Hoặc là nói… Vận rủi của cô quá mạnh mẻ?!
bạn đang xem “Tình Trạng Xúi Quẩy Của Cát Tường ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Một đường chạy tới phòng làm việc, Nhan Cát Tường ngoài ý muốn bị quản lý bộ an ninh Vương Khải bắt lại giáo huấn.
Sau đó giao ban buổi chiều xong, lúc trở về phòng làm việc nghỉ ngơi, Mạnh Ti Ti chặn đầu, thần bí ngó chằm chằm Nhan Cát Tường nói: “Buổi trưa hôm nay ngươi đi nơi nào?”
“Sao?” Nhan Cát Tường trong tay cầm cái chén, uống một hớp nước lạnh trong chén, “Chính là loanh quanh một vòng mà thôi.”
“Mới là lạ!” Mạnh Ti Ti rõ ràng không tin cách giải thích này, “Ngươi sẽ không phải là… đi vụng trộm đi.” Ngữ điệu không sợ dọa chết người, tuyệt đối có thể giải thích như vậy.
“Vụng trộm?” Một ngụm nước thiếu chút nữa mắc trong cổ họng, Nhan Cát Tường vạn phần khó khăn nuốt xuống nước lạnh nơi cổ họng.
“Ngươi đừng nghĩ dấu diếm ta, chứng cớ đều có.” Mạnh Ti Ti vừa nói, vừa chỉ chỉ cổ Nhan Cát Tường.
Chứng cớ? Chứng cớ gì? Nhan Cát Tường sửng sốt, nhưng ngay sau đó từ trong ngăn kéo lấy ra chiếc gương nhỏ, nhìn lên cổ mình.
Từng dấu vết đỏ đỏ đang hiển hách xuất hiện ở bên phải cổ của cô. Xui xẻo hơn nữa là hôm nay cô không mặc áo cao cổ.
Nhan Cát Tường không phải đứa trẻ cái gì cũng không hiểu, dĩ nhiên hiểu “dâu tây” trên cổ là cái gì.
Không trách được lúc trước bị quản lý giáo huấn, đối phương dùng vẻ mặt kỳ quái như vậy nhìn cô.
Trời đánh! Họ Phí kia, lại ở trên cổ cô để lại một dấu vết rõ ràng như vậy.
“Đúng rồi, người kia vóc dáng thế nào, các ngươi có hay không… Hắc hắc… (Hắc hắc, suýt… suýt tỷ ạ)” Mạnh Ti Ti rõ ràng trong mắt, cho dù không nói hết lời nhưng cũng đủ để cho người ta hiểu ý tứ trong lời nói của cô.
Cô cùng hắn…
Trong đầu tự nhiên không biết từ đâu hiện lên hình ảnh nụ hôn nóng bỏng trên giường kia…
Mặt Nhan Cát Tường “vọt” một chút đỏ, thấy vậy Mạnh Ti Ti rất kinh ngạc.
“Cát Tường, Cát Tường!” Cô vỗ gương mặt đỏ mặt xuất thần của bạn tốt.
“Không có… Không có gì, không có gì cả phát sinh!” Nhan Cát Tường liên tục khoát tay, bộ dáng giấu đầu hở đuôi.
“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Mạnh Ti Ti mặc dù gật đầu nói vậy, nhưng biểu hiện trên mặt hiển nhiên không phải như vậy.
Nga! Nhìn vẻ mặt kia của đối phương, Nhan Cát Tường ai thán một tiếng, hình dáng đà điểu mà đem đầu chôn trong hai cánh tay của mình.
Cô… sẽ không phải là chưa thỏa mãn dục vọng đi, có lẽ cô thật sự nên nghe lão mẹ một chút, đi xem mắt.
Hẹn hò sao?
Kỳ dị, thời điểm cô nói lên cái từ này trong tim của hắn thế nhưng không phản đối.
Hơn nữa… Đối với cô, khát vọng của hắn tựa hồ ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt muốn làm cho cô thuộc sở hữu của hắn.
Vuốt vuốt bút máy trong tay, Phí Ôn Đình miễn cưỡng ngồi trên sa lon, nhìn thư ký đối diện hắn đang báo cáo công sự.
