Trong lòng càng ngày càng lạnh.....Hắn ta cố ý, tuyệt đối cố ý a a a a!
Mẹ kiếp, dám tiêm thuốc hạ sốt dành cho thú vào người hắn!
Thạch Lãng cười phong tình vạn chủng, vỗ vỗ bả vai cô an ủi: “Yên tâm, người với thú dùng thuốc tương đối giống nhau, không có gì khác nhau lắm! Hắn ngủ một giấc sẽ tốt thôi!”
Nói xong rời đi!
bạn đang xem “Tổng Giám Đốc Đói Bụng: Thỏ Trắng Mở Cửa Đi! ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Bọ Hung, tôi bị anh hại chết rồi!!!” Loan Đậu Đậu không nhịn được kêu lên, không dám nhìn đến Thạch Thương Ly ở bên cạnh! Khó trách phản ứng của Thạch Thương Ly lớn như vậy.......
Bác sĩ thú ý! Bác sĩ thú y! Bác sĩ thú y!!! Lần này Thạch Thương Ly không giết cô mới lạ!!!
Trên bàn cơm.
Loan Đậu Đậu cúi đầu, đầu muốn rớt xuống đáy bàn, hai ngón tay vặn vào nhau, cảm giác lạnh sống lưng.
Thạch Thương Ly bị chích chết rồi sao? Không, dĩ nhiên là không! Ngược lại hắn không còn sốt nữa, trừ vết thương trên bả vai vẫn còn những thứ khác đều bình thường, thậm chí cả người tinh thần sảng khoái.
Là sắc mặt hắn không tốt sao? Không, sắc mặt người ta hồng hào, hai mắt mỉm cười nhẹ nhàng giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Tinh thần thoải mái ăn tối, giơ tay nhấc chân tất cả đều ưu nhã, quý phái!
Vậy Loan Đậu Đậu đang sợ cái gì chứ?
Cũng bởi vì phản ứng của hắn như vậy mới làm người ta sợ! Thạch Thương Ly tối sầm mặt ít nhất còn biết trong đầu hắn đang nghĩ gì nhưng nếu hai mắt hắn mỉm cười như có như không điều này rất đáng sợ!
Giờ phút này trong lòng Loan Đậu Đậu như có vạn con kiến đang bò trong lòng, khó chịu, không ngừng giãy dụa cái mông.
Thạch Thương Ly chợt ngẩng đầu lên, giọng nói dịu dàng dọa người: “Sao thế? Không thoải mái sao?”
“Hả?” Ánh mắt Loan Đậu Đậu kinh ngạc nhìn hắn, nuốt một ngụm nước bọt: “Không có, không có việc gì!” Không có việc gì mới lạ, anh đừng nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng như vậy được không!
Thạch Lãng ngồi ăn cơm, thỉnh thoảng nhìn hai người bọn họ. Kể từ khi Thạch Thương Ly tỉnh lại, hắn không nói câu gì, đối với Loan Đậu Đậu cũng cực kỳ dịu dàng, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Nghĩ không ra! Thạch Thương Ly thay đổi thất thường, nhiều năm như vậy chưa từng có ai hiểu rõ hắn!
“Ăn cơm đi.” Thạch Thương Ly dịu dàng dặn dò, khóe miệng khẽ nở nụ cười nhạt. Giống như có quỷ nhập vào người!
Trái tim nhỏ bé của Loan Đậu Đậu không ngừng run rẩy, cúi đầu ăn cơm, món ăn thơm ngào ngạt cũng không dám liếc mắt nhìn, ngược lại Thạch Thương Ly ăn rất ngon. Hai người sợ hãi đều ăn không ngon.
Thạch Lãng uốn éo cái mông đi về phòng, Loan Đậu Đậu không nói tiếng nào dọn dẹp đồ, mắt len lén liếc nhìn Thạch Thương Ly, chỉ thấy hắn cầm một bình thủy tinh trống trơn đi về phía vườn hoa! Tối khuya hắn còn cầm bình đi ra vườn hoa làm gì? Loan Đậu Đậu hiếu kỳ rón rén đi theo phía sau hắn, muốn xem xem rốt cuộc hắn định làm gì.
Thạch Thương Ly đứng trong bụi cỏ, tay trái không ngừng hoạt động, thỉnh thoảng hình như bỏ gì vào bình. Bởi vì ánh sáng mờ mờ, cô lại đứng ở xa, cô nhìn không rõ rốt cuộc là hắn lấy cái gì!
Thôi vào rửa chén đã!
Loan Đậu Đậu không để ý tới hành vi quái dị của hắn, quay lại bếp tiếp tục rửa chén.
