Insane
Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi

Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi


Tác giả:
Đăng ngày: 24-07-2016
Số chương: 85
5 sao 5 / 5 ( 130 đánh giá )

Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi - Chương 74

↓↓
Pn 2 Dạ Đình Vs Quách Y Y



Quách Y Y ôm đứa bé ra khỏi bệnh viện, nhưng anh vẫn nhất quyết đi theo sau bọn họ, không hề có ý định rời đi.

"Anh đừng đi theo mẹ con tôi nữa!" Quách Y Y dừng bước, xoay người lại nhìn Dạ Đình vẫn luôn đi theo sau.

bạn đang xem “Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

"Để anh ôm một lát đi!" Anh không trả lời cô..., chỉ đi tới bên cạnh cô, ôm lấy Đậu Đậu đang nằm trong ngực cô, đứa bé thật sự rất nhẹ, nhẹ đến nỗi khiến anh đau lòng.

"Tôi tự ôm được rồi!" Cô đưa tay muốn ôm đứa bé về, cô không muốn để cho anh ôm con của cô.

Anh cũng không được xem là cha của đứa bé, về sau cũng sẽ không thể trở thành cha của đứa bé, cô chỉ muốn sống hết cuộc đời này với con trai cô thôi.

"Y Y, để cho anh chăm sóc em và con đi, đây là trách nhiệm của anh." Anh nhìn cô một lúc lâu sau đó lập tức ôm đứa bé đi ra ngoài.

Quách Y Y nhìn thấy anh rời đi, có cảm động, cũng có đau lòng. Tâm tình phức tạp khiến cho cô thật không biết tiếp theo phải làm như thế nào?

"Giữa chúng ta hình như đã không có bất kỳ quan hệ gì nữa rồi, tại sao anh còn phải chạy tới quấy rầy chúng tôi chứ?" Quách Y Y bước thêm một bước rồi dừng lại, thật sự không hiểu, vì sao anh vẫn tới quấy rầy mình.

Giữa bọn họ, vốn là đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa, chẳng lẽ anh cảm thấy quấy rầy mẹ con cô như vậy rất vui sao?

"Anh không hề nghĩ giữa chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì, đứa bé này đối với chúng ta mà nói đã là có quan hệ rồi." Anh cũng dừng bước, không quay người lại, trực tiếp trả lời cô.

"Rốt cuộc tại sao anh phải làm như vậy?" Cô càng ngày càng không hiểu, rốt cuộc cô phải làm sao? Rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể cảm thấy thoải mái hơn một chút đây.

"Anh chỉ muốn, em trở lại bên cạnh anh chứ không phải lại chiến tranh lạnh với anh một lần nữa, anh cảm thấy chúng ta cứ tiếp tục như thế này sẽ không thể giải quyết quan hệ giữa chúng ta. Chờ sau khi về đến nhà, chúng ta sẽ từ từ nói chuyện." Anh mở cửa xe giúp cô, sau đó lập tức đẩy Quách Y Y vào, nếu như không đẩy cô vào anh không biết, cô có ôm con rời đi không.

"Ôm con đi, anh lái xe." Anh đưa con cho cô sau đó khóa cửa lại. Sau khi đã khóa cửa lại mới trở lại chỗ tài xế ngồi.

"Tại sao anh lại khóa cửa?" Cô cũng không hiểu, chẳng lẽ quản cô như vậy rất vui sao?" Cô cảm thấy bộ dáng như vậy chẳng hay chút nào, nếu như cứ tiếp tục như vậy nữa thì có thể thay đổi được gì chứ?

Cô đã suy nghĩ kĩ rồi, cô không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh nữa, hơn nữa, bên cạnh anh cũng không hề thiếu người đẹp, cứ quấn bên cạnh cô như vậy, anh rất thoải mái sao?

"Về nhà!" Anh không trả lời cô..., hiện tại càng ngày càng có cảm giác mơ hồ.

Hiện tại nói với cô cái gì, cô cũng không nghe cũng cố ý không nghe hiểu, vậy càn gì phải nói thêm gì nữa, cứ về thẳng nhà đã rồi giải quyết sau.

Nhìn xe từ từ tiến về phía trước, Quách Y Y vẫn luôn chú ý đứa bé trong ngực. Hoàn toàn không nhìn Dạ Đình lấy một cái.

Khi xe dừng dưới lầu khu nhà cô thuê, anh xuống xe, nhưng vẫn khóa Quách Y Y và đứa bé, không để cho cô xuống xe. Anh lấy chìa khóa trong túi xách của cô sau đó lập tức đi lên lầu.

Khi anh xuống đã xách theo hành lý của cô còn có thêm một ài thứ gì đó, bỏ vào xe, sau đó trở về vị trí ghế lái.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh lấy hành lý của tôi làm cái gì?" Cô càng nhìn càng không hiểu, rốt cuộc là anh muốn làm cái gì?" Chẳng lẽ như vậy vui lắm sao?

"Về nhà!" Nhàn nhạt nói ra hai chữ, cô lại không biết, tiếp theo phải trả lời như thế nào, rốt cuộc phải như thế nào mới có thể thấy rõ anh đang suy nghĩ gì?

"Nhà tôi ở đây, anh thả tôi xuống xe." Cô đưa tay dùng sức đẩy cửa mấy cái, nhưng cửa đã khóa làm thế nào mở ra được chứ?

"Em náo đủ chưa? Chẳng lẽ em thật sự muốn nhìn thấy đứa bé chết sao?" Dạ Đình thật sự chịu đủ rồi, anh cũng đã giải thích rõ ràng với cô, tại sao cô vẫn như thế này, chẳng lẽ cô không thể tha thứ cho anh sao?

Hơn nữa, anh không hề làm gì sai mà? Là cô vẫn luôn trốn tránh anh, không muốn gặp anh nữa, nếu như ban đầu cô không trốn đi, tất cả mọi chuyện cũng sẽ không biến thành tình trạng như hiện nay, hiểu lầm giữa bọn họ, cũng đã giải quyết xong, quan hệ giữa bọn họ cũng sẽ không thể nào trở nên như thế này.

Anh càng ngày càng không hiểu, rốt cuộc cô đang suy nghĩ gì?

Chẳng lẽ cô rất vui vẻ khi ở trong tình trạng này sao?

"Tôi nghĩ, giữa chúng ta đã không còn gì để nói nữa rồi!" Cô cúi đầu, nhìn con trai đang nằm trong ngực mình.

"Anh không muốn nghe, rốt cuộc là em đang suy nghĩ gì? Em đã không muốn đi cùng anh vậy thì đưa con cho anh, anh sẽ đưa con đến Mĩ, kiểm tra sức khỏe của con!” Anh cũng không bị bệnh tim, nhưng mà bệnh tim là bệnh di truyền của gia đình, em gái anh cũng bị bệnh tim đó.

Nếu như không phải em gái anh có bệnh tim thì chính anh sẽ là người mắc bệnh, cho nên anh muốn đối tốt với em gái mình. Nếu như không đối xử tốt với cô thì anh nên đối xử tốt với ai đây?

Nhưng mà, dù sao em gái cũng là em gái, anh vẫn muốn có một gia đình riêng.

Anh yêu Quách Y Y, nhưng mà cho tới tận bây giờ anh vẫn chưa từng nghĩ tới cô lại có thể tuyệt tình như vậy, không suy nghĩ chút nào đến cảm thụ của anh. Cô cứ làm như vậy cảm thấy dễ chịu lắm sao?

"Anh...anh lặp lại lần nữa!" Quách Y Y thật sự không hề nghĩ đến, anh lại có thể nói ra những lời như thế này.

"Được rồi, em đừng có tùy hứng như vậy nữa được không?" Anh thật sự càng ngày càng không chịu nổi cô, chẳng lẽ cô không thể suy nghĩ kỹ một chút sao, không quan tâm đến thân thể đứa bé được sao?

Nhìn đứa bé thường xuyên phải đến bệnh viện, thường xuyên phải uống thuốc. Không thể giống như đứa bé khác, trải qua một tuổi thơ vui vẻ, mạnh khỏe sao? Cứ như thế này cô cảm thấy rất vui vẻ sao?

Quách Y Y xoay người, không để ý đến anh nữa.

Lại phát hiện nước mắt mình vẫn rơi xuống, cặp mắt chăm chú nhìn chằm chằm đứa bé trong ngực, nhìn thật lâu, cô chỉ có cảm giác trái tim mình thật đau, thật sự rất đau.

