XtGem Forum catalog
Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi

Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi


Tác giả:
Đăng ngày: 24-07-2016
Số chương: 85
5 sao 5 / 5 ( 2 đánh giá )

Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi - Chương 57

↓↓
"Anh yên tâm, mọi người đi vào đó sẽ không có cảm giác thời gian đã trôi qua nhanh vậy đâu, bởi vì mọi người là người, chúng tôi là xà, cũng không giống nhau!" Ngự Hành Phong vỗ vỗ vai Dạ Thiên. Người đàn ông này rất trực sảng, anh thích tính tình như vậy.

bạn đang xem “Tổng Giám Đốc Chớ Cướp Mẹ Tôi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

"Thì ra là như vậy, đừng ở mãi trong xà giới, có thời gian cũng nên ra ngoài chơi, cho dù không gặp gỡ bạn bè như chúng tôi, cũng nên tới thăm Kỳ Kỳ cùng em bé sắp sinh. Hai người bọn họ đều có thể là con nuôi của anh đó, thêm một cô con gái nuôi nữa!" Ngự Hành Phong gật đầu một cái, ba người bọn họ lại hóa thành ba làn khói màu sắc khác nhau, tiêu tán trong không khí.

Trong phòng bệnh, tất cả mọi thứ đều trở về như lúc ban đầu, giống như tất cả đều chưa từng xảy ra. Lôi Vũ Minh nằm ở trên ghế sa lon, lúc này mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, dụi dụi mắt: "Tại sao tôi lại ngủ thiếp đi?" Anh thế nào lại có thể ngủ nhanh như vậy? Rõ ràng anh còn đang nói chuyện phiếm cùng Tống Tâm Dao mà.

"Anh đã ngủ hơn nửa giờ rồi, nếu như mỏi mệt thì mau đi về nghỉ ngơi đi!" Tống Tâm Dao nhìn anh một cái nói. Thật ra thì tất cả đều là do Ngự Hành Phong làm, anh ấy không thể để cho quá nhiều người nhìn thấy mình xuất hiện.

"Kỳ Kỳ, Dạ Thiên, hai người về rồi à!" Trí nhớ Lôi Vũ Minh bây giờ chỉ đang ở lúc nói chuyện cúng Tống Tâm Dao.

"Vâng!" Kỳ Kỳ chạy tới bên giường bệnh của Cung Hình Dực, theo dõi động tĩnh của anh.

"Mẹ, tay của cha đang cử động này!" Tống Tâm Dao cũng đứng dậy, được Dạ Thiên đỡ đi qua, ánh mắt Cung Hình Dực cũng đang nhấp nháy, từ từ ánh mắt của anh cũng mở ra, trên mắt vẫn còn đeo băng gạc.

"Dao Dao. . . . . ." Trong miệng anh có chút khô khốc, mở miệng gọi tên người đầu tiên, cũng là Tống Tâm Dao.

"Hình Dực, rốt cuộc anh đã tỉnh!" Tống Tâm Dao nhận lấy ly nước Dạ Thiên đưa tới, cho Cung Hình Dực uống một hớp, khiến anh có cảm giác khá hơn nhiều.

"Ông nội, đã làm ông lo lắng rồi!"

"Tỉnh lại là tốt rồi! Tỉnh lại là tốt rồi!" Cung Thiên Kích cuối cùng cũng thật sự yên tâm.

"Cha, mắt cha có còn đau hay không vậy?" Trên mắt của cha vẫn còn phải băng lại, Kỳ Kỳ có chút lo lắng hỏi. Mặc dù Ngự Hành Phong nói mắt cha sẽ không sao cả, nhưng mà bây giờ vẫn còn phải đeo băng nên nó có chút lo lắng.

"Dạ Thiên, bỏ lớp băng gạc đó ra giúp tôi!"

Tống Tâm Dao kéo Dạ Thiên lại. "Gọi bác sĩ đến đây làm đi! Thuận tiện kiểm tra lại xem thế nào." Không phải là cô không tin tưởng Dạ Thiên không thể tháo lớp băng gạc đó ra, mà là lo lắng thân thể của Cung Hình Dực chưa hoàn toàn khỏe lại.

"Được!" Dạ Thiên đáp một tiếng, sau đó lập tức ra khỏi phòng bệnh, nhanh chóng bắt được một vị bác sĩ đi vào. Bác sĩ sợ đến tái nhợt mặt mày, người đàn ông này thật đúng là quá khỏe.

