XtGem Forum catalog
Tình Trạng Xúi Quẩy Của Cát Tường

Tình Trạng Xúi Quẩy Của Cát Tường


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 10
5 sao 5 / 5 ( 49 đánh giá )

Tình Trạng Xúi Quẩy Của Cát Tường - Chương 08

↓↓
“Khoa… Ách, tình yêu là được.” Cô tạm thời thay đổi chú ý nói.

bạn đang xem “Tình Trạng Xúi Quẩy Của Cát Tường ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

“Tình yêu? Ngươi thật muốn xem tiểu thuyết tình yêu?” Từ trước đến giờ Cát tường rất ít khi xem loại tiểu thuyết tình yêu, hôm nay cư nhiên phá lệ, “Ngươi không có sốt đi.” Mạnh Ti Ti đưa tay hướng cái trán đối phương tìm kiếm.

“Không có!” Không nhịn được lật mắt trợn trắng, Nhan Cát Tường kéo tay của đối phương xuống, “Ta dẫu gì cũng là nữ nhân đi, dĩ nhiên muốn xem tiểu thuyết tình yêu một chút.” Tổng thể mà nói, cô muốn so sánh với trong tiểu thuyết tình yêu một chút, sau đó dùng cái này phân biệt, cô cùng Phí Ôn Đình lúc này đến tột cùng có tính là yêu hay không.

“Bất quá…” Mạnh Ti Ti vẫn cảm thấy kỳ quái.

“Ngươi rốt cuộc có tiểu thuyết tình yêu hay không a?”

“Có, có, đương nhiên là có.” Từ trong ngăn kéo lấy ra mấy quyển loại tiểu thuyết tình yêu, Mạnh Ti Ti bỏ lên trên bàn làm việc của Nhan Cát Tường, “Những thứ này đủ cho ngươi buổi tối xem a.”

“Chân… Đủ rồi.” Mà có vẻ còn nhiều quá. Cô một buổi tối có thể xem hết nhiều như vậy a!

“Cát Tường, có mệt không?” Buổi tối mười một giờ, nam đồng nghiệp cùng trực ban vừa nhìn màn hình quản lý vừa hỏi Nhan Cát Tường đang ở bên cạnh đọc tiểu thuyết.

“Hoàn hảo.” Cô chớp chớp đôi mắt hơi có chút buồn ngủ, cầm cà phê trên bàn lên uống một hớp lớn, dùng cái này chống đỡ tinh thần.

“Nếu bây giờ là giờ nghỉ của ngươi, sao không ngủ một lát, nâng tinh thần?” Đồng nghiệp có vẻ kinh ngạc khi đối phương lúc này vẫn có sức lực xem tiểu thuyết.

“Nếu ta ngủ thiếp đi thì lát nữa sẽ không dậy nổi.” Nhan Cát Tường giải thích. Cách ngủ của cô, thuộc loại gió táp mưa sa bất động. Trừ phi là cô tự nhiên tỉnh, nếu không người bên cạnh rất khó gọi được cô tỉnh, “Đúng rồi, có muốn ta lấy cho một ly cà phê a?” Cô hỏi.

“Cũng tốt.” Đồng nghiệp gật đầu.

Nhan Cát Tường đứng dậy, rút ra một túi cà phê hòa tan đi tới cạnh máy đun nước, chốc lát, một ly cà phê ra lò.

“Này.” Cô đi tới trước màn hình quan sát, đem cà phê đưa cho đồng nghiệp.

“Cám ơn.” Đối phương nhận lấy cà phê, làm một cái dấu hiệu thank you.

Phút chốc, một bóng đen từ một trong những màn hình quan sát nhỏ hiện lên.

“Đây là cái gì?” Nhan Cát Tường cả kinh, chỉ vào bóng đen đeng di động trên màn ảnh nói.

“Giống như có người!” Đồng nghiệp vội vàng điều chỉnh màn ảnh, sau đó một bóng người rõ ràng hiện lên trên góc phải màn hình.

“Là trộm sao?” Cô nhìn người đàn ông xa lạ trên màn hình, đang lén lút cầm một cái chìa khóa, mở cửa Phòng Kế Hoạch.

“Không chừng còn là người trong công ty.” Một bên, đồng nghiệp nhìn cử đông của người đàn ông xa lạ, “Cát Tường, ngươi trước ở đây giám sát màn ảnh, ta đi xem một chút.”

“Không cần, ta đi là được.” Để cà phê trong tay xuống, Nhan Cát Tường đã như gió lốc bay ra khỏi phòng quan sát.

Bộ kế hoạch của công ty ở tầng 36, mà phòng quan sát lại ở tầng 32, vì sợ đi thang máy phát ra tiếng vang, Nhan Cát Tường trực tiếp đi thang bộ, rón ra rón rén đi lên tầng 36.

