Hẹn hò, hẹn hò là tình huống thế nào a?
Nhan Cát Tường chưa từng hẹn hò cho nên không biết, về phần Phí Ôn Đình, chắc rằng kinh nghiệm so với cô còn ít hơn
Buổi sáng 10 giờ, chuông điện thoại của Nhan Cát Tường vang lên.
Nhìn tên gọi tới trên màn hình một chút, cô đưa di động tới gần lỗ tai,
bạn đang xem “Tình Trạng Xúi Quẩy Của Cát Tường ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Bây giờ đang là phiên trực của ta, có chuyện gì?” Nói cách khác, có việc thì nói nhanh, có cái gì thối thì cũng phóng nhanh.
“Tới phòng làm việc của ta đi.” Phí Ôn Đình thanh âm không nhanh không chậm nói.
“Lại tới?” Tầng 87 đấy, cho dù đáp thang máy cũng cần có chút thời gian, huống chi bây giờ còn là giờ làm việc của cô.
“Ngươi không muốn?” Thanh âm ôn nhu kia làm sao cô nghe lại có mấy phần mùi vị nguy hiểm.
“Ta buổi trưa đến đi.” Cô cò kè mặc cả.
“Bây giờ, lập tức.” Hắn không thương lượng.
Ai, không phải cô bỏ rơi nhiệm vụ mà là cấp trên không để cho cô tận lực đi làm. Thở dài một hơi, Nhan Cát Tường nhận mệnh nói: “Được, ta lên.” Nói xong, ngắt điện thoại, lại cầm lấy bộ đàm, giải thích tình huống với Mạnh Ti Ti một chút. Dĩ nhiên, Nhan Cát Tường không có nói thẳng là cô muốn lên tầng 87, mà là mò mẫm tìm một lý do khác.
Thật cẩn thận tránh né tầm mắt của người trong công ty, Nhan Cát Tường đáp thang máy lên tầng 87. Có ai thê thảm như cô không, cùng tổng giám đốc của công ty yêu đương, lại còn phải lén lén lút lút như vậy.
Dĩ nhiên, nếu cô muốn quang minh chính đại, chỉ sợ Phí Ôn Đình không nói hai lời, lập tức công khai quan hệ của hai người. Bất quá vì phòng ngừa chính mình bị bao vây bởi nước mắt cùng nước miếng của nữ nhân, cho nên vẫn là miễn.
Leng keng!
Thang máy dừng ở tầng 87, Nhan Cát Tường đi ra khỏi thang máy.
“Ngươi cuối cùng cũng tới.” Dịch thư ký vội vàng tiến lên phía trước nghênh đón. Nếu đối phương chậm thêm thêm một lát, rất có thể cô sẽ bị cấp trên dội bom.
“Ha hả… Dịch thư ký khỏe không.” Nhan Cát Tường cười khan mấy tiếng, chào hỏi.
“Tốt lắm, ngươi mau vào đi thôi, tổng giám đốc đã đợi không được nữa rồi.” Dịch Mai vừa nói, hai bước đem Nhan Cát Tường đẩy vào phòng tổng giám đốc.
Căn phòng thanh lịch, tràn ngập hương vị ngọt ngào.
Thơm quá. Mùi vị kích thích sự thèm ăn, hơn nữa bây giờ đã là 10 giờ sáng, bữa ăn sáng đã tiêu hóa từ lúc nào rồi.
“Thật chậm.” Vốn là ngồi trước bàn làm việc, Phí Ôn Đình đứng dậy đi tới trước mặt Nhan Cát Tường.
Chậm? Hắn còn chê cô chậm?
Liếc đối phương một cái, cô hỏi: “Ngươi gọi ta tới nơi này làm gì?”
“Dùng điểm tâm.” Hắn đem cô kéo đến trước bàn làm việc.
“Ăn… Điểm tâm?” Đang nghi hoặc, sau khi ánh mắt của cô chạm vào cai khay bày mấy món điểm tâm trên bàn, thoáng chốc đã câm nín. Bánh ngọt, bánh trứng, bánh thạch, bánh dâu, còn thật nhiều loại khác mà cô không biết tên. Nếu không phải lúc đi vào đã xác định ba chữ ‘phòng tổng giám đốc’ treo trên cửa, trực giác của cô sẽ cho là mình đi nhầm phòng.
“Ngươi muốn ăn loại nào?” Hắn hăng hái bừng bừng hỏi cô.
Ăn loại nào? Chỗ này thoạt nhìn loại nào cũng ngon như vậy. Nước miếng bắt đầu gia tăng tốc độ, Nhan Cát Tường tùy tiện chỉ một chiếc bánh ngọt trong đó.
Phí Ôn Đình cầm lấy bánh ngọt, rồi lại cầm lấy một cái thìa nhỏ, xúc một miếng bánh ngọt, đưa tới bên miệng đối phương.
Tình hình này…
Nhan Cát Tường lăng lăng nhìn thìa nhỏ trước mắt, nhìn thế nào đều giống như hắn muốn uy cô ăn bánh ngọt, “Ngươi muốn uy ta?” Cô hoài nghi dò hỏi.
“Đúng.” Hắn đáp cũng rất khẳng định.
Ai, uy thì uy đi, dù sao cơ hội được mỹ nam phục vụ như thế rơi trên người cô cũng rất ít, Nhan Cát Tường nhún nhún vai, há mồm ăn bánh ngọt.
Hương vị ngọt ngào.
So với bánh ngọt bán bên ngoài thì ngon hơn nhiều.
Nuốt bánh ngọt trong miệng xuống, cô không nhịn được liếm liếm môi, vừa ngay miệng.
“Ăn ngon không?” Phí Ôn Đình hỏi. Một người được uy vui, một người được ăn vui.
“Ăn ngon.” Cô thành thật gật đầu, hàm hồ nói, “Đúng rồi trong phòng làm việc của ngươi sao lại có nhiều điểm tâm như vậy?”
“Ta bảo đầu bếp làm, những thứ này đều là những món điểm tâm bình thương ta thích ăn.” Hắn nói xong. Đồ ăn mình thích, tự nhiên cũng hy vọng cô có thể thích.
“Ngươi thích ăn… điểm tâm ngọt?” Một miếng bánh ngọt thiếu chút nữa nghẹn trong cổ họng, cô thiếu chút nữa cười ngất. Rất ít gặp nam nhân thích ăn điểm tâm ngọt, không biết hắn có tính là kỳ lạ hay không.
“Ừ, rất thích.” Hắn gật đầu, “Chỉ bất quá, đại đa số món điểm tâm ngọt này vốn cảm thấy vị chưa đủ tốt.”
“…” Thiệt là, nếu thích ăn điểm tâm ngọt như vậy, tại sao hắn vẫn gầy như vậy a, thật không biết đồ hắn ăn biến thành cái gì.
Lắc lắc đầu, Nhan Cát Tường tiếp tục ăn bánh ngọt.
Phí Ôn Đình được uy mà vui vẻ lạ kỳ, uy xong bánh ngọt, lại tiếp tục cầm lên một cái nữa uy Cát Tường.
“Cát Tường, ngươi thấy ta được không?” Hắn nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm hỏi.
“Cũng không tệ lắm.” Cô phình hai gò má nói. Ít nhất trước mắt mà nói thì rất tốt, chủ động uy cô ăn điểm tâm.
“Vậy ngươi yêu ta không?” Hắn tiếp tục hỏi.
Phốc!
Bánh ngọt trong miệng Nhan Cát Tường chưa kịp nuốt xuống toàn bộ phun như núi.
Điên rồi a, hắn hỏi gì vậy a! “Kia… Làm sao nhanh như vậy được!” Cô vừa nói, ánh mắt có chút vô tội liếc qua bánh ngọt dính trên y phục của hắn.
Cô không phải cố ý, cô thật sự không phải là cố ý, chỉ bất quá ai bảo hắn ở thời cô đang ăn hỏi cái loại vấn đề có sức bạo phát như vậy chứ.
“Vậy ư, thì ra là còn chưa có a.” Phí Ôn Đình có chút thất vọng từ trong túi áo móc ra khăn tay, cau mày nhìn thứ dính trên y phục một chút, sau đó dùng khăn tay lau đi.
“Ta giúp ngươi lau đi.” Cảm giác tội lỗ tăng lên, cô từ trong tay hắn cầm lấy khăn tay, bắt đầu lau lau.
Phí Ôn Đình lẳng lặng đứng, tùy ý đối phương lau vết bẩn trên y phục, “Đêm nay có một cuộc triển lãm game, ngươi có đi cùng ta không?”
“Sao?” Tay cô có chút dừng lại. Hắn mới vừa rồi là dùng khẩu khí hỏi thăm, mà không phải giọng điệu khẳng định, “Triển lãm game?”
“Là loại game online, hẳn là rất thú vị.” Những thứ hắn cảm thấy hứng thú, một là điểm tâm ngọt, hai chính là máy vi tính, mà bây giờ thì nhiều hơn một thứ chính là cô.
“Nhưng đêm nay ta có trực ban a.” Nhan Cát Tường suy nghĩ một chút nói.
“Vậy ta nói Vương Khải, để hắn tìm người khác trực ca của ngươi.” Hắn mấp máy môi nói.
Nhan Cát Tường dừng lại động tác trên tay, rất nghiêm túc nhìn Phí Ôn Đình, “Ta hy vọng ngươi có thể tôn trọng công việc của ta, mặc dù ngươi là tổng giám đốc Phí thị, muốn thế nào cũng sẽ không có người ngăn cản, nhưng ta cũng không hy vọng bởi vì đi chơi với ngươi, mà ảnh hưởng tới công việc bình thường của ta.”