"Bác sĩ, mau kiểm tra lại cho anh ấy đi!" Ngủ hơn bốn ngày bốn đêm, cuối cùng Cung Hình Dực cũng đã tỉnh. Bác sĩ liền tới bên cạnh, cởi bỏ lớp băng gạc trên mắt cho anh, kiểm tra lại toàn bộ thân thể một lần.

"Không sao rồi! Mắt cũng không có vấn đề gì, thân thể cũng khôi phục rất nhanh, so với trước kia còn có dấu hiệu mạnh khỏe hơn. Hiện tại đã có thể xuất viện!" Bác sĩ cũng cảm thấy kỳ quái, thân thể của anh ta khôi phục quá nhanh, tỉnh lại đã lập tức khỏe mạnh không còn vấn đề gì. Hơn nữa thân thể so với trước kia hình như còn khỏe hơn!

"Tôi đi làm thủ tục." Dạ Thiên vội chạy ra ngoài, mùi trong bệnh viện thật đúng là không dễ ngửi.

"A. . . . . ." Dạ Thiên mới vừa chạy đi, Tống Tâm Dao lại bưng kín bụng của mình, sắc mặt vặn vẹo. Nhìn vô cùng khổ sở.

"Hình như sắp sinh rồi!" Triệu Tâm Nguyệt thấy thế vội chạy tới đỡ Tống Tâm Dao.

"Ông còn ngẩn người ra đó làm cái gì? Còn không mau cho người chuẩn bị phòng sinh?" Cung Hình Dực thấy bác sĩ đứng ngẩn người ở đó, liền quát.

Lúc này, bác sĩ mới lảo đảo nghiêng ngả chạy ra ngoài, Cung Hình Dực từ trên giường nhảy xuống, ôm lấy Tống Tâm Dao, chạy tới phòng sinh.

"Dao Dao, không sao, lập tức có thể tới phòng sinh rồi." Anh mới vừa tinhe lại, con lại sắp ra đời, thật sự, anh bị dọa không nhẹ. Đứa nhỏ này không thể chờ thêm một thời gian nữa sao?

Đứa bé này đúng là nôn nóng, cứ thế muốn nhanh chóng ra đới gặp cha mẹ và em trai. Xem ra đợi đến khi Tống Tâm Dao hết tháng cữ, anh phải nhanh chóng chuẩn bị hôn lễ thôi. Con cũng đã có hai đứa rồi, thật sự nếu như vẫn không chuẩn bị hôn lễ thì thật không biết phải tới lúc nào mới làm được.

Ôm Tống Tâm Dao đặt lên trên giường trong phòng sinh, Tống Tâm Dao cũng không muốn để cho anh rời đi. Cô thật sự rất sợ. Năm đó khi sinh Kỳ Kỳ, cô đau đớn hai ngày hai đêm. Thật sự có chút sợ, đứa bé này cũng sẽ khó sinh như vậy.

"Yên tâm, anh ở lại với em!" Tống Tâm Dao lúc này mới nhắm mắt lại.

"A. . . . . ." Bụng càng ngày càng đau, bác sĩ cũng đã đi vào , quần áo trên người Tống Tâm Dao cũng đã được y tá thay ra.

Cung Hình Dực nắm thật chặt tay Tống Tâm Dao, hi vọng mình có thể cho cô thêm chút sức lực, dáng vẻ khổ sở của cô khiến cho anh có chút do dự. Về sau có nêm để cô sinh con tiếp hay không, nhìn dáng vẻ khổ sở của cô, lần đầu tiên anh có cảm giác mình thật đáng ghét.

Trước kia cô vẫn luôn la hét không muốn sinh con nữa, thế nhưng anh lại vẫn làm cho cô mang bầu đứa bé. Anh nhớ cô đã từng nói qua chuyện khi cô sinh Kỳ Kỳ, cũng đã đau đớn khoảng hai ngày.

Khi cô sinh Kỳ Kỳ, anh không có ở bên cạnh cô, bỏ lỡ thời điểm đứa con đầu tiên của bọn họ ra đời, hiện tại đến đứa bé này, anh không muốn bỏ qua!

