Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi

Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi


Tác giả:
Đăng ngày: 24-07-2016
Số chương: 85
5 sao 5 / 5 ( 23 đánh giá )

Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi - Chương 83

↓↓
Hạnh Phúc Của Bọn Họ



Cổ Ngấn Nhi trừng mắt liếc anh một cái, anh đang nói linh tinh cái gì thế?

"Ngay cả một lỗ hổng anh cũng không cho em...em không thể thở được thì làm thế nào?" Cô mất hứng, cô có nói cái gì không đúng sao?

bạn đang xem “Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Hơn nữa, anh cũng chỉ đùa một chút thôi mà!

"Anh thua em!" Cung Tử Kỳ cười trả lời, lại làm mặt Cổ Ngấn Nhi đỏ lên.

"Anh thật đáng ghét!" Cô quay mặt đi, có chút sợ để cho anh nhìn thấy mình đỏ mặt.

"Mặt của em đỏ!" Anh giống như nhặt được bảo bối mới lạ, nắm bả vai nhìn chằm chằm mặt cô.

Cô vội vàng quay đầu ra, không cho anh nhìn cô, anh đang muốn giễu cợt cô sao?

"Quay mặt lại đây!" Anh nắm bả vai cô, chính là muốn cô quay mặt lại nhìn anh.

Nhưng tại sao cô lại không muốn quay đầu lại? Cô cũng không biết hiện tại mặt mình đỏ như thế nào, cô mới không muốn để cho anh nhìn, để cho anh nhìn, cô sẽ càng cảm thấy đỏ mặt hơn.

"Đừng ồn ào nữa!" Sau khi điều chỉnh tốt tâm tình của mình xong, cô mới xoay người lại, thấy anh đang nhìn mình cười, cũng không biết rốt cuộc là anh đang nhìn cái gì?

"Anh nhìn cái gì vậy?" Cô có chút bối rối cúi đầu, rốt cuộc anh đang nhìn cái gì vậy?

Chẳng lẽ trên mặt cô có vết bẩn sao? Cô vừa định đưa tay lên lau, Cung Tử Kỳ đã nắm lấy tay cô, không để cho cô lau.

"Trên mặt có gì à? Có phải không?" Anh làm sao vậy? Trên mặt cô có vết bẩn, cũng không để cô lau.

"Anh giúp em!" Anh khẽ mỉm cười, lập tức cúi người hôn lên khóe môi cô.

Cổ Ngấn Nhi trợn to mắt, nhìn anh đột nhiên hành động, hiển nhiên là giật mình.

Đồng thời bị sợ đến ngây người, không chỉ có một mình Cổ Ngấn Nhi mà còn có Đông Phương Tuyết Oánh đứng bên cạnh cửa.

"Ngu ngốc, nhắm mắt!" Anh tựa vào bờ môi cô nói, cô trừng mắt lớn như vậy làm cái gì?

Hai người bọn họ không hề phát hiện ra còn có Đông Phương Tuyết Oánh đứng ngoài cửa.

Vừa nghe anh nói như vậy, cô vội vàng nhắm hai mắt lại, môi của anh ngăn chận môi của cô.

Cô vừa định mở miệng nói gì đó, lưỡi của anh đã vòng quanh lưỡi cô, êm ái mút lấy, hình như sợ làm cô đau. Che chở cô giống như bảo bối, giống như cô là một người không thể thiếu trong sinh mệnh, trong cuộc sống của anh.

Nụ hôn của anh rất dịu dàng, khiến cô cũng dần dần say mê trong đó, không biết từ khi nào anh đã buông tay cô ra, đổi sang nâng mặt cô. Mà tay của cô cũng đã vòng lên cổ anh, nhắm mắt hưởng thụ nụ hôn của anh.

Nụ hôn lần này hoàn toàn khác nụ hôn bên suối phun kia. Lần này anh cực kỳ dịu dàng, lại mang theo chút mùi vị trừng phạt.

Cô không dám suy nghĩ nhiều, càng không biết mình phải phản ứng như thế nào, chỉ mặc cho anh hôn cô.

Từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ mình và Cung Tử Kỳ sẽ đi tới bước này.