Hắn trầm mặc, nhưng cũng không lên tiếng phản bác, chỉ yên lặng nhìn cô.
Mà cô, cũng thẳng tắp nhìn lại hắn.
Trong không khí có một loại cảm giác căng thẳng vô cùng đáng ngại. Nhan Cát Tường thậm chí cảm thấy được chiếc khăn trong lòng bàn tay, mơ hồ có một tầng mồ hôi lạnh.
Đôi mắt hắn nhìn cô, tựa như muốn nhìn vào chỗ sâu nhất trong tâm hồn của cô. Mà cô, có thể nhìn thấy bóng dáng mình trong mắt hắn.
Chậm rãi, hắn nhẹ hạ mi mắt xuống, khóe miệng hiện lên một nụ cười yếu ớt, “Ta biết rồi.”
Cảm giác căng thẳng trong không gian tựa hồ biến mất trong nháy mắt. Cô kinh ngạc nhìn nụ cười trên khóe miệng hắn. Ý của hắn là —— hắn sẽ không tiếp tục làm những việc ảnh hưởng tới công việc của cô?
“Bởi vì là ngươi, cho nên ta mới lui bước.” Tay của hắn nhẹ nhàng chạm vào hai má ấm áp của cô.
“Ta…” Có chút ngạc nhiên, có chút vui vẻ, bởi vì tôn trọng của hắn.
“Tốt lắm, vậy tiếp tục đi.” Hắn ưu nhã cầm lên một cái bánh thạch.
“Tiếp tục?” Tiếp tục cái gì?
Không để cho Nhan Cát Tường suy nghĩ nhiều, cái bánh đã đưa lên đến khóe miệng cô.
“Còn ăn?” Cô líu lưỡi.
“Chỗ này còn rất nhiều, ta nghĩ hẳn là có thể để cho ngươi ăn no.” Hắn cười ôn nhu.
“…” Cô im lặng hỏi ông trời. Hắn coi cô là heo sao?
Ngô… Hắn thật sự tính đem cô nuôi thành heo sao?
Vỗ về cái bụng trương phình, Nhan Cát Tường té lên ghế trong phòng làm việc kéo dài chút hơi tàn.
“Cát Tường, sao vậy?” Mạnh Ti Ti vẻ mặt quan tâm đến trước mặt hỏi.
“Ăn… Nhiều quá.” Tay cô vỗ vỗ bụng, phun ra đáp án.
“Vậy uống ly trà đi, sẽ làm dạ dày thoải mái hơn một chút.” Mạnh Ti Ti vừa nói vừa cầm lên cái cốc bạn tốt thường dùng, rót một ly trà xanh đưa cho Cát Tường.
Quả nhiên không hổ là bạn tốt, tri kỷ a! Cái miệng nhỏ của Nhan Cát Tường uống mấy ngụm trà. Trà ấm áp, quả nhiên làm cho người ta thư thái không ít..
“Đúng rồi, đêm nay là ca của ngươi sao.” Mạnh Ti Ti nhìn nhìn một chút nói.
“Ừ.” Nhan Cát Tường gật đầu.
“Ngươi tình cảnh này, không bằng đổi ban với người khác, buổi tối về nghỉ ngơi đi.” Cô đề nghị.
“Không cần khoa trương như vậy.” Nhan Cát Tường khoát khoát tay cười, “Chẳng qua là buổi sáng ăn hơi nhiều một chút, ăn thức ăn có đường, chút nữa sẽ tốt thôi, ta không có được nuông chiều như vậy, một chút chuyện nhỏ cũng phải thay ca.”
“Ai, ngươi a…” Mạnh Ti Ti bất đắc dĩ lắc đầu.
“Bạn tốt của ta, nếu thật muốn quan tâm ta, thì hy vọng ca đêm nay của ta đừng có xảy ra chuyện gì đi.” Nhan cát cười nói.
“Phi! Phi! Phi! Mỏ quạ đen, đừng nói cái gì gặp chuyện không may.” Mạnh Ti Ti vội vàng nói, “Hệ thống an ninh của công ty hoàn thiện như vậy, có tên đạo trích nào không có mắt mà lẩn vào công ty trộm đồ a.”.
“Đúng vậy.” Nhan Cát Tường nghe rồi gật đầu, huống chi thời điểm ca trực của cô, chẳng qua là ngồi trong phòng quan sát nhìn màn hình mà thôi.
Bởi vì quản chế cần tinh thần tập trung cao độ, vì vậy một ca trực buổi tối bình thường là hai đến ba người.
Mỗi người giám thị màn hình một thời gian, sau đó nghỉ ngơi một chút, để khôi phục tinh thần.
“Ti Ti, có tiểu thuyết không, ta buổi tối lúc nghỉ ngơi có thể giết thời gian.” Nhan Cát Tường hỏi.
“Có, ngươi muốn kinh dị, khoa học viễn tưởng, hay là tình yêu.”
Chương trước | Chương sau