80s toys - Atari. I still have
Sai lầm nối tiếp - Lam Bạch Sắc

Sai lầm nối tiếp - Lam Bạch Sắc


Tác giả:
Đăng ngày: 12-07-2016
Số chương: 42
5 sao 5 / 5 ( 88 đánh giá )

Sai lầm nối tiếp - Lam Bạch Sắc - Chap 32 - Do dự

↓↓

Trong giọng nói Thác Ni mang theo một sự chắc chắn, khẳng định sự giống nhau giữa tôi và ông ta.

bạn đang xem “Sai lầm nối tiếp - Lam Bạch Sắc” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tôi rất muốn gào lên rằng: Trước khi có kết quả xét nghiệm lại, ông không có tư cách nói như vậy!!!


Nhưng chung quy lại, tôi cũng không thể nói ra miệng


"Tóm lại, đồng ý với tôi." Cho dù tôi không tin ông ta giữ lời, thì coi như là tôi cầu xin ông ta.


"Mạng Hồ Khiên Dư cũng không còn dài. Đó là hậu quả hắn ăn chơi sa đọa, không quan hệ đến ba." Ông ta lạnh lùng.


Nói như vậy, đại khái Thác Ni còn không biết Hồ Khiên Dư cùng ngôi sao kia chỉ là diễn kịch.


"Tốt lắm, nếu như vậy, xin ông sau này không cần tiếp tục đi hại anh ta." Tôi không muốn đối mặt với cảm giác trái tim bị dày vò bóp nghẹt này nữa. Hồ Khiên Dư thống khổ, tôi đau.


Thác Ni tiếp tục: "Về phần Lộ Tây ... Ba sẽ để cho cô ta lựa chọn."


************


Đêm đó, tôi nhận được điện thoại của Lộ Tây.


Thác Ni cho cô ấy đến gặp mặt tôi.


Trong điện thoại, cô ấy e dè hỏi: "Đến ...đến bar chúng ta thường ngồi trước kia, được không?"


Tôi không biết Thác Ni nói gì với Lộ Tây, cô ấy đối mặt tôi tựa như con nai bị thương, trong mắt luôn có một cảm giác đau đớn thêm một chút sợ hãi né tránh.


Trước kia, tôi cùng Lộ Tây thường xuyên đến quán bar này. Tôi đã từng ở đây uống say như chết.


Lúc này gặp mặt, cả hai đều xấu hổ vô cùng.


Lộ Tây gầy đến dọa người, tôi liếc nhìn bàn tay cô ấy nâng chén rượu, ngón tay xương xẩu như bàn tay của yêu tinh. Nhìn thấy tôi xem tay mình, lưng cô ấy lập tức cứng lại, ngón tay áp út đeo nhẫn kim cương như muốn né tránh.


Cô ấy hiểu lầm.


Đáng trách là đàn ông, bị thương luôn là đàn bà.


Khi học đại học, Lộ Tây thường nói như vậy.


Bây giờ nhớ lại, chỉ muốn lập tức uống thật nhiều để không còn phải nghĩ ngợi gì nữa.


Cô ấy uống một ly whisky, ngẩng đầu nhìn một hàng ly trên đầu, môi mấp máy: "Thác Ni nói cậu không trách mình ..."


Nói xong cô ấy quay sang tôi, híp mắn mỉm cười. Nụ cười thuần túy.


Nếu nói tôi giống người mẹ quá cố của mình, thì bà ấy kém xa Lộ Tây – Thác Ni nên yêu Lộ Tây mới đúng.


Ý nghĩ này vừa trỗi dậy, tôi cảm thấy buồn cười, cầm chén ngửa đầu uống, muốn lấy cồn làm tê dại chính mình.


Cảm giác cay xé ùa vào khóe miệng, cồn theo yết hầu một đường chảy xuống dưới như cháy ruột.


Kì lạ là đối với một người tửu lượng kém như tôi, hôm này rượu quá ba tuần thế nhưng vẫn rất tỉnh táo.


Lộ Tây say, nghiêng ngả lảo đảo đến toilet nôn. Tôi đi theo, vỗ vỗ lưng, giúp cô ấy thuận khí.


Cô ấy ghé vào bồn rửa tay, khó khăn nôn mửa. Xong rồi, tôi định nâng cô ấy dậy, Lộ Tây lại vung cánh tay lên ngăn cản tôi.


Cô ấy quay lại, dựa vào bồn rửa tay, chống người nhìn.


"Cậu biết không? Vi Linh ... kì thật mình vẫn cảm thấy cậu ghê tởm ... Dối trá, dơ bẩn, không lúc nào sống thật lòng mình ... Nhưng là, mình thực sự xem cậu là bạn ..."


Cô ấy nói đúng, tôi không có gì để phản bác. Cô ấy mắng, lòng tôi cũng không có bất kì cảm giác gì.


Ngược lại, sợi dây thắt chặt trong lòng tôi đang dần dần nới ra.


Tôi rất muốn thở phào một hơi.


Lộ Tây lảo đảo như sắp ngã, những ánh sáng màu sắc từ bên ngoài rọi vào, chiếu trên khuông mặt tuyệt vọng của cô ấy.


Tôi rút mấy tờ giấy chìa ra.


Lộ Tây không cầm, hai tay thu lại ôm lấy chính mình, dọc theo bồn rửa tay chậm rãi trượt ngồi xuống.


Cô ấy cuộn lại, cúi trên đầu gối: "Mình cảm thấy cậu không xứng với Hồ Khiên Dư, càng không xứng với Thác Ni ... Nhưng tại sao hai người đó đều giống như mình ... luôn tin tưởng cậu ... Họ không cần mình, chỉ muốn cậu mà thôi ..."


"Cậu ... Cậu để Thác Ni cho mình, mình đem Hồ Khiên Dư trả lại cho cậu ... Được không? Hả?"


Lộ Tây hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Thác Ni.


Tôi định giải thích, lại không thể nào mở miệng, cũng ngồi dựa lưng vào bồn rửa tay.


Có người ra vào toilet, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt tò mò.


Lộ Tây ói ra nhưng không tỉnh, không làm sao được, tôi chỉ có thể nhờ bartender giúp đưa cô ấy ra khỏi đây.


Tôi trở lại bar lấy túi. Phục vụ ở đây biết tôi, nói vừa rồi di động Lộ Tây reo mãi.


Lộ Tây lấy di động, ấn sáng màn hình, lại không tiếp tục làm gì.


Cô ấy thất thần một lát, di động lại bắt đầu vang. Cô ấy dè chừng liếc mắt nhìn tôi một cái, chần chờ nhận điện, rõ ràng đã ấn nút nhận, di động còn chưa đến bên tai, lại đổi ý, lập tức cúp máy.


Cô ấy ngồi lên chiếc ghế chân cao, nói với tôi ở phía sau: "Có muốn làm tiếp một ly ..."


Lộ Tây uống sớm đã không còn tỉnh táo.


Lúc cô ấy say, rất ngoan, không làm loạn. Tôi không tiếp tục uống, sợ cả hai cùng say.


Cô ấy, cũng không đề cập gì đến chuyện vừa rồi.


Tôi cũng vậy.


Bởi vì, rất nhiều chuyện khó có thể mở miệng. Tuy rằng tôi rất muốn hỏi, chiếc đĩa tôi nhận được, còn có anh trai cô ấy, Diêu Khiêm Mặc.


Cuối cùng vẫn không nói ra miệng.


Điện thoại của Lộ Tây lúc này lại bắt đầu reo vang.


Tôi ngẫu nhiên nghiêng đầu, thoáng nhìn số đuôi, 1013 – không khỏi đoán rằng, hẳn là số của Vương Thư Duy.


Không phải là ... Thác Ni tìm cô ấy? Hoặc là, Hồ Khiên Dư?


Lộ Tây ghé vào quầy ba, không còn biết gì, ánh mắt lờ đờ, tiếng chuông luôn vang mà cô ấy cũng không nhấc máy, mà đến lúc cô ấy nhận thức được, định nhấc máy, tiếng chuông lại ngừng.


Tôi nhìn cô ấy cách điện thoại chỉ mấy ly, có chút khẩn trương. Không biết vì sao, tôi đối với chuyện Hồ Khiên Dư chủ động liên hệ Lộ Tây có chút khó chịu.


Tâm trạng không tự giác lại xuống dốc.


Không bao lâu, di động của tôi vang.


Tôi xem màn hình, là Vương Thư Duy.


"Hồ phu nhân đang ở cùng em?"


Rất lâu, tôi mới nhận thức được ai là Hồ phu nhân, hàm hồ đáp: "Đúng, chuyện gì?"


"Để cô ấy nghe điện thoại." Tôi nhìn Lộ Tây, cô ấy đã say thành thế nào ...


"Cô ấy vừa ra ngoài một chút, chuyện gì? Em sẽ nhắn lại."


"Hồ tổng xảy ra việc ngoài ý muốn, đang ở bệnh viện Trung Ương, nằm ở phòng bệnh độc lập tầng 5. Mẹ anh ta ở nước ngoài, tạm thời không kịp trở lại, mời cô ấy đến gấp."


Tôi biết nên hỏi, nhưng lúc này, hoàn cảnh ồn ào, ý chí nhất thời không khống chế được: "Cái gì ngoài ý muốn?"


Lời nói ra, tôi liền hối hận. Tôi đang muốn tìm gì đó lấp liếm, Vương Thư Duy đột nhiên hỏi một câu: "Em quan tâm?"