Cô thật sự không nên xuất hiện trong hôn lễ của Tống Tâm Dao, nếu như cô không xuất hiện, cũng sẽ không gặp lại anh một lần nữa. Nếu như không gặp lại anh..., những chuyện này, cũng sẽ không bao giờ xảy ra chuyện giống như ngày hôm nay vậy.

Anh thấy cô đã im lặng, bả vai lại nhẹ nhàng run rẩy, lâp tức dừng xe ở ven đường.

Tựa vào ghế lái, đưa tay xoa sống mũi của mình. Hắn thật sự càng ngày càng không hiểu, rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể giải quyết được mọi chuyện đây?

"Đừng khóc!" Anh nhẹ giọng mở miệng, xoay người cô lại, để cô nhìn anh.

Nước mắt Quách Y Y vẫn rơi xuống không ngừng, làm thế nào cũng không để cho mình phát ra âm thanh.

"Ngoan, đừng khóc nữa!" Anh tự tay ôm cô vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.

"Đừng khóc nữa, những gì anh vừa nói, đủ khốn kiếp. Nhưng mà, những câu nói đó chỉ là nói lẫy thôi, anh nhất thời nổi nóng, cho nên mới nói những lời như vậy thôi. Anh làm sao có thể cam lòng để cho em rời khỏi anh chứ. Hơn hai năm qua, anh vẫn luôn tìm kiếm em, nếu tìm được, cũng sẽ không bao giờ để em rời khỏi anh nữa." Anh ngẩng đầu, hôn lên nước mắt trên mặt cô, cuối cùng môi cũng rơi xuống trên môi cô.

"Đừng khóc! Chúng ta về nhà trước, sau đó anh sẽ làm thủ tục, đưa con đến Mĩ tìm bác sĩ giỏi nhất." Anh tin tưởng, y thuật ở bên Mỹ tôt hơn nhiều so với ở đây, nhất định là có thể chữa khỏi bệnh cho bé con.

"Cái tên khốn kiếp này!" Tay cô dùng sức vỗ lên lưng anh, hình như chỉ có như thế này, cô mới có thể không đau lòng như vậy, không tức giận như vậy, nếu như không làm như thế này, cô sẽ giận chết anh.

"Được, anh khốn kiếp! Đều là anh không tốt, anh không nên làm em khóc, thật xin lỗi!" Anh ngẩng đầu, hôn lên trán cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

"Tốt lắm, chúng ta về nhà thôi!" Lau đi nước mắt trên mặt cô, anh lại khởi động xe một lần nữa.

Người phụ nữ ngốc này, ai. . . . . . Anh càng ngày càng không có sức phản kháng cô rồi.

Khi trở về nhà, bọn họ lập tức nhìn thấy Dạ Vận Dung vẫn luôn đứng ở cửa chờ đợi Dạ Đình trở về.

"Anh cả, anh trở lại rồi!" Dạ Vận Dung vội vàng ra đón, cô đã chờ ở đây thật lâu, cứ nghĩ là tối nay anh sẽ không trở lại nữa, không ngờ anh vẫn trở lại.

"Tiểu Dung, gọi chị dâu đi." Anh dẫn Quách Y Y vào nhà, để Dạ Vận Dung chào hỏi cô.

"Chị dâu, em là Tiểu Dung." Dạ Vận Dung cười vui vẻ. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh trai cười vui vẻ như vậy.

"Gọi chị Y Y là được rồi, chị không phải chị dâu của em." Mặc dù cô cũng hơi thích cách xưng hô này, nhưng mà cho dù có nói như thế nào thì giữa bọn họ cũng không có quan hệ như vậy.

"Không được, con của chúng ta cũng đã lớn như vậy, đương nhiên Tiểu Dung phải gọi em là chị dâu rồi." Dạ Đình ôm lấy đứa bé trong ngực cô, ôm đến trước mặt Dạ Vận Dung.

"Anh, đây là cháu của em, có đúng hay không?" Cô nhìn thấy đứa bé trong ngực Dạ Đình, thật sự rất vui mừng.

Từ trước tới nay cô rất yêu thích trẻ con, nhưng mà không thể tự mình sinh con được, cho nên khi nhìn thấy con của hai người bọn họ, cô thật sự rất vui vẻ.

"Ừ, đúng vậy!" Trên mặt Dạ Đình mang theo sự vui sướng của người làm cha, nhìn thấy ý cười trên mặt anh, Quách Y Y thật không biết tiếp theo mình phải suy nghĩ như thế nào?

