bạn đang xem “Sai lầm nối tiếp - Lam Bạch Sắc” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Chỉ là một ít công việc thôi."
*******
Ban công lầu 2. Tôi ở nơi đó tìm đc Hồ Khiên Dư.
Tôi xuyên qua phòng nghỉ ngoài hành lang, đến cuối cùng, từ khe hở nơi đó nhìn về phía trước, thấy bóng dáng Hồ Khiên Dư. Hắn mặc lễ phục màu trắng, rất dễ dàng nhìn thấy.
Hắn ở bên ngoài ban công.
Tôi đang chuẩn bị lên lầu, Hồ Khiên Dư đột nhiên tung đến một cái gì đó, lóe sáng xẹt qua trước mắt tôi, cuối cùng rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng thanh thúy.
Tôi cúi đầu nhìn, thì ra là một chiếc nhẫn đính hôn. Tôi suy nghĩ, không thèm để ý đến chiếc nhẫn bị chú rể vô tình vứt bỏ này, bước nhanh lên lầu.
Kéo cửa thủy tinh, đi vào. Hắn không nghe thấy động tĩnh, đưa lưng về phía tôi, cúi đầu.
"Hồ Khiên Dư."
Tôi gọi hắn.
Bả vai hắn run lên một chút, quay đầu, nhìn tôi tự nói: "Không thể nào ..." Sau đó, sững sờ đứng một chỗ.
Tôi bước đến gần hắn.
"David Yang là ai?"
Ánh mắt vừa cứng đờ khi tôi xuất hiện của hắn, lúc này chấn động mạnh, vẻ mặt hắn mờ đi, một lúc sau đứng trước mặt tôi lại là bộ dáng mà tôi quen thuộc, Hồ Khiên Dư lãnh ngạo.
Tôi mặc kệ hắn lúc này nghĩ gì, tôi chỉ muốn biết điều tôi đang băn khoăn, còn lại, tôi không cần. Dừng một chút tôi tiếp tục nói: "Trương Hoài Niên là ai?"
Hắn nãy giờ không nói gì, tôi hỏi điều này, hắn lại ngay cả tôi cũng không thèm nhìn.
"Trương Hoài Niên, cùng anh và Hồ Hân có quan hệ gì? Cùng ba mẹ tôi lại là quan hệ gì?"
Hắn dừng một chút, đột nhiên cười nhạo: "Cô vẫn như trước tự đánh giá cao chính mình."
Nói xong, không chút lưu luyến bỏ qua tôi, đi về phía cầu thang.
Tôi đuổi theo, nắm lấy cánh tay hắn.
Trước kia, vô số lần hắn cố gắng giữ tôi lại, bây giờ, đến lượt tôi giữ hắn. Những người ở Hồ gia vốn đã đáng nghi, lúc này còn có Trương Hoài Niên, lại thêm Thác Ni ... Nhất định Hồ Khiên Dư biết gì đó. Hắn là hy vọng duy nhất bây giờ tôi có được.
Thật châm chọc. Tôi vất vả thoát khỏi hắn, hiện tại lại tự dẫn xác đến thế này.
Không, lúc này, tôi không chỉ tự đem mình, còn muốn đem cả đứa bé trong bụng này làm tiền đặt cược.
Hắn tránh, tay tôi càng giữ chặt.
Trước mặt chính là cầu thang, nếu như tôi để cho hắn xuống lầu, cái chờ đợi tôi chính là như trước, hoàn toàn không biết gì cả.
Lúc này, cách đó không xa, gác chuông vang lên 11 tiếng .
Chỉ còn 10' nữa là bắt đầu lễ thành hôn.
Trong tiếng chuông, giọng Hồ Khiên Dư lạnh lùng không mang theo một chút cảm xúc: "Buông ra."
"......"
"Tôi nói lại lần nữa, buông!"
Tôi gắt gao cắn răng, mùi máu tươi xộc vào khoang miệng: "Hồ Khiên Dư, anh nói cho tôi biết. Tôi có đứa bé ..."
Tôi chưa kịp nói xong, Hồ Khiên Dư vung mạnh tay, tôi dù có cố thế nào cũng không địch nổi hắn. Tôi chao đảo, lao về phía trước, theo bản năng nắm chặt lấy tay vịn cầu thang, nhưng lúc này đầu óc choáng váng, tay tôi nắm không được ...
Hồ Khiên Dư cũng không hề tiến đến đỡ tôi.
Dưới chân mất thăng bằng, tôi ngã xuống.
Giây tiếp theo, âu phục màu trắng chói mắt trên người Hồ Khiên Dư lóe lên đâm vào mắt tôi.
Trời đất rung chuyển, cảm giác đau đớn kịch liệt xâm nhập vào cơ thể, xuyên qua từng lỗ chân lông.
Sau đó, trước mắt tôi nhanh chóng đen lại. Một giây trước khi bị bóng tối nuốt vào, tôi nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của Hồ Khiên Dư.
Khi tỉnh lại, tôi ở trên xe cứu thương, bên tai có tiếng còi cấp cứu kêu gào.
Bốn phía chói lọi, thấy tôi tỉnh, nhân viên ý tế tiến đến tháo ống hô hấp, hỏi tên tôi xem tôi đã tỉnh hay chưa.
Cả người tôi cố định, không thể nhúc nhích. Toàn thân đau đớn như tất cả các dây thần kinh bị người khác hung hăng bóp lấy.
Tôi nghĩ đến đứa bé, tay không tự giác sờ lên bụng, lập tức cảm giác đau đớn xét qua cổ tay truyền đến. Hắn là gãy xương.
Tôi muốn quay đầu hỏi nhân viên y tế, lập tức bả vai bị đè lấy: "Xương sườn của cô bị gẫy, đừng lộn xộn kéo xương đâm vào nội tạng."
Nhân viên y tế vẫn như trước vẫn nói chuyện, duy trì sự tỉnh táo cho tôi, nhưng âm thanh này dần dần cách tôi ngày càng xa.
Rất nhanh, một lần nữa tôi lại lâm vào bóng tối.
Tôi đau, mỗi chỗ đều đau đến tê dại.
Chương trước | Chương sau