"Cung Hình Dực. . . . . . A. . . . . . Cái tên. . . . . .khốn. . . . . . Khốn kiếp. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi nói cho. . . . . . Nói cho anh biết. . . . . . Sinh. . . . . . Sinh xong. . . . . . đứa bé này. . . . . .Tôi. . . . . . Tôi sẽ không. . . . . . Không sinh nữa. . . . . . Đau chết. . . . . . Đau chết tôi rồi!" Tống Tâm Dao đau đến trên trán đổ đầy mồ hôi, không phải người ta đều nói là lần đầu tiên sinh sẽ rất đau, lần thứ hai sinh sẽ không đau đớn như vậy nữa sao?

Tại sao vẫn đau thế này, giống hệt lúc sinh Kỳ Kỳ.

"Được! Sinh xong đứa này, chúng ta sẽ không cần sinh thêm đứa nào nữa!" Tống Tâm Dao gian nan gật đầu một cái, nắm thật chặt tay Cung Hình Dực, còn một cái tay kia nắm thật chặt ga giường.

Cung Hình Dực cảm thấy khoảng thời gian này so với mười năm còn lâu hơn. Đứa bé mãi cũng không ra được, Tống Tâm Dao cũng không biết đã đau đến hôn mê mấy lần rồi, đau đến tỉnh lại, nhưng đứa bé vẫn chưa sinh ra được.

"Đứa bé, con mau đi ra đi, đừng hành hạ mẹ con nữa!" Cung Hình Dực có chút bất đắc dĩ nói với bụng tròn vo của Tống Tâm Dao

Đứa bé vẫn chưa được chín tháng, tại sao đã sinh non rồi?

"Tại sao lại sinh sớm như vậy, không phải còn hơn một tháng nữa mới đến tháng thứ mười sao?" Cung Hình Dực hỏi bác sĩ bên cạnh.

"Có thể là do thời gian trước cô ấy bị vấp ngã, lại thêm mấy ngày trước, bị cảm lạnh, đứa bé không chịu nổi khí lạnh của cơ thể mẹ cho nên muốn ra ngoài sớm, hoặc là có nguyên nhân gì đó, khiến đứa bé muốn ra đời sớm." Đến bây giờ bác sĩ cũng không hiểu rõ lắm, mới vừa rồi nhìn cô vẫn còn rất tốt, thế nào mà vừa nói sinh đã sinh rồi.

"Có biện pháp gì không? Để đứa bé mau ra ngoài đi, đừng hành hạ vợ tôi mãi như vậy nữa." Cung Hình Dực nhìn cô khổ sở, trong lòng cũng khó chịu.

"Có, sinh theo kiểu giải phẫu (c-section)." Bác sĩ mới vừa nói xong, Tống Tâm Dao liền bắt đầu la to nói lớn.

"Khốn kiếp. . . . . . Tôi muốn sinh tự nhiên. . . . . . Nếu như anh. . . . . . Dám để cho tôi sinh kiểu giải phẫu (c-section). . . . . .thì. . . . . . Đừng nghĩ cùng. . . . . . Cùng. . . . . . Cùng tôi. . . . . . Kết hôn với tôi nữa!" Trên bụng có một cái sẹo, cô mới không cần, cho dù có đau hơn nữa, cô cũng muốn sinh tự nhiên. Năm đó khi sinh Kỳ Kỳ, bác sĩ cũng nói với cô, có muốn dùng phương pháp giải phẫu (c-section) hay không, ông bác sĩ kia cuối cùng cũng bị cô mắng.

"Được! Được!Được! Chúng ta sinh tự nhiên, em đừng tức giận nữa!" Tống Tâm Dao lúc này, trái một câu khốn kiếp, phải một câu khốn kiếp, Cung Hình Dực cũng không để ở trong lòng, mà y tá bên cạnh thì xem biểu hiện lúc này của Cung Hình Dực trở thành đề tài, chuyện này truyền ra nhất định sẽ là tin tức tốt.

Trong bệnh viện có rất nhiều người biết Cung Hình Dực, nhất định rất muốn nghe, xem ra bọn họ lại có thể kiếm thêm tiền.

"Dao Dao, nếu như không chịu được, em phải nói ra! Biết không?" Tống Tâm Dao hiện tại không còn hơi sức mắng chửi người, chờ sau khi em bé ra đời, cô nhất định phải mắng chửi Cung Hình Dực một trận.

A A, cô đã không thể chịu thêm nữa, nếu đứa nhỏ này thạt sự không muốn ra ngoài, cô sẽ đau chết mất.