Đến lúc cô đã dọn dẹpp phòng bếp sạch sẽ vừa đúng lúc Thạch Thương Ly quay lại, bình thủy tinh trong tay dùng áo khoác che lại, sắc mặt bình thản, ánh mắt không nhìn cô một lần, sải bước đi lên lầu, một phút sau, tiếng bước chân lại quay lại.
Loan Đậu Đậu cầm máy hút bụi, ngẩng đầu nhìn Thạch Thương Ly đi xuống, sắc thái nhẹ nhàng giống như không có chuyện gì. Nhưng cái bình trong tay đã biến mất.......
Rốt cuộc hắn đang làm trò gì? Trong lòng có một cảm giác rợn tóc gáy!
Thạch Thương Ly làm như không thấy sự hiếu kỳ của cô, đi thẳng đến ghế salon ngồi xuống. Tay cầm tờ báo, cúi đầu chăm chú đọc, bộ dáng rất lười biếng.
Kỳ quái! Thật là ký quái!
Loan Đậu Đậu lạnh sống lưng, luôn có cảm giác không tốt! Quả nhiên.......
“A.......!!!”
Trên lầu truyền đến tiếng kêu thảm thiết, so với tiếng heo bị giết còn thảm hơn, quả thật chính là kinh thiên động địa, rất thê thảm.
Đất rung núi chuyển, trái tim bé nhỏ của Loan Đậu Đậu đập liên hồi, bàn tay cứng ngắc, ánh mắt nhìn về phía cầu thang, tràn đầy lo lắng.
Bọ Hung không sao chứ?
Ánh mắt lén nhìn Thạch Thương Ly vẫn đang đọc báo, ngay cả tư thế cũng không nhúc nhích, giống như không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết phát ra từ trên lầu!
“A.......!!!” Qua lần hét chói tai thứ nhất, quả thực muốn chọc thủng màng nhĩ của cô!
Loan Đậu Dậu cảm thấy khó chịu, bước chân vừa mới di chuyển đến cầu thang, giọng nói lạnh lẽo của Thạch Thương Ly phát ra: “Tối nay em dám thử lên đấy xem?”
Giọng nói to như vậy giống như băng, làm người ta kinh hãi.
“Nhưng......” Đôi mắt sắc lẹm của hắn nhìn cô, sống lưng khẽ lạnh, bước chân định đi lên chợt rụt lại!
Ánh mắt của hắn thực sự làm người khác sợ! Bọ Hung, tự mình cầu nguyện cho mình đi!
Trong lòng Loan Đậu Đậu đang thắc mắc cái gì mà có thể làm cho Bọ Hung hoảng sợ thét chói tai như vậy, không có một chút hình tượng nào. Chẳng lẽ hắn tắt hết đèn đi? Cũng không thể, lần trước ở trong thang máy Bọ Hung cũng không khoa trương như vậy, rốt cuộc là cái gì?
Len lén nhìn về ghế salon, hắn đã thu hồi ánh mắt sắc bén làm như không có chuyện gì ngồi xem báo.
Loan Đậu Đậu lau mồ hôi trên trán, lần đầu tiên cảm thấy Thạch Thương Ly không đơn giản chỉ là một con sói. Hắn sâu không lường được, hắn có thể xử Bọ Hung thảm như vậy, vậy kết quả của cô.......
Thân thể khẽ run, lau mũi một cái, vô tình kêu rên giống như đã thấy trước kết quả mình sẽ thế nào!
Bọ Hung kêu gào không được bao lâu, chỉ một hai tiếng, khi cô thu dọn phòng khách xong cũng là lúc hắn ta dừng kêu, tiếp theo có gì đó bể tan tành, ngã xuống, sau đó không có bất cứ âm thanh nào.
Cả căn phòng lại yên tĩnh. Loan Đậu Đậu ngồi trên ghế nhìn Thạch Thương Ly, trong lòng bất an, sớm biết thế này thì cô đã không nghe lời Bọ Hung!
Cô tình nguyện đối mặt với Phân Ruồi chứ không phải đối mặt với một con hổ Thạch Thương Ly này.
Thạch Thương Ly để tờ báo xuống, đứng dậy, xoay người nhìn cô, môi mỏng mấp máy, giọng nói như gió vang lên: “Giúp anh thay quần áo!”
“A.......” Loan Đậu Đậu hoảng sợ, muốn nói gì đó nhưng nhìn ánh mắt sắc bén của hắn lại không nói gì. Không cam tâm tình nguyện đi theo hắn về phòng!
Thạch Thương Ly ngồi bên giường, ánh mắt nhìn Loan Đậu Đậu run lẩy bẩy, khi ngón tay cầm áo ngủ màu đen thì hắn mím môi nói: “Cầm cái màu trắng.”
