Tay của tôi ngay tại lúc dường như đã chạm vào, lại dừng ở giữa không trung, cuối cùng vẫn là buông tay, bàn tay rất nhanh nắm thành quyền.
bạn đang xem “Sai lầm nối tiếp - Lam Bạch Sắc” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tôi biết tất cả hành động này của mình anh ta đều thấy, bởi vì tấm lưng ngạo mạn của Lý Mục Thần ngay ở lúc tôi do dự rút tay lại, đột nhiên cứng đờ.
Cơ thể anh ta cứ thẳng tắp như vậy, tôi có thể đoán được, trong lòng Lý Mục Thần nhất định đang vô cùng giằng co, khó xử.
************************ ***************************
Thang máy đến nơi, kêu lên "Đinh" một tiếng, hai cánh cửa chậm tãi mở ra, Lý Mục Thần đột nhiên quay mạnh đầu, kéo lấy cánh tay tôi, nháy mắt lôi tôi ra khỏi thang máy.
Lý Mục Thần ép tôi vào vách tường, hôn, lúc này đã mang theo một chút cuồng dã.
"Ưm ..."
Tôi chỉ kịp kêu lên nửa tiếng đã bị anh ta tiến vào nuốt gọn.
Tay đôi để trước ngực Lý Mục Thần, anh ta càng nhiệt tình, tôi lại càng tỉnh táo.
Giờ phút này, trong đầu Lý Mục Thần suy nghĩ cái gì?
Anh ta như vậy là bởi vì thực sự thích con người của tôi, hay vẫn là bởi vì chinh phục được người phụ nữ của sếp mình, làm cho anh ta có cảm giác thỏa mãn?
Tôi khinh bỉ những người đàn ông như vậy, càng khinh bỉ chính mình làm cho anh ta biến thành như vậy.
Thật trào phúng.
Vừa hôn vừa một đường tiến vào phòng.
Lý Mục Thần nhanh chóng dùng thẻ mở cửa, