Thân Là Hoạn Quan
Hiên Tịnh Dữu.
Phòng riêng của Lý Thư Bạch.
bạn đang xem “Trâm – Nữ Hoạn Quan ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Hoàng Tử Hà lật xem hoàng lịch. Lý Thư Bạch ngồi bên lạnh lùng quan sát, thấy cô từ 17 tháng Giêng giở đến 21 tháng Hai rồi 19 tháng Ba, sau đó giở đến hôm nay, lật trang rất nhanh, tựa hồ chỉ liếc qua rồi đặt xuống, đoạn nói, "Đêm nay nếu có quan binh đi tuần, phải chú trọng cảnh giới một dải phía Đông Nam thành, đặc biệt là những nhà có phụ nữ mang thai, đó là đối tượng ra tay của hung thủ."
Lý Thư Bạch nhướng mày, "Ngươi xác định mục tiêu thứ tư của hung thủ là thai nhi sao?"
"Rất có khả năng." Hoàng Tử Hà đáp.
Lý Thư Bạch ngoảnh đầu ra ngoài, "Cảnh Hữu."
Một tên hoạn quan bước vào, mày mắt cong cong, trông vô cùng dễ mến, "Vương gia."
"Đến Đại Lý Tự, mời Thôi Thuần Trạm sang đây."
"Vâng." Cảnh Hữu vâng dạ rồi hành lễ toan cáo lui, không hề nhìn đến Hoàng Tử Hà lôi thôi đứng đó lấy nửa con mắt. Lý Thư Bạch lại trỏ Hoàng Tử Hà, "Trước tiên ngươi dẫn hắn xuống, sắp xếp cho một nơi ở đã. Phải nhớ, hắn là một tiểu hoạn quan."
"Vâng, xin vương gia yên tâm."
Tội nhân Hoàng Tử Hà bị truy nã khắp nơi, thế là trở thành một tiểu hoạn quan trong Quỳ vương phủ.
Cảnh Hữu chỉ cho Hoàng Tử Hà đường đi lối lại, dặn dò vài điểm cần chú ý, sau cùng dẫn cô đến khu nhà phía Bắc nơi ở của các hoạn quan, chọn cho cô một gian phòng đơn, lại gọi người đưa vật dụng hằng ngày và ba bộ đồ đến, nói, "Tiểu công công, ngươi mới đến đây nên chưa được bố trí chức trách, trước mắt chỉ cần nhớ phải tới chỗ vương gia thỉnh an hằng ngày là được."
Hoàng Tử Hà tỏ lời cảm tạ rồi chạy sang tìm tên hoạn quan hàng xóm hỏi han những việc ăn ở sinh hoạt, đoạn đến nhà bếp tìm vài món bỏ bụng, cuối cùng xách hai thùng nước đi tắm gội sạch sẽ. Cả ngày bôn ba vất vả, dồn dập biến cố, cô đã mệt mỏi đến kiệt quệ, vừa đặt mình xuống giường là thiếp đi ngay.
Lúc tỉnh dậy, mặt trời đã lên đến ba con sào. Khi ra bờ giếng múc nước, một hoạn quan đang quét sân bảo cô, "Cảnh Hữu công công dặn chúng ta chuyển lời cho ngươi, tỉnh dậy thì đến gác Ngữ Băng."
Hoàng Tử Hà húp vội húp vàng bát cháo, hỏi han đường sá, thay một bộ đồ hoạn quan rồi chạy đến nơi được bảo. Gác Ngữ Băng là thư phòng của Lý Thư Bạch, bốn phía là cây cối thoáng đãng sáng sủa, cửa sổ buông sa mỏng, có thể nhìn xuyên qua.
Hoàng Tử Hà bước vào, còn cách một lớp song hoa chạm trổ đã thấy Lý Thư Bạch đang ngồi bên trong xem bản đồ kinh thành.
Nghe tiếng chân cô, y ngẩng đầu lên, thản nhiên gọi, "Vào đây."
Hoàng Tử Hà bước đến gần, Lý Thư Bạch trỏ bản đồ nói, "Đêm qua hung phạm không xuất hiện. Có điều theo cách nghĩ của ngươi, có phải tối nay hắn sẽ xuất hiện ở hướng Tây Bắc không?"
Hoàng Tử Hà thoáng kinh ngạc, ngẩng lên nhìn y, "Vương gia đã biết tôi phán đoán theo cách nào rồi sao?"
