"Tôi tra được rồi, ngày hôm qua Thôi Thục Viện đã ngồi chuyến bay trở về Hàn Quốc. Có lẽ sau khi rời khỏi nhà họ Cung, cô ấy chỉ đến công ty một chuyến viết lá thư này cho anh rồi đi luôn." Anh chỉ vào lá thư trong tay Cung Hình Dực nói. Xem ra Thôi Thục Viện vẫn có chút cảm tình với Cung Hình Dực.
bạn đang xem “Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!"Cậu tra chỗ ở của Thôi Sử Viễn ở Hàn Quốc thử xem. Tôi sẽ để Phong đến Hàn Quốc xem xét tình hình. Tôi cảm thấy hình như cô ấy đã xảy ra chuyện gì đó rồi." Cô ấy trở về như vậy, Thôi Sử Viễn nhất định sẽ không bỏ qua, trong lòng anh có dự cảm không tốt, không biết có phải bởi vì cô trở về Hàn Quốc sẽ xảy ra chuyện gì hay không.
Nhưng m, lại cảm thấy không phải! Chẳng lẽ là Aimee thật sự tới thành phố O sao?
"Kỳ quái!" Dạ Thiên nhìn bản ghi chép vé máy bay từ Hàn Quốc."
"Thế nào?" Cung Hình Dực đi tới bên cạnh anh ngồi xuống.
"Anh xem, Thôi Thục Viện rõ ràng là mười hai giờ rưỡi trưa ngày hôm qua vừa đến Hàn Quốc, nhưng lúc một giờ, cô lại ngồi chuyến bay một giờ trưa ngày hôm qua về thành phố O rồi!" Nếu như nói là thôi Thục Viện tới, cũng không có nhanh như vậy a!
"Tôi thấy, có thể không phải là Thôi Thục Viện, anh có thể theo dõi ở sân bay không?" Nếu như có thể, anh muốn xem hai người kia có khác nhau không, khác nhau như thế nào.
"Tôi thử xem một chút!" Dạ Thiên cũng muốn xem, hai người kia có phải cùng một người hay không. Nếu như là cùng một người, Thôi Thục Viện rõ ràng đã nói trong thư là mình sẽ không trở lại thành phố O thế nhưng mới trở về được nửa giờ cô đã lại bay tới thành phố O.
Việc mang đến cho anh một cảm giác, không giống thôi Thục Viện, vô cùng có khả năng chính là Aimee.
"Là mười hai giờ bốn lăm đặt vé máy bay, xem ra chỗ ở của Thôi Sử Viễn rất gần sân bay." Nếu như không ở gần, bọn họ không thể nào một tới một đi sau nửa giờ, cũng phải dùng hết thời gian khá dài. Hơn nữa, Thôi Thục Viện thích ăn thịt nướng Hàn Quốc như vậy, dường như mỗi ngày đều phải ăn. Người phụ nữ đang đến đây cho bọn họ có cảm giác, chính là Aimee. Nếu như không phải là cô ta..., bọn họ thật sự không tin tưởng, đó sẽ là Thôi Thục Viện.
"Anh xem!" Không đến mười phút, Dạ Thiên đã phá Hàn Quốc được mật mã trong phòng quan sát ở phi trường, tìm đến đoạn theo dõi lúc mười hai giờ rưỡi, từ trong đó tìm ra hình ảnh Thôi Thục Viện.
"Thôi Thục Viện không phải là người phụ nữ ăn mặc khiêu gợi như vậy, hơn nữa cho tới bây giờ cô ấy chưa từng mặc màu đỏ chót." Xem ra, cô ta quả thật là Aimee, Thôi Thục Viện cho anh phương pháp kiểm tra, có thể không sai.
"Ừ! Phong cách của hai người bọn họ có chút không giống nhau!" Một người nhìn qua, tương đối an tĩnh, một người nhìn qua, có chút cảm giác phóng thoáng.
"Xem ra, chúng ta phải cẩn thận!" Cung Hình Dực tựa vào trên ghế sa lon, hai người kia khác biệt rất lớn, bọn họ vẫn phải cẩn thận một chút.
Hai người tính tình không giống nhau, làm việc cũng sẽ rất khác nhau. Vì an toàn, xem ra anh phải thuê thêm bảo vệ, bảo vệ gia đình mình.