“Tình hình thế nào?” Qua bộ đàm, cô hỏi.

“Hắn đã vào bộ kế hoạch, thiết bị quan sát không cách nào nhìn thấy, bất quá, còn chưa đi ra.” Đồng nghiệp nói.

“Ta đây bây giờ vào bộ kế hoạch.” Cô suy nghĩ một chút nói. Mặc dù đối với phương là một nam nhân, nhưng lấy thân thủ của cô mà nói, muốn cưỡng chế một người đàn ông, cũng không phải chuyện quá khó khăn.

“Vậy ngươi cẩn thận một chút.” Đồng nghiệp có chút không yên tâm nói.

“Hiểu.” Thu hồi bộ đàm, Nhan Cát Tường nhanh chóng vào bộ kế hoạch.

Một phòng tối om, hiển nhiên đối phương cũng không bật đèn. Căn phòng mờ mờ, chỉ có cửa sổ mơ hồ lộ ra một tia ánh sáng. Mà ở bên cạnh tủ hồ sơ của bộ kế hoạch lại có một vệt sáng đèn pin chiếu vào.

Mà Nhan Cát Tường thì mơ hồ có thể nhìn ra hình dáng người bên cạnh vệt sáng.

Tay giơ đèn pin trong tay lên, cô hướng về phía bóng người kia, bất ngờ bật lên.

Thoáng chốc, toàn bộ ánh sáng đèn pin tập trung vào trên mặt người kia. Tay của đối phương theo trực giác che mắt chống đỡ ánh sáng chói lòa.

Cơ hội tốt! Nhan Cát Tường chợt xông lên trước chuẩn bị bắt đối phương, lại không nghĩ rằng đối phương cầm đèn pin trong tay, hướng cô đập tới. Khoảng cách quá gần, căn bản không cách nào né được, cô theo trực giác giơ tay lên cản.

Phanh! Đèn pin cầm tay bằng sắt nện vào cổ tay cô, ngay sau đó ngay cả đèn pin của cô cũng rơi xuống đất, hai cái đèn pin, xoay xoay trên đất, bóng tối trong phòng liên tiếp thay đổi.

Lắc lắc cổ tay đau đớn, mắt Nhan Cát Tường đã từ từ thích ứng với bóng tối. Trong bóng tối bóng đen kia có vẻ đang định chạy ra khỏi bộ kế hoạch.

Không hề nghĩ ngợi, Nhan Cát Tường trực giác đuổi theo, túm y phục người nọ.

Hai người nhất thời quấn thành một khối. Loại tình huống này, trên căn bản là rất khó phát huy các loại võ đã học.

Thực sự có thể phát huy tác dụng chỉ có sức mạnh và khí thế.

Nếu cổ tay Nhan Cát Tường không bị thương, có lẽ còn có thể thắng đối phương, nhưng hết lần này tới lần khác cổ tay cô hiện tại đau muốn chết. Đánh không bao lâu, đối phương liền đem cô vứt trên mặt đất, sau đó xoay người đứng lên, chạy ra khỏi bộ kế hoạch.

Đích! Đích! Bộ đàm lóe lên tín hiệu màu đỏ.

Nhan Cát Tường bị đau đứng lên, nhấn xuống chốt mở bộ đàm.

“Cát Tường, thế nào rồi, không sao chứ!” Thanh âm lo lắng của đồng nghiệp truyền ra.

“Hoàn hảo, bất quá không bắt được người kia.” Nhan Cát Tường nhăn mặt nói.

“Ta thấy rồi, hắn đã chạy ra khỏi bộ kế hoạch, có vẻ tính đi cầu thang bộ, ta đã khẩn cấp liên lạc cảnh vệ, chỉ cần hắn… A!” Âm thanh kinh ngạc từ trong bộ đàm truyền đến.

“Sao vậy?”

“Ta… Ta… Ta hình như hoa mắt…” Đồng nghiệp ta hồi lâu, nhưng lại nhảy ra một câu làm cho người ta không giải thích được.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a! Ngắt bộ đàm, Nhan Cát Tường vọt ra khỏi bộ kế hoạch.

Một bóng người, mượn ánh trăng, tà tà dựa vào cửa sổ trên hành lang, mà… dưới chân hắn là người vừa mới cùng cô đánh một trận.

Sợi tóc màu đen, mềm mại mà sáng bóng, dưới ánh trăng, tựa hồ như tỏa sáng. Sống mũi thẳng, đôi môi khẽ nhếch lên, còn đôi mắt phát ra ánh sáng lạnh.