"A. . . . . ." Cô sợ hãi kêu , tóc cũng dính hết lên mặt.

"Dùng sức! Dùng sức tiếp đi!" Bác sĩ vẫn luôn miệng nói.

"Thấy đầu của đứa bé rồi, dùng sức thêm chút nữa." Nghe được đã thấy đầu của đứa bé rồi, Cung Hình Dực rất vui mừng, buông tay Tống Tâm Dao ra, vội vàng chạy tới nhìn.

"Tên. . . . . .Tên. . . . . . Khốn. . . . . . A. . . . . ." Lời nói còn chưa dứt, đã lại vang lên tiếng kêu sợ hãi.

Tên đàn ông đáng chết này, rốt cuộc đang nhìn chỗ nào vậy?

"Dao Dao, thấy đầu của bé con rồi, em cố gắng thêm chút nữa đi, em bé sắp ra rồi!" Cung Hình Dực chạy trở lại, hoàn toàn không biết hành động của mình khiến cô tức chết.

Nhiều người như vậy, anh lại dám chạy đi nhìn nơi đó, cô làm sao có thể sống tiếp được nữa chứ.

Tống Tâm Dao nổi nóng, vốn là một tay đang nắm ga giường, lại không biết hơi sức từ đâu tới, trực tiếp kéo tay của anh lại, nặng nề cắn.

"A. . . . . ." Vốn là âm thanh vui mừng, hiện tại biến thành tiếng hô đau đớn của người đàn ông.

Cung Hình Dực nhìn Tống Tâm Dao, nhìn cô sinh con vô cùng rất khổ sở, tạm thời cũng không so đo với cô. Hiện tại rốt cuộc anh cũng biết, Kỳ Kỳ tại sao muốn cắn người, bởi vì nó có một người mẹ cũng thích cắn người, hi vọng đứa bé này sau khi ra đời, sẽ không học hai người bọn họ.

Hai tay anh bây giờ, đều có dấu răng, cũng không hy vọng về sau trên đùi, hoặc là trên người một chỗ, đều bị cắn một lần.

"Đứa bé ra đời rồi!" Bác sĩ cầm cây kéo bên cạnh lên, cắt bỏ cuống rốn, ôm đứa bé tới cạnh hai người.

Nghe thấy tiếng đứa bé "Oa oa" khóc, lại thấy đứa bé bị đánh, Cung Hình Dực tức giận đi tới, ôm đứa bé qua.

"Không muốn sống nữa sao, dám đánh con gái tôi."

"Ngu ngốc, nếu như không đánh con bé, nó sẽ hô hấp khó khăn, không thuận." Tống Tâm Dao thở hổn hển nói. Cung Hình Dực thật sự vẫn cần học thêm một ít kiến thức của phương diện này cho tốt.

Hết chương 60 mới hết Q1 cơ. Cũng còn khá dài đó.

"Vợ à, em nghỉ ngơi một chút đi, anh đi tắm cho con gái”, hiện tại trên người nó đầy máu, phải mau chóng tắm rửa thay tã lót cho nó.

"Anh giao cho bác sĩ, y tá đi! Anh làm em không yên tâm!" Cho đến bây giờ, không biết anh đã ôm Kỳ Kỳ được mấy lần, Tống Tâm Dao sao dám giao đứa bé cho anh tắm. Nếu như không cẩn thận, đứa bé có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó, cũng không tốt!

"Vợ!" Cung Hình Dực bất đắc dĩ kêu một tiếng, không thể làm gì khác hơn là giao đứa bé cho bác sĩ, cho đến khi bác sĩ tắm rửa sạch sẽ cho em bé bế trở lại, anh mới ôm lấy con. Nhìn đứa bé da dẻ nhăn nhăn nhúm nhúm, đột nhiên nhíu chặt chân mày lại..

"Vợ à, tại sao con bé lại xấu như vậy?" Tống Tâm Dao thật muốn đá bay anh ra chỗ khác.

"Đứa bé nào vừa sinh ra cũng đều như vậy, chờ thêm mấy ngày nữa, nó sẽ trở nên thật đáng yêu." Bác sĩ đứng bên cạnh lại tỉ mỉ giải thích.