Ngón tay Loan Đậu Đậu khẽ run, quay đầu lại ánh mắt quỷ dị nhìn hắn: “Màu trắng? Tâm tình anh rất tốt sao?”
Thạch Thương Ly nhướng nhướng mày: “Tâm tình anh rất tốt.”
Loan Đậu Đậu quay đầu lại, nước mắt nhạt nhòa! Đồ lừa đảo! Tâm tình tốt gì chứ? Chẳng lẽ là do trừng phạt hai người bọn họ nên tâm tình đặc biệt tốt? Từ trong tủ quần áo lấy ra bộ quần áo ngủ màu trắng, đồ biến thái này, quần áo ngủ mỗi ngày cũng phải đổi một bộ.
Xoay người còn chưa đi tới bên giường thì giọng nói của hắn vang lên: “Đi lấy khăn lông lau người cho anh.”
Hoảng sợ! Quần áo trên tay rơi xuống mặt đất, ánh mắt mờ mịt nhìn hắn.
Thạch Thương Ly đối với phản ứng của cô có chút không vui, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Vết thương của anh không thể đụng vào nước, không tắm rất khó chịu.”
Loan Đậu Đậu khom lưng nhặt quần áo để trên giường, máy móc xoay người đi vào phòng tắm. Trong lòng kêu rên ngàn lần không muốn làm nhưng vẫn phải đi. Thạch Thương Ly thích sạch sẽ, hơn nữa phát súng kia là hắn chịu thay cho cô, cho nên mặc kệ hắn nói gì cô cũng chỉ có thể phục tùng không thể từ chối!
Từ phòng tắm đi ra ngoài, tâm tình cô đã ổn định, để chậu nước sang một bên. Loan Đậu Đậu len lén liếc nhìn hắn, đứng trước mặt hắn máy móc giơ cánh tay lên, ngón tay run rẩy cởi nút áo của hắn!
Loan Đậu Đậu đây không phải là lần đầu tiên, mày khẩn trương cái gì!
Thế nhưng phải lau người cho hắn......Lau! Cơ! Thể! Tay sờ đến lồng ngực to lớn của hắn, bắp thịt của hắn, thậm chí.......
A! Mày suy nghĩ lung tung cái gì! Chỉ là lau người thôi mà!
Vẻ mặt Loan Đậu Đậu vô cùng rối rắm, tất cả mọi xúc cảm đều rơi vào mắt Thạch Thương Ly, môi mỏng khẽ mở, xẹt qua một tia cười yếu ớt. Chờ đợi chuyện sắp xảy ra!
Bắp thịt của hắn thật đẹp mắt, so với lực sĩ đẹp hơn nhiều, đường cong dịu dàng, chiếc cổ trắng noãn làm cho người ta rất muốn cắn một cái, trước ngực có hai quả nho nhỏ cũng đẹp hơn người. Loan Đậu Đậu nuốt nước miếng, xoay người vắt khăn lông, sau đó lau cơ thể hắn!
Thạch Thương Ly vẫn bình tĩnh, tự nhiên, đôi mắt chăm chú nhìn cô, làm sao biết cô ấy không kiên định? Mỗi lần nhìn hắn trần truồng cô đều si mê! Lần đầu tiên Thạch Thương Ly cảm thấy tự hào vì dáng người to lớn của mình!
Loan Đậu Đậu cầm khăn lau qua vết thương sau lưng hắn, lúc lau đằng trước đụng phải quả nho nhỏ, thân thể lập tức cứng ngắc cũng cảm thấy cơ thể hắn hơi nặng nề. Đôi mắt nóng bỏng nhìn sau gáy cô, luôn có cảm giác đang cưỡi trên lưng hổ không xuống được!
“Lau xong rồi, mặc quần áo vào.”
“Lau xong ở dưới rồi mặc!”
Hoảng sợ! Tay run lên, khăn rơi trên mặt đất! Giọng nói Loan Đậu Đậu run lên: “Không mặc quần áo sẽ cảm đấy!”
Thạch Thương Ly khẽ nhếch miệng cười, giọng nói mê mẫn vang lên bên tai cô: “Không sao, có điều hòa!”
Mẹ kiếp, anh không sao nhưng tôi thì có!
Dĩ nhiên chỉ có thể rủa thầm trong bụng, trước mặt Thạch Thương Ly, có cho cô mười cái mạng chó cô cũng không dám làm gì.
Khuôn mặt trắng noãn nhăn nhó, nhặt khăn lên vặn, hận không thể vặn nát khăn. Ánh đèn màu cam mập mờ, không khí trở nên mờ ám.
Thạch Thương Ly rất chủ dộng phối hựng đứng lên cho cô cởi quần!