Kia là một loại ánh mắt lạnh đến tuyệt đối, mặc dù cô chỉ nhìn một bên mặt của hắn, mặc dù ánh mắt lạnh lùng kia không phải dành cho cô, mà đang nhìn người dưới chân, nhưng … cũng đủ để cho cô không nhịn được mà trong lòng run rẩy.

Cô… chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt như vậy của hắn.

Phút chốc, ánh sáng lạnh trong mắt hắn biến mất, sau đó đầu khẽ chuyển về phía cô, “Thật chật vật đâu.” Ngữ điệu lười biếng, lại nghe như hắn đang trách cứ.

“Làm sao ngươi lại ở đây?” Nhan Cát Tường kỳ quái nhìn Phí Ôn Đình. Đên nay hắn không phải là muốn đi tham gia cái triển lãm game gì đấy sao?

“Ta hôm nay vẫn đợi trong phòng làm việc.” Hắn nhìn một chút dấu vết va chạm trên mặt cô, không khỏi nhíu mày.

“Ngươi tại sao không về nhà?” Hắn có nhiều việc như vậy, phải làm đến bây giờ sao?

“Ngươi đang ở đây trực ban.” Hắn mấp máy môi nói.

“Sao?” Cô mê bối rối chớp mắt mấy cái, “Trực ban của ta với ngươi ở… A, ngươi không phải là muốn nói bởi vì ta trực ban cho nên ngươi cố ý ở lại cùng ta đi!” Nướt bọt tiết ra nhanh hơn, cô vừa nói suy đoán mà ngay cả mình cũng không thể tin được.

Hắn cho cô một ánh mắt si tình, không trả lời câu hỏi của cô, mà giơ tay lên nhẹ nhàng mơn trớn vết thương trên mặt cô, “Tại sao không có chuyện gì lại muốn dây dưa với tên kia?”

“Gì mà không có chuyện gì, cái này là công việc của ta, hắn là trộm xông vào công ty, ta đương nhiên muốn bắt hắn.” Cô bị đau nhếch nhếch miệng.

Hắn nhíu mày lại càng sâu, “Nếu như hôm nay ta không ở đây, ngươi có phải còn muốn tiếp tục bắt trộm hay không?”

“Dĩ nhiên.” Cô đáp không chút do dự, trong giây lát nghĩ tới một vấn đề, “Cho dù hôm nay ngươi vẫn ở trong phòng làm việc, như thế nào lúc này lại xuất hiện ở trước bộ kế hoạch?” Một cái ở tầng 87, một cái ở tầng 36, thật khó có thể là hắn trong lúc rãnh rỗi, cố ý đáp thang máy xuống đây đi dạo?

“Trên máy vi tính của ta có nối với phòng quan sát, không nghĩ tới lại thấy ngươi chạy tới bộ kế hoạch.” Nếu không bởi vì cô, hắn làm sao có thể gấp đuổi tới đây như vậy, “Sau này không cho bị thương nữa.” Hắn cầm cổ tay của cô lên nói. Bởi vì thấy cô bị thương, hắn sẽ có cảm giác đau lòng, đau đến mức khiến cho hắn khó thở.

“Đau!” Đột nhiên bị chạm vào, Nhan Cát Tường đau hô ra tiếng.

Phí Ôn Đình ngẩn ra, nhưng ngay sau đó lật ống tay áo của cô lên, sau đó thấy được trên cổ tay cô một vạt đỏ bừng, “Ngươi cư nhiên…” Sắc mặt của hắn trong nháy mắt trở nên xanh mét, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vạt sưng đỏ trên cổ tay cô, như muốn trừng ra một lỗ thủng.

“Ha… Ha…” Không tự nhiên cười khan hai tiếng, cô gãi gãi đầu, “Bắt tặc nha, khó tránh khỏi sẽ bị thương.”

Hắn không nói, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm cổ tay cô.

“Phí Ôn Đình.” Cô thử kêu hắn một tiếng.

Yên tĩnh, không có bất kỳ trả lời.

“Đình.” Cô lại gọi một tiếng.

Như cũ.

“Này, ngươi —— “

Đột nhiên, hắn ôm lấy cô, tiến đến thang máy, nhấn xuống số 87, “Bây giờ, ta không muốn nói chuyện.” Thanh âm trong trẻo lạnh lùng trong thang máy vang lên.

Nhan Cát Tường cắn cắn môi, cô chẳng qua là bị thương ở tay không cần ôm như vậy đi.

Hắn ôm cô vào phòng tổng giám đốc. So với hành lang mờ mờ, nơi này sáng hơn bao giờ hết.

Động tác mềm nhẹ đem Nhan Cát Tường đặt trên ghế sa lon, Phí Ôn Đình từ trong tủ lấy ra một cái hòm thuốc.