Tôi cứng họng, có cảm giác không biết làm thế nào.


"Hả?"


"Em sẽ chuyển lời đến Lộ Tây." Nói xong, dập máy.


Tôi không biết thế nào, mở miệng bảo bartender làm cho một ly.


Chiếc ly đưa đến trước mặt, tôi phát hiện chỉ là một ly sô đa.


"Chị sắp say, uống sô đa đi, đừng uống rượu nữa." Bartender có ý tốt nhắc nhở.


"Tại sao biết tôi sắp say?" Tôi mặt không nóng, cổ không khô, làm sao sắp say?


Cậu ta bất đắc dĩ lắc đầu: "Lúc vừa rồi chị nghe điện thoại, mắt trống rỗng, thần sắc lo lắng. Giống uống say."


************


Tôi quả thật say rồi, còn là say không kiểm soát nổi bản thân mình.


Bởi vì, tôi chạy đến bệnh viện Trung Ương.


Bên ngoài có rất nhiều phóng viên trực ở cửa, đông nghịt, xe taxi còn không thể vào được.


Tôi vất vả lách vào, hỏi bác sĩ trực phòng bệnh độc lập, họ cũng không chịu để lộ tin tức.


Toàn bộ phóng viên bị ngăn ở bên ngoài, tuy rằng không vào được, nhưng vẫn làm náo loạn không nhỏ. Bên ngoài thậm chí còn có xe SNG(1), phát trực tiếp trên đài truyền hình.


TV trong bệnh viện lúc này đang chiếu trực tiếp.


Cửa lớn bị bao vây, tôi tạm thời cũng không ra được, liền đứng ở phía sau đám người ngẩng đầu xem tin tức.


TV đưa tin, một người dấu tên đã thông báo đến các tạp chí lớn, những ngày gần đây tổng giám đốc tập đoàn Hằng Thịnh Hồ Khiên Dư qua lại cùng nữ minh tinh Hứa Mạn Ny, người vừa bị xác định mang trong mình căn bệnh HIV thế kỉ.


Việc này vừa tung ra, cánh phóng viên liền chen chúc đến, trong lúc hỗn loạn, Hồ Khiên Dư bị thương, đi đến bệnh viện, nhưng trên đường, vì đi với tốc độ quá nhanh mà xảy ra tai nạn giao thông ngoài ý muốn. Trong thời gian dự tính, Hồ Khiên Dư chậm chạp không xuất viện, phóng viên hoài nghi, hoặc là thương tích quá nặng, hoặc là lúc này anh ta đang tiến hành xét nhiệm HIV.


Người đứng phía trước tôi tỏ vẻ bất mãn: "Mới kết hôn không bao lâu đã đi ăn chơi bên ngoài?! Chết là đáng!"


Trên TV có chiếu lại hình ảnh Hồ Khiên Dư bị thương khi gặp phải đám phóng viên. Tôi thấy là do va vào máy ảnh, vết thương chắc hẳn không nghiêm trọng. Nhưng, tai nạn giao thông ngoài ý muốn sau đó không biết thế nào.


Trên đường ngồi xe đến đây, tôi vẫn cười mình không có lý trí.


Mà càng không có lý trí là, tôi đi đến ngoài cửa phòng bệnh Hồ Khiên Dư. Toàn bộ tầng này yên tĩnh lạ thường, tôi theo bản năng cố gắng bước thật nhẹ.


Tay đặt lên nắm cửa, do dự, không thể không mở, mà muốn mở nó, lại cảm giác khó như lên trời.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Heo Con Say Giấc

Heo Con Say Giấc

Cá nhân mình thấy truyện ngôn tình Heo Con Say Giấc rất hay còn không biết mọi người

21-07-2016 48 chương
Chiến Lang

Chiến Lang

Chiến Lang là một tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Hắc Khiết Minh có nội dung xoay

22-07-2016 50 chương
Non Dimenticar

Non Dimenticar

Tôi bất lực, nhưng tôi biết cô ấy còn đau khổ hơn tôi. Vậy nên chỉ đành có thể

25-06-2016
Em không phải gái hư

Em không phải gái hư

Cô ấy không do dự thừa nhận mình là gái hư. Hư từ thời bé cho tới bây

24-06-2016
Cái ngõ bê tông

Cái ngõ bê tông

Ông cúi mặt, cái ngõ đất bẩn thỉu đã khoác lên mình một tấm áo mới, khang trang

24-06-2016
Này em, có phải em...

Này em, có phải em...

Tôi thấy anh vào một buổi tối tháng tư trời chi chít những sao, khi tôi đang ngước

01-07-2016
Nó là em con

Nó là em con

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Tôi còn

25-06-2016