Hôm nay lúc nghỉ trưa, Phí Ôn Đình tới trễ một cách kỳ quái. Vì vậy, trong căn phòng buổi trưa bọn họ thường gặp mặt, Nhan Cát Tường ăn xong cơm trưa, liền bắt đầu vòng quanh căn phòng, một lần nữa đánh giá cả căn phòng.
Vật dụng đều dùng vật liệu thượng đẳng, trang hoàng không tệ. Bất quá trọng điểm là Đình đến tột cùng là người thế nào? Cô chỉ biết hắn họ Phí, chẳng lẽ tên của hắn là Phí Đình sao?
Còn có Vương Khải đã nói, tầng 85 trở lên không phải nhân viên quan trọng cấm vào, có thể trên tầng 85, có một căn phòng kỳ quái như vậy thân phận thật sự của hắn là gì?
Bất quá, chuyện này cũng không phải chuyện của cô a! Nhan Cát Tường đùa cợt sờ sờ cái mũi của mình, cười mình suy nghĩ quá nhiều.
bạn đang xem “Tình Trạng Xúi Quẩy Của Cát Tường ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Duỗi người, cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, cách giờ làm việc buổi chiều một giờ. Nếu nơi này có sẵn giường, vậy nghỉ ngơi một chút đi.
Giường mềm mại, vừa nhìn đã biết ngủ trên đấy vô cùng thoải mái. Nhan Cát Tường bò lên giường không có chút hính tượng nào, cả khuôn mặt dán lên ga giường màu trắng.
Mềm mại quá… Thật thoải mái a, quả thực tựa như bị mềm mại bao vây.
Ánh mắt, tự nhiên không tự chủ được muốn nhắm lại.
Không được một lát, Nhan Cát Tường liền lâm vào ngủ say.
Mà Phí Ôn Đình sau khi đẩy cửa vào phòng, nhìn qua chính là một bức mỹ nhân say ngủ như vậy.
Dĩ nhiên… Ách, khoảng cách của Nhan Cát Tường khoảng với cái từ mỹ nhân này còn rất xa, hơn nữa tư thế ngủ của cô cũng tuyệt đối không dính nổi tới hai chữ duy mỹ này.
Nhẹ nhàng di động đến bên giường, Phí Ôn Đình lẳng lặng ngắm nhìn người đang ngủ như đứa trẻ trên giường.
An tường, thỏa mãn… Tư thế ngủ như vậy lại khiến cho hắn không thể nhịn được tham lam muốn nhìn nhiều hơn.
Con ngươi đen nhánh, nhìn chằm chằm dung nhan chỉ có thể coi là thanh tú, hắn giơ tay lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào gò má của người đang ngủ say.
Cảm nhận được hô hấp đều đều vững vàng, còn có hai gò má ấm áp. Ngón tay của hắn xẹt qua lông mày của cô, mắt của cô, mũi của cô, môi của cô…
Chết tiệt, hắn bây giờ tự nhiên lại cảm thấy cô đẹp một cách thần kỳ!
“Ngươi —— đến tột cùng là dùng bùa mê gì với ta đâu? Cát Tường…” Giọng nói rù rì tựa như đang hỏi cô, nhưng cuối cùng vẫn là lẩm bẩm tự nói.
Người ngủ không trả lời hắn, hắn cũng không tự trả lời được cho mình.
Người thú vị, mà hắn, chỉ nhìn cô như vậy, cũng cảm thấy tâm tình vui vẻ.
Có lẽ đây là bởi vì cô rất thú vị đi. Phí Ôn Đình âm thầm nghĩ, sau đó ánh mắt dừng ở chuỗi vòng tay trắng tinh trên tay trái Nhan Cát Tường.
Màu trắng tinh khiết, lóe ra vầng sáng xinh đẹp.
Đây là dấu hiệu, một dấu hiệu thuộc về hắn trên người cô.
Hài lòng cười một tiếng, hắn nhẹ nhàng nâng tay trái của cô lên, đem môi mình đặt lên trên chiếc vòng tay màu trắng kia.
Thuộc về hắn, cô thuộc về hắn. Giờ khắc này, trong đầu hắn xẹt qua một câu như vậy.