Trước lạ sau quen, Loan Đậu Đậu ngừng thở, khắc chế kích động để không chảy máu mũi nhưng ánh mắt không dám nhìn từ hai túi quần trở lên, từ phần eo trở xuống. Mẹ kiếp, nhìn một lúc là đau mắt hột.......ngược lại là da thịt trắng noãn, lông tơ màu nhạt, không dài lắm, làm cho người ta cảm thấy chơi được chứ không hề ghê tởm. Một tấc một tấc di chuyển đi lên, mãi cho đến đùi của hắn thì rõ ràng cảm thấy cơ thể hắn cứng ngắc.
Loan Đậu Đậu đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhất là trong đầu bây giờ đang hiện lên cơ thể trần truồng của Thạch Thương Ly, hoàn mỹ giống như ngọc mài ra pho tượng, từng cái nhỏ bé vụn vặt nhất cũng được thượng đế xử lý vô cùng hoàn mỹ, không có bất kỳ một tỳ vết nào. Mà tác phẩm hoàn mỹ này, toàn thân đều bị cô sờ hết.......Trừ chỗ đó!
Hỏng bét! Cô muốn chảy máu mũi!
Loan Đậu Đậu cảm thấy lỗ mũi nóng lên giống như có gì muốn chảy ra. Lập tức lấy tay che lại, xấu hổ!
“Sao vậy?” Thạch Thương Ly cúi đầu nhìn Loan Đậu Đậu đứng trước mặt mình, hai chân quỳ trên đất, tay cầm khăn lông lau cho hắn, gò má đỏ bừng, tóc giống như cũng lóe ra ánh sáng,Tư thế ái muội, hắn trần truồng, thật sự giống như là đang thổi tiêu!
“Tôi, tôi không sao!” Loan Đậu Đậu hốt hoảng trả lời, không dám ngẩng đầu lên. Mẹ kiếp không thể cho hắn biết là cô đang tưởng tượng!
Mẹ kiếp! Nếu hắn biết hắn sẽ cười chết!
Ánh mắt Thạch Thương Ly đã sớm nóng bỏng, hô hấp nặng nề thậm chí là thở gấp, mồ hôi chảy dọc từ trên trán xuống gò má, chợt nghiêng người, tay trái nóng bỏng nắm cổ tay cô chậm rãi đưa lên, lên tiếng hỏi: “Không phải em nên xoa nó một chút sao?”
Bùm.......
Sắc mặt Loan Đậu Đậu lập tức ửng đỏ! Ngón tay cảm thấy có gì đó cứng mà lại lớn, tim như ngừng đập, cả cơ thể run lên, ánh mắt lóe sáng, gắt gao nhìn bóng dáng phản chiếu trên mặt đất, chết cũng không dám ngẩng đầu, trong đầu trống rỗng!
Nhưng cảm xúc chân thật ở đầu ngón tay truyền đền tận đáy lòng......sấm sét giữa trời quang!
“Tôi.......Tôi.......Tôi.......” Loan Đậu Đậu cúi đầu, mắt trừng to, há hốc miệng.
Thạch Thương Ly nhoẻn miệng cười sâu hơn, đôi mắt phượng cùng với nụ cười dịu dàng kết hợp tạo thành một đốm lửa. Tay trái bỏ tay cô ra, xốc cổ áo đưa cô ngồi lên giường, mà cô ngồi trên giường nhìn thấy tay còn cầm gì đó, ngay lập tức đầu óc trở nên cứng ngắc.
Hắn nghiêng người, tay trái vây quanh eo cô, đôi môi dán bên tai cô rất gẩn, thở ra khí nóng. Khẽ nói: “Vật nhỏ, em đùa với lửa rồi.”
Ô ô.......
Đậu Đậu khóc không ra nước mắt, mặt rơi đầy lệ, mẹ kiếp cô đang chơi với lửa sao? Rõ ràng là hắn nói cô giúp hắn thay quần áo, rõ ràng là hắn nói cô lau người, rõ ràng là hắn cầm tay cô đặt trên cậu nhỏ!!!
“Vật nhỏ, tắt lửa. Nếu không anh sẽ không chắc mình sẽ làm gì.” Thạch Thương Ly mập mờ khẽ cắn một cái.
Một dòng diện cao áp chạy vào trong cơ thể cô, cơ thể khẽ run. Đậu Đậu ngẩng đầu, ánh mắt vô tội lóe sáng, đôi môi khẽ run: “Tôi, tôi, tôi không biết!”
Mẹ kiếp! Vốn dĩ muốn nói “Liên quan gì đến tôi!” Sao khi ra khỏi môi lại thay đổi rồi!
Chương trước | Chương sau