh được. Anh nhất định phải chờ kiên nhẫn với cô hơn nữa.
Hải Lam không nói gì, nhanh chóng ăn hết phần bánh canh anh mang đến.
- Anh có thể về được rồi.- Hải Lam đặt chén bánh canh xuống bàn, quay mặt đi lạnh lùng.
Hạo Thiên lưu luyến nhìn cô thêm lần nữa rồi mới cúi chào ba cô và ra về. Anh trong bụng đã tính toán, nhất định sẽ tìm hiểu rõ mọi chuyện rồi sớm quay lại cho người con gái anh yêu một lời giải thích rõ ràng.
Chương trước | Chương sau