Sau đó, môi của hắn dời đi viên đá trong suốt kia, mà môi của cô khẽ mở ra, tựa như mê hoăc ý thức của hắn.
Thân thể chậm rãi cúi xuống, Phí Ôn Đình ngó chằm chằm đôi môi khiến người ta mơ màng.
“Ngươi là của ta, Cát Tường… Chỉ thuộc về một mình ta, Cát Tường.”
Môi, nhẹ nhàng in lại, bao hàm vô hạn độc chiếm cùng chuyên tâm.
Thật thoải mái a!
Cảm giác cả người mềm mại, giống như được một tầng mây vây quanh.
Nhan Cát Tường mơ mơ màng màng mộng đẹp, mơ thấy mình đang chơi đùa giữa một tầng mây, đói bụng, tiện tay hái một khối mây trắng bỏ vào miệng ăn.
Sau đó, thời điểm cô nhảy lên trên một tầng mây, rốt cục phát hiện một bóng người kỳ quái giữa đám mây.
Trang phục màu trắng, làm nổi bật lên đôi môi màu đỏ. Người nọ nằm trong một chiếc quan tài pha lê trong suốt, Nhan Cát Tường tò mò tiến lên nhìn.
Da trắng như tuyết, tóc đen như gỗ mun, đôi môi đỏ như máu (sao mà đoạn miêu tả này quen thế. Hắc hắc)… Thật là đẹp… Là công chúa Bạch Tuyết trong truyện đồng thoại sao? Lẳng lặng nằm trong quan tài pha lê, đợi nụ hôn của hoàng tử để giải thần chú. (tỷ bị bệnh đồng thoại rồi, cuồng?)
Cô suy nghĩ xuất thần, hai mắt vẫn còn ngơ ngác người nhìn người trong quan tài pha lê. Bất quá… Tại sao nét mặt công chúa này, cô càng nhìn càng thấy quen mắt… Loáng thoáng giống như chính là… Chính là… Đình? (Ha ha ha)
Suy nghĩ đột nhiên chấn động, Nhan Cát Tường bỗng nhiên mở to hai mắt. Trong ánh mắt phản chiếu trần nhà màu lam nhạt.
Là mơ!
Nhan Cát Tường không khỏi thở ra một hơi. Thật là kỳ quái, cô tại sao lại nằm mơ như vậy đâu? Bất quá trên người có chút nặng, hình như có cái gì đặt trên người cô.
Tùy ý giật giật cổ, Nhan Cát Tường hướng ánh mắt về phía trên người mình.
Cứng ngắc ——bắt đầu từ cổ, sau đó lan khắp toàn thân.
Một cánh tay, một cánh tay vắt qua eo cô bên ngoài chiếc chăn bạc. Một cánh tay rất mỹ lệ, mịn màng giống như tay xử nữ, ngón tay thon dài. Giống như trước, cái tay này cũng làm cho cô cảm thấy vô cùng… quen mắt. (Lại chẳng quen, săm soi tay người ta chán chê còn gì)
Cổ… Từng điểm từng điểm chuyển động, ngoài ý muốn, Nhan Cát Tường nhìn thấy một người nằm bên cạnh mình, người nằm bên cạnh có dung nhan giống như công chúa trong mơ của cô.
Đây… Đây là chuyện gì xảy ra? Tại sao hắn lại cùng cô nằm trên một cái giường… Ách, không, phải hỏi là vì cái gì hắn lại ngủ cùng cô?!
Bắn mình ngồi dậy, Nhan Cát Tường bắt đầu xem xét quần áo trên người mình có chỉnh tề hay không.
Cử động của cô khiến cho người vốn đang nằm khẽ nhíu mày, sau đó hai tròng mắt đen nhánh như vực sâu chậm rãi mở ra, “Ngươi đã tỉnh?” Thanh âm không âm nhu giống như bình thường, vừa mới tỉnh lại đặc biệt khàn khàn.
“Ngươi ——” cô tức giận nhìn hắn, muốn đem tay hắn đặt ngang hông cô dời đi. Mặc dù tay của hắn cùng hông của cô còn cách một tầng chăn bạc, nhưng cũng không thoải mái, “Tại sao ngươi lại cùng ta nằm trên giường, ta nhớ rõ ràng chỉ có một mình ta ngủ.”
Phí Ôn Đình ngồi dậy, gảy gảy mấy sợi tóc có chút hỗn loạn, “Bởi vì bộ dạng ngươi ngủ làm cho người ta cảm thấy giường này rất thoải mái.” Thoải mái đến mức làm cho hắn cũng muốn nằm một chút.
A? “Ngươi nói như vậy là có ý gì?” Giải thích của hắn cô có nghe không hiểu.
“Ý tứ chính là, ngươi hấp dẫn ta.” Mắt của hắn không trong sáng như bình thường, có chút mông lung ham muốn.
“Ta hấp dẫn ngươi? Ta hấp dẫn ngươi lúc nào?” Cô căm giận cho cái chữ “hấp dẫn” này. Nếu không phải lúc này đang ở trên giường, Nhan Cát Tường chỉ sợ cả người đã nhảy dựng lên.
“Ai bảo ngươi ngủ vẻ mặt thật thỏa mãn.” Hai cánh tay hắn đưa tới, đặt trên hông cô, đem cô kéo vào trong ngực mình.
“Này, ngươi làm gì?” Giác quan thứ sáu trời sinh, làm cho cô sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm.
“Hé miệng.” Hắn ra lệnh.
“Sao?” Cô sửng sốt.
Sau đó không đợi cô kịp phản ứng, đôi môi của hắn đã đặt trên môi cô, đầu lưỡi như Du Long xông vào trong miệng cô, hấp thụ lấy hương thơm cùng độ ẩm của cô. Nướt bọt giao hòa, tựa như gọi về một loại khát vọng sâu kín nào đó.
“Ngô…” Tay cô đặt trên bả vai hắn, muốn đem hắn đẩy ra. Nhưng nam nữ trời sinh thể lực khác biệt, khiến cho cô căn bản không có biện pháp làm được điều này, ngược lại hắn còn đem cô ôm chặt thêm mấy phần.
Thân thể nổi lên một cảm giác nóng ran khó hiểu, Nhan Cát Tường không rõ tại sao lại phát triển thành loại tình huống này?
“Buông… Ngô…” Cô khó khăn phun ra mấy chữ, lưỡi của hắn cuồng loạn có chút thô bạo quấn lấy lưỡi của cô, trong miệng cô càn quấy, khiến cho cô căn bản không có cách nào nói cho hết lời.
Kỹ thuật nụ hôn của hắn… Thật sự chưa được tốt lắm! Nhan Cát Tường cũng không có việc gì trong lòng buông ra bình luận. Nụ hôn này có chút thô bạo cùng cuồng nhiệt, đem khóe miệng của cô mài đến mơ hồ đau.
Không nói đến cảm giác phiêu phiêu dục tiên, cô chỉ có mau cảm giác hít thở không thông.
Tay của hắn dần dần trượt vào trong quần áo cô, chạy một đường, vuốt ve làn da trơn bóng của cô, khiến cho cô một trận run sợ.
Mà cô, mặc dù chưa trải qua loại chuyện này, nhưng đối với nam nhân loại phản ứng sinh lý căn bản này vẫn hiểu được.
Không nên! Không nên! Không nên a!
Cô trong lòng điên cuồng hét lên. Vung nắm đấm, dùng sức gõ bờ vai của hắn.
Trong lòng không khỏi dâng lên một loại cảm giác sợ hãi, cô sợ, sợ hắn có thể cứ như vậy áp đảo cô, cứ như vậy đoạt lấy cô.
Rốt cục, hắn dừng động tác, môi rời đi môi của cô.
Nhưng hai thân thể dán chặt vào nhau, lại như cũ không thay đổi.
“Cho ta.” Phí Ôn Đình nhìn Nhan Cát Tường nói. Giọng nói khàn khàn, lộ ra hơi thở khát vọng. Mà hắn cũng thật nóng, tựa như khẩn cấp muốn chiếm cứ thân thể mềm mại trước mắt.