“Tay.” Hắn lạnh lùng nói.

Cô thành thật đưa tay phải bị thương ra.

Hắn không nói một lời ngồi xuống, cầm lấy rượu thuốc xức lên chỗ sưng trên cổ tay cô.

Cho xin đi, cần phải bày ra vẻ mặt như vậy sao? Giống như cô thiếu hắn vài trăm vạn! Nhan Cát Tường chu chu môi.

Bất quá, biểu tình trên mặt hắn lạnh ơi là lạnh, nhưng động tác lại rất mềm nhẹ.

Mềm nhẹ như đang che chở bảo bối rất quan trọng.

Sau khi xử lí tốt vết thương trên cổ tay, hắn lại cẩn thận lau sạch vết xước nhỏ trên mặt cô. Xong việc còn dán lên mặt cô một cái băng cá nhân.

Không cần soi gương, Nhan Cát Tường tự có thể tưởng tượng ra mình lúc này chật vật thế nào.

“Ta phải đi đây.” Nhìn hắn thu thập hòm thuốc, cô đứng dậy nói.

Tay của hắn ngừng lại một chút, ngồi thẳng lên, trên cao nhìn xuống cô.

Cô Lỗ!

Cô không tự chủ nuốt nước miếng trọng cổ họng, rốt cục không nhịn được loại không khí trầm mặc làm cho người ta tức thở trong phòng, “Ngươi rốt cuộc là làm sao? Được rồi, ta biết ta hôm nay bắt trộm lỗ mãng một chút, bất quá dù sao trộm cũng bị ngươi đánh bất tỉnh, đồ trong công ty cũng không mất gì. Cho dù ngươi muốn trách ta làm việc tắc trách, nhất định cũng phải nói ra a!” Cô cực kì không chịu được chuyện cái gì cũng không nói, để cho người bên cạnh liên tục đoán mò.

Hắn không lên tiếng, cô tiếp tục nói: “Nếu như ngươi thật sự đối với ta có gì bất mãn, thì nói rõ. Không cần phải bày ra vẻ mặt như vậy giúp ta xử lý vết thương.”

Lông mi thật dài khẽ chớp, đôi mắt hắn hắn nhẹ rũ xuống.

“Được rồi, cái gì phải nói ta cũng nói rồi, ta còn muốn tiếp tục làm nhiệm vụ!” Cô vừa nói vừa xoay người muốn rời đi.

Một cánh tay từ sau lưng của cô xuyên qua, ôm thật chặt trên hông cô, trong khi một cánh tay khác, thì đè xuống cánh cửa, một lần nữa đem cửa khép lại.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính kể về một cô bé không biết vì nguyên nhân nào mà thân thể lại trôi

20-07-2016 23 chương
Cuộc Sống Đơn Giản

Cuộc Sống Đơn Giản

Trích đoạn:“Mẹ, con chỉ biết đó là bạn sơ trung với Đông Mặc.” Lâm Dương nói

23-07-2016 73 chương
Yêu Không Phải Lúc

Yêu Không Phải Lúc

Trích đoạn: “Còn có thể thế nào nữa, là cậu tôi nói.” Trần Giác Phi tùy tiện

21-07-2016 59 chương
Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Xâm Chiếm Tuyệt Đối là tiểu thuyết ngôn tình hiện đại được sưu tầm và đăng

21-07-2016 45 chương
Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu xoay quanh về trong lúc Chu Mông Mông vì chuyện chênh lệch tuổi

22-07-2016 54 chương
Anh và em

Anh và em

Chúng tôi dời đi lúc chiều nhập nhoạng. Đồ đạc lỉnh kỉnh trên xe. Tôi nhìn lại

27-06-2016
Đứa Trẻ Giấy

Đứa Trẻ Giấy

Câu chuyện bắt đầu bằng mẩu tin có thật được công bố trên Thông tấn xã liên hợp

19-07-2016 38 chương
Con đường có hoa mimosa

Con đường có hoa mimosa

Mấy cành mimosa nở vàng èo ọt, có lẽ nó cũng buồn khi em không tới. Em đang làm gì

25-06-2016
Khúc nhạc trong tôi

Khúc nhạc trong tôi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") "Dẫu

25-06-2016
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Mùa chim bẫy

Mùa chim bẫy

Nhìn anh tôi lại nhớ mùa chim bẫy về cùng mùa lúa chín với hương cốm thơm lừng thuở

24-06-2016
Rùa học bay

Rùa học bay

Trong lùm cỏ, một chú Rùa đang ra sức tập bay. Một chú chim Sẻ bay ngang qua thấy thế

24-06-2016