Người đàn ông này, xem ra vẫn chưa nhìn thấy đứa bé mới sinh bao giờ, cho nên mới có dáng vẻ như thế này. Vợ của anh ta cũng mệt mỏi muốn chết như vậy rồi mà anh ta vẫn còn ở đây nói này nói nọ.

"Con gái yêu, là cha thân ái a!" Cung Hình Dực vừa định hôn con, lại bị Tống Tâm Dao mắng: "Khốn kiếp, anh trở về xem thật kỹ sách nuôi dạy trẻ em cho tôi. Chỉ được ôm em bé thôi, nếu như anh mà dám hôn con, em tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh. Giao đứa bé cho y tá đi." Đáng chết, người đàn ông này rốt cuộc có hiểu là hiện tại em bé không thể hôn được hay không?

Nếu như hôn em bé, vi khuẩn từ miệng cha mẹ sẽ lây sang em bé.

"Được rồi, được rồi! Anh giao con cho y tá, em đừng tức giận!" Cung Hình Dực vội giao em bé cho y tá, cầm khăn bông bên cạnh lên giúp Tống Tâm Dao lau mồ hôi trên trán. Tống Tâm Dao mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, cô đã không còn một chút hơi sức nào nữa rồi. Con đã giao cho y tá cô cũng yên tâm. Nhắm mắt lại hưởng thụ sự phục vụ của Cung Hình Dực.

Thấy cô đã ngủ thiếp đi, Cung Hình Dực đặt một nụ hôn lên môi cô, nói: "Vợ, em vất vả rồi!" Thấy một màn như vậy, y tá cũng rất hâm mộ. Chuẩn bị xong tất cả, mới đẩy Tống Tâm Dao tới phòng bệnh.

Lần này đổi thành Cung Hình Dực là người chăm sóc cả ngày lẫn đêm cho cô. Một tuần sau, Cung Hình Dực đã mua vé máy bay, mang theo Tống Tâm Dao và hai đứa bé trở lại thành phố O.

Tống tâm Dao vốn định trở về nhà, nhưng mà có đánh chết Cung Hình Dực cũng không đồng ý, cuối cùng cô chỉ có thể đồng ý với anh là trở lại nhà họ Cung.

Cung Thiên Kích có thêm một đứa cháu gái, càng vui mừng hơn. Nhà họ Cung bọn họ đã bao nhiêu đời không có bé gái rồi. Hiện tại Cung Hình Dực và Tống Tâm Dao đã sinh cho nhà họ Cung một đứa cháu gái khiến Cung Thiên Kích vui vẻ thật lâu. Mời điều dưỡng tốt nhất cả nước trở lại chăm sóc Tống Tâm Dao, lại mời thêm bảo mẫu chăm sóc cho Cung Điềm Điềm.

Bởi vì khi con bé cười, luôn luôn ngọt ngào, cho nên Cung Hình Dực và Tống Tâm Dao, đặt tên cho con bé là Cung Điềm Điềm.

Lúc ấy hai người bọn họ vẫn còn vì cái họ mà tranh cãi một trận. Cung Hình Dực nói hai đứa bé nên theo họ của anh, nhưng mà Tống Tâm Dao nói, bọn họ vẫn chưa kết hôn, hai đứa nên mang họ Tống của cô trước.

Cuối cùng hai người không thể làm gì khác hơn là rút thăm, người nào rút được thăm có hình là thắng, ai ngờ rút ba lượt, Cung Hình Dực đều rút được thăm có hình, Tống Tâm Dao cũng đành phải đồng ý, để hai đứa bé sửa thành họ Cung.

Kể từ sau khi em gái ra đời, Kỳ Kỳ liền không dựa dẫm, bám theo Tống Tâm Dao nữa. Mỗi tối, cũng không ngủ cùng Tống Tâm Dao nữa, ngược lại lại chạy đến phòng của em gái ngủ.

Cung Hình Dực cảm thấy thật vui vẻ, sớm biết Kỳ Kỳ thương em gái như vậy, anh đã sớm làm cho Tống Tâm Dao mang thai, như vậy anh cũng sẽ không quá khổ cực. Mỗi lần tới nhà họ Tống, luôn phải chịu sự xem thường của Kỳ Kỳ. Hiện tại thì tốt rồi, có con gái, anh lại có thể một mình độc hưởng Tống Tâm Dao cũng không cần lo lắng, sau này, sau khi bọn họ kết hôn, nó cũng sẽ không thể chạy tới phòng của bọn họ quấy rối.