Hắn như vậy cô chưa từng thấy qua, cho dù lần ở rạp chiếu bóng hắn cũng không toát ra khát vọng nồng đậm như vậy.
Cô kinh ngạc nhìn dung nhan bị nhuộm đỏ trước mắt, gò má trắng nõn trước mặt phớt phớt chút sắc đỏ, yêu mị hài hòa cùng hồn nhiên, thế nhưng phi thường hấp dẫn tầm mắt người khác, làm cho người ta không nỡ dời mắt.
“Cho ta!” Thanh âm của hắn trong lúc lơ đãng để lộ ra một loại khẩn cầu nồng đậm, cúi trên vai của cô, gặm cắn cổ của cô.
Hắn khẩn cầu, là bởi vì cô sao?
Người mỹ lệ như vậy, lấy mình làm trung tâm như vậy, thế nhưng lúc này lại khẩn cầu cô.
Một loại cảm giác ưu việt ký quái lướt qua, nhưng ngay sau đó cô đột nhiên lắc lắc đầu, bỏ rơi những ý nghĩ ngổn ngang đầy trong đầu.
Cô rốt cuộc là làm sao? Làm sao lại có loại ý nghĩ này đâu? “Không được.” Hít một hơi thật sâu, Nhan Cát Tường đáp. Cho tới bây giờ, cô muốn trao thân thể mình cho người cô yêu, mà người kia cũng yêu cô.
Hô hấp trở nên có chút trầm trọng, hắn ngồi thẳng lên nhìn xuống cô từ trên cao.
Bả vai cô khẽ run, trong lòng có sợ hãi, có bất an, có lo lắng, còn có… Mơ hồ khát vọng…
Cô cũng khát vọng hắn sao?
Lòng bàn tay tự nhiên toát ra mồ hôi lạnh, cô vì trong đầu đột nhiên xuất hiện ý nghĩ hoang đường mà sợ hết hồn.
“Tại sao?” Phí Ôn Đình nhìn chằm chằm Nhan Cát Tường hỏi. Lần đầu tiên có nữ nhân cự tuyệt hắn, hơn nữa còn là nữ nhân hắn muốn.
“Vậy là ngươi muốn cùng ta hẹn hò sao?” Lời nói cứ như vậy không tự chủ được thốt lên, cơ hồ không có trải qua sự kiểm tra của đại não. Thật ra thì Nhan Cát Tường vốn muốn nói “Không tại sao”, nhưng không biết làm sao, lời nói lên đến miệng tự động thay đổi hình dạng. Xem ra, kết quả của cuộc nói chuyện với Ti Ti ảnh hưởng quá sâu.
“Hẹn hò?” Vẻ mặt hắn trong nháy mắt kinh ngạc, sau đó vừa lập tức khôi phục như thường. Đầu ngón tay thon dài nhè nhẹ quấn quanh tóc đen của cô, có chút mùi vị tán tỉnh, “Ngươi hy vọng ta và ngươi hẹn hò sao?” Hắn hỏi ngược lại.
Đương nhiên là… không hy vọng! Nhan Cát Tường bĩu môi, bất quá hiện ngay lúc này, hai người bị loại tình cảnh lúng túng này vây quanh, hắn thậm chí còn…ôm cô. Nếu cô trả lời không thể, như vậy hắn…
“A… A… Ta…” Cô miễn cưỡng xé ra một nụ cười, nhưng không biết làm thế nào đem cái vấn đề bỏ qua một cách qua loa tắc trách.
“Ừ?” Hắn chờ câu trả lời của cô.
“Ta… Ta…” Ánh mắt bắt đầu sáng ngời đảo loạn chung quanh, thoảng qua vách tường, thoảng qua bức tranh, thoảng qua đồng hồ trên cổ tay…
Ách, đồng hồ đeo tay?
Chợt nhìn thời gian trên đồng hồ, suy nghĩ thoáng chốc ngừng lại.
“A, tới trễ!” thời gian vào làm buổi chiều, cô đã muộn một tiếng.
MY GOD! Hắn mua cho cô pha lê, hiển nhiên không thể đuổi đi vận rủi.
Chương trước | Chương sau