Nhìn anh như thế này, cô nên vui vẻ hay là nên tức giận?

"Anh, em bé tên gì vậy?" Cô nhận lấy bảo bối trong ngực Dạ Đình, thật tò mò, không biết bảo bối khả ái này rốt cuộc tên là gì?

"Biệt danh là Đậu Đậu, tên chính thức chị vẫn chưa nghĩ ra." Bởi vì, cô không biết, rốt cuộc là là cô đặt hay là Dạ Đình đặt.

"Cái tên thật đáng yêu!" Nhìn thằng bé trong ngực, cô thật sự rất vui vẻ.

"Vào đi thôi, đừng đứng ở ngoài nữa." Dạ Đình lấy hành lý của Quách Y Y từ trong xe ra sau đó lập tức kéo tay Quách Y Y tay, đi vào trong nhà.

Dạ Vận Dung cũng thật vui vẻ đi vào theo, cảm giác người một nhà như vậy, thật đúng là tốt!

Nếu có thể như thế này mãi mãi thì thật là tốt biết bao!

Nhưng mà cuộc sống của cô đã không còn nhiều nữa rồi, sau này chỉ cần có Quách Y Y ở lại bên cạnh Dạ Đình, cô cũng sẽ vui vẻ.

Sau khi ăn tối, Quách Y Y và đứa bé đều đi vào trong phòng.

"Chị dâu, em có thể đi vào không?" Dạ Vận Dung đi đến ngoài cửa phòng của cô, nhìn thấy Quách Y Y đang ở bên trong mặc quần áo cho con trai.

"Vào đi!" Quách Y Y ngẩng đầu lên, hơi cười cười.

"Chị dâu, em có thể nói chuyện với chị một lát không?" Cô không muốn thấy quan hệ giữa Y Y và anh cả như thế này.

"Nói chuyện gì?" Cô thật sự không biết, cô ấy muốn nói chuyện gì?

"Nói chuyện về anh trai em đi!" Cô nhìn Đậu Đậu đang nằm trên giường, vung tay nhỏ bé, vẻ mặt kia thật sự rất khôi hài.

"Anh trai em có chuyện gì hay để nói sao?" Cô không biết, Dạ Đình còn có chuyện gì tốt nữa.

Nếu như là chuyện giữa hai người bọn cô, cô thật sự không muốn nhắc tới chút nào. Hiện tại cô ở với anh, chỉ vì anh muốn anh và cô cùng nhau đưa con đến Mỹ để chữa bệnh.

"Chị dâu, em nghe anh trai nói, bảo bối bị bệnh tim bẩm sinh, là thật sao?" Cô gật đầu một cái, không trả lời thẳng, mỗi lần nói đến chuyện này, cô đều cảm thấy đau lòng, cô thật sự không muốn nhắc tới chuyện này một chút nào, cho dù có nói đến, vậy thì như thế nào? Cho dù có nói bao nhiêu lần đi nữa, không phải vẫn như vậy sao?

"Em cũng giống bảo bối, bị bệnh tim bẩm sinh." Cô nở nụ cười nhạt nhòa, trước kia nhớ tới chuyện này, cô sẽ cảm thấy, trời cao đối xử không công bằng với mình. Nhưng từ từ, cô cũng đã hiểu.

"Tiểu Dung. . . . . ." Cô nhìn Dạ Vận Dung, thật không ngờ, cô cũng phải chịu nỗi đau như vậy.

Xem ra, con trai thật sự bị bệnh di truyền của nhà Dạ Đình.

"Chị có muốn biết, tại sao anh trai không thích để cho người khác nhìn thấy hình em như vậy không?" Quách Y Y nhớ rất rõ ràng, nhớ rõ đêm hôm đó, sau khi cô nhìn thấy tấm hình đó, anh lập tức nổi giận với cô.

Nếu không phải như vậy, bọn họ cũng sẽ không tách ra, nhưng chia tay cũng đã chia tay rồi, còn nói gì nữa đây?

