Thạch Thương Ly khẽ cười, nụ cười đùa giỡn cùng mập mờ. Đôi mắt phượng nhìn vẻ mặt vô tội của cô, ánh mắt ngây thơ, nội tâm nóng rực muốn ăn cô ngay lập tức! Nhưng bây giờ vai phải không thể nhúc nhích, nếu không nứt ra nói không chừng lại bị bọn họ cho cơ hội nhiễm trùng.
bạn đang xem “Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi! ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Cúi đầu khẽ chạm môi cô, giống như thầy giáo dạy học sinh, giọng nói giựt dây mà đầu độc: “Đôi tay nhẹ nhàng cầm, di chuyển chậm rãi từ trên xuống dưới, đầu ngón tay thỉnh thoảng có thể chạm vào đầu khấc, hơi gia tăng sức lực, tốc độ cũng có thể từ từ tăng nhanh.......”
Tôi không muốn, tôi không muốn, tôi tuyệt đối không muốn!
Trong lòng rống lên hàng vạn lần nhưng.......Mẹ kiếp sao đôi tay lại không nghe lời cô, lại nghe lời hắn, bắt đầu chuyển động, làm theo lời hắn nói, từ trên xuống dưới, sức lực, tốc độ.......
.......
“Không có gì, tiếp tục đi, cậu nhóc rất hài lòng với đôi tay của em, em cũng thấy thế chứ!” Giọng nói tràn đầy đầu độc, làm cho người ta mặt hồng tim nhanh!
Tôi cảm thấy cái đầu anh! Trong lòng Loan Đậu Đậu rất kích động, đầu óc bắt đầu mộng mị, cả người nhẹ nhàng, nuốt nước miếng mới phát hiện ra miệng mình rất khô, muốn uống nước. Nhưng tay hắn vẫn không thả, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là tiếp tục “Công việc”!
Thạch Thương Ly thấy cô ngu ngơ, khóe miệng không nhịn được khẽ cười, vật nhỏ ở trên giường vĩnh viễn thật mê người: “Dáng vẻ tôi là con thỏ trắng, hoan nghênh sói xám tới ăn thịt!”
Cho nên, bắt nạt cô không phải là lỗi của hắn!!!
Hắn nhặt khăn lên lau sạch tay cùng người rồi vứt trên mặt đất. Tay trái ôm cô vào trogn ngực, cúi đầu không nhịn được hôn cô một cái, thật lòng khen: “Vật nhỏ, em thật giỏi, lần đầu đã có thể biểu hiện như vậy thật tốt.”
Giọng nói của hắn làm cho Loan Đậu Đậu đỏ mặt hơn, ánh mắt đờ đẫn nhìn hai tay, miệng càng lúc càng khô. Hai tay cô vừa giúp hắn.......
“Vật nhỏ, có phải em cũng cảm thấy mình rất tuyệt không?” Thạch Thương Ly tiếp tục nói những lời làm cho người ta đỏ mặt, hắn khác hoàn toàn với hình tượng thường ngày! Giờ phút này, hắn thật sự bại hoại! Kéo một cô gái thuần khiết vào vực sâu của tội ác.......
“Tôi, tôi khát nước!" Rốt cuộc Loan Đậu Đậu có phản ứng, đôi lông mi thon dài khẽ run, đôi mắt to vô tội nhìn hắn.
Thạch Thương Ly khẽ nở nụ cười, cúi đầu hôn đôi môi cô, ý vị sâu xa nói: “Anh giúp em giải khát!”
Một giây tiếp theo, hắn chặn môi cô, gặm, cắn, sau đó.......
Mẹ kiếp, tôi muốn uống nước, không phải muốn nước miếng của anh!!!
Loan Đậu Đậu lần nữa bộc phát! Nhưng, đối với nụ hôn triền miên sâu đậm của hắn, cô không có chút sức chống cự nào. Cứ như vậy bị hắn nắm mũi dắt đi, vĩnh viễn không có cơ hội quay đầu lại!
Sáng sớm, Loan Đậu Đậu đi ra khỏi phòng Thạch Thương Ly, tối hôm qua thật là đặc sắc! Mẹ kiếp, ai nói Thạch Thương Ly chính là chính nhân quân tử, cô sẽ xé nát miệng người đó! Chính nhân quân tử sẽ lôi kéo người khác làm chuyện xấu sao? Chính nhân quân tử mà cả đêm chơi đùa cô khiến cô không ngủ được, thật khó chịu! Giống như cho cô một viên kẹo lại dùng sợi dây giữ lại, há miệng muốn ăn hắn lại kéo đi chỗ khác!
Mẹ kiếp, Phân Ruồi anh không xong với tôi rồi! Tôi sẽ hạ độc chết anh!
Đi tới cầu thang thì không nhìn được nhìn lên lầu hai, không biết tối qua Bọ Hung có sao không.......Bước chân từ từ leo lên cầu thang! Thật ra thì cô rất tò mò, rốt cuộc Thạch Thương Ly dùng cách gì để dày vò Bọ Hung như thế!
Đứng ở cửa thì mới phát hiện ra hôm qua Phân Ruồi khóa cửa phòng Bọ Hung lại! Khóe miệng co quắp, quả nhiên là tà ác. Nhặt chìa khóa bị ném trên mặt đất, mở cửa ra.......
Căn phòng vốn dĩ ngăn nắp bây giờ bừa bãi, hỗn loạn không chịu nổi, so với bị cướp còn khoa trương hơn. Gra giường xốc xếch, chăn bông tơ tằm vứt trên mặt đất, trên sàn nhà còn có mấy con giun thật dài.......
“A, tại sao trong phòng lại có giun? Bọ Hung?” Loan Đậu Đậu khom lưng nhặt giun lên, nhìn chung quanh phòng không thấy Bọ Hung đâu, đi về phía phòng tắm, vừa đi tới cửa đã thấy hắn gục trên bồn cầu, Bọ Hung yếu đuối ngồi trên đất, sắc mặt trắng bệch, tiều tụy, hai mắt vô hồn giống như hồn lìa khỏi xác!
“Bọ Hung, anh không sao chứ?” Loan Đậu Đậu quan tâm hỏi.
Bọ Hung nghe thấy tiếng cô ánh mắt di chuyển, ngẩng đầu thấy cô còn chưa kịp vui mừng ánh mắt nhìn thấy vật trên tay cô, lập tức xoay người nằm trên bồn cầu ói như điên, giống như muốn phun hết tất cả trong bụng ra!
Loan Đậu Đậu kinh ngạc, vội vàng đi tới, một tay vỗ sau lưng hắn ta, quan tâm nói: “Anh làm sao vậy? Dạ dày không thoải mái sao? Sao lại ói nhiều như vậy.......”
“Ọe.......” Bọ Hung không kiềm chế được nôn ọe, thân thể khẽ run, da gà nổi lên. Bên cạnh còn dơ bẩn, cả phòng tỏa mùi khó chịu vô cùng, có thể biết tối qua hắn nôn nhiều như thế nào!
Loan Đậu Đậu nhất thời thương cảm, nhẹ nhàng vỗ sau lưng hắn ta: “Bọ Hung đáng thương, không sao chứ? Có muốn tôi đưa anh đến bệnh viện không.......”
Bọ Hung ói một lúc, phất phất tay, hít sâu một hơi, đôi mắt ngập nước. Xoay người vừa mới chuẩn bị nói chuyện, lần nữa thấy tay cô cầm con vật kia.......
Hai đầu gối quỳ trên mặt đất, lần nữa nằm trên bồn cầu ói, liên miên không dừng, giống như muốn phun hết toàn bộ ra! Nước mắt lặng lẽ rơi trên gò má trắng noãn, nhìn rất thê lương.......
Loan Đậu Đậu lo lắng nhìn hắn ta, hoài nghi nếu tiếp tục như vậy có khi nào hắn phun đến không còn gì trong bụng!
“Anh bị bệnh sao? Tôi gọi điện thoại kêu bác sĩ tới nhé!” So với cô, dường như tối hôm qua Bọ Hung thê thảm hơn!
Xoay người lại thấy Thạch Thương Ly ăn mặc chỉnh tề đứng trước cửa phòng tắm, nhướng mày mở miệng nói: “Anh ấy bệnh, phải đi bệnh viện!”
