XtGem Forum catalog
Tầng phía dưới bầu trời - Hàn Ni

Tầng phía dưới bầu trời - Hàn Ni


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 35
5 sao 5 / 5 ( 135 đánh giá )

Tầng phía dưới bầu trời - Hàn Ni - Chương 20 - Kéo lưới

↓↓
Nếu cuộc sống chỉ còn một ngày thì thiên đường hay địa ngục, anh cũng muốn kéo em theo cùng.


—oo0oo—


CHÍ BÂN


Tôi đứng cạnh Kẹo Chanh, chậm rãi quan sát cô ấy uống thuốc. Đến khi chắc chắn là không còn viên thuốc nào sót lại, tôi mới lặng lẽ thu dọn khay nước, chúc cô ấy ngủ ngon rồi ra ngoài.

bạn đang xem “Tầng phía dưới bầu trời - Hàn Ni” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Từ lúc xuất viện trông Hân khá lạ. Cho dù cô ấy vẫn tỏ ra ngơ ngẩn trước mặt mọi người, nhưng tôi mơ hồ có cảm giác cô ấy đã không còn là Kẹo Chanh ngày trước nữa.


Ít ra, Kẹo Chanh của trước đây chưa từng đề phòng tôi.


Tôi vẫn nhớ rất rõ lúc Hân từ bệnh viện trở về, cô tỏ vẻ rất ngạc nhiên về việc của Phi, nhưng cũng không có phản ứng gì khác, trong đôi mắt lại mơ hồ một nỗi ám ảnh.


Cô ấy trở nên càng lúc càng tĩnh lặng đến lạ, phần lớn thời gian đều ngồi ngoài vườn hí hoáy vẽ tranh, đến cả Khải Nam cũng không chen vào được. Mối quan hệ của Hy Văn và Dĩnh Ngôn thì càng lúc càng hục hặc. Dĩnh Ngôn đã mất liên lạc với cha mình rất lâu rồi. Cô ấy muốn quay trở về thành phố H nhưng Hy Văn lại không đồng ý. Cậu cho rằng ở đây sẽ an toàn hơn cho bọn họ.


Những ngày sau đó, chúng tôi đón nhận một tin tức chấn động khác: Khải Nam gọi cả bọn lại, quẳng lên bàn một xấp giấy cùng băng tư liệu. Cậu ấy xác nhận Thiên Luân chính là sát thủ bí danh J mà chính phủ Malaysia đang truy nã, và cũng là đồng bọn của Phi.


Trái với sự kinh ngạc của chúng tôi, Thiên Luân chỉ cười cười:


"Nếu các cậu đã biết thì đành vậy, có thể giao tôi cho cảnh sát, tôi cũng sẽ không phản kháng."


Thiên Luân chỉ nói đơn giản thế, nhưng lại làm nội tâm tôi trở nên khó chịu. Sát thủ ở Malaysia ư? Từ khi tôi quen cậu ấy đến nay cũng chưa từng nghĩ ra chuyện đáng cười buồn như thế. Sau khi vượt qua được cơn chấn động ban đầu, Dĩnh Ngôn nhanh chóng rút điện thoại ra, nhưng Kẹo Chanh lại đột nhiên giằng tới, giành lấy chiếc điện thoại từ tay cô.


"Thiên Luân là bạn tốt của em, em không cho chị bắt nạt anh ấy."


Hân bướng bỉnh nói, rồi bất chấp sự ngăn cản của Nam, cô bước đến nắm lấy tay Thiên Luân, gương mặt ngây thơ ngẩng lên nhìn cậu ta.


"Anh sẽ không bao giờ làm hại em, phải không Thiên Luân?"


Thiên Luân không nói gì, chỉ lẳng lặng cười rồi ôm cô vào lòng.


Cuối cùng thì chúng tôi tôi không làm khó Thiên Luân, hay nói chính xác hơn là chẳng có cách gì để làm khó cậu ấy. Dĩnh Ngôn thu lại mọi máy móc thiết bị lúc Thiên Luân đến đây, sau đó để cậu ấy một mình bỏ đi, giống như Phi vài ngày trước. Có khác chăng là lúc Phi đi chỉ có Thiên Luân ra tiễn cậu ấy, còn Thiên Luân đi ngoài Hân ra còn cả phái đoàn hộ tống cho cô nữa.


Tôi nhìn Kẹo Chanh sụt sùi khóc, không biết sao lại có cảm giác bất an. Trước đây mỗi lần cô khóc, tôi đều cảm thấy rất đau lòng và thương tâm, nhưng nhìn cô gái phía trước mặt này, thật sự cô ấy có bao nhiêu chân thành bao nhiêu giả ý tôi cũng chẳng đoán được.


Hiển nhiên, chỉ có tôi mang tâm tư tiểu nhân này trong lòng, bởi mặc Kẹo Chanh giằng ra, Nam vẫn ôm chặt lấy cô ấy, đôi mắt ánh lên nét ưu tư khó che giấu. Có phải là do tôi đa tâm quá không?


Dĩnh Ngôn cuối cùng cũng đạt được thỏa thuận với Hy Văn. Hai người họ cùng với Khải Nam sẽ quay về thành phố H trước để bảo đảm an toàn, đồng thời xem thử tình hình bên ấy thế nào. Với cả đội quân bảo vệ hùng hậu bên này, Kẹo Chanh và tôi cũng chẳng có gì phải e ngại. Khải Nam một mực đòi ở lại với Hân, nhưng so với tôi thì cậu ta lại không đủ kiến thức y tế để phòng trừ cô lên cơn bệnh, thế nên rốt cuộc cậu cũng miễn cưỡng đồng ý.


Lúc mọi người thay nhau ai trở về phòng nấy, Hân vẫn còn giận dỗi Khải Nam. Tôi đoán tám chín phần cũng là do việc Nam góp phần đuổi Thiên Luân đi. Cãi nhau một lúc, Hân dận dữ bỏ ra ngoài. Nam ngượng nghịu nhìn chúng tôi cười cười rồi cũng mất hút hẳn. Bất giác tôi nhận ra ánh mắt Hy Văn hơi trầm xuống. Cậu ta cứ nhìn đăm đăm vào chiếc đồng hồ sau lưng tôi, ngây ngốc đến mức Dĩnh Ngôn gọi mới nghe thấy.


Đêm xuống, tôi lại không ngủ được. Chẳng biết từ bao giờ, tôi bắt đầu hình thành thói quen khó ngủ, sau hôm Thiên Luân đi thì càng khó chịu hơn nữa. Vốn dĩ là năm người ba phòng, bây giờ chỉ còn lại va thằng con trai chúng tôi, ngủ một mình khiến tôi có đôi chút không quen.


Ngủ thiếp được một lúc, đến khi giật mình lại mới thấy đã hơn hai giờ sáng. Tôi ngồi dậy, mắt ráo hoảnh nhìn màn đêm, buồn bực đến lạ.


Phòng tôi nhìn thẳng ra vườn. Lúc này ánh đèn hắt vào lay động trên tường rờn rợn đáng sợ. Vốn dĩ tôi thường xem phim kinh dị, thấy thế không tránh được có chút run rẩy. Tôi ngồi dậy bật đèn. Ánh sáng chớp rồi tắt 3 lần. Lúc cả căn phòng đột nhiên sáng tỏ, đập vào mắt tôi lại là một sợi dây bùa đặt trên bàn.


Nhớ hồi mới dọn đến cùng phòng với Phi, cậu ấy thường trêu chọc bệnh mộng du của tôi. Một thời gian sau đó lại đột nhiên kể tôi nghe lúc nhỏ cậu cũng bị mộng du. Là mẹ cậu lúc lên chùa cầu phước đã xin được một lá bùa bình an, từ lúc đeo nó thì cậu không còn mộng du nữa. Tôi không hỏi nhiều về mẹ của Phi, nhưng cậu nói lá bùa mẹ tặng thì không thể tặng lại cho tôi, chỉ là sau đó cả đám có dịp đến một ngôi chùa lớn ở đảo phía nam chơi, Phi lại âm thầm xin cho tôi một lá bùa. Sau khi Khải Nam biết việc này đã trêu chọc rằng Phi có tình ý với tôi, nhưng Phi vẫn giữ sự im lặng. Đến giờ thi thoảng tôi vẫn tái phát bệnh, nhưng lá bùa là tấm lòng thành của cậu ấy lúc nào cũng được đặt dưới gối.


