XtGem Forum catalog
Tầng phía dưới bầu trời - Hàn Ni

Tầng phía dưới bầu trời - Hàn Ni


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 35
5 sao 5 / 5 ( 25 đánh giá )

Tầng phía dưới bầu trời - Hàn Ni - Chương 20 - Kéo lưới

↓↓

"Anh nghe nói Chí Bân bị bệnh, sợ không có người chăm sóc em nên sắp xếp xong liền mua vé về ngay. Cũng may mà còn kịp."

bạn đang xem “Tầng phía dưới bầu trời - Hàn Ni” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nam không nói hết. Tôi hiển nhiên hiểu 'còn kịp' của cậu ta ý là gì. Cậu ta quẳng cho tôi một cái nhìn lạnh lùng, thể như bảo 'cậu còn không đi thì tôi sẽ giết cậu'. Đáp lại tôi cười với cậu ấy. Chẳng sao cả, chỉ là cảm thấy mọi thứ lúc này thật sự rất đáng cười thôi.


Quả nhiên, cậu ta nói: "Cười cái gì? Nếu cậu không giải thích rõ với tôi thì tôi sẽ giết chết cậu."


Trong lòng Nam, Hân đưa mắt nhìn tôi. Giống như trước đây, đôi mắt em mông lung đến mức tôi chỉ muốn ôm em vào lòng. Nhưng tôi chỉ cười gằn, nói: "Tôi cũng muốn giết cậu, nhưng trong hai chúng ta, chẳng ai có vinh hạnh ấy cả."


Khải Nam cau mày vẻ không hiểu, song tôi cũng lười đáp lời cậu ấy. Tôi lảo đảo bước ra ngoài hành lang, đứng lại trước gương nhìn gương mặt đã biến dạng của mình.


Cách đây rất lâu, từng có một cô bé con thích sờ vào mặt tôi. Sau khi săm soi một hồi, nó sẽ véo má tôi, nói đầy hờn dỗi: "Ganh tị với cậu thật đấy Trà Sữa. Sao cậu lại có gương mặt đẹp hơn cả con gái thế này. Da còn trắng hơn cả da mình."


"Có đẹp thế nào cũng đâu đáng yêu bằng Kẹo Chanh được." – Tôi mỉm cười lấy lòng nó.


"Đáng yêu đâu thể kiếm được tiền. Hay thế này nhé, sau này Trà Sữa lấy tên mình đi thi hoa hậu đi. Thắng giải rồi mua nhà lầu xe hơi cho mình."


"Đồ ngốc, thi hoa hậu muốn thi dùm là được sao?"


"Thế sao? Hay cậu làm diễn viên nhé. Để hao mòn nhan sắc thì uổng phí lắm."


Có lẽ khi đó, bản thân Kẹo Chanh lại không biết được, gương mặt này của tôi lại có tác dụng tai hại đến thế nào.


Rất nhiều năm sau này, tôi đi qua ranh giới sinh tử, từng chút từng chút một leo lên đến địa vị ngày hôm nay. Hàng trăm lần vì gương mặt này mà sống không bằng chết, muốn phá nát nó đi, thế nhưng lại vì một câu nói của ai đó mà không thể xuống tay được.


Cái đẹp thật sự có tác dụng sao? Nếu thật sự ấn tượng như thế, tại sao cậu lại không nhận ra tôi?


Dĩnh Hân, cậu biết không, bao năm qua gương mặt này vẫn thế, nhưng sâu bên trong nó, linh hồn tôi đã từng chút từng chút một thối nát, không còn cách nào để cứu vãn nữa rồi.


...


Một tiếng nổ oanh trời bất ngờ vang lên như xét toạt không gian yên tĩnh. Tiếng nổ càng lúc càng gần, tôi vẫn điềm tĩnh thoa thuốc rồi lấy băng keo cá nhân dán lại vết thương trên mặt.


Cuối cùng rồi cùng đến.


Kẹo Chanh, nếu như em biết tôi lại một lần nữa bán đứng em, em có còn đủ sức để hận tôi không?


Sát khí càng lúc càng tiến đến gần. Cánh cửa kính sau lưng tôi đột nhiên vỡ toang. Tôi quay người lại, nhìn thấy một gã sát thủ bịt mặt đã men theo lối hành lang nhảy vào, trên tay là một khẩu súng có gắn ống giảm thanh. Ánh mắt gã bắt gặp cái nhìn của tôi trong gương, khẽ gật đầu rồi nhanh nhẹn nhảy vào trong.


Mất khá lâu, tôi mới nhận ra tâm trí mình vẫn mơ hồ dừng ở cây súng trên tay gã.


Không sao không sao, người của chúng tôi rất chuyên nghiệp, chắc cậu sẽ chẳng kịp đau đớn đâu nhỉ?


Cuộc tập kích vẫn diễn ra khốc liệt bên dưới nhà. Có tiếng súng bắn trả lại yếu ớt. Tôi nhắm mắt, cố không nghĩ đến gương mặt sợ hãi của Kẹo Chanh đang nép vào lồng ngực Nam. Tính cả Nam, lực lượng cảnh vệ trong nhà có khoảng chín người, nhưng phần lớn đều là binh tôm tướng cá, thực lực không đáng lo ngại. Chỉ cần năm sát thủ chuyên nghiệp được tổ chức phái đến, tôi cảm thấy khả năng Kẹo Chanh có thể sống mà rời khỏi đây là chuyện không thể.


Chẳng biết bao lâu, chiến trường đột nhiên rung chuyển. Tôi không tin được nhìn một mảng ban công trước mặt mình gần như sụp xuống, lộ ra một chiếc xe Hummer cỡ lớn vừa huýt càng vào thanh trụ nhà. Thấp thoáng giọng Đường Phi vang lên: "Khải Nam, kéo Hân vào đây."


Môi tôi bất giác nhếch nhẹ. Cuối cùng thì vẫn bị người đó đoán đúng, hai con tốt thí này dai mặt hơn tôi đã nghĩ.


Bên dưới góc giường có một viên gạch bị tróc lên. Tôi bước đến, lôi ra từ trong hốc bí mật một khẩu súng lục có gắn ống giảm thanh, rất thản nhiên mà đi thẳng xuống tầng dưới.


Bụi xi măng và mùi thuốc súng lấn áp cả căn nhà, không khó mấy để tôi nhận ra cục diện cuộc đấu súng. Toàn bộ cảnh vệ được điều động đều đã nằm la liệt dưới đất, mùi máu từ người họ tỏa ra càng kích thích thị giác của tôi. Thấy tôi bước xuống, một tên sát thủ gật đầu, nhường chỗ nấp chiến thuật cho tôi, đoạn gã lướt qua một cột chống gần đó.


Theo tầm mắt, tôi nhận ra bóng Nam phản chiếu trong mảnh kính vỡ, người bê bết máu nhưng vẫn cố kéo Kẹo Chanh sát vào lòng mình. Kẹo Chanh có vẻ lo lắng, nhưng lại không có chút nào gọi là sợ hãi.


Thật quên mất, những điều đáng sợ nhất trên đời cô đều đã trải qua, bấy nhiêu đây thì đã là gì chứ.


Một tên sát thủ nữa bị hạ gục, vị trí của gã vừa đủ trống để Phi tiếp cận Dĩnh Hân và Khải Nam. Tôi cau mày, thật ra cũng không rõ số lượng sát thủ còn sống là bao nhiêu người nữa.


Từ cột nhà trước mặt, một gã sát thủ nữa vừa lộ diện, Đường Phi hạ đo ván gã, đoạn quay sang hỏi Khải Nam:


"Có bao nhiêu tên tất cả?"


"Hình như... là năm."


Nam khó khăn nói. Máu trên vạt áo cậu ấy chảy cả ra ngoài, xem ra bị thương cũng không nhẹ.


Có tiếng Thiên Luân gọi phía ngoài. Đường Phi xốc Khải Nam lên vai, định cõng cậu ấy ra. Từ vị trí của mình, tôi nhận ra gã sát thủ khi nãy đã nhường chỗ cho tôi, súng trên tay gã đã lên nòng, đang chỉ về hướng những con người chẳng có mấy phòng bị kia.


Chỉ một cái cướp cò, có lẽ ba con người từng gắn bó như người thân của tôi sẽ ra đi mãi mãi.


"Chí Bân đâu?" –Phi đột nhiên hỏi.


"Còn ở trên lầu, không biết có thoát được không."


Giọng Nam hơi yếu, nhưng vẫn có chút lo lắng.


"Vậy có cần..."


Phi không nói được hết câu, vai phải cậu đã theo phản xạ giật về phía sau. Máu trên vai chưa kịp đổ, một tiếng súng khác lại vang lên, cậu ta gần như ngã quỵ xuống.


Dĩnh Hân hét lên, trong khi Khải Nam lúi cúi định nhặt khẩu súng Phi đánh rơi, nhưng trong tầm nhìn của mình, tôi biết cho dù cậu ta có làm gì thì cũng đã quá trễ.


Bởi nòng súng của gã sát thủ kia giương lên, đích nhắm kế tiếp là đầu Dĩnh Hân.


Trước khi tôi có chút ý thức nào, tiếng súng đã vang lên, nhưng người ngã xuống lại là gã sát thủ nọ. Dĩnh Hân kinh hãi nhìn gã ta, bất giác, tầm mắt của cô hướng về phía tôi đang đứng, thấy súng trên tay tôi vẫn còn đang giơ ra, cô thoáng vui mừng, song ngạc nhiên lại nhiều hơn.


"Phi, Phi, cậu không sao chứ?"


Tiếng Khải Nam vang lên hoảng loạn, nhưng không khiến sự chú ý của tôi và Dĩnh Hân giảm đi chút nào. Em định bước đến, song tôi hất mặt, có ý bảo cô.


"Đi đi."


Đi? cô vẫn không lùi bước. Sau lưng cô Phi đã có chút phản ứng, cậu ta tựa vào Khải Nam, cả hai chật vật lắm mới có thể đứng dậy. Lúc này cả Thiên Luân cũng đã bước vào, tôi nhìn vẻ mặt nôn nóng không hiểu gì của cậu ấy, không nhanh không chậm nói:


"Tôi ở lại lo hậu viện, mọi người đi nhanh đi."


Dĩnh Hân cắn môi, đoạn cô quyết định quay lại đỡ lấy Khải Nam. Thiên Luân dìu Phi vẫn chưa hiểu đầu đuôi tai nheo gì, khập khiễng bước ra ngoài.


Lúc bóng họ sắp khuất sau cánh cửa, môi tôi lại đột nhiên mấp máy.


"Hân Hân!" –Không biết đã bao lâu rồi, tôi mới chính miệng gọi cô bằng cái tên này. Cô dừng lại nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.


Tôi nói: "Mình không phải Lạc Bân."


Dĩnh Hân cắn môi, tưởng như rất lâu, em mới đáp trả tôi. Lần này câu trả lời khiến tôi thật sự kinh ngạc:


"Không phải mình nói rồi sao? Từ lần đầu gặp lại mình đã biết cậu là Trà Sữa rồi."


Em và Khải Nam cứ thế, vội vã rời khỏi tầm mắt tôi. Một mình tôi đứng giữa căn nhà đã tang hoang những mảnh gạch lẫn đốm lửa đang cháy, cô độc đến đáng sợ.


Cô ấy nói gì nhỉ? Từ lần đầu gặp lại đã biết tôi là Trà Sữa, vậy cái bẫy mà tôi và Lạc Bân bày bố lâu như vậy, hóa ra chỉ là múa rìu qua mắt thợ sao?


Đột nhiên tôi lại nhớ đến mùa hè của năm nào đó, trong cô nhi viện, tôi và Lạc Bân đứng trước mặt cô, ngơ ngẩn nhìn đôi mắt to tròn đầy thích thú của cô khi nghe Lạc Bân nói:


"Hân Hân, chào em, anh là Lạc Bân."


Tôi đẩy vai cậu ấy, cay cú hơn thua nói: Hân Hân, còn anh là Chí Bân.


Cô cười, hai mắt cong lên thành hình trăng khuyết, nụ cười đã ám ảnh suốt những năm tháng trưởng thành của tôi, nhưng từ đầu tới cuối, trong tim cô, trong đôi mắt cô chỉ có hình bóng của Lạc Bân.


...Tôi cúi người, đặt chiếc đồng hồ hẹn giờ cuối cùng vào vị trí, sau đó quay người đi, cũng chẳng mảy may muốn nhìn lại ngôi nhà tôi đã sống sáu tháng qua một lần. Ít phút nữa thôi nơi này sẽ trở thành bình địa, chẳng còn gì cho tôi lưu luyến nữa.


Xong đâu vào đó, tôi vào xe, nâng ngón tay cái lên môi mình, thì thào vào chiếc điện thoại nhỏ xíu được giấu trong đó.


"Nhiệm vụ hoàn thành. Chim sẻ đã rời tổ."


"Tốt." –Giọng bên kia đầu dây bình tĩnh đáp lại –Phần còn lại tôi sẽ xử lý, cậu lập tức quay trở về thành phố đi.


"OK." – Tôi đáp gọn, nhưng lại ậm ừ có vẻ không muốn rời máy. Thấy thế, người kia liền hỏi:


"Sao? Còn có chuyện gì à?"


"Đồ khốn!" –Như chỉ chờ có thế, tôi vung tay đập vào vô-lăng, nghiến răng gầm gừ -"Cậu dám động tay với thuốc tôi kê cho cô ấy. Không chỉ một lần."


Bên kia có tiếng cười nhạt, sau đó chỉ còn những tiếng bíp dài...


Chương trước | Chương sau

↑↑
Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly là một truyện ngôn tình võng du mình giới thiệu cho bạn nào

23-07-2016 4 chương
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Văn án: Hơn mười năm trước có một âm mưu bị phát hiện, người duy nhất thoát

10-07-2016 66 chương
Tình yêu quý tộc - Luxu

Tình yêu quý tộc - Luxu

Giới thiệu: Diệp Xuân (17 tuổi) : nữ nhân vật chính, là một người hiền lạnh nhưng

14-07-2016 97 chương
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Muốn Nói Yêu Em

Muốn Nói Yêu Em

Trích đoạn:Trên đời này đứa nhỏ không cha không mẹ có rất nhiều, Tống Tiểu Tây

20-07-2016 43 chương
Bốn mùa 1881

Bốn mùa 1881

Nằm trằn trọc mãi không thể ngủ nổi, nàng mở vali tìm vỉ thuốc, thời gian gần đây

29-06-2016
Anh Đừng Đi

Anh Đừng Đi

Cô luôn luôn vui vẻ,nụ cười lúc nào cũng được nở trên đôi môi của cô,hồn nhiên

24-07-2016 1 chương
Hạnh phúc mong manh

Hạnh phúc mong manh

(khotruyenhay.gq) - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Vì núi đưa anh đến

Vì núi đưa anh đến

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016