Đi đâu? Đi gặp Hồ Khiên Dư?
bạn đang xem “Sai lầm nối tiếp - Lam Bạch Sắc” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tôi muốn cười, nhưng thác Ni ở đầu bên kia điện thoại tâm tình có vẻ không tốt, tôi cố kìm lại, hỏi: "Hai người thực sự yêu nhau sao?"
Ở bên kia im lặng, sau đó lạnh lùng đáp lại: "Chuyện của tôi dường như cùng cô không quan hệ. Lâm tiểu thư bớt xen vào chuyện của người khác một chút."
Theo tôi thấy đây không coi là xen vào chuyện của người khác.
Tuy rằng ý chí đã không còn xem Lộ Tây như bạn bè, nhưng trái tim lại không bỏ xuống được.
Cô gái này, khi tôi ở Mỹ là người duy nhất cho tôi sự ấm áp. Đáng tiếc, trên thực tế, có lẽ tôi chưa bao giờ tiến sâu vào nội tâm của Lộ Tây. Cũng như cô ấy chưa bao giờ thực sự thấu hiểu tôi.
Tuy rằng lý trí nói cho tôi biết, tôi cùng Lộ Tây đều không phải là những người bạn thực sự, nhưng trái tim vẫn khăng khăng một mực nhớ kĩ, cô ấy là người đã từng quan tâm chia sẻ với tôi.
Có lẽ Thác Ni cảm thấy tôi như vậy là xen vào chuyện của người khác, nếu thế tôi sẽ thay đổi một cách khác hỏi ông ra: "Vậy khi nào thì ông định thả tự do cho cô ấy?"
Thác Ni đùa cợt cười: "Cô quên sao? Là cô muốn giam lỏng cô ấy lại."
Đúng, giam lỏng Lộ Tây là yêu cầu của tôi. Ông ta trả lời như vậy, tôi á khẩu không nói thêm được gì.
Cuối cùng, vẫn là Thác Ni mở miệng phá vỡ không khí im lặng: "Cô ấy là vị hôn thê của tôi, tôi sẽ cùng cô ấy kết hôn. Đây là chuyện cả đời. Tôi cùng cô ấy, cả hai trong lúc đó đều đã không còn tự do."
Tôi không còn lời nào để nói, chỉ có thể một câu vẽ rắn thêm chân, "Đối với cô ấy tốt một chút."
Lộ Tây đã nói mình thích những người đàn ông lớn tuổi vì từ nhỏ cô ấy thiếu sự che chở.
Nếu những lời này của Lộ Tây không phải là nói dối, như vậy Lộ Tây đồng ý lấy Thác Ni hẳn là xuất phát từ chân tình.
Nghĩ như vậy, tôi tự động bài xích khả năng Lộ Tây cùng Hồ Khiên Dư có quan hệ.
"Bây giờ không phải lúc để cô lo lắng quan hệ giữa tôi và Lộ Tây," Thác Ni ngừng một lát mới tiếp tục, "Lâm tiểu thư, cô lúc này ... thật ra nên đi quan tâm đến Hồ Khiên Dư nhiều một chút."
Giọng nói lạnh như băng của ông ta hàm chứa một tia mỉa mái, tôi không khỏi nghi ngờ hỏi lại: "Có ý gì?"
Tiếng cười của Thác Ni truyền đến, sau đó nói: "Hôm nay, Hồ Khiên Dư ngã một cú rất đau, cô là phụ nữ của hắn, nên hợp thời lộ diện an ủi hắn một chút."
***************************** *****************************
Tôi cắt máy, nhanh chóng gọi đến số điện thoại riêng của Hồ Khiên Dư.
Chờ thật lâu, lập tức một giọng nữ máy móc vang lên: "Số máy quý khách gọi tạm thời không liên lạc được ..."
Tôi cúp máy, lại tiếp tục gọi, vẫn như trước không có người nghe.
Cuối cùng, gần hai mươi lần cũng có người tiếp, nhưng không phải là Hồ Khiên Dư, "Alo"
Giọng Vương Thư Duy.
Nếu tôi nhớ không nhầm, di động Hồ Khiên Dư có lưu số điện thoại của tôi, Vương Thư Duy nhất định thấy màn hình hiển thị tên tôi, lại vẫn có thể công thức hóa trả lời như vậy.