Từ trong miệng Dạ Thiên biết được chuyện về Mộc Thanh Thanh, anh hiểu rõ, anh không muốn để cho bọn họ phải chịu đựng chuyện như vậy một lần nữa.
Sau khi đến công ty, Aimee lập tức đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc, xem một số tài liệu và cả danh sách khách hàng của Tử Mị.
"Thật không ngờ, Thôi Thục Viện lại có thể lấy được cái này!" Nhìn danh sách, cô ta nghĩ nếu như kéo được tất cả mọi người trong danh sách này về công ty mình, chắc chắn trong vòng nửa tháng là có thể hạ gục được công ty bọn họ rồi.
"Gọi Tam Chân Mộc Điền tới gặp tôi!" Sau khi nhắn lại với thư ký cô ta ngồi thẳng lên trên bàn làm việc.
Cái bàn này thật đúng là thoải mái, nếu như có thể ngồi xuống vị trí này, đối với cô cũng không khó, chỉ cần lấy được Tử Mị, vậy thì cô muốn cái gì mà không được chứ?
Thôi Sử Viễn từ trước cho tới nay, đều không công bằng, không đối xử tốt với cô nhưng lại vô cùng yêu quý Thôi Thục Viện. Lần này Thôi Thục Viện xảy ra chuyện, cô càng phải nắm chặt lấy cô hội, kéo Thôi Thục Viện xuống ngựa. Như vậy con gái lớn nhà họ Thôi là cô đây, cũng không khiến cho người ta xem thường, cũng không để Thôi Sử Viễn cảm thấy cô vô dụng nữa.
Cô sẽ không để cho bọn họ coi thường mình, lần này chính cơ hội tốt nhất của cô.
"Cô Thôi, một ngày nay cô đi đâu vậy? Chúng tôi tìm cô rất vất vả đấy!" Tam Chân Mộc Điền vừa mới bước vào phòng đã chạy thẳng tới trước bàn làm việc.
"Ông là Tam Chân Mộc Điền đúng không?" Tam Chân Mộc Điền gật đầu một cái, lại cảm thấy có chút kỳ quái. Không phải cô biết ông là ai rồi sao? Vì sao lại hỏi ông có phải Tam Chân Mộc Điền hay không chứ?
"Cô Thôi, cô không biết tôi là ai sao? Tại sao đột nhiên lại hỏi như thế?" Ông vẫn có chút ngạc nhiên, nếu như không hỏi, có lẽ cả ngày hôm nay ông sẽ không yên tâm làm việc.
"Tôi không thể hỏi sao?" Amiee thiếu chút nữa đã quên mất mình bây giờ là Thôi Thục Viện. Nếu như không biết ai là tổng giám đốc tạm quyền trong công ty thì thật không ổn chút nào.
"Không có, không có, không có! Cô Thôi muốn hỏi bao nhiêu lần cũng không thành vấn đề!" Tam Chân Mộc Điến thấy cô nổi giận, vội vàng nói lấy lòng.
Tam Chân Mộc Điền len lén lau mồ hôi. Trước kia ông thấy Thôi Thục Viện cũng không nóng nảy như vậy, tại vì sao chỉ trong chốc lát lại thay đổi nhiều đến thế.
"Không có là tốt rồi! Danh sách này ông cầm đi đi, tôi gia hạn cho ông trong vòng một tuần lễ, phải kéo được một nửa số khách hàng trong danh sách này về đây, nếu không làm được ông cứ chờ bị sa thải!" Tam Chân Mộc Điền nhận lấy danh sách trong tay cô, nhìn xuống số người trên danh sách đó. Danh sách này có 7 tờ, mỗi tờ đều có hai mươi mấy người. Trong một tuần lễ, phải kéo về hơn một nửa, vậy không phải toàn bộ người trong công ty, đều phải ra ngoài làm việc sao, mà có thể vẫn không kéo được những khách hàng này về nữa.
"Cô Thôi, việc này có phải hơi quá không? Hơn nữa không phải khách hàng nào cũng sẽ hợp tác với chúng ta!" Ông thật sự có chút kích động. Tại sao ông cảm thấy hôm nay Thôi Thục Viện như vừa uống nhầm thuốc vậy, ra lệnh cho ông trong vòng một tuần phải kéo về một nửa số khách này. Phải mất một thời gian dài, bọn họ mới có thể kéo được ba phần mười số khách hàng của Tử Mị đấy, lần này cô lại bắt ông lấy được một nửa trong vòng một tuần. Ông chắc chắn chẳng ai có thể làm được.
"Quá đáng cái gì? Nếu như ông không muốn tiếp tục ngồi ở vị trí này nữa, vậy thì bây giờ ông có thể biến ngay lập tức. Tôi tin chắc còn có rất nhiều người, thích vị trí đó của ông." Đối với bất cứ chuyện gì, Aimee đều muốn làm được tốt nhất. Hơn nữa tốc độ nhất định phải nhanh!
"Được rồi! Tôi sẽ làm thử xem sao. Nếu như không thể kéo họ về, tôi tự động từ chức." Chuyện này căn bản không thể nào hoàn thành, hơn nữa nếu làm như vậy, nhân viên trong công ty có thể cũng sẽ chạy trốn sạch.
Nhưng mà, người ta là chủ, bọn họ còn có thể làm gì?
"Còn nữa, bắt đầu từ bây giờ, ở trong công ty phải gọi tôi là tổng giám đốc, hiểu chưa?" Tam Chân Mộc Điền gật đầu.
"Gọi toàn bộ quản lý các ngành đến phòng họp họp đi!" Aimee không muốn dừng lại một chút nào, cô ta cần mọi chuyện phải làm thật nhanh.
"Mấy giờ bắt đầu?" Tam Chân Mộc Điền đi thông báo cũng phải cần đến thời gian.
"Tôi cho ông năm phút đồng hồ, tất cả mọi người đều phải có mặt. Nếu như người nào đến trễ, cứ chờ bị sa thải!" Cô trở lại bàn làm việc của mình, không nói thêm gì nữa.
"Dạ!" Tam Chân Mộc Điềm vội vàng chạy ra ngoài, vừa ra khỏi cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, ông gọi điện thoại cho thư ký của mình ngay lập tức, để cho anh ta dùng loa phát thanh thông báo cho tất cả quản lý trong công ty, trong vòng bốn phút phải tập trung tại phòng họp. Ông đã lãng phí một phút, bọn họ cũng không còn nhiều thời gian để chuẩn bị.
Mà Amiee thấy ông rời đi, cũng lập tức thu dọn đồ đạc, đi về phía phòng họp. Ngồi trong phòng họp, chờ bọn họ đến.
Tất cả quản lý đều tập trung, dùng tốc độ nhanh nhất cả mình đi đến phòng họp. Sau khi đã ngồi vào chỗ của mình xong, chỉ còn lại một chỗ ngồi là còn trống. Tất cả mọi người đều có chút lo lắng. Chắc hôm nay quản lý bộ phận hành chính đã trở về trường học rồi, lần này cô ấy thật đúng là xui xẻo.
Thực lực của cô ấy, bọn họ đều có thể nhìn thấy. Nếu như cô ấy không thể chạy về họp, kết quả về sau như thế nào bọn họ có thể tưởng tượng ra.
"Còn mười giây nữa, chỗ ngồi đó tại sao vẫn còn trống hả?" Cô nhìn đồng hồ bấm giây trong tay, lại nhìn chỗ ngồi trống đó.
"Đã đến giờ, chỗ ngồi kia là của quản lý bộ phận nào?" Quản lý bộ phận hành chính vẫn chưa về.
"Tổng giám đốc, chỗ ngồi đó là của quản lý bộ phận hành chính. Cô ấy vẫn còn là sinh viên, hôm nay phải trở về trường báo cáo, cũng đã xin phép nghỉ rồi!" Tam Chân Mộc Điền mở miệng nói chuyện, lần này nhất định là chết chắc. Bọn họ vẫn luôn coi trọng cô gái là quản lý bộ phận hành chính này, cho nên hơi lo lắng về việc Thôi Thục Viện sẽ sa thải cô bé ấy.
"Chẳng lẽ công ty chúng ta không có nhân tài sao? Sao lại phải dùng sinh viên?" Cô ngồi trên ghế, nhìn tổng giám đốc tạm quyền hiện tại – Tam Chân Mộc Điền, cũng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ bọn họ thật sự không có năng lực làm việc sao?
"Là như vậy, thưa tổng giám đốc. Chuyện này cô cũng biết mà. Cô sinh viên này là do anh Phác tự mình chọn, hơn nữa cô ấy thật sự có thực lực." Tam Chân Mộc Điền thực sự rất coi trọng nữ sinh viên này. Cô xử lý mọi chuyện trong công ty rất tốt, hơn nữa có mấy vụ làm ăn cô tỏ ra rất xuất sắc.