“Dịch Mai, giữa nam nữ hẹn hò mục đích là vì kết hôn sao?” Hắn đột ngột mở miệng hỏi.
A? Bản ghi chú công việc trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất, Dịch Mai kinh ngạc nhìn cấp trên của mình, “Hẹn… Hẹn hò?” Hẹn hò trong miệng cấp trên, là hai cái chữ trong đầu cô đang nghĩ sao?
“Kinh ngạc như vậy làm gì?” Phí Ôn Đình nhíu mày.
“Chẳng qua là… chỉ là bất ngờ một chút.” Dịch Mai nhỏ giọng giải thích. Kinh ngạc, dĩ nhiên kinh ngạc! Cấp trên đối với người khác không có hứng thú, đối với nữ nhân càng không có hứng thú, tự nhiên lại nói đến hai chữ hẹn hò, không đứng tại chỗ hét lên, cũng là công lực của cô tốt, “Ngươi muốn… Cùng ai hẹn hò sao?” Cô cẩn thận hỏi.
“Ừ, định là vậy.” Khóe miệng của hắn gợi lên một tia mỉm cười mơ hồ, “Một người rất thú vị.”
Không phải là người đó ở bộ an ninh đi. Dịch Mai đánh một cái rùng mình, khó có thể tưởng tượng được tình cảnh cấp trên cùng người khác hẹn hò thành ra cái gì.
“Đúng rồi, hẹn hò mục đích cuối cùng là vì kết hôn?” Phí Ôn Đình không nhịn được hỏi một lần nữa vấn đề lúc trước.
Dịch Mai suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: “Hẳn là… Đúng vậy.”
Kết hôn…
Hai chữ kỳ diệu, nhưng vừa nghĩ tới sau này có thể cùng Cát Tường ở chung một chỗ, sau đó lại cùng nhau sinh cục cưng của bọn họ, hắn thế nhưng không có cảm giác bài xích.
Nụ cười càng đậm, hắn tưởng tượng được vây quanh bởi loại cảm giác thoải mái của cô.
“Tổng giám đốc, tổng giám đốc!” Dịch Mai không khỏi quái dị nhìn nụ cười trên khóe miệng cấp trên.
“Ta mệt rồi.” Vung tay lên, Phí Ôn Đình kêu thư ký ra ngoài.
Ai? Ngơ ngác nhìn tập tài liệu trong tay, Dịch Mai khóc không ra nước mắt. Cô… Cô còn chưa có báo cáo xong a!
Gặp phải một tổng giám đốc như vậy, Phí thị lại không có đóng cửa, lại còn phát triển không ngừng, một chữ kỳ tích không thể nói hết a.
Nhan Cát Tường thật sự tính toán đi xem mắt, kể từ khi trải qua hai nụ hôn nóng bỏng, còn có thiếu chút nữa… hành động kia, Nhan Cát Tường nghĩ nửa ngày, vẫn là cảm thấy xem mắt là thượng sách.
Dù sao, so với trong đầu cứ thỉnh thoảng lại hiện lên hình ảnh họ Phí hôn cô, chẳng thà đứng đắn đi tìm nam nhân tốt, sau đó quy củ nói một cuộc yêu thương tốt hơn.
Cho nên Nhan Cát Tường lần này rất chân thành định từ trong danh sách xem mắt lão mẹ đưa tìm một nam nhân thuận mắt, sau đó xem mắt.
Mà thời điểm cô đem quyết định này nói cho lão cha lão mẹ, phụ mẫu chỉ chưa có lệ nóng tràn trề, nói nữ nhi đã trưởng thành, hiểu chuyện.
Trời mới biết, xem mắt cùng trưởng thành, hiểu chuyện có quan hệ gì.
Thừa dịp nghỉ ngơi buổi trưa, Nhan Cát Tường bắt đầu lật xem danh sách xem mắt đã bị phủ một tầng bụi.
“Cát Tường, nhìn cái gì na!” Sự hiếu kì của Ti Ti vĩnh viễn không giảm được.