Tôi vẫn rất khâm phục Vương Thư Duy, anh ta cho tới bây giờ lãnh huyết, lại vẫn có thể tỏ ra nho nhã khoan thai.
Tôi cắn môi nói: "Tôi là Lâm Vi Linh, tôi tìm Hồ Khiên Dư."
Lúc này tôi ở đầu dây bên này đã gấp đến muốn nghiến răng nhưng không có cách nào phát tác, chỉ có thể giả bình tĩnh, "Vậy có thể nói cho anh ta bây giờ tôi lập tức đến."
"Được!"
Tôi cắt điện thoại, tiến đến phía trước nói với lái xe: "Làm ơn quay đầu, đi Hằng Thịnh."
(P8)
Anh ta vẫn tươi cười, tươi cười tao nhã nhưng cùng với những lời nói như châu như ngọc này có chút không cân xứng.
"Có đôi khi anh cảm thấy em cùng em gái anh đều làm cho người khác kinh ngạc.
Đều thích để ý những chuyện vụn vặt, đều giống nhau không biết an phận.
Anh đã từng khuyên Lộ Tây, nói nó yên ổn làm phu nhân Hoàn Cầu, nhưng nó không nghe nên mới vì Hồ Khiên Dư mà lao tâm khổ tứ."
Tôi trừng mắt nhìn Diêu Khiêm Mặc. Người đàn ông trước mắt này tuyệt đối không đơn giản. Đối phó với một Hồ Khiên Dư tôi đã đủ kiệt sức, tôi không nghĩ sẽ cùng dây dưa thêm với một người làm người khác không thể hiểu được. Nghĩ vậy tôi nhanh chóng rút tay lại, nhưng anh ta lại nhanh hơn một bước.
Tôi tức giận hét lên: "Rốt cuộc anh muốn như thế nào?!"
Anh ta nghĩ nghĩ: "Bảo Thác Ni thả Lộ Tây."
"Chuyện này không quan hệ đến tôi. Nếu anh muốn thì tự đi tìm Thác Ni đi."
Anh ta cũng không phản bác lại, chỉ nói, "Anh đi tìm ông ta, ông ta nói nếu muốn thả Lộ Tây cần phải được em đồng ý."
Diêu Khiêm Mặc nhìn tôi, đôi mắt nghiêm túc đột nhiên hiện ra một tia bỡn cợt ác ý, "Anh rất ngạc nhiên, rốt cuộc em làm cái gì để Thác Ni nghe lời mình như vậy?"
"Tôi đã nói rồi, chuyện này không liên quan đến tôi. Buông tay!"
Anh ta không chỉ không buông tay, ngược lại dùng cả tay kia đồng thời bắt lấy. Nụ cười trên mặt bây giờ thực sự trở nên âm lãnh: "Em ngủ với ông ta? Hả? Cùng Thác Ni?"
Tôi bị chọc giận, sắc lạnh liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Cuối cùng Diêu Khiêm Mặc cũng chịu thả tôi, ngoài miệng lại vẫn không chịu buông tha: "Anh vừa rồi nói sai. Em không giống với Lộ Tây, em không bằng cô ấy. Ít nhất cô ấy vì người mình yêu mà chịu cùng với một một người đàn ông già hơn mình bằng ấy tuổi, đánh cược tình cảm của mình. Mà em ..."
Anh ta cũng không tiếp tục.
Tôi tỉnh táo lại, cẩn thận nhớ những lời Diêu Khiêm Mặc vừa nói.
Cái gì là "vì người mình yêu mà chịu cùng với một một người đàn ông già hơn mình bằng ấy tuổi, đánh cược tình yêu"?
Chẳng lẽ......
Không thể nào!
Tôi cần Diêu Khiêm Mặc xua đi ý nghĩ trong đầu mình lúc này: "Ý của anh là, Lộ Tây ..." Tôi hít thở bình thường mà lại như thiếu không khí, " ... Lộ Tây trước đến giờ, cùng với ông ta ... tất cả đều là vì Hồ Khiên Dư?"
***************************** ******************************
Đối với sự chất vấn của tôi, Diêu Khiêm Mặc chỉ cười như trước, không nói lời nào. Nhưng nụ cười của anh ta đã trả lời tất cả.
Tôi không đứng vững được, lui vài bước suy sụp dựa vào tay vịn sôfa: "Vì sao muốn nói cho tôi tất cả chuyện này?"