Thạch Thương Ly bình thản, đáy mắt không có chút nào là đồng ý, ngược lại nhìn có chút hả hê. Giọng nói ung dung vang lên: “Cậu ta không phải bị bệnh!”
“Hả?” Loan Đậu Đậu quay lại nhìn Bọ Hung vẫn không ngừng nôn, tò mò hỏi: “Vậy rốt cuộc anh ta bị sao? Sao lại ói nhiều như vậy? Mang thai sao? Anh ta là đàn ông, không thể mang thai!”
“Cậu ta đương nhiên không mang thai!” Thạch Thương Ly khẽ nở nụ cười nhạt, giọng nói mê ly: “Từ nhỏ cậu ấy có một bệnh kỳ quái, chỉ cần nhìn thấy động vật bò sát sẽ nôn mửa không ngừng.”
“Động vật bò sát sao?” Loan Đậu Đậu trợn to hai mắt, sao lại kỳ quái như vậy!
Thạch Thương Ly nhìn Loan Đậu Đậu, cười vô cùng rực rỡ: “Ví dụ như, rắn, lươn, hoặc con giun trong tay em.......”
Loan Đậu Đậu vội vàng vứt con giun trong tay xuống, ánh mắt quỷ dị nhìn Bọ Hung, giống như hắn ta nghe thấy Thạch Thương Ly nói càng nôn nhiều hơn, quả thật rất thê thảm, liên tiếp không dứt! Quay đầu nhìn vẻ mặt ung dung của Thạch Thương Ly, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh tối hôm qua, đầu lưỡi thắt lại: “Anh, anh, anh tối hôm qua ra vườn hoa là để bắt giun.......”
Thạch Thương Ly không thể không nhíu mày, gật đầu.
Nghe thấy hai chữ “Con giun” Bọ Hung lại ói không ngừng.......
Loan Đậu Đậu lạnh sống lưng, ánh mắt sợ hãi nhìn nụ cười vô hại của Thạch Thương Ly, đó là nụ cười ấm áp, giờ phút này là kinh người, đáng sợ! Hắn biết rõ Bọ Hung có bệnh kỳ quái này, còn cố ý đi bắt giun, cố ý thả trong phòng Bọ Hung.......
Phân Ruồi, sao anh lại tà ác như vậy!!!
Giờ phút này Loan Đậu Đậu cảm thấy mình may mắn vì không có nhiều nhược điểm, nhiều lắm là bị hắn trêu ghẹo mà thôi!
“Vậy anh ta làm sao bây giờ? Ói như vậy có chết không?” Loan Đậu Đậu lo lắng hỏi.
Thạch Thương Ly khinh thường hừ một tiếng, ánh mắt sắc lạnh, giọng nói vang lên: “Để cho cậu ta ói ba ngày là hết, chúng ta đi!”
Ba ngày, còn nói không có việc gì!
Loan Đậu Đậu còn đang kinh ngạc thì bị hắn kéo rời khỏi chỗ này, trong lòng toát đầy mồ hôi.......Mẹ kiếp, đây là anh em kiểu gì vậy? Một người sợ chích, một người là bác sĩ thú y lại chích cho hắn, một người biết bác sĩ thú y kia sợ giun ói ba ngày mới hết lại bắt giun bỏ vào phòng hắn ta........
Thật tà ác, âm u, nham hiểm, đúng là anh em! Ô ô......Tôi không muốn ở đây, bọn họ thật đáng sợ, tôi muốn về nhà, không nên ở đây để bọn họ bắt nạt nữa.......!
Loan Đậu Đậu đáng thương làm cách nào cũng không thoát được!
Thạch Thương Ly đang họp cùng các giám đốc bộ phận, cô bị hắn nhét vào phòng làm việc hóng mát! Mệt mỏi vô hồn nằm trên bàn, trong đầu không ngừng hiện lên chuyện tối hôm qua cùng sáng hôm nay, làm cho cô không có chút khẩu vị nào! Buồn bã cho vận mệnh của mình!
