Trong xe, không khí nóng bức đến làm cho người ta mê muội.
bạn đang xem “Tình Trạng Xúi Quẩy Của Cát Tường ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Ngón tay của hắn nhẹ nhàng lướt qua cổ tay của cô, sau đó chạm tới vòng tay trong suốt cô vẫn còn mang trên cổ tay, trong ánh mắt đột nhiên phát một cái nhìn khó tin.
“Thì ra em không có bỏ xuống!” Hắn cẩn thận cầm tay cô lên, ngón tay thon dài, ma sát qua lại trên vô số hạt châu trắng tinh, “Cát Tường, thật ra em đối với anh có chút không muốn xa rời, có đúng hay không?” Nếu không, tại sao quà hắn tặng cho cô, cô còn mang đâu!
Nhan Cát Tường ngừng lại, không có tháo xuống, quên rồi sao? Nếu không căn bản là cô sẽ không đeo nó nữa?
“Thật tốt quá.” Hắn đem tay cô để lên má của mình, trên mặt lại lộ ra nụ cười hồn nhiên, “Cát Tường, vẫn là Cát Tường thuộc về anh.”
Nụ cười của hắn làm cho cô hoa mắt, biết rất rõ ràng nếu như muốn chặt đứt liên lạc giữa hai người, vậy sẽ không nên lại đi nhìn nụ cười của hắn, nhưng là… “Vậy còn anh? Lại là thuộc về người nào?” Nhan Cát Tường nghe được thanh âm của mình hỏi như thế.
Môi Phí Ôn Đình nhẹ nhàng đặt lên hạt châu trắng tinh kia, “Đương nhiên là thuộc về Cát Tường, chỉ thuộc về một mình em.” Lại dùng thanh âm rõ ràng, hắn nói hứa hẹn của mình.
Hắn —— cũng thuộc về cô sao?
“Thật sẽ vì em mà thay đổi sao?” Cô hỏi.
Ừ.”
“Thật yêu em sao?”
“Ừ.”
“Thật hy vọng em cũng yêu anh sao?”
“Ừ.”
“Vậy lần này, chúng ta bắt đầu một lần nữa đi.” Cô cười, hướng về phía hắn nói như thế.
Có lẽ, cô hẳn là bị lôi kéo trong chốc lát.
Mười phút đồng hồ sau, Nhan Cát Tường bắt đầu có chút hối hận quyết định vừa rồi của mình đã hạ xuống quá nhanh.
“Cát Tường, hướng về phía anh cười, cười một cái nữa.” Bên trong buồng xe, Phí Ôn Đình nói.
“Không cần.” Nhan Cát Tường lập tức cự tuyệt. Từ vừa nãy đến giờ, cô đã liên tục cười đến mấy phút, còn cười nữa, miệng cũng muốn căng gân.
“Cười đi, em chưa bao giờ đối với anh lộ ra nụ cười như vậy.” Ngữ khí của hắn nghe rất là bất mãn.
Cô… Cô lộ ra nụ cười như thế nào a? Nhan Cát Tường không khỏi chớp mắt mấy cái.
“Em lúc xem mắt, hướng về phía người nọ cười rất vui vẻ.” Phí Ôn Đình tiếp tục nói. Nụ cười kia, làm cho hắn ghen tỵ cũng làm cho hắn có chút khiếp đảm. Bởi vì người làm cho cô cười không phải là hắn.
“Em đó là…”
“Cát Tường, hắn so với anh dễ nhìn hơn sao?” Hắn sát vào cô nói.
Ngất, có công bằng không?! Cô không nhịn được lật mắt trợn trắng.
“Sao?”
“Anh dễ nhìn hơn.” Cô bất đắc dĩ nói, coi như trấn an đứa trẻ tùy hứng đi, mặc dù cái đứa trẻ này, tuổi rõ ràng so với cô lớn hơn.
Hắn hài lòng cười một tiếng, “Vậy không cho phép em thích hắn.”
Cô cùng Vương Tử Kiến? Nhan Cát Tường nhướng mày, không cách nào tưởng tượng anh em biến thành người yêu phải như thế nào, nếu không phải cô chạy đến bên thùng rác ói chết thì chính là Vương Tử Kiến hôn mê trước, “Anh đây là đang ghen phải không?” Cô trêu đùa hắn.
“Đúng.” Hắn cũng thừa nhận rất nhanh.
“Chỉ cho phép thích anh, chỉ cho phép yêu anh, không cho đổi ý…” Hắn vừa nói vừa đem môi hướng về phía môi của cô.
Một cái hôn triền miên nóng bỏng đến cực điểm bắt đầu.
“Ngô…” Cô bị hắn hôn, sau đó hai mốt giây sau, Nhan Cát Tường trong lòng âm thầm nói, hôn lâu như vậy, kỹ thuật nụ hôn của hắn tựa hồ như cũ không có gì tiến bộ.
Bất quá, điều này ít nhất chứng minh, hắn có hôn cũng chỉ hôn một mình cô.