"Ngươi biết xem hoàng lịch thì ta cũng biết." Y bình thản đáp, ngón tay trắng trẻo thon dài lướt qua một dải mười hai phường ở phía Tây Bắc kinh thành. "Sáng nay ta đã sai người đi nghe ngóng, trong mười hai phường này, chỉ riêng những thai phụ bụng đã lùm lùm cũng khá nhiều. Phường Tu Đức có hai người mang thai bảy tháng. Phường Phổ Ninh có người đã mang thai mười tháng sắp sinh. Phường Cư Đức có bốn người, đều từ sáu đến tám tháng."
"Phường Phổ Ninh." Cô trỏ vào vị trí một phường, khẳng định.
Lý Thư Bạch xem bản đồ chi tiết của phường Phổ Ninh, rồi nói, "Nhà thai phụ đó nằm bên cạnh nhà cũ của Từ Mậu Công."
Hoàng Tử Hà sực nghĩ ra một chuyện, lưỡng lự cân nhắc, cuối cùng vẫn quyết định nén lại, đợi phá án xong mới nói. Nào ngờ Lý Thư Bạch đã nghĩ đến, quay ngay sang nhìn cô, "Nhà Trương Hàng Anh cũng ở phường Phổ Ninh."
"Vâng." Y đã chủ động nhắc đến, cô đành tiếp tục câu chuyện, "Nếu phá được vụ án này, liệu vương gia có thể xem xét để Trương Hàng Anh quay trở về đội nghi trượng không?"
"Không thể." Y đáp ngay.
Hoàng Tử Hà phân bua, "Trương Hàng Anh cho tôi cải dạng trà trộn vào đội nghi trượng của vương gia, về lý không đúng, song về tình thì thực tử tế hiếm có. Biết uống nước nhớ nguồn cũng là đức tốt của bậc quân tử. Liệu có thể xin vương gia khoan dung, trước hết để gã theo tôi cùng điều tra vụ án này chăng?"
"Không được." Y gạt phăng, "Tuy về tình có thể tha, song bên cạnh ta không cần một kẻ hành động theo cảm tính."
Hoàng Tử Hà cắn môi dưới nói khẽ, "Vương gia khai ân…"
Y ngắt lời cô, "Nếu kẻ phạm lỗi chỉ sau mấy ngày lại có thể bình yên vô sự quay về thì còn đặt ra luật lệ nghiêm hình làm gì nữa? Sau này ta làm sao chỉ huy thuộc hạ?"
Hoàng Tử Hà cúi đầu nín thinh, đành gạt bỏ ý định cầu xin, lại hỏi, "Tiếp theo đây tôi phải làm gì?"
"Đi ngủ tiếp đi, đến tối theo ta tới phường Phổ Ninh."
Phường Phổ Ninh, phía Tây Bắc kinh thành.
Theo lệ, sau canh hai các phường ở thành Trường An đều đóng cửa, không cho phép bất cứ ai đi lại ngoài đường nữa. Bởi vậy Lý Thư Bạch bèn cải trang thành một thư sinh du ngoạn, còn Hoàng Tử Hà làm thư đồng của y, chập tối cùng đến phường Phổ Ninh, tá túc trong một khách điếm.
Kẻ là công tử hào hoa đẹp đẽ, người là thiếu niên thanh tú thoát tục, dọc đường, cả nam nhân trông thấy cũng phải ngoái đầu nhìn lại. Bà chủ khách điếm họ ở đã viện cớ đưa nước đến bốn bận, ông chủ không yên tâm về bà chủ, cũng đến tận năm lần.
Hoàng Tử Hà búi lại tóc, chuẩn bị ra ngoài, "Để tôi liên hệ với người của bộ Hình cho. Vương gia thì chắc sẽ bị ông chủ bà chủ nhốt trong phòng rồi."
Lý Thư Bạch lạnh lùng, "Ta đã không được yên mà ngươi nghĩ mình ung dung được sao?"
Hoàng Tử Hà định đáp thì thấy bà chủ lại tha thướt bưng bình trà đến ngoài cửa sổ.
Cô liền ngoảnh nhìn Lý Thư Bạch, thấy Lý Thư Bạch cũng đang nhìn mình, cười nửa miệng, "Cho ngươi một khắc. Đuổi đi."