"Bởi vì, anh em sợ, anh ấy sợ thấy những tấm hình kia, nhưng lại thích xem lén vào lúc không có ai khác. Chị biết tại sao không? Năm đó, bác sĩ nói với anh trai em rằng, bệnh của em có thể chữa khỏi, nhưng phải dùng mạng của người khác, tới cứu mạng của em. Nhưng mà sau đó em đã phát hiện ra chuyện này, anh ấy muốn dùng trái tim của mình để cứu em. Bởi vì anh trai biết đã tìm được anh hai, chỉ cần tìm anh hai về, như vậy trong nhà vẫn còn có một người con trai, trong nhà sẽ không lo không có đàn ông bởi vì anh rời đi nữa. Nhưng mà, sau khi em biết chuyện này, em không muốn anh trai dùng mạng mình đổi lấy mạng em. Cho nên em đã chạy trốn. Len lén làm chuyện lớn mật nhất trong cuộc đời này của em, đó là rời nhà trốn đi.

Chị nhất định sẽ nghĩ rằng chị và anh cả từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, tại sao chưa từng gặp em có đúng không? Bởi vì, em vẫn luôn ở trong bệnh viện, nhưng mà có một ít thời gian là anh trai sẽ đến thăm em, xem xem em có khá hơn chút nào không, xem xem em có khó chịu chỗ nào không. Trước kia em đã biết, anh trai rất thích chị, anh ấy đã nói với em.

Khi đó, mỗi ngày, sau khi tan học, anh ấy sẽ ngồi bên giường bệnh của em, nói với em chuyện của hai người, nói chị ngày ngày đều kéo anh ấy ăn cơm chiên ở một con đường nào đó. Anh ấy nói, anh ấy thích nhìn dáng vẻ khi chị đang ăn, cho dù anh ấy không thích ăn thế nào, chỉ vì chị thích, anh ấy cũng chịu ăn cơm chiên.

Mỗi lần nhìn thấy chị vui vẻ như vậy, là chuyện hạnh phúc nhất đối với anh ấy. Là chuyện làm anh ấy cảm thấy cực kỳ vui vẻ, ngày cứ trôi qua như vậy, cho đến khi anh ấy lên đại học, hai người mới tách ra. Nhưng mà anh trai vẫn thường xuyên ngồi ở cạnh giường, hỏi em, bây giờ chị sống như thế nào? Có yêu ai chưa? Hoặc là, chị làm việc gì? Chị đã kết hôn chưa? . . . . . . Tất cả chuyện về chị, anh ấy đều hỏi cả. Nhưng mà, mỗi lần em trả lời, đều là không biết.

Bởi vì, em thật sự không biết, càng ghen tỵ với chị hơn, tại sao anh trai lại để ý đến chị như vậy? Tại sao một lòng chỉ nghĩ tới chị, anh ấy rõ ràng có thể đối tốt với em hơn thế, tại sao còn đặt tất cả tâm tư lên người chị? Tại sao không thể đặt em ở vị trí tốt nhất trong lòng anh ấy?

Em hi vọng, trong cuộc đời của anh ấy chỉ xuất hiện một người em gái là em, nếu như chị không xuất hiện, thật là tốt biết bao?

Nếu như trong cuộc đời của anh ấy vĩnh viễn đều chỉ có một mình em thì thật là tốt.

Cho đến khi anh ấy đưa ra cái quyết định kia, em lại hi vọng, chị có thể xuất hiện, chị có thể làm cho anh ấy bỏ đi ý định này.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Văn án: Hơn mười năm trước có một âm mưu bị phát hiện, người duy nhất thoát

10-07-2016 66 chương
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Truyện Khuynh Nhiên Tự Hỉ của tác giả Giả Oán Chúc kể về một mối tình cạnh tranh

22-07-2016 62 chương
Nếu bạn phải khóc

Nếu bạn phải khóc

Cuối cùng, nếu bạn không dám khóc, thì bạn không xứng đáng được buồn. *** Nhà

28-06-2016
Tuổi 17

Tuổi 17

Nhưng Yến nào có yêu Khánh đâu, Khánh ơi là Khánh, Khánh cứ dồn hết tâm trí vào

23-06-2016
Ngón út bàn tay trái

Ngón út bàn tay trái

Những cú điện thoại buổi tối gợi cảm giác bất an. Mặc dù là thằng con trai chuyên

27-06-2016
Hành trình yêu thương

Hành trình yêu thương

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Những điều chưa nói

Những điều chưa nói

 Đối diện với bộ mặt đang cau có của tôi là một nụ cười rạng rỡ.

24-06-2016
Làm anh

Làm anh

Thậm chí khi Brian 17, còn tôi 16, tôi vẫn phải để mắt trông nom anh ấy. *** Bạn có

30-06-2016