Thứ bảy, Cung Tử Kỳ thật sự không tham dự bữa tiệc sinh nhật của Đông Phương Tuyết Oánh, mà là lái xe chở Ngấn Nhi ra ngoài thành phố chơi. Cho đến nửa đêm hai người mới về đến thành phố O.
bạn đang xem “Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Gần tối ngày thứ sáu, Cung Tử Kỳ đã đến nhà Cổ Ngấn Nhi, nói với cha mẹ cô chuyện sẽ để cô đi làm trong nhà anh, một tháng sẽ cho cô thời gian nghỉ ngơi hai ngày, tiền lương tính theo tháng, mỗi tháng tiền lương khoảng từ 3000 đến 5000, ngoài ra còn có tiền thưởng và vài mục khác.
Cổ Viêm lập tức đồng ý, lại đi vào trong phòng cô, thu dọn quần áo, sách vở tất cả đều cho vào rương hành lý kéo ra ngoài cho cô. Cổ Ngấn Nhi vốn muốn từ chối lời đề nghị này nhưng nhìn bộ dáng này của cha, cũng hết hy vọng.
Mặc dù mẹ Cổ rất tức giận, nhưng cũng không dám nói thêm gì.
Dù sao tính tình của Cổ Viêm bà hiểu rất rõ ràng, bà phải nói thêm cái gì nữa đây? Cho dù bà có nói thêm gì nữa thì ông ta cũng sẽ không giữ Ngấn Nhi lại.
Khi ông ta nói ra chuyện Cổ Ngấn Nhi không phải con ruột của ông ta thì ông ta vẫn luôn tìm cách đuổi Ngấn Nhi ra khỏi nhà.
Hiện tại, đây không phải là cơ hội rất tốt sao? Đã có cơ hội, ông ta lập tức sẽ đuổi con bé ra khỏi nhà.
"Vẫn đang đau khổ vì hành động của cha em sao?" Thấy Cổ Ngấn Nhi chơi một ngày, sau khi trở lại chỗ ở của anh lại tựa vào trên ghế sa lon, trên mặt có vẻ ưu thương nhàn nhạt .
"Kỳ, anh nói xem em có phải là một gánh nặng không? Cho nên cha mới nóng lòng đuổi em ra ngoài như vậy sao?" Cô thật không nghĩ ra, cho dù cô không phải là con ruột của cha, cha cũng không đến nỗi phải làm như vậy chứ!
"Đứa ngốc, em đang nghĩ cái gì vậy? Em đương nhiên không phải là gánh nặng, em là người quan trọng nhất đối với anh, về sau đừng có suy nghĩ như vậy nữa, biết không?" Đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, nhìn cái bộ dáng này của cô, anh thật sự rất đau lòng.
"Anh biết không? Đêm đó khi em về đến nhà, cha đã đánh em, ông ấy nói cho em biết, em không phải con ruột của ông ấy, em là do ông ấy nhặt được. Em căn bản cũng không phải là con gái của ông." Cô tựa vào trong ngực anh, mặc cho nước mắt chảy xuống.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, anh đều biết, anh đều biết hết! Hiện tại em đã có anh rồi, về sau nếu như có khó chịu, không thể trốn một chỗ khóc, ngực của anh, vĩnh viễn đều là của nem!" Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cô rơi lệ vào trong lòng anh, làm đau nhói trái tim anh.
Tâm tình của cô, đã ảnh hưởng đến anh, nhìn cô khóc, anh càng thêm đau lòng.
Cô thật sự đúng là một nữ sinh khiến người khác đau lòng, anh sẽ yêu thương cô thật nhiều, sẽ cưng chiều cô, coi cô giống như bảo bối mà cưng chiều.
"Kỳ!" Cô dang tay ôm anh thật chặt, lần đầu tiên cô cảm thấy mình cũng là một người quan trọng, lần đầu tiên cô cảm thấy, mình rất hạnh phúc.
Nếu như không có Cung Tử Kỳ, có thể cô vĩnh viễn cũng không có cảm giác như thế.
"Khuya lắm rồi, anh ôm em trở về phòng nghỉ ngơi." Anh ôm lấy Cổ Ngấn Nhi, cô thật sự rất nhẹ, nhẹ đến nỗi khiến cho người ta đau lòng. Đặt cô lên trên giường sau đó ngồi bên cạnh cô.
"Ngủ đi! Anh ngồi đây với em!" Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, thuận tiện cũng nhìn thấy nước mắt của cô, lại đứng dậy vào phòng tắm, lúc đi ra, trong tay đã có thêm một cái khăn lông ấm.
"Anh lau mặt giúp em, sẽ ngủ thoải mái hơn!" Cô gật đầu, nhìn Cung Tử Kỳ.