Chỉ có một khắc, nếu không mạnh tay, bà chủ sẽ không từ bỏ nhanh chóng đến thế. Mà đối với một nữ nhân đang xao xuyến, biện pháp mạnh tay nhất chính là…
Hoàng Tử Hà đến trước mặt Lý Thư Bạch, kéo tay y đặt hờ lên eo mình, nài nỉ bằng giọng vừa đủ để người ngoài cửa sổ nghe thấy, "Ôi chao, công tử, chúng ta đang ở bên ngoài mà, phải tránh tai mắt người ta chứ! Đừng, đừng sờ chỗ này mà… Ôi, chỗ này càng không được, ghét ghê, đều là đàn ông cả, để người ta trông thấy thì biết ăn nói làm sao…"
Bóng dáng thướt tha của bà chủ quả nhiên cứng đờ.
Bàn tay Lý Thư Bạch bị kéo đặt hờ lên eo cô bất giác cũng cứng đờ. Có điều, chỉ trong chớp mắt, y đã tỉnh bơ gỡ tay cô ra, quay mặt sang uống trà, "Được, tha cho ngươi đấy. Bà chủ khách điếm này phiền phức quá, cứ tới nhìn nhìn ngó ngó, lẽ nào bà ta đã phát hiện ra ta chỉ thích đàn ông?"
Ngoài kia, bà chủ bưng bình trà rảo bước đi thẳng, Hoàng Tử Hà tưởng như nghe thấy tiếng trái tim tan vỡ gieo rắc suốt dọc đường.
Cô lấy làm bất bình, bèn vặn, "Cần gì phải thêm ba chữ 'phiền phức quá'"?
"Để giúp ngươi chóng hoàn thành nhiệm vụ." Y thản nhiên đặt ly trà xuống.
Hoàng Tử Hà gài chốt cửa, mở cửa sổ ngó quanh ngó quất, đoạn tung người nhảy ra ngoài, vẫy tay với y, "Đi nào."
Nhà họ Ngụy là gian thứ sáu trong con hẻm thứ hai cạnh nhà cũ của Từ Mậu Công, trong vườn trồng đầy hoa thạch lựu.
Kinh thành tấc đất tấc vàng, gian nhà này cũng không rộng lắm, gọi là vườn, thực ra chỉ là một khoảnh đất nhỏ chừng một trượng vuông, sau vườn là hai gian phòng trệt, tường bao xung quanh chẳng qua đến ngực Hoàng Tử Hà. Hai người ngồi xổm dưới gầm cầu đối diện, náu mình sau mấy khóm thược dược.
Đã quá canh hai, ngoài phố vắng hoe, đèn lửa đều lặng lẽ tắt cả.
Mây đen che mờ vầng nguyệt, dưới ánh trăng lờ mờ, hai người thoạt tiên ngồi xổm, cuối cùng lâu quá đành ngồi phệt xuống gốc thược dược, cùng ngắm bóng trăng soi mặt nước.
Hoàng Tử Hà hạ giọng hỏi, "Sao vương gia phải đi làm gì? Người của Đại Lý Tự và Hình bộ đâu?"
"Không báo." Y thong thả đáp, vin một nhành thược dược còn phong nhụy bên cạnh xuống ngắm nghía, trầm ngâm nói, "Năm nay trời ấm, mẫu đơn chưa nở mà thược dược đã đơm nụ rồi."
Hoàng Tử Hà hiểu ra ngay, mình phải đi bắt tên hung thủ biến thái tàn nhẫn thần bí khó lường kia, mà chiến hữu duy nhất lại là kẻ không hề có tính tự giác này đây. Không khỏi mệt mỏi, cô gặng hỏi, "Tại sao không báo cho Đại Lý Tự và Hình bộ?"
"Thôi Thuần Trạm của Đại Lý Tự đã hết sức khuyên ngăn ta, nói rằng phải phòng thủ thật chặt bên Đông thành, mấu chốt vụ án này nhất định nằm ở chỗ xảy ra tại bốn phương. Ta thấy hắn cố chấp như thế thì nên tôn trọng ý kiến của hắn. Hiện giờ hắn đang giăng thiên la địa võng ở Đông thành."
"Vậy còn Hình bộ?"
"Người phụ trách vụ án này ở bộ Hình là thượng thư Vương Lân, cha ruột Vương Uẩn vị hôn phu của ngươi, cũng là cha chồng tương lai lúc trước. Ngươi muốn gặp ông ta ư?"
Dòng nước dưới cầu soi bóng trăng trong vắt, phản chiếu lên mặt Hoàng Tử Hà, trong một khoảnh khắc, Lý Thư Bạch thấy vẻ mặt cô thoáng xao động hệt như làn nước dưới cầu, song chỉ nháy mắt đã tan biến, tưởng đâu là ảo ảnh mà bóng trăng lưu lại trên mặt cô thôi. Hết thảy tâm tìmh đều lặng lẽ tan đi trong không khí, cô thản nhiên đáp, "Được thôi, cứ để họ đến Đông thành."