"Ồ! Thật sao? Nếu như hiện tại trong công ty của chúng ta ngay cả sinh viên cũng có thể làm quản lý, vậy không phải người già cũng có thể tới làm việc sao? Sa thải cô ta, trong thời gian ngắn tôi nhất định sẽ tìm được một người làm quản lý bộ phận hành chính tốt hơn cô ta." Cô cũng không tin. Chẳng lẽ người có trình độ học vấn cao không làm tốt bằng cô ta sao.
"Không được!" Bọn họ đã ký hợp đồng ba năm, nếu như chưa hết hợp đồng đã muốn sa thải cô, vậy sẽ phải cho cô ấy một khoản tiền lớn, hơn nữa còn phải trả cho cô ấy đầy đủ tiền lương trong ba năm mới được. Đây chính là điều khoản trong hợp đồng đã được ký xác nhận.
“Tại sao không được, chẳng lẽ công ty này hoàn toàn do ông định đoạt sao?" Aimee có chút tức giận, cô không tin cô không thể điều hành tốt công ty này.
"Lúc ấy, khi anh Phác cho cô ấy lên làm quản lý bộ phận hành chính, đã ký hợp đồng ba năm. Hơn nữa trong hợp đồng đã nói rõ, nếu như muốn đơn phương hủy bỏ hợp đồng, thì phải bồi thường cho cô ấy mười triệu, lại còn phải cho cô ấy ba năm tiền lương." Lúc ấy, do Phác Tuấn Hi lo lắng sau khi cô tốt nghiệp sẽ rời khỏi công ty, cho nên mới ký một bản hợp đồng như vậy.
"Cái gì?" Aimee thật không nghĩ đến, bọn họ lại ký hợp đồng với nhau.
"Được rồi! Tạm thời cứ như vậy đã, tiếp theo chúng ta cũng họp." Nếu cảm thấy cô ta có thực lực, vậy thì cứ để cho cô ta làm đi. Nếu như không có thực lực cô nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta.
Hơn nữa, cô cũng nên tin tưởng ánh mắt của Cung Hình Dực, nếu không tại sao Tử Mị có thể phát triển tốt như vậy?
Nếu Cung Hình Dực cảm thấy cô ta có thể quản lý tốt bộ phận hành chính, vậy thì cô sẽ tin tưởng cô ta một lần. Nếu cô ta không có bản lĩnh tốt như thế vậy thì tự nhiên cô sẽ có biện pháp xử lý.
"Bắt đầu từ hôm nay, mỗi bộ phận, đều phải điều năm nhân viên đi kéo khách hàng của Tử Mị về công ty. Cứ lôi kéo được một người thì ghi chép lại, nhất định sẽ có thưởng, nếu như không lôi kéo được ai vậy thì đi thẳng đến phòng tài vụ lấy tiền lương rồi về nhà!" Cô nhàn nhạt mở miệng, tin tưởng bọn họ sẽ xử lý tốt chuyện này. Hơn nữa còn có phần thưởng hấp dẫn, bọn họ chắc chắn có thể.
"Nhưng mà thưa tổng giám đốc, hiện tại mỗi ngành đều rất bận, làm sao có thể điều nhân viên ra ngoài làm việc." Kể từ khi công ty thành lập đến nay, mỗi ngày đều loay hoay choáng váng không biết đâu là đông nam tây bắc. Tiền lương cao thì có cao, nhưng mà ngày nghỉ lễ toàn quốc, tuần lễ vàng, bọn họ cũng phải làm việc, chẳng công bằng chút nào!
Mỗi ngày đều làm thêm giờ, mỗi tuần làm sáu ngày, ngay cả thời gian riêng tư cũng không có, hơn nữa bây giờ còn có nhiệm vụ điều tra vô cùng quan trọng như vậy, bọn họ phải làm sao?
"Có phải có ý kiến gì với tôi hay không? Nếu như có, mọi người có thể nói ra." Giọng nói âm trầm của Aimee vang lên trong phòng hội nghị. Mấy vị quản lý vốn đang muốn thảo luận cũng lập tức yên tĩnh lại.