Đợi đến sau khi anh rửa mặt giúp cô xong, cô lại nắm chặt tay anh, giống như một người sợ bóng tối, không muốn để anh rời đi.
Cho đến khi hai mắt cô nhắm lại, Cung Tử Kỳ mới cúi đầu, hôn lên trán cô.
"Ngủ đi! Chờ em ngủ thiếp đi, anh sẽ trở về phòng!" Anh nhìn khuôn mặt cô, thật không biết, một người nữ sinh như vậy, rốt cuộc phải đối tốt với cô như thế nào.
Anh chỉ muốn đối xử thật tốt với cô, cho đến khi nghe được tiếng hít thở vững vàng của cô, anh mới ngáp một cái, đang muốn đứng dậy, lại phát hiện tay của mình vẫn đang bị cô nắm chặt.
Anh nghĩ muốn rút tay mình ra, lại phát hiện khi anh vừa muốn kéo ra, thì mi tâm của cô sẽ hơi nhíu lại, xem ra cô vẫn chưa ngủ say.
Anh ngồi bên giường, tựa vào trên đầu giường, không biết qua bao lâu. Thế nhưng anh lại ngồi ở chỗ này ngủ thiếp đi, có lẽ là bởi vì, cả ngày hôm nay cũng chơi quá mệt rồi.d.d.l.q.d
Cho đến khi trời vừa hửng sáng, Cổ Ngấn Nhi mới mở cặp mắt lim dim ra, đêm qua ngủ thật thoải mái, thậm chí còn không hề bị tỉnh giấc.
Cô đang định đứng lên, nhìn đồng hồ phát hiện đã hơn sáu giờ, cũng nên đi xuống làm bữa sáng cho Cung Tử Kỳ rồi, nhưng mà vừa muốn giơ tay lên, lại phát hiện tay của mình bị nắm chặt.
Quay đầu, thấy Cung Tử Kỳ tựa vào bên giường ngủ thiếp đi, đêm qua, anh ngồi ở đây cả đêm sao?
Đưa tay còn lại ra, lúc này cô mới phát hiện ra nhiệt độ bên ngoài rất lạnh.
Vội vàng kéo chăn, mình cũng ngồi dậy. Đắp chăn lên cho Cung Tử Kỳ, mình cũng tựa vào bên cạnh anh, sợ chăn lại rơi xuống, một tay cô giữ chăn, một tay ôm bờ vai anh, tựa vào trên vai anh, chờ đợi anh tỉnh lại.
Ngồi ngồi, cô cũng ngủ thiếp đi, người tỉnh lại trước chính là Cung Tử Kỳ. Khi thấy tay trên vai mình và chăn trên người mình. Lúc này, trong lòng anh cảm thấy rất cảm động.
Trừ người nhà, cô là người đầu tiên quan tâm đến anh như vậy, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, ngồi nhìn cô, chờ cô tỉnh lại.
Một lát sau, Cổ Ngấn Nhi cũng tỉnh lại từ trong giấc mộng, khi mở mắt đã thấy Cung Tử Kỳ đang nhìn mình.
"Làm sao lại nhìn em như vậy?" Cô tự nhiên đưa tay, sờ sờ mặt mình, cũng không có phát hiện trên mặt mình có cái gì.
"Anh thích nhìn em!" Anh duỗi tay kéo cô sang, ôm vào trong ngực mình.
"Tại sao anh lại ngu như vậy? Lại ngồi đây ngủ cả đêm." Nhớ tới anh ngồi ở chỗ này ngủ cả đêm, cô liền không vui.
Nếu như anh bị cảm, ngã bệnh, cô sẽ đau lòng .
"Anh thích ở bên cạnh em!" Anh cười, đặt lên môi cô một nụ hôn.
"Thân ái, chào buổi sáng!" Sau đó cười nhìn cô, nói câu ‘Chào buổi sáng’ với cô.
"Chào buổi sáng!" Cô cười, thích cảm giác như thế, thật sự rất tốt.
Cũng may hôm nay là chủ nhật, bọn họ sẽ không đến trễ.
"Em đi rửa mặt, sau đó xuống lầu làm bữa ăn sáng cho anh!" Cô bò dậy, phát hiện mình vẫn mặc bộ quần áo ngày hôm qua.
"Em đi tắm trước đi! Anh cũng trở về phòng tắm đây." Anh cười nói, sau mới đứng lên, rời khỏi phòng cô, cô nhìn anh rời đi rồi mới cầm quần áo đi vào toilet.
Cuộc sống như thế trôi qua rất nhanh, Cung Tử Kỳ vẫn luôn ở trong một căn biệt thự của anh, mặc dù bình thường sẽ về nhà một chuyến, nhưng mà ban đêm cũng sẽ trở lại với cô. Sợ cô ở trong căn nhà lớn như vậy một mình sẽ cảm thấy cô đơn.