Tôi nhìn lá bùa lúc lâu, bất giác thở dài. Có một số thứ, tôi thà rằng mình không bao giờ phát hiện ra. Nếu Đường Phi, nếu Thiên Luân còn ở lại với chúng tôi, tôi sẽ bớt cô độc biết bao.


Ngồi ngẩn ra như thế cũng không phải là một ý hay, đột nhiên tôi có sáng ý muốn đi dạo biển đêm, thế là bước chân lại không định trước mà đi về hướng biển. Trừ vài cảnh vệ đang canh gác thì chắc mọi người đã ngủ khò cả rồi.


Cách biệt thự của chúng tôi vài trăm mét có một nhà kho khá rộng để sáng đèn. Tôi nghĩ nơi này ngày trước có lẽ là một trạm hải đăng bỏ hoang, sau đó được tư nhân mua rồi mới tu bổ lại. Lúc chúng tôi đến đã biến nơi này thành nhà kho rồi nhét vào đó hàng đống thứ linh tinh tạp nhạp như phao, bóng bãi biển. Lúc qua khỏi nhà kho này tôi mới nhận ra mình đã đi khá xa, nếu đi nữa thì chẳng còn ánh đèn mất. Máu sợ ma nổi lên, tôi tức tốc quay lại khu đèn sáng, để rồi nghe được những thanh âm rền rĩ đáng sợ.


Mồ hôi hột trên trán tôi đổ ra hết cả. Nhưng trước khi tôi sợ đến mức bỏ chạy, một giọng quen thuộc đã kịp thời vang lên:


"Anh buông ra, còn như vậy nữa em sẽ mách Dĩnh Ngôn đó."


Đây là giọng Kẹo Chanh, hiển nhiên nếu cả giọng cô ấy mà tôi còn không nhận ra nữa thì đập đầu chết đi cũng được rồi. Nhưng lý do gì giờ này cô ấy còn ở đây? Hơn nữa giọng điệu cãi cọ này càng không giống với cô ấy bình thường tí nào.


Tôi đành men theo khe cửa mà nhòm vào nắm tình hình. Giữa mớ đồ đạc hỗn độn, Hy Văn và Hân đang giằng co lẫn nhau. Cậu ta đè chặt Hân xuống chiếc bàn trống, giữ chặt hai tay cô hai bên. Tình huống gì thế này? Liệu tôi có nên can thiệp không đây?


"Em có giỏi thì cứ mách luôn, nhân tiện nói với cô ấy mối quan hệ của chúng ta là thế nào, để cô ấy quyết định." –Hy Văn gằn giọng, trong một thoáng tôi còn tưởng đâu sức nóng từ cậu ấy đang tỏa ra. Tôi biết Hy Văn lúc tức giận rất đáng sợ, nhưng thế này thật sự còn kinh hãi hơn. Chẳng trách Hân chỉ có thể lắp bắp.


"Đêm đó... đêm đó... là tai nạn..."


"Anh không nói đêm đó." –Cậu ta gắt.


"Em... em không hiểu anh đang nói gì." –Hân gần như khóc òa. Cánh tay cô không vùng vẫy nữa, thậm chí còn... dụi dụi mặt vào vai Hy Văn để lau bớt nước mắt. Tôi cau mày. Chiêu này của nó tôi còn lạ gì nữa.


Nếu là mọi khi, vừa nhìn thấy Hân khóc hẳn Hy Văn sẽ xuống nước dàn hòa, nhưng thay vào đó, tôi nhận thấy mắt cậu ta càng âm u hơn. Cậu vẫn nhìn Hân đăm đăm, gằn từng tiếng.


"Hân, em còn muốn giả vờ đến bao giờ."


Âm thanh này không chỉ khiến Hân nín bặt, mà cả tôi cũng sửng sốt không kém. Cậu ta nói gì? Hân giả vờ ư?