Trong lúc họ trò chuyện, mặt trăng đã lên đến giữa trời, nhà họ Ngụy bỗng xôn xao, gian phía Đông có người thắp nến, rồi chỉ tích tắc dưới bếp cũng có người chụm lửa đun nước, ai nấy tất bật rối rít cả. Một người đàn ông khoác áo mở cửa lao ra ngoài, đằng sau còn có tiếng gọi với theo, "Bà đỡ họ Lưu ở nhà thứ tư trong ngõ Trù Hoa, đừng tìm nhầm đấy!"
"Mẹ cứ yên tâm!" Người kia tuy bước chân hối hả, song giọng nói lại rất vui mừng.
Hoàng Tử Hà nhìn chằm chằm vào nhà họ Ngụy, bất động. Lý Thư Bạch cũng buông tay thả nhành thược dược kia ra, "Xem chừng sắp sinh rồi."
"Ừm." Cô ậm ừ, ánh mắt vẫn dán vào bờ tường. Chỉ thấy trong đêm tối, một cái bóng từ từ bay đến, đậu bên cây thạch lựu, đoạn hướng vào trong nhà kêu lên mấy tiếng, "Cú, cú…"
Giữa đêm khuya, âm thanh đen đủi mà chói tay ấy hòa cùng tiếng rên la của sản phụ, khiến người ta nghe mà dựng cả tóc gáy.
"Chim lợn." Lý Thư Bạch trầm ngâm, "Đúng là điềm gở."
Người xưa nói rằng nửa đêm chim lợn kêu ngoài cửa sổ là đang đếm lông mi người, đếm rõ rồi sẽ lấy mạng người. Mà sinh con lại được ví như gần kề cửa mả, bởi vậy nghe thấy tiếng chim lợn người trong nhà đều giật nảy mình, một bà lão tức thì từ trong bếp xộc ra la lớn, "Tôi đi che lông mi của con dâu lại, ông nó mau đun nước đi!"
Ông chồng lật đật chạy đến nhà bếp, còn bà lão vừa che lông mi của con dâu xong, lại nghe chim lợn ngoài cửa sổ kêu lên mấy tiếng. Bà ta vơ ngay cây sào phơi áo bên cạnh, chạy ra sân đập bừa vào cây thạch lựu, hòng đuổi con chim đi.
Bà ta vừa ra khỏi cửa, kẻ kia đã lẻn vào phòng.
Hoàng Tử Hà bật dậy, nhưng Lý Thư Bạch còn nhanh hơn, vừa kéo tay cô vừa phi thân nhảy qua bụi thược dược. Hoàng Tử Hà chỉ thấy tiếng gió ù ù bên tai, nhô lên hụp xuống mấy bận đã đến phía sau nhà, trong khi đó, bóng đen kia đã vào được phòng bằng cửa sau.
Lý Thư Bạch đá tung cửa, xô Hoàng Tử Hà vào, còn y đương nhiên đứng ngoài.
Hoàng Tử Hà trông thấy hung thủ đang giơ cao cây chủy thủ toan đâm xuống bụng sản phụ. Đương lúc thất kinh lại bị Lý Thư Bạch đẩy một cái, cô mất đà ngã nhào, vai đập vào mạng sườn hung thủ, xô hắn ngã lăn sang một bên.
Hung thủ thấy hành tung đã bại lộ, liền nắm chặt chủy thủ, toan cướp đường bỏ chạy. Hoàng Tử Hà nằm dưới đất không cách nào ngăn được bèn giật lấy giá hoa bên cạnh hòng ngáng chân hung thủ.
Chậu hoa trên giá rơi xuống đất vỡ choang. Cùng lúc đó hung thủ kia vấp chân ngã sấp mặt. Hắn chưa kịp bò dậy, Hoàng Tử Hà đã chồm lên đá mạnh vào cổ tay hắn, hung thủ bị đau, cây chủy thủ trong tay cũng không cầm nổi nữa, Hoàng Tử Hà đoạt lấy hung khí, đoạn đè lên lưng hắn, "Không được cử động!"
Lý Thư Bạch nãy giờ vẫn đứng ở ngoài ung dung nhìn cô, đợi cô chế ngự được hung thủ mới lên tiếng, "Không tệ, tay chân nhanh nhẹn lắm, chỉ hiềm chẳng có quy tắc gì cả."