Dưới sự dẫn đường của thư ký Thẩm Nghịch được đưa vào phòng làm việc, sau đó hắn có thể tự đi đến ngồi xuống ghế trước bàn làm việc, giống như thấy cái gì. Thử lên tiếng hỏi: “Đậu Đậu.......”
“Ô ô.......” Loan Đậu Đậu nhìn thấy Thẩm Nghịch giống như nhìn thấy cứu tinh, nhào tới bên cạnh ôm bắp đùi hắn: “Tôi sẽ giúp anh phá chuyện Trầm Vũ, anh chứa chấp tôi có được không?” Cách xa anh em nhà họ Thạch! Cách xa nguy hiểm!
Thẩm Nghịch nhíu mày, sắc mặt mất tự nhiên, cố gắng bình tĩnh mở miệng: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
“Thật là đáng sợ.......Bọn họ đều rất đáng sợ! Anh nhanh chứa chấp tôi đi, tôi sẽ giặt quần áo, quét dọn vệ sinh! Tuyệt đối không làm phiền anh, còn có thể làm người dẫn đường cho anh, anh hãy thu lưu tôi đi!” Giọng nói Loan Đậu Đậu bi thương muốn chết!
“Cái này........” Thẩm Nghịch chần chừ.
“Hai người đang làm gì vậy?” Giọng nói lạnh lẽo của Thạch Thương Ly chợt vang lên, Loan Đậu Đậu giật mình, nghiêng đầu thấy Thạch Thương Ly không biết đã đứng trước cửa từ lúc nào, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô đang ôm bắp đùi Thẩm Nghịch!
Loan Đậu Đậu lập tức tự giác thu tay lại, ngoan ngoãn ngồi sang một bên, không dám thở mạnh!
Mặc dù Thẩm Nghịch không quay đầu lại nhưng ngửi được mùi thuốc súng nồng nặc, khóe miệng khẽ nở nụ cười. Nhẹ giọng nói: “Đậu Đậu, tôi khát nước, làm phiền cô đi lấy cho tôi một ly nước.”
“A, không thành vấn đề!” Loan Đậu Đậu thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn anh ta một cái, mới vừa đi ra ngoài, lại nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Thạch Thương Ly: “Cậu cố ý tới đây sai người của tôi rót nước?”
Mẹ kiếp! Sao lại nói vậy! Dù gì Thẩm Nghịch cũng là người mù, tôi rót nước cho anh ta thì sao chứ! Loan Đậu Đậu thầm oán trong lòng, mặt ngoài.......không thể ngoan hơn nữa!
Thẩm Nghịch ngẩn ra, khóe miệng cũng không nhịn được cười to. Xem như là hiểu, người này bao che cùng với ghen tuông! Không nhịn được lắc đầu: “Thôi!”
“Em đi lên lầu chín thu dọn đồ đạc, nửa tiếng sau quay lại!” Ánh mắt sắc bén của Thạch Thương Ly nhìn cô.
“Hả?” Loan Đậu Đậu sửng sốt, trong lòng khẽ run! Lời của hắn là có ý gì? Muốn triệu tập cô? Không muốn! Thật vất vả mới thoát được ổ sói, không muốn quay về! “Cái đó.......Cái đó........Thật ra thì tôi ở cùng các đồng nghiệp trên lầu chín rất tốt, mọi người rất hòa đồng, công việc rất vui vẻ! Không cần điều động.......”
Khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của hắn, giọng nói càng ngày càng nhỏ, từ từ biến mất.
Thạch Thương Ly nhìn cô, hỏi: “Em xác định ở lầu chín có việc làm?”
Loan Đậu Đậu gật đầu: “Có! Thay đồng nghiệp nếm thử món ăn, ở thời cổ đại đây là công việc của thái giám!”
“Em là thái giám sao?” Thạch Thương Ly nhíu mày!
“Không phải!” Loan Đậu Đậu lắc đầu, sau đó bổ sung một câu: “Tôi với thái giám cũng không khác nhau lắm!”
“.......”
Thạch Thương Ly tối sầm mặt, kéo cô áo cô ném ra bên ngoài, tiện thể ném một câu: “Nửa tiếng sau không quay lại, em tự gánh hậu quả!”