Cô suy nghĩ lại, lần đầu tiên gặp mặt đầy lúng túng trong phòng sách báo trong, khi cô vô cùng thảm trong trong khách sạn kia, rồi anh đưa cô đến bờ biển, mỗi một lần đều trở lại trong đầu, hiện lên trong trí nhớ của cô.

Có lẽ, duyên phận giữa bọn họ cũng đã bắt đầu từ một lần kia, chỉ là từ trước cho tới nay, cô cũng không có phát hiện ra.

"Ưmh. . . . . . Sao anh lại cắn em?" Cô cảm thấy trên môi đau xót, lập tức mở hai mắt ra, nhìn Cung Tử Kỳ.

"Em không chuyên tâm." Anh giống như là trừng phạt, lại cắn lên chóp mũi cô.

"Ghét! Không cho cắn em nữa!" Cách cắn giống như sủng ái lại giống như là trừng phạt khiến cho cô có chút không chịu nổi.

"Đang suy nghĩ gì?" Trán anh đụng vào trán cô, nhìn vào đáy mắt trong suốt của cô.

"Không có!" Còn lâu cô mới nói cho anh biết mình vừa nghĩ về chuyện xảy ra giữa hai người người bọn họ.

"Cắn tiếp!" Anh lại tựa lên chóp mũi cô, nhẹ nhàng cắn xuống.

"Không cho cắn!" Cô dứt khoát đưa tay lên che, anh dứt khoát lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm bàn tay cô.

"Thật là nhột, không cho liếm!" Cô vội vàng rút tay về, nhưng mà anh lại lôi kéo không thả.

"Nói cho anh biết trước, em đang suy nghĩ gì?" Anh nhất định phải hỏi cho được, cái cô bé ngu ngốc này, khi đang hôn anh lại nghĩ đến chuyện khác, anh có thể không tức giận sao?

"Nếu như mà em không nói, có phải anh lại muốn cắn em nữa đúng không?" Thấy Cung Tử Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, cô chu môi, bất mãn nhìn Cung Tử Kỳ.

"Không nói, anh cắn đấy!" Anh ra vẻ lại muốn cắn.

"Em...em đang nghĩ đến anh!" Nói xong, cô biết rõ mình lại đỏ mặt, cúi đầu cũng không dám ngẩng lên nữa, không biết anh sẽ có phản ứng gì.

"Nghĩ tới anh? Không phải anh đang đứng trước mặt em sao? Còn nghĩ đến anh, có phải yêu anh đến tận xương rồi hay không hả?" Trong lòng Cung Tử Kỳ cảm thấy vô cùng vui sướng, nhưng mà ngoài miệng vẫn xấu xa như vậy.

"Đáng ghét!" Cô cười nũng nịu.

“Anh không đáng ghét, nói một chút xem, đang nghĩ gì về anh?" Anh kéo cô vào trong lòng, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của cô. Cô thật đúng là đáng yêu, tại sao trước kia anh lại không phát hiện ra?

"Em đang nghĩ đến những chuyện đã xảy ra giữa hai chúng ta từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt cho tới bây giờ đã ở chung một chỗ!" Ngực của anh rất thoải mái, cô dựa vào lại không muốn rời đi, cảm giác như thế, thật rất tốt.

"Em nói thử xem, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt như thế nào?" Anh ngược lại muốn nhìn thử xem, khi đó rốt cuộc cô có nhìn thấy anh hay không?

"Lần đầu tiên, là khi ở trong thư viện, Khâu học trưởng ngã xuống, nằm ở trên người em!" Lần đó cô thật đúng là lúng túng muốn chết, hơn nữa còn bị anh nhìn thấy.

Mặc dù là lần đầu tiên nhìn thấy anh, nhưng mà cái cảm giác trong lòng cô vào lúc đó, cô không thể nào coi thường.

"Xem ra, em thật sự không nhìn thấy anh!" Bọn họ gặp mặt lần đầu tiên không phải ở đó.

Nhưng mà cho tới nay cô vẫn không phát hiện ra sự tồn tại của anh.

"Vậy anh nói xem?" Cô ngẩng đầu nhìn anh, nghe anh nói có vẻ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau không phải như thế.

"Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, là ở bên cạnh suối phun nước, có một cô bé ngu ngốc nào đó đứng đấy ước nguyện." Anh cười nhìn cô, xem xem cô có phản ứng như thế nào.

"Tốt lắm! Ngày đó người cười em chính là anh!" Cô muốn bò dậy từ trong ngực anh, người đáng ghét như vậy, cô mới không cần tựa vào trong ngực anh đâu!

Mặc dù rất thoải mái, nhưng mà cô vẫn tức giận.

"Lần đó anh không hề giễu cợt em, là Dương và Tử." Ngày ấy, anh hoàn toàn không mở miệng.

"Thật?" Cô có chút không tin.

"Không tin, anh gọi Dương đến đối chất." Anh đang tính gọi Trầm Phi Dương đến, anh cũng không muốn bị cô hiểu lầm vì chuyện này.

"Được rồi! Tin tưởng anh, còn không được sao?" Cô lôi kéo anh, vậy là được rồi, nếu anh đã nói như vậy thì cô cứ tin tưởng anh đi!

Hơn nữa, anh cũng không giống như đang dối gạt cô.

"Nhưng mà em không gặp được anh, không tính là lần đầu tiên!" Cô cũng không nhìn thấy anh, sau khi nghe thấy tiếng của bọn họ, cô lập tức chạy đi. Cô thật sự không hề nghĩ đến, lúc ấy lại có học sinh đi qua nơi đó, không phải là nên đến phòng ăn ăn cơm trưa sao?

Nhưng mà, ba người bọn họ lại xuất hiện ở nơi đó, hại cô thất bại.

"Còn nữa, ở trong thư viện, em còn nhớ rõ có người cho em một tờ khăn giấy chứ!" Anh lại kéo cô lại, cảm giác khi ôm cô vẫn tốt hơn.

"Là anh cho em?" Cô vẫn luôn muốn nói ‘cám ơn’ với người kia, nhưng mà không nghĩ tới, đây là Cung Tử Kỳ cho cô, lần trước, thiếu chút nữa cô đã hiểu lầm đó là Khâu Dật Phàm cho.

"Lúc ấy, thấy em ăn giống như một cô mèo hoa vậy, thật sự là không nhìn nổi nữa, mặc dù bộ dạng kia, thật sự rất đáng yêu, nhưng mà. . . . . ."

"Nhưng mà cái gì?" Thấy anh dừng lại không nói, cô lại càng muốn biết, anh sẽ nói cái gì?

"Nhưng mà, thật sự rất xấu!" Nói xong, anh lập tức ôm cô cười phá lên.

"Anh còn cười!" Cổ Ngấn Nhi giận đến mức cầm bánh ngọt bên cạnh lên trực tiếp lấp đầy miệng anh.

Bên miệng anh, tất cả đều là bơ, lần này đến phiên Cổ Ngấn Nhi cười to.

Nhưng mà, thấy Cung Tử Kỳ có vẻ tức giận, cô hơi sợ, anh sẽ không tức giận thật đấy chứ!

"Oa a. . . . . ." Khi cô muốn mở miệng, Cung Tử Kỳ đột nhiên xoay mặt cô, dán sát mặt mình lên trên mặt cô, bôi một nửa chỗ bơ trên mặt lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

"Ghét!" Khi anh cười nhìn cô, cô muốn cầm khăn giấy bên cạnh lên lau.

Nhưng mà anh lại không đồng ý.

"Không cho lau!" Anh bá đạo mở miệng.

"Anh lau cho em!" Cô vốn là muốn tự lau, nhưng mà thấy anh không đồng ý, không thể làm gì khác hơn là đồng ý cho anh lau.

"Có thật không?" Có chút hoài nghi.

"Ừ ừ!" Cô gật đầu lung tung, lại muốn lau đi.

"Dùng nụ hôn của em làm sạch bơ trên mặt anh." Anh dán sát mặt mình vào môi cô ngang nhiên đi qua một chút.

"Đừng!" Cô mới không cần, như vậy thật xấu hổ.

"Vậy anh giúp em!" Nói xong, anh lập tức nắm cằm cô, bắt đầu hôn lung tung lên trên mặt cô.