"Tổng giám đốc, hiện tại chúng tôi hoàn toàn không có biện pháp, nhân viên điều tra ngày ngày đều ở lại làm thêm giờ, ngay cả thời gian riêng tư cũng không có. Có vài nhân viên ngay cả ngày nghỉ cũng đều ở lại công ty công tác. Gần đây đơn đặt hàng nhiều như vậy, nếu như còn phải ra ngoài lôi kéo khách hàng vậy thì rất nhiều hóa đơn sẽ không thể hoàn thành được. Đến lúc đó cho dù có lôi kéo được hết khách hàng trong danh sách này mà mất đi khách hàng lớn của công ty vậy thì không phải cũng mang lại tổn thất giống nhau sao?
Tam Chân Mộc Điền thật sự cũng không hiểu, rôt cuộc phải làm như thế nào? Ông đồng ý, có thể kéo được nhiều khách hàng cho công ty nư vậy quả thực rất tốt, nhưng mà chuyện này đối với công ty cũng sẽ đem lại tổn thất rất lớn.
Bọn họ kéo được những khách hàng này về có lợi gì không?
Có lợi!
Nhưng mà, nếu như bọn họ không hoàn thành được những hợp đồng trước đó thì có lợi gì không?
Đáp án, đó chính là vô ích!
Nếu không có ích lợi gì, vậy sao bọn họ phải lôi kéo những vị khách đó chứ? Coi bọn họ là con cờ sao? Không đảm đương nổi đâu!
Cho dù có như thế nào, bọn họ cũng phải làm hết hợp đồng, phải kéo hết được khách hàng trong danh sách này về đây theo lệnh cô ta. Vậy là khách hàng lại nhiều hơn nữa sao? Hiện tại, nhân viên trong công ty đã bắt đầu kháng nghị, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì Thôi Phác sớm muộn gì cũng sẽ đổ vỡ.
Cho dù còn có tổng công ty ở Hàn Quốc thì như thế nào?
Tổng công ty cũng không thể giúp chi nhánh này. Cho dù bọn họ có được thật nhiều khách vậy thì cũng có ích gì không?
"Ông dám phản đối tôi sao?" Aimee tự nhận cách làm của mình không có gì sai. Mục đích của cô chính là phải lấy được Tử Mị, nếu như Tử Mị sụp đổ cô càng dễ dàng thu mua nó.
Không phải Thôi Sử Viễn cũng muốn kết qủa như vậy sao?
"Không dám!" Ông lắc đầu. Cho dù ông nói thêm gì nữa cũng có ích gì đâu chứ? Cô hoàn toàn không nghe người khác nói. Tại sao chỉ mất tích có một ngày mà Thôi Thục Viện lại thay đổi nhiều như thế?
Bọn họ thật sự không hiểu. Mặc dù trước kia Thôi Thục Viện không để ý quá nhiều đến chuyện trong công ty, nhưng cũng không hề hồ đồ như hiện tại. Căn bản là cô không muốn quản lý công ty được tốt hơn mà đang muốn làm cho công ty tuột dốc.
“Những người khác còn có ý kiến gì nữa không?” Nếu như có ý kiến, chắc chắn bọn họ sẽ lại phải mất thêm một khoảng thời gian nữa!
“Dám có ý kiến gì sao? Tổng giám đốc đã nói như vậy, cô cũng không nghe, những tôm những tép như chúng tôi đây nói thêm nữa cũng có ích gì không?” Có một vài người quản lý bắt đầu nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng mà không để cho Aimee nghe được. Nếu như cô ta nghe được, chắc chắn sẽ mất việc. Vì công việc của bọn họ, bọn họ vẫn nên nói ít đi thì hơn.
“Nếu không còn gì để nói nữa, vậy thì hội nghị hôm nay kết thúc tại đây. Thông báo với quản lý bộ phận hành chính là khi cô ấy đến công ty thì tới phòng làm việc của tôi một chuyến. Hiện tại tan họp.” Nói xong, cô lập tức cầm lấy túi xách của mình, đi ra khỏi phòng họp.
Mọi người cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu. Cô ta cũng đã nói như vậy, bọn họ còn có thể làm gì khác được chứ? Không thể làm gì khác hơn là phải chọn ra năm nhân viên trong bộ phận ra ngoài lôi kéo khách hàng. Nhưng mà như vậy cũng làm những nhân viên khác cực khổ theo, lại bắt đầu phải làm việc suốt ngày suốt đêm, mỗi ngày đều bận rộn, ngay cả nhà cũng không được về, bọn họ cũng cảm thấy thật xấu hổ.