Quan hệ của bọn họ, ở trong trường học không có mấy người biết. Cung Tử Kỳ đã ra mệnh lệnh, không cho bất luận kẻ nào nói ra quan hệ của anh và Cổ Ngấn Nhi, chỉ là bởi vì, cô thích an tĩnh, không thích mình bị quấy nhiễu, làm phiền.
Mặc dù như vậy, nhưng mà người sáng suốt, chỉ cần vừa nhìn, cũng nhìn ra được.diễn,đàn.lqđ
Quần áo của Cổ Ngấn Nhi thay đổi, không phải là quần áo đã giặt đến bạc màu trước kai nữa. Quần áo trên người cô đều là đồ mới, mặc dù không hẳn là loại hàng hiệu, nhưng mà biến hóa của cô, bọn họ đều nhìn ra.
Nhưng mà Cung Tử Kỳ lại kiên quyết ra lệnh cho hiệu trưởng, nếu có người còn dám tán gẫu bát quái trong trường học, tổn thương người bên cạnh anh, gia đình anh sẽ không đầu tư cho trường nữa.
Cũng bởi vì như vậy, bọn họ ở trong trường, ít nhất vẫn giống như những người bạn học bình thường khác, sẽ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện phiếm, cùng nhau đọc sách.
"Làm sao anh lại ăn đò trong bát của em!" Buổi sáng Cổ Ngấn Nhi làm cơm hộp, đang ngồi ở trong vườn hoa ăn cùng Cung Tử Kỳ.
"Của em ăn ngon hơn!" Anh cười bỏ thức ăn vào trong miệng mình.
"Em cũng muốn ăn đồ ăn của anh!" Nói xong, cô lập tức gắp một khối đậu hũ trong hộp cơm của anh.
"Em không càn phải vội vàng như vậy, ăn khối thịt đi! Nuôi em cũng được hai tháng rồi, vẫn nhẹ như vậy!" Có lúc, cô sẽ ngồi ở trong phòng khách, đọc sách chán rồi ngủ thiếp đi.
Anh chỉ thuận tiện ôm cô trở về phòng thôi, nhưng mà hai tháng rồi, cô vẫn như cũ. DĐ. L.Q[Đ
"Anh nhìn em đi, mỗi ngày đều ăn nhiều như vậy, vẫn không phát triển. Anh nói phải làm thế nào chứ?" Gần đây cô đã ăn thật nhiều rồi, hơn nữa mỗi ngày chỉ cần nấu cơm cho anh, nhà vệ sinh cũng có chuyên gia quét dọn, vậy mà cô cũng không mập lên.
"Anh thấy, anh nên nghĩ biện pháp, nuôi em trắng trẻo mập mạp, về sau ôm cũng sẽ thoải mái hơn một chút." Hiện tại cô gầy như vậy, anh nhìn cũng thấy đau lòng.
"Em không cần! Anh không sợ sau này em mập lên anh ôm không nổi sao?" Cô mới không cần trở nên mập như vậy, hơn nữa cô thấp thế này, nếu như mập, sẽ rất xấu xí, cô thật sự không cần.
"Không sợ, nếu như mà anh không ôm được em. Vậy thì đổi lại là em ôm anh đi!" Anh còn chưa nói hết câu, đã rước lấy một cái liếc mắt.
"Không để ý tới anh nữa, ăn cơm!" Cuộc sống như thế, trôi qua thật sự rất vui vẻ, ít nhất mỗi ngày cô và anh đều hạnh phúc trải qua như vậy, nhưng mà, cô cũng hiểu rõ, cuộc sống như thế, có thể cũng chỉ có nửa năm thôi.
Nửa năm sau, anh sẽ đi du học.
Bọn họ cũng có thể sẽ bởi vì tình huống này, mà tách ra.
Sau này, quan hệ của bọn họ rốt cuộc sẽ trở nên như thế nào, hiện tại cô nghĩ cũng không dám nghĩ.
Hiện tại, cô chỉ muốn quý trọng từng giây từng phút ở bên cạnh anh.
"Không để ý đến anh nữa thật sao?" Cung Tử Kỳ ngồi ở bên cạnh cô, bỏ tất cả tôm trong chén mình vào trong chén cô.
"Không phải! Kỳ, bây giờ anh đã nghĩ muốn đi đâu du học chưa?" Chuyện cô sợ nhất, vẫn nên mở miệng hỏi.
"Ai nói với em anh muốn đi du học?" Cho dù muốn du học, cũng phải đợi đến khi cô học xong, hai người bọn họ sẽ cùng đi.
"Em nói!"
"Ngu ngốc, anh không tính đi du học, cha nói với mẹ là muốn giao chuyện trong công ty lại cho anh một thời gian, bọn họ muốn đi du lịch." Xử lý chuyện trong công ty, chẳng qua là viện cớ thôi.