“Nam nhân.” Không ngẩng đầu, sự chú ý của Nhan Cát Tường vẫn đặt trên sách xem mặt.
“Nam nhân? Nam nhân gì?” Ngẩng lên đầu, Mạnh Ti Ti nhìn danh sách xem mắt, “Ngươi lấy đâu ra nhiều hình nam nhân như vậy a?” Cả một quyển sách tất cả đều là hình nam nhân ngoại hình khác nhau.
“Đây là dùng để xem mắt.” Nhan Cát Tường vừa lật một tờ, vừa nói.
“Xem mắt?” Mạnh Ti Ti thanh âm chợt vang lên, “Cát Tường, ngươi muốn xem mắt?”
Trong thoáng chốc, tất cả mọi người trong phòng làm việc ánh mắt cũng đồng loạt hướng Nhan Cát Tường bắn tới.
“Ti Ti!” Cô gầm nhẹ nói. Xin đi, có cần phải lớn tiếng như vậy sao? Còn chưa có xem mắt mọi người đều đã biết, mặt mũi cô để chỗ nào a.
“SORRY!” Mạnh Ti Ti vội vàng chắp tay trước ngực, làm bộ dáng xin lỗi, “Ai bảo ngươi mặt không đổi sắc nói ra chuyện động trời như vậy đi! Ngươi mới 23, cần phải đi xem mắt tìm bạn trai sao?”
“Nếu không làm sao bây giờ? Tự mình tìm sao?” Nhan Cát Tường nhún nhún mũi, nếu là chính cô đi tìm bạn trai thì bình thường cuối cùng đối phương lại trở thành anh em của cô. Cho nên Nhan Cát Tường từng có một lần hoài nghi, có phải hormone phái nữ của mình đặc biệt thiếu hay không.
Mạnh Ti Ti đương nhiên là biết điều này, cho nên cũng không còn nói gì đến đề tài này nữa, chẳng qua là hứng trí bừng bừng chuyển qua nhìn quyển sách, “Vậy ngươi nhìn hồi lâu có nhìn trúng người nào hay không?” Những chuyện cô quan tâm vĩnh viễn là những chuyện bát quái thế này.
“Có.”
“Ai?”
Nhan Cát Tường vừa mới muốn chỉ thì điện thoại di động vào lúc này vang lên. Cô lấy điện thoại ra nhìn một chút mã số gọi tới, ngay sau đó đi tới góc phòng làm việc, nhấn phím nhận.
“Tại sao không đến?” Âm thanh chất vấn, cho dù cách điện thoại di động, cũng có thể khiến cô cảm nhận rõ ràng đối phương đang tức giận.
“Không muốn đi.” Nhan Cát Tường hạ giọng nói, “Hơn nữa ta sau này cũng sẽ không đến nữa đâu.” Bây giờ, cô muốn nghiêm túc cùng hắn vạch rõ giới hạn.
Trong điện thoại thanh âm trầm mặc, chỉ nghe được tiếng thở dốc rất nhỏ, thật lâu sau mới truyền đến thanh âm lạnh lùng của Phí Ôn Đình: “Nguyên nhân?”
Nguyên nhân! Hắn còn không biết xấu hổ hỏi cô nguyên nhân, bất kỳ một nữ nhân bình thường nào cũng không thể đem mình đặt trước mặt nam nhân tùy thời có thể xâm phạm, “Không có có nguyên nhân, không muốn chính là không muốn.” Cũng không thể nói là cô sợ hắn ngày nào đó hứng trí tới, cho cô nụ hôn nóng bỏng, vuốt ve và vân vân đi, nói như vậy, không khỏi tự nhiên có chút hiềm nghi.
“Thật không có nguyên nhân sao?” Thanh âm ôn nhu lạnh đến tận cùng, tự nhiên lộ ra một chút quỷ dị.
Miễn cưỡng động môi, cô loạn xạ ném lý do: “Nụ hôn của ngươi kỹ thuật quá kém.”
“Ngươi —— “
Nếu như là mặt đối mặt, Nhan Cát Tường có thể hết sức khẳng định, đối phương lúc này nhất định sẽ trực tiếp dùng cặp mắt đen nhánh kia trừng đến khi nào trong lòng cô sợ hãi mới thôi.