“Cát Tường, anh còn muốn…” Trong mắt hắn, nhuộm màu tình dục. Sao? Cô còn chưa có thở đủ khí đâu!
Còn chưa kịp nói chuyện, nụ hôn nóng bỏng thứ hai lại tiếp tục bắt đầu.
“Ngô… Ngô…” Cho xin đi, cứ hôn như vậy, miệng của cô cũng sắp báo hỏng!
Rốt cục, ở thời điểm Nhan Cát Tường bị hôn đến thiên hôn địa ám, cô nhớ lại một chuyện rất trọng yếu.
“Đúng rồi… Rốt cuộc là ai nói cho anh biết em ở trong phòng ăn kia?”
“Cha em.”
“…” Cô đã biết là ai đã bán đứng cô.
Phòng khách Nhan gia, Nhan phụ Nhan mẫu ngồi trên ghế sa lon, một bộ dáng bất an, xem xét lại người ngoại lai kia, người đang nhàn nhã như đi chơi.
“Ngươi nói, ngươi cùng Cát Tường đang hẹn hò?” Sau khi hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau chán chê, rốt cục Nhan phụ mở miệng hỏi.
“Đúng.” Phí Ôn Đình vuốt cằm, cử chỉ ưu nhã bưng lên ly trà đặt trước mặt uống.
Thật cao quý a!
Nhan phụ Nhan mẫu trong đầu đồng thời hiện lên hình tượng vương tử.
“Ngươi xác định?” Nhan mẫu không xác định hỏi lần nữa.
“Xác định.” Khóe miệng của hắn chậm rãi nhấc lên vẻ mỉm cười.
“Mẹ! Ngươi hỏi như vậy là sao?” Nhan Cát Tường ở một bên nhíu nhíu mày nói. Cái cách hỏi này của lão cha lão mẹ, giống như cô nhặt được rất nhiều tiện nghi.
Nhan mẫu nhìn Phí Ôn Đình một chút, rồi nhìn lại con gái của mình, thật xấu hổ a!
Một chút cũng không có phong phạm thục nữ, làm việc lỗ mãng, ôn nhu uyển chuyển bốn chữ này, lại càng không dính nổi một chút bên nữ nhi, như vậy cô, lại có thể lừa gạt được nam nhân xinh đẹp trước mắt này, thật sự làm cho người ta sợ hãi.
“Ngươi nhìn ngươi xem, có điểm nào giống nữ nhi a!” Nhan mẫu lải nhải.
“Kia có chút chút giống.” Nhan Cát Tường tự mình xem kỹ một chút, ít nhất những thứ nữ nhân nên có cô đều có, cho dù từng chỗ hơi chỗ có hơi thua kém một chút, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến tổng thể.
“Ngươi ——” Nhan mẫu bị nghẹn nói, một chốc, cũng nói không ra lời gì.
Nhan phụ dò xét, bắt đầu cùng Phí Ôn Đình nói việc nhà, “Cùng Cát Tường hẹn hò mệt chết đi.”
“Không.” Khóe miệng của hắn thủy chung hàm chứa ý cười, “Rất thú vị đâu.”
“Vậy ngươi thích Cát Tường ở điểm nào?” Nhan phụ tiếp tục hỏi.
Tầm mắt Phí Ôn Đình nhìn chăm chú vào người đang cùng Nhan mẫu nói chuyện, “Toàn bộ.”
Toàn bộ sao? Nhan phụ xem xét kỹ tính chân thật trong lời nói của đối phương. Nữ nhi bảo bối của hắn, đối với nam nhân mà nữ nhi chọn, hắn tự nhiên cũng muốn thẩm tra một phen thật tốt.
“Đối với ngươi mà nói, Cát Tường là gì của ngươi?”
“Người không thể thay thế được, người phải liều mạng giữ được, người yêu duy nhất.” Khẽ nghiêng đầu, hắn nhìn Nhan phụ, “Đáp án này, bác hài lòng không?”
“Hài lòng.” Nhan phụ gật đầu.
Hắn biết, người nam nhân trước mắt này, sẽ cả đời quý trọng nữ nhi.
Nhan Cát Tường một lần nữa trở lại bộ an nình Phí thị, dĩ nhiên, phong thư từ chức của cô sớm đã bị Phí Ôn Đình tiêu hủy thành từng mảnh, sau đó ném vào chỗ những đồ bỏ đi vĩnh viễn không siêu sinh.
“Cát Tường.” Rón ra rón rén đi tới bên cạnh bạn tốt, Mạnh Ti Ti giống như ăn trộm, “Đồ lần trước ta nói, ngươi có mang theo không?” Nói mà xấu hổ, bạn tốt cùng tổng giám đốc hẹn hà, nhưng cô đến nay vẫn không biết tổng giám đốc ngắn dài thế nào.
“Có.” Nhận mệnh thở dài một hơi, Nhan Cát Tường từ trong ví móc ra một tấm hình đưa cho Ti Ti, “Chỉ một lần này thôi, lần sau không được viện cớ này nữa.”
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên.” Mạnh Ti Ti gật đầu lia lịa, thuận tiện cho đối phương một cái ôm thật to, “Quả nhiên không uổng công ta cùng ngươi giao hảo a.”
Tiếng nói ngọt lịm, Nhan Cát Tường nghe được không khỏi nổi da gà.
Người trong tấm ảnh, đang lẳng lặng nằm trên giường, tựa như nghỉ ngơi, nhũ quan duy mỹ, lộ ra làn da màu trắng ngà, hiển nhiên là mỹ nam say ngủ.
“Trời ạ, thì ra là tổng giám đốc chúng ta như vậy a.” Mạnh Ti Ti cuối cùng cũng thấy được Lư Sơn chân diện của tổng giám đốc. Quả nhiên so với trong tưởng tượng của cô cách xa vạn dặm, cái giống nhau duy nhất, chính là bề ngoài đủ để dưỡng nhãn, “Tại sao không có hình lúc hắn mở mắt?” Tiếc nuối duy nhất đại khái là điểm này.
“Chỉ là bộ dáng hắn lúc nhắm mắt, ta cũng thật vất vả mới chụp được.” Vì chụp tấm hình này, cô cũng không ít lo lắng đề phòng. Ai bảo bạn tốt thích thu thập hình mỹ nam, cho nên cô chỉ có thể hy sinh một chút nhan sắc bạn trai.
“Ta biết ngươi thật cực khổ a!” Mạnh Ti Ti nhiệt tình vỗ vỗ vai Nhan Cát Tường, “Đúng rồi, có muốn thuận tiện nghe tin đồn về bạn trai của người một chút hay không a?” Trong lúc rãnh rỗi, cô lại chuẩn bị phát huy sở trường của mình —— bàn tán tin đồn.
“Có tin đồn gì?” Mặc dù thoạt nhìn có chút không để tâm, bất quá lỗ tai của cô đã dựng thẳng đứng.
“Lúc trước có nhìn thấy tên một tạp chí lá cải nói Phí Ôn Đình hình như khi còn bé, có thời gian 7 năm không gặp cha mẹ của mình.”
“A?” 7 năm?
“A cái gì a, ngươi không phải là hắn bạn gái sao? Nhất định phải quan tâm nhiều hơn một chút chuyện của hắn đi.” Mạnh Ti Ti liếc Cát Tường một cái.
Nhan Cát Tường ngẩn ngơ, thật sự đối với chuyện của hắn cô biết ít, biết cũng chỉ là từ người khác nghe được một ít chuyện, cùng với chính hắn nói ra một ít chuyện, “Hắn tại sao có thể có thời gian 7 năm không gặp cha mẹ của mình?” Cô hỏi.
“Hình như là chủ tịch bận rộn phát triển sự nghiệp, mà phu nhân của hắn thì toàn lực ủng hộ hắn, ở sát một bên, về phần Phí Ôn Đình, có vẻ là do bảo mẫu nuôi lớn.”
“Là thế phải không?” Một nam nhân do bảo mẫu nuôi lớn, cho nên mới thiếu hụt tình thân như thế.
Ít nhất thái độ của hắn đối với cha mẹ làm cho người ta rất khó liên tưởng đến hai chữ tình thân, nhiều lắm… cũng chỉ có thể nói công thức hoá.
“Này, ngươi lại đang suy nghĩ gì rồi?” Giơ tay lên ở quơ quơ trước mắt đối phương, Mạnh Ti Ti nhìn bạn tốt xuất thần.
“Ta, ta đột nhiên nhớ tới có chút việc!” Đột nhiên đứng lên, Nhan Cát Tường vội vã bỏ lại một câu nói, hướng cửa chạy đi.
Muốn gặp hắn, bây giờ, cô muốn gặp hắn.
“Ngô, không biết có chuyện gì, đi gấp như vậy.” Nhìn bóng lưng đi xa, Mạnh Ti Ti kỳ quái gãi gãi đầu.
Bất quá hoàn hảo, ít nhất hình mỹ nam —— tới tay!
Thẳng tắp đáp thang máy chạy vội tới tầng 87, lấy được câu trả lời Phí Ôn Đình đang nghỉ ngơi. Cho nên Nhan Cát Tường lại ngược lại chạy vội tới tầng 85. Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, không ngoài ý muốn, cô nhìn hắn đang chìm chìm nằm trên chiếc giường lớn như vậy.
An tĩnh ngủ, gió vi vu nhẹ nhàng thổi lọn tóc của hắn.
Hắn ngủ có ngon không? Có mộng đẹp không? Nhan Cát Tường ngắm nhìn vẻ mặt hắn ngủ, thế nhưng phát giác mình đã càng ngày càng không nỡ dời mắt đi.
7 năm không gặp cha mẹ mình sao? Khi cô ở trong lòng cha mẹ làm nũng, hắn có lẽ đang một mình lẳng lặng ở trong phòng, một mình vượt qua khoảng thời gian trầm mặc kia.
7 năm này, hắn là như thế nào vượt qua đâu?
Chương trước