Hoàng Tử Hà muốn câm nín, "Gia không vào giúp tôi một tay ư?" Cô thì ở bên trong ngàn cân treo sợi tóc, còn y vẫn khoanh tay đứng ngoài, toàn thân tắm dưới ánh trăng sáng rỡ, không động lấy một cọng tóc, tiêu sái như tiên.
"Bên trong có sản phụ sắp sinh, nam nhân như ta làm sao vào được?" Buông một câu khiến cô cứng họng, y nhàn nhã ngẩng lên nhìn vầng trăng trên trời, "Tình hình sản phụ thế nào rồi?"
Hoàng Tử Hà chưa kịp đáp thì tiếng trẻ sơ sinh khóc đã vang khắp phòng, bà lão ngoài sân nghe náo động, rốt cuộc cũng run rẩy chạy đến, thấy căn phòng vốn dĩ chỉ có mình con dâu nay lại thêm một tiểu thư đồng, rồi một tên áo đen bị thư đồng chĩa dao vào người, cô con dâu mệt lả, đứa nhỏ ngọ nguậy khóc oa oa, nơi cửa sau còn lù lù một nam tử đứng ngắm trăng, chưa kể chậu hoa vỡ dưới đất và chiếc giá kê đã gãy tan tành, bà ta tức thì trố mắt hãi hùng, "Ôi trời ơi… thế này… thế này là thế nào đây?"
Hàng xóm xung quanh nghe tiếng trẻ con khóc lũ lượt chạy sang hỏi thăm, ông lão cũng bưng chậu nước nóng đến cửa. Giữa tiếng ồn ào, Hoàng Tử Hà bất đắc dĩ ngẩng lên rặn ra một nụ cười với họ, "Xin lỗi, chúng ta tới bắt hung phạm…"
Hai ông bà già thấy thanh chủy thủ trong tay cô liền đưa mắt nhìn nhau, rồi quay ra ngoài la lớn, "Người đâu, cứu với cứu với, có kẻ đến giết người…"
May sao binh lính đi tuần trên phố nghe tiếng lập tức ập vào, sau khi tham kiến Lý Thư Bạch, liền trói gô hung thủ lại.
Bà đỡ vừa tới cũng kinh ngạc nói, "Sản phụ hoảng sợ rặn mạnh một cái, khiến đứa bé tọt ra ngay. May mà sản phụ khỏe mạnh nên hai mẹ con mới bình yên vô sự. Tôi sẽ tắm rửa cho đứa nhỏ ngay đây."
Cha đứa bé nắm tay vợ, âu yếm, "Nương tử vất vả quá, ta quyết định rồi, đứa nhỏ này chúng ta sẽ đặt tên là 'Kinh Sinh', thế nào?"
Sản phụ yếu ớt tựa vào thành giường hỏi, "'Kinh Sinh' ư? Sao chàng không đặt là 'Hách Sinh'(*)?"
(*) Kinh và Hách đều có nghĩa là sợ hãi. Kinh Sinh cũng như Hách Sinh, đều là "vì sợ hãi mà sinh ra".
"Ý hay đấy, quyết định vậy đi, Ngụy Hách Sinh, rất hay rất hay…"
Hoàng Tử Hà thấy, lạnh lùng như Lý Thư Bạch, nghe vậy cũng không khỏi nhếch mép.
Khi Thôi Thuần Trạm và Vương Lân hớt hải chạy đến Quỳ vương phủ thì trời đã gần sáng.
Thấy mắt cả hai đỏ ngầu vì thức khuya, Lý Thư Bạch cũng chẳng khiển trách, chỉ sai người dâng trà lên cho họ trấn tĩnh, rồi nói, "Hung thủ vụ án Bốn phương đã sa lưới, sáng mai khai đường thẩm vấn đi."
Vương Lân gật đầu lia lịa vâng dạ, song Thôi Thuần Trạm vẫn do dự hỏi, "Vương gia, vụ án Bốn phương này cho đến giờ còn chưa có manh mối về nguyên nhân gây án hay vật chứng gì cả, vương gia khẳng định kẻ bắt được tối nay chính là hung thủ ư?"
"Phải hay không, ngày mai thẩm vấn chẳng phải sẽ biết sao?" Lý Thư Bạch bưng trà tiễn khách, "Kinh thành giới nghiêm, đến đêm các phường đều phải đóng cửa, không ai được qua lại trên phố. Chắc chắn trước đó hắn đã phải trọ lại khách điếm trong phường Phổ Ninh, các ngươi có thể đi điều tra nơi hắn trọ xem."
Chương trước | Chương sau