“Tóm lại, cứ như vậy, ta nghĩ chúng ta sau này cũng không cần thiết gặp lại.” Cô dứt lời, liền vội vã dập máy.
Mặc dù lời là chính cô nói, nhưng cảm giác, cảm thấy thời điểm nói ra những lời “Không có gì không cần thiết gặp lại”, trong lòng cư nhiên lại mơ hồ có một loại cảm giác mất mát.
Cô đến tột cùng là mất mát cái gì đâu? Vốn là hai người không liên hệ gì với nhau, bây giờ chẳng qua là trở lại cuộc sống lúc ban đầu mà thôi.
Nhún nhún vai, Nhan Cát Tường lại đà điểu mà đem vấn đề vứt sau đầu, từ từ dạo bước trở lại chỗ ngồi của mình.
“Cát Tường a, ngươi vừa nói ngươi vừa ý người nào?”
Thấy Cát Tường nói chuyện điện thoại xong trở lại, Mạnh Ti Ti lai tiếp tục hỏi vấn đề lúc trước.
“Chính là người này…” Ngón tay còn chưa kịp chỉ ra, cửa phòng làm việc liền “Phanh” một tiếng bị đá văng.
Đạp, không phải là đẩy!
Thân ảnh cao to đứng ở cửa, khuôn mặt âm nhu xem ra đang tản ra tức giận. Ôn nhu không hề thấy, hồn nhiên không hề thấy, trên mặt chỉ có âm trầm cùng phẫn nộ.
Thần tốc a!
Nếu như biểu tình trên mặt đối phương không quá mức đáng sợ, Nhan Cát Tường thật rất muốn tán thưởng tốc độ của đối phương một chút.
Từ lúc kết thúc điện thoại đến bây giờ, bất quá cũng chỉ một phút ngắn ngủi, hắn lại có thể xuất hiện ở cửa phòng làm việc của cô
Mọi người trong phòng làm việc, đều không có ngoại lệ mà ngây ngốc cả người.
Phí Ôn Đình thẳng tắp đi tới trước mặt Nhan Cát Tường, âm trầm nói: “Ngươi lại ngắt điện thoại của ta?”
A? Hắn thần tốc chạy đến, chỉ là vì cái này? Nhan Cát Tường cố gắng trấn định tinh thần của mình, sau đó mới mở miệng nói: “Ta…”
Bất đắc dĩ, lời của cô mới nổi lên lại bị hắn cắt đứt: “Còn có, là ai cho phép ngươi không cần tới?” Tay của hắn hung hăng địa nắm cổ tay cô, bấm xuống làm cô mơ hồ đau.
“Đó là…”
“Nếu ngươi đã chính miệng hứa hẹn, vậy thì không thể đổi ý.”
Cô… Cô hứa hẹn cái gì a? Nếu như có thể nói, Nhan Cát Tường thật rất muốn khuyên đối phương ngồi xuống trước, uống chút trà, bổ sung chút nước miếng đã mất, “Ta không có…"
“Còn nói không có, ngươi rõ ràng đã nói muốn quan tâm ta, cũng đã đáp ứng muốn theo ta!” Hắn lôi cổ tay của cô, muốn đem cô hướng cửa đi tới. (Ầy ầy, đấy là ca tự suy diễn lời nói của người ta đấy chứ)
Nhan Cát Tường thì hai chân gắt gao đứng nguyên tại chỗ, tay phải không bị hắn càm nhân tiện nắm góc bàn, sống chết di động nửa phần, “Nói tóm lại, ta sẽ không đi nữa đâu!” Làm cái gì a, loại tình huống hiện tại này, trực giác làm cho cô liên tưởng đến tiểu hài tử đoạt món đồ chơi.
Mà cô, bất hạnh chính là cái món đồ chơi bị tranh giành kia.
“Buông tay!” Trong giọng nói của hắn xen lẫn lửa giận, hiển nhiên, sự phản kháng của cô làm cho hắn không vui.
Chương trước | Chương sau