"Em... em không hiểu..." -Hân ngập ngừng hỏi, giọng cũng không còn mè nheo nữa.


Hy Văn hầu như đã hết kiên nhẫn, cậu ta cúi thấp hơn. Qua khe cửa hở, tôi không thể nhìn ra cậu thì thầm gì đó với Hân, chỉ nhận thấy cơ thể cô như sượng hẳn lại. Sau cùng, cậu ta nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói lớn hơn một tí.


"Em không nhớ, để anh giúp em nhớ."


Lúc cậu ta cúi xuống, Hân càng vùng vẫy cố gắng thoát thân nhưng lại không hề hét lên. Thật ra tất cả chúng tôi đều rõ, chỉ cần cô hét lớn hơn một chút, lực lượng bảo an phát hiện họ không nói đến, ngay cả Dĩnh Ngôn và Khải Nam cũng sẽ nhận ra. Thế nhưng Hân chỉ vùng vẫy trong vô vọng, cuối cùng, âm thanh kháng cự hoàn toàn tắt hẳn, nhường chỗ cho tiếng quần áo bị xé rách nhanh chóng.


Vào khoảnh khắc ấy, tôi thấy trước mắt mình bỗng chốc mờ đi. Cũng không biết tôi đã đứng đó bao lâu, chìm lắng vào dòng suy nghĩ của riêng mình, cho đến khi giọng Hy Văn lại vang lên một lần nữa, nghe khàn khàn như thể đã nhiễm một tầng sương.


"Hân, nói đi, nói rằng em yêu anh."


Trong gian nhà sáng đèn, Hy Văn ngồi chỉnh tề trên ghế, áo sơ mi đã cởi hết cúc, mồ hôi nhễ nhại đọng lại trên trán. Cánh tay cậu ta giữ chặt lấy tay cô gái ngồi trên đùi mình. Mái tóc rũ rượi chỉ vừa dài quá vai không thể che khuất tấm lưng trần, bên dưới là chiếc áo hai dây đã bị kéo xuống hết cỡ, chắn ngay tại eo. Váy cô rủ xuống, che kín đùi Hy Văn, vẻ mặt dằn vặt khổ sở.


MK, tôi thật sự muốn chửi thề. Sao Hy Văn có thể làm trò này với Hân cơ chứ?


Hy Văn bẻ hai tay Hân ra sau, để vùng ngực mềm mại của cô áp sát vào da thịt mình. Cậu ta ngậm lấy vành tai Hân, âm thanh phát ra trầm trầm mà rành mạch.


"Không phải em muốn anh sao? Có phải rất khó chịu không?"


"Em... em không biết."


Đây là lần đầu tôi nghe giọng điệu thế này của Hân. Giọng cô có chút mơ màng, lại gần như nức nở. Thanh âm từng lời từng lời như thể đâm sâu vào lòng tôi.


"Nói đi. Em yêu anh."


Hân gần như phát khóc. Cơ thể cô run rẩy khi Hy Văn nhẹ nhàng cúi xuống, vùi đầu vào ngực cô. Tôi thấy nước mắt cô tràn ra ngoài, vô vọng thốt ra từng tiếng.


"Hy Văn, đừng mà..."


Tôi hơi lùi lại, chưa kịp định thần đã phóng như chạy về nhà. Trong lòng tôi có cảm giác khó chịu lẫn sợ hãi. Tôi không muốn, thật sự không muốn nghe Dĩnh Hân thốt lên những lời đó.


Tôi nằm trên giường, toàn thân hoảng loạn. Trong đôi mắt dường như chỉ còn hình ảnh Dĩnh Hân ngồi trên người Hy Văn, vô vọng cầu xin cậu ta. Hai người họ, cho dù là ai quyến rũ ai, ai bắt đầu với ai trước, cũng khiến tôi thật sự ghê tởm.


Gần sáng, tôi nốc vào bụng chai rượu thứ ba mới có thể mơ màng chìm vào giấc ngủ.