"Anh đi ôm Điềm Điềm đến đây đi, con đói bụng rồi!" Cô cảm thấy, vẫn nên cho em bé uống thêm sữa, lại nói dòng sữa của cô rất nhiều, Điềm Điềm nhỏ như vậy căn bản là uống không hết.

"Được!" Cung Hình Dực rất vui lòng được phục vụ, mỗi khi như vậy anh còn có thể len lén trộm hương.

Trong thời gian Tống Tâm Dao ở cữ, chuyện trong công ty anh chỉ xử lý trong thư phòng khi bọn họ ngủ trưa. Chỉ cần bọn họ vừa tỉnh lại, anh đã lập tức chạy tới chãm sóc.

Mỗi ngày, khi ăn cơm anh đều giúp cô ăn, khi tỉnh dậy anh còn giúp cô rửa mặt. Hiện tại cô vẫn chưa thể đi nhiều, nếu như cô muốn làm gì, ví như khi muốn đi WC, anh sẽ dứt khoát ôm cô đi vào. Làm cho cô hưởng thụ cảm giác được làm nữ hoàng.

Lúc ban ngày, Cung Hình Dực giao con gái cho bảo mẫu, Kỳ Kỳ thì đưa đến nhà trẻ. Vì vậy, trong nhà có chút vắng lạnh. Nhưng mà không thể cứ để Kỳ Kỳ ở nhà được, nó cũng nên giống như những đứa bé khác phải đi nhà trẻ.

"Anh khóa cửa làm gì?" Tống Tâm Dao thấy sau khi anh ôm Điềm Điềm đi vào, liền khóa cửa lại.

"A, anh không khóa mà! Chỉ là đóng cửa lại thôi!" Trong mắt Cung Hình Dực lóe lên một tia sáng, ôm đứa bé đến bên cạnh Tống Tâm Dao, còn mình thì trực tiếp ngồi xuống giường.

"Anh ngồi ở đây làm cái gì?" Cô vẫn không quen với việc anh ở đây khi cô cho con bú.

"Hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút, em cho con ăn đi!" Nói xong anh liền nhắm mắt lại, tựa vào bên cạnh hai mẹ con. Thấy anh đã nhắm mắt lại, Tống Tâm Dao mới yên tâm kéo áo lên, bắt đầu cho con ăn.

Cung Hình Dực đột nhiên mở mắt, nói: "Bà xã, chúng ta đã xó hai đứa con với nhau rồi, trước mặt anh mà em cho con bú vẫn cảm thấy xấu hổ sao?" Anh ôm lấy cô, để cho cô tựa vào trong ngực mình.

"K hông phải anh nói mệt mỏi muốn nghỉ ngơi sao?" Tống Tâm Dao có cảm giác người đàn ông này hôm nay hình như có cái gì đó không đúng nha?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Kiêu sủng - Đinh Mặc

Kiêu sủng - Đinh Mặc

Văn án: Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đường, người đàn ông quay mặt lại,

09-07-2016 23 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Chuyện Tình Hoàng Gia

Chuyện Tình Hoàng Gia

Tên truyện: Chuyện Tình Hoàng GiaTác giả: Du HuyễnThể loại: Truyện TeenTình trạng:

26-07-2016 6 chương
Cốc chanh muối

Cốc chanh muối

Anh quay số: "Tôi đã mặc hết một lượt những chiếc áo được em thắt sẵn cavat

30-06-2016
Password của chồng

Password của chồng

Rồi em phát hiện ngón tay giữa của anh có cái nhẫn bạc khắc chữ T. Anh đeo nó bao

01-07-2016
Bà Tư

Bà Tư

Mặt trời chưa kịp nhú lên khỏi đằng Đông thì bà Tư đã lom com chuẩn bị cho ngày

24-06-2016
Bữa cơm trắng

Bữa cơm trắng

(khotruyenhay.gq) Đã hai mươi mùa nắng trôi qua. Đã hai mươi mùa mưa đổ xuống ngôi nhà

28-06-2016
Chỉ là em giấu đi

Chỉ là em giấu đi

(truyenngan. com. vn - Tham gia bài viết cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải

25-06-2016
Đi qua những ngày mưa

Đi qua những ngày mưa

(khotruyenhay.gq) Tôi không mong anh chạy theo, dỗ dành hay an ủi, vì tôi biết, anh đang nhớ

27-06-2016