Có vài người vừa mới cưới vợ gả chống, nhiều ngày không gặp mặt nhau như vậy, không biết có xảy ra chuyện gì không nữa.
Chỉ hy vọng sau chuyện này bọn họ có thể thoải mái hơn, yên bình sống qua ngày!
Aimee ra khỏi phòng họp lập tức rời khỏi công ty. Cô ta vừa rời đi, trong công ty bỗng nhiên giống như nổ tung rồi, tất cả nhân viên ở đây đều kháng nghị quyết định này của cô ta.
Nếu như bị điều đi ra ngoài công tác, chính là đi kiếm khách hàng. Nếu như gặp phải khách hàng háo sắc còn bị ăn đậu hũ, hơn nữa các bộ phận trong công ty đều lẩy ất nhiều nhân viên nữ, nếu là như vậy, bọn họ phải làm thế nào?
Nếu như bị người nhà của những người đó bắt gặp không phải càng xui xẻo hơn sao?
Không chỉ không có thêm tiền lương, lại còn phải ra ngoài làm việc mỗi ngày, hơn nữa họ có thể còn bị những người kia sỗ sàng.
Đã phải công tác mỗi đêm mỗi ngày, hiện tại, bọn họ có thể càng bận rộn hơn. Cứ tiếp tục như vậy thì bọn họ cần phải làm thế nào?
“Tổng giám đốc, chuyện này, thật sự khiến cho các nhân viên không tiếp thụ nổi, không thể khiến tổng giám đốc mới thay đổi chủ ý sao? Hoặc là thuê thêm nhân viên, không phải tốt hơn sao?” Nhiều quản lý sau khi ghe thấy các nhân viên oán trách đã cùng nhau chạy tới trong phòng làm việc của tổng giám đốc nói chuyện.
“Không phải tôi đã nói với cô ấy rồi sao nhưng mà cô ấy một câu cũng không nghe. Các anh cứ về làm việc, trấn an mọi người đi, tôi thử đi thương lượng lại với cô ấy một chút xem sao. Tăng tiền lương, làm hết sức khiến mọi người thỏa mãn.”
Ông nghĩ, cũng chỉ có thể nói thế, làm hết sức mình, để mọi người ngày ngày làm thêm giờ, ông cũng cảm thấy không tốt lắm, nhưng mà nếu như không làm như vậy, cũng không thể hoàn thành việc Thôi Thục Viện giao cho, bọn họ còn có thể làm như thế nào nữa chứ?
Bọn họ đều là làm việc cho người ta, nếu như không làm như vậy, bọn họ sẽ mất đi công việc này. Nhưng mà nếu như có làm như vậy, bọn họ cũng có khả năng sẽ mất đi công việc này bởi vì không thể hoàn thành. Nếu thế thì, bọn họ vẫn nên chờ cô ấy sa thải mình, nếu như bị sa thải, ít nhất bọn họ còn có thể cầm một số tiền bồi thường gì đó, nếu như tự mình từ chức, nhìn tính tình cô ta như vậy, chắc chắn sẽ không trả tiền lương cho bọn họ. Vậy không phải là bọn họ đã làm không công, bận rộn trong suốt thời gian dài như vậy sao?
“Được rồi, nếu ông đã nói như vậy thì chúng tôi sẽ trở về nói lại với các nhân viên. Nếu như thật sự không thay đổi được, tự chúng tôi sẽ nói!” Mấy quản lý cùng gật đầu. Hiện tại trừ việc đó ra, bọn họ còn có biện pháp gì nữa đâu?
Nếu như không làm như vậy, bọn họ cũng không biết tiếp theo phải làm như thế nào.
“Được! Các anh trở về đi, chờ tổng giám đốc trở lại, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.” Bọn họ gật đầu. Bây giờ tìm việc cũng không dễ dàng, lại nói tiền lương ở Thôi Phác cũng không kém nhiều so với Lôi thị và Tử Mị, yêu cầu cũng không cao như Lôi thị và Tử Mị. Nhưng mà bọn họ làm việc ở đây cũng mệt mỏi không kém. Mặc dù còn có một công ty không kém so với ba công ty này là Hoắc thị nhưng mà Hoắc thị vẫn không thể so sánh với ba công ty này
Chương trước | Chương sau