Lúc tỉnh dậy cả Hy Văn, Dĩnh Ngôn lẫn Khải Nam đều đã đi cả. Bên cạnh tôi lúc này, Dĩnh Hân kéo chiếc khăn lạnh trên trán tôi ra. Gương mặt cô tươi hẳn khi nhận ra tôi đã tỉnh. Cô ôm chầm lấy tôi:


"Cậu tỉnh rồi, may quá, mình còn tưởng phải gọi bác sỹ cho cậu ấy chứ?"


"Mình..." -Tôi lắp bắp nhìn quanh, đầu nhức như búa bổ -"Mình bị làm sao vậy?"


"Cậu bị sốt, đã ngủ hai ngày rồi đó. Nhân viên bảo an chỉ mình cách hạ sốt cho cậu, anh ấy bảo gọi bác sỹ lạ rất nguy hiểm. Cũng may mà cậu tỉnh rồi."


Dĩnh Hân liếng thoắt nói. Dưới đôi mắt to tròn của cô ấy là một quầng thâm to tướng. Mấy ngày này hẳn là chỉ có cô chăm sóc tôi. Tôi bật cười, cố nén sự xót xa mà dí ngón tay vào mũi cô.


"Xem cậu kìa, mình không sao mà. Chưa gì đã thành gấu trúc rồi."


"Xí... đừng tưởng bở nhé. Chẳng qua nếu cậu bệnh thì chẳng ai chăm sóc mình thôi."


Tôi xem lại đồng hồ, hàng mi bất giác khẽ cau lại. Hy Văn và Dĩnh Ngôn đã đi hai ngày. Như vậy xem ra... tôi đã trễ lịch trình.


Ánh mắt tôi khiến Dĩnh Hân có điểm không tự nhiên. Cô đứng dậy, uể oải vươn tay.


"Đói bụng chưa? Mình bảo nhân viên đi mua ít đồ rồi, để mình hâm cho cậu."


Hân vừa quay lưng, tôi đã nắm chặt lấy tay cô ấy, chưa kịp định thần đã bị tôi kéo xuống giường.


Đôi mắt Hân mở to, kinh hãi nhìn tôi. Tôi giữ chặt lấy hai tay cô giằng bên hông, chân lại kẹp chặt lấy chân cô. Vừa mở miệng đã bị tôi che kín, nuốt luôn tiếng hét của cô vào.


Có những chuyện, Hy Văn có thể, tôi cũng có thể.


Hân càng vùng vẫy càng yếu sức. Trước đây chúng tôi thường đùa giỡn cùng nhau, luôn là cô ấy thắng, nhưng chẳng qua tôi chưa dùng hết sức mà thôi. Giờ đây nhìn cô nghẹn ngào bên dưới mình, bất giác tôi lại có chút thỏa mãn.


Chúng tôi còn có bao nhiêu thời gian cơ hội? Gần như không có. Vậy thì, cứ coi như tôi phóng túng một lần đi.


Tôi hôn em, như thể bùng phát bao nhiêu tâm tình đè nén bấy lâu, khiến em hầu như không còn cơ hội để thở. Em lắc đầu, nước mắt tràn ra khỏi mi, song tôi mặc kệ. Từ lúc môi mình chạm phải môi em, tôi đã biết mình không có cơ hội để quay đầu. Tôi nhớ mùi vị của em, nhớ đến chết đi được.


Môi em vẫn thơm mềm như vậy. Tôi vờn lấy em, ngấu nghiến như bữa tiệc cuối cùng của đời người.


Em là của tôi.


Lúc tôi xé chiếc áo mỏng manh trên người em ra, em hầu như không còn sức lực để vùng vẫy, cánh tay chỉ có thể vô lực đặt lên ngực tôi. Nhưng sự va chạm da thịt chỉ khiến tôi như càng điên tiết hơn, vội vã cúi xuống mân mê vùng ngực đang run rẩy kia. Thanh âm như xé nát cõi lòng đột nhiên lại đập vào tai tôi: "Trà Sữa, đừng để mình lại hận cậu."


Tôi nhìn gương mặt tuyệt vọng của em, làn mi run run, gò má ướt đẫm, khóe đôi đột nhiên nở nụ cười. Tôi nói dửng dưng: "Không giả vờ nữa sao? Nhớ ra mình rồi?"


Hân cắn môi, nhưng chỉ khẽ gật đầu. Tôi dùng tay lau đi nước mắt trên mặt em, em không tránh đi mà chỉ nhìn thẳng vào mắt tôi, cái nhìn như đã mất hết hy vọng.


"Nếu cậu muốn cảnh tượng năm năm trước tái diễn thì cứ tiếp tục. Chẳng lẽ đó là thứ cậu muốn sao?"


Làn nước lắng đọng trên khóe mắt Hân dần lan ra ngoài, lăn tròn trên hàng mi ươn ướt. Tôi lấy tay lau đi giọt lệ đó, mỉm cười: "Như năm năm trước thì đã sao chứ? Cậu hận cậu ta, nhưng thậm chí mất trí nhớ cũng không thể quên được cậu ta. Cậu không hận mình, nhưng trong lòng cậu mình chẳng có giá trị gì cả."


"Xin lỗi Kẹo Chanh." –Tôi nói –"Kết cuộc không thể thay đổi, mình chẳng thà cậu hận mình, còn hơn việc nhìn thấy mình chẳng là gì trong mắt cậu cả. Nếu cuộc sống chỉ còn một ngày, thì thiên đường hay địa ngục, mình cũng chỉ muốn kéo cậu đi cùng."


Nước mắt em ứa ra càng nhiều hơn. Tôi cúi xuống, dùng môi mình lau sạch hàng nước ấy, không tự chủ nhận ra mắt mình cũng lốm đốm sương.


—oo0oo—


Thế nhưng, đúng vào lúc tôi không ngờ nhất ấy, cả thân mình lại bị một lực mạnh đẩy ra. Tôi thở hỗn hển, không tin được rằng Khải Nam đang ở trước mặt mình. Không phải cậu ta đã về thành phố H với Dĩnh Ngôn và Hy Văn rồi sao?


Chưa kịp định thần, lực nặng như búa tạ ấy một lần nữa lại đấm vào mặt tôi. Đến lúc nhìn thấy tôi đã loạng choạng ngã xuống đất, Khải Nam mới túm lấy chiếc chăn choàng lên người Dĩnh Hân, nhấn em vào lòng mình.


"Không sao rồi, đừng khóc. Có anh đây. Đừng khóc."


Hân như được thể mà càng khóc nhiều hơn. Em dụi người vào lồng ngực Khải Nam, nước mắt thấm ướt cả vùng áo thun của cậu ta. Nhìn thấy cảnh ấy, tôi chỉ có thể cười giễu cợt.


Dường như cách đây rất lâu, như thể xa tận kiếp trước, em cũng nhào vào lòng tôi như thế. Chẳng mấy khi em khóc, nhưng nhìn vào đôi mắt lo lắng của em, tôi sẽ nói: "Không sao, có Trà Sữa ở đây, Kẹo Chanh đừng lo lắng nhé."


Thời gian thấm thoát đưa thoi, em đã thay đổi, mà chàng trai được ôm em vào lòng cũng không còn là tôi nữa rồi.


Khóc đã, Hân ngẩng lên, dùng giọng mè nheo nói với Nam: "Không phải anh đi với Dĩnh Ngôn sao? Sao lại về?"

Chương trước | Chương sau

↑↑
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Thằng Sẹo

Thằng Sẹo

Thằng bạn tôi - Tùng Sẹo. Hôm nay nó ra tù sau năm năm cải tạo vì tội mua bán ma túy.

24-06-2016
Xin lỗi tình yêu

Xin lỗi tình yêu

Yêu trong vô vọng cũng là một cách yêu, một tình yêu dành mãi cho một người dẫu biết

25-06-2016
Tính lầm

Tính lầm

Ngày xửa ngày xưa có một anh Sói lười. Nhà cửa của anh, anh chẳng bao giờ quét dọn,

24-06-2016
Thằng đĩ

Thằng đĩ

- Ta nói mi nghe: một khi tình yêu có nguy cơ tan vỡ, thì tìm cớ chuồn đi, đừng để bị

24-06-2016