Chỉ là, anh không muốn để cho cô biết, vì cô, hiện tại anh sẽ không ra nước ngoài.
Anh không muốn tách xa cô, hiện tại cho dù chỉ về nhà có một canh giờ, trong đầu anh nghĩ tới cũng đều là cô.
Muốn trở lại bên cạnh cô bằng tốc độ nhanh nhất, ôm ôm hôn hôn cô.
"Có thật không?" Mặc dù rất vui vẻ, anh sẽ không rời đi, nhưng mà cũng có chút lo lắng.
"Đương nhiên là thật, anh đã lừa em bao giờ chưa? Ăn cơm đi! Cái đầu nhỏ này, rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy? Thật muốn mở ra xem một chút!" Sờ sờ đầu cô, mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng mà động tác lại vô cùng dịu dàng.
Quan hệ của bọn họ, rất nhanh đã truyền ra, là Cổ Ngấn Nhi đồng ý, bởi vì cô cảm thấy cứ giữ bí mật như vậy quá không công bằng với Cung Tử Kỳ.
Hơn nữa, anh cưng chiều mình như vậy, còn rất yêu thương cô.
Sau khi tin tức truyền ra, mặc dù vẫn có vài bạn học trong lớp nói bóng nói gió, nhưng mà lâu dần, bọn họ cũng đã quen.
Khi bọn họ thấy Cổ Ngấn Nhi và Cung Tử Kỳ, là hai người yêu nhau nhất trong trường học, bọn họ thật sự rất hâm mộ.
Bọn họ cũng hiểu một đạo lý, đó chính là khi một nguwofi theo đuổi một người con trai đẹp đó cũng chỉ là theo đuổi thần tượng mà thôi, cũng không tính là tình yêu chân thành.
Cho nên, từ từ mọi người cũng bắt đầu chúc phúc cho bọn họ, cũng hi vọng bọn họ trở thành một cặp đôi tiến xa nhất trogn ngôi trường này.
Đặc biệt khi Cung Tử Dực đã bước chân vào giảng đường đại học, mỗi sáng sớm anh vẫn đưa Cổ Ngấn Nhi đến trường học như trước, buổi tối tan lớp cũng sẽ tới đón cô.
Cho đến khi Cổ Ngấn Nhi tốt nghiệp, hai người bọn họ cũng lập tức đính hôn.
Cung Tử Kỳ đưa theo Cổ Ngấn Nhi cùng nhau đi du học ở Mỹ, hai người ước định, sau khi du học trở về, bọn họ sẽ đi vào lễ đường hôn nhân, bọn họ sẽ là một đôi hạnh phúc nhất.
Nhưng là, chuyện gì cũng sẽ có người hỉ người bi.
Khi bọn họ từ nước ngoài trở về, Đông Phương Tuyết Oánh biết bọn họ muốn kết hôn. Biết cô muốn đi làm kiểm tra trước hôn nhân, lập tức mua chuộc bác sĩ. Để cho bác sĩ nói cho Cổ Ngấn Nhi biết, cả đời này cô không thể mang thai.
Cô hiểu Cổ Ngấn Nhi, sau khi cô biết chuyện này, nhất định sẽ rời khỏi Cung Tử Kỳ. Đúng như cô nghĩ, đêm trước hôm kết hôn, Cổ Ngấn Nhi để lại cho Cung Tử Kỳ một bức thư một mình ròi đi.
Cô vốn định dùng đoạn này thời gian, cố gắng thật tốt để Cung Tử Kỳ đồng ý kết hôn với cô, nhưng mà cô phát hiện, cô nỗ lực cả một năm cũng không chờ được tình yêu của Cung Tử Kỳ.
Trong lòng anh , vẫn chỉ có một người là Cổ Ngấn Nhi.
"Nghĩ cái gì vậy? Nghĩ đến thất thần như thế?" Cung Tử Kỳ thấy cô nghĩ đến thất thần như thế, thỉnh thoảng cũng cười, chút lại thương tâm, một mực biến hóa, cũng không biết, rốt cuộc là cô đang suy nghĩ chuyện gì?
"Em đang nghĩ lại mọi chuyện giữa chúng ta, từ lúc bắt đầu gặp nhau cho đến tận bây giờ." Cô tựa vào trên giường bệnh, nghĩ tới những chuyện đã xảy ra trong thời gian này, thật sự rất vui vẻ, tình cảm của bọn họ vẫn luôn rất thuận lợi, nhưng mà đến khi bọn họ kết hôn vẫn xảy ra chuyện.
"Rất nhớ khoảng thời gian đó sao?" Anh cũng vậy, mỗi lần nhớ tới mới khoảng thời gian vừa mới vừa quen cô, anh sẽ rất vui vẻ.
Chương trước