Rầm......cửa bị đóng lại! Loan Đậu Đậu đứng trước cửa, hít mũi, vì cuộc sống tối tăm sau này mặc niệm một phút, sau đó đi lên lầu chín!
Đấu với Phân Ruồi có thể sống sao? Chỉ có tự tìm đường chết! Cô không ngu đến mức tự tìm đường chết, ngoan ngoãn đi thu dọn đồ đạc!
Thẩm Nghịch nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, khóe miệng khẽ cười, nhàn nhạt nói: “Đậu Đậu thật là đầu cơ kiếm lợi!”
Thạch Thương Ly hừ lạnh một tiếng. Tại sao hắn lại có thể yêu thích cô đến nỗi không thể buông tay!
“Này! Không phải ngay cả tôi cậu cũng đề phòng đấy chứ?” Thẩm Nghịch có chút bất đắc dĩ, hắn biết rõ anh ta không có hứng thú với đàn bà.
“Cô ấy là ngoại lệ!”
Thẩm Nghịch không khỏi sửng sốt, khóe miệng cứng lại cùng với khổ sở, giọng nói bất đắc dĩ: “Có sao?”
Thạch Thương Ly ngồi trên ghế, tay trái rơi trên gầu gối, gõ gõ, ánh mắt sắc bén nhìn sắc mặt u má của Thẩm Nghịch, giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Thẩm Nghịch, chúng ta luôn là anh em, tôi không hy vọng chỉ vì cô ấy mà chúng ta mất đi tình anh em. Cậu biết, từ trước đến giờ tôi nói một không nói hai. Thứ thuộc về tôi, tôi sẽ không cho phép bất cứ ai nhúng tay vào, cho dù ở trong lòng cũng không thể được!”
Thẩm Nghịch nặng nề cúi đầu, giọng nói nhàn nhã giống như tuyên thệ: “Cậu yên tâm, tôi biết rõ cái gì nên làm, cái gì không nên làm, chỉ là.......Cô thật sự rất đặc biệt, sẽ làm cho người ta cảm thấy ấm áp, đặc biệt làm cho người ta kiềm hãm không được muốn đến gần.”
“Cậu nên tìm bạn. Dù sao cũng đã ba năm rồi, cậu không cần phải sống trong một bóng ma như vậy. Chuyện năm đó cũng không phải lỗi của cậu.” Thạch Thương Ly như không thèm để ý chọc phá vết thương trong lòng Thẩm Nghịch.
Thẩm Nghịch chỉ là quá thiếu hụt ánh sáng mà lúc này Loan Đậu Đậu lại xuất hiện.
Thẩm Nghịch khẽ cười không tự nhiên lắm, sắc mặt bi thương. Giọng nói khàn khàn: “Không cần thiết. Bây giờ tôi rất tốt.”
Thạch Thương Ly không vui nhíu mày: “Cậu dễ dàng lừa người khác nhưng lại khó lừa được bản thân. Thẩm Nghịch, cậu là người thông minh!”
“Ừ.” Thẩm Nghịch gật đầu, không muốn nói gì thêm nữa.
Thạch Thương Ly cũng không muốn chạm vào vết thương của anh ta nữa, chỉ âm thầm thở dài nhớ lại chuyện ba năm trước, chuyện đó khiến Thẩm Nghịch suýt mất mạng, đôi mắt của anh ta cũng bị mù từ đó, ba năm nay anh ta đang chuộc tội.
“Cậu cứ định như vậy sao? Bên Pháp sợ rằng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp chuyện Trầm Vũ!” Thẩm Nghịch tốt bụng nhắc nhở hắn, hôm nay anh ta đến đây là để thương lượng chuyện này.
“Tôi biết rõ.” Sắc mặt Thạch Thương Ly nhăn nhó, tay trái nắm chặt lại, gân xanh nổi lên, khí lạnh tràn ra.
Chuyện đã xảy ra một lần, hắn tuyệt đối không để xảy ra lần thứ hai, hơn nữa lần này là Đậu Đậu, không giống nhau!
“Tôi sẽ kết hôn với Đậu Đậu.” Đây là cách bảo vệ tốt nhất, bảo đám nhất!
Chương trước | Chương sau