Nhưng mà, mỗi một chỗ, cũng sẽ dính vào chút bơ vốn còn đang dính trên mặt anh.

"Tiểu Hoa Miêu, hiện tại em thật sự rất giống con mèo nhỏ!" Cung Tử Kỳ thật sự đã cười không ngừng, anh cũng không biết, đã bao lâu rồi mình chưa cười vui vẻ như vậy.

"Anh thật đáng ghét, tại sao có thể như vậy!" Cảm thấy trên mặt đều là bơ, cô tức giận nhìn Cung Tử Kỳ.

"Đi nào! Dẫn em đi rửa mặt!" Nói xong, anh liền kéo cô đi tới toilet.

Toilet ở đây, cũng không có phân nam nữ, anh kéo cô vào sau đó mở vòi nước ra.

"Tự em làm!" Cô cảm thấy tự làm vẫn tốt hơn, để cho canh lau giúp, thật sự có chút khó chịu.

"Để anh lau cho! Chỗ này không có gương, đợi lát nữa tự rửa cũng không sạch sẽ." Cung Tử Kỳ cầm khăn giấy, giúp cô lau bơ trên mặt, hai người cười đùa trong phòng rửa tay.

Đông Phương Tuyết Oánh đứng ở bên ngoài, trên mặt đã đẫm lệ.

Cô cố gắng nhiều năm như vậy, tại sao vẫn kém đứa con gái anh mới quen có mấy ngày?

Nhìn thấy bọn họ như thế này, cô thật sự rất khổ sở, thật sự rất đau lòng.

Đưa tay lau đi nước mắt trên mặt mình, cô lập tức xoay người đi ra ngoài.

Rốt cuộc cô phải làm thế nào? Nhìn hai người bọn họ tiếp tục hạnh phúc như vậy sao?

Chương trước

↑↑
Cưới Cô Vợ Non Nớt

Cưới Cô Vợ Non Nớt

Nếu bạn nào đã đọc Ai Cho Anh Lên Giường, Cô Vợ Nhỏ Cay Cú Không Chọc Được của

21-07-2016 9 chương
Thiên Hậu Của Ông Chủ

Thiên Hậu Của Ông Chủ

Cô là ca sĩ nổi tiếng trong giới showbiz rốt cuộc lại là Thiên Hậu Của Ông Chủ, bất

23-07-2016 10 chương
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Vẫn mơ về em - Hỗng Cửu

Vẫn mơ về em - Hỗng Cửu

Văn án: Tối nào em cũng ngồi trên khung cửa ngẩng đầu ngắm trăng. Em đúng là ngốc

15-07-2016 75 chương
Tự ti

Tự ti

Người ta hay nói mỗi lần tự ti hãy nhìn vào những người thuộc "cấp dưới" của mình

24-06-2016
Có còn hơn không

Có còn hơn không

Người đánh cá quăng chài, kéo lên được chú cá con. Cá van xin được thả ra vì nó

24-06-2016
Ác khẩu và quả báo

Ác khẩu và quả báo

Ngày xưa trong thành Xá Vệ có một người nhà rất giàu, tên gọi là Sư Chất, đã hơn 40

28-06-2016
Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Huyên mời

21-07-2016 10 chương
Say đời

Say đời

Đôi ba bữa mấy thằng bạn thân lại cùng nhau uống, cùng nhau say. Thế là nhất. *** -

28-06-2016
Hai chiếc lược

Hai chiếc lược

Lớp tôi hầu như chưa có đứa nào có bạn gái, nhưng thằng Minh si-líp bảo nó đã từng

23-06-2016
Cupcake yêu thương

Cupcake yêu thương

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Chuyến Tàu Địa Ngục

Chuyến Tàu Địa Ngục

Nửa đêm, hướng về phía nhà ga Manhattan, một chuyến tàu chở tất cả các loại yêu ma

19-07-2016 29 chương
Đĩ còn trinh

Đĩ còn trinh

Thì ra là quà bên B tặng lại chính là em thư ký này sao? Hắn chợt trâm ngâm suy nghĩ.

29-06-2016

Pair of Vintage Old School Fru