Diêu Khiêm Mặc thấy tôi như vậy thu lại ý cười, nghiêm nghị tôi: "Kêu Thác Ni thả Lộ Tây, anh có thể cam đoan Lộ Tây sẽ không đem chuyện của em cùng Thác Ni kể lại cho Hồ Khiên Dư."
Tôi không dám nhận lời anh ta, bởi vì tôi còn không thể xác định "Chuyện tôi cùng Thác Ni" anh ta ám chỉ là anh ta hiểu lầm tôi cùng Thác Ni lên giường hay là ...
Hay là Diêu Khiêm Mặc đã biết tôi bắt tay với Thác Ni đánh sụp công ty bất động sản của Hằng Thịnh ở Hongkong?
Bởi không thể hỏi thẳng anh ta như vậy, tôi chỉ có thể quanh co lòng vòng: "Anh không phải là bạn của Hồ Khiên Dư sao? Dựa vào cái gì để tôi tin anh, rằng anh sẽ giấu diếm giúp tôi?"
Anh ta không nói gì. Tôi thoáng nhìn anh ta đi tới trước mặt, sau đó khẽ cúi người.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, hai ngón tay Diêu Khiêm Mặc đã khẽ nâng cằm tôi, khiến cho tôi ngẩng đầu lên nhìn mình.
Anh ta cười.
Hai từ nham hiểm thật rất thích hợp để chỉ nụ cười của Diêu Khiêm Mặc.
Anh ta chống lại ánh mắt tôi, chậm rãi nói: "Anh đã từng nói cho em, anh cùng Hồ Khiên Dư là bạn sao?"
Khoảng cách rất gần, tôi ngửi được mùi nước hoa đàn ông trên người Diêu Khiêm Mặc.
Tôi vuốt tóc, thoáng ngửa ra phía sau, giữ khoảng cách an toàn với anh ta.
"Nếu tôi đồng ý thả Lộ Tây anh sẽ thế nào?" Tôi hỏi.
Đây chỉ la việc làm ăn, tôi phải gạt bỏ tất cả những suy nghĩ vụn vặt trong lòng, chuyên tâm để cân nhắc.
Anh ta cũng thành thật trả lời tôi: "Anh không cam đoan có thể thuyết phục cô ấy, Nhưng anh có thể đưa cô ấy trở lại Pháp, để cô ấy không gặp lại Hồ Khiên Dư."
"Cô ấy sẽ nghe lời anh?"
"Sẽ!"
"......"
"Phiền em quyết định nhanh. Lộ Tây luôn tuyệt thực, tinh thần cũng rất sa sút. Cho dù em không xem cô ấy là bạn thì cũng coi như hai người đã từng quen biết."
Tôi suy nghĩ, đi đến bên cửa sổ gọi điện thoại cho Thác Ni, bảo ông ta thả người.
"Diêu Khiêm Mặc tìm cô?" Thác Ni lập tức đoán được.
"Đúng. Anh ta cam đoan với tôi sẽ không để Lộ Tây gặp Hồ Khiên Dư."
"Trên đời này không thể tin tưởng nhất chính là hai từ 'cam đoan'."
"Tôi tin."
Cúp điện thoại, tôi quay lại nhìn Diêu Khiêm Mặc.
Anh ta đã gọi điện.
Tôi chờ, đến khi Diêu Khiêm Mặc nói chuyện xong, cắt máy, tôi nói cho anh ta, Thác Ni đã đồng ý để anh ta đến đón Lộ Tây.
Anh ta hơi gật đầu nhìn tôi: "Cảm ơn."
Nói xong, lại bắt đầu gọi điện thoại.
Lần này, hẳn là gọi cho Lộ Tây.
"Bây giờ có thể cho tôi nói chuyện với Lộ Tây?"
"Cám ơn."
"Đừng khóc, bây giờ anh đến đón em."
"......"
Diêu Khiêm Mặc còn nói vài câu nhưng tôi không nghe, nhanh chân bước đến thang máy, chuẩn bị xuống lầu.
Thang máy đến, tôi đi vào. Lúc cửa thang máy sắp khép lại, một bàn tay đột nhiên với vào ngăn lại, lập tức cửa mở ra, Diêu Khiêm Mặc tiến vào.
Đối với ánh mắt của tôi, anh ta thản nhiên nói: "Cùng xuống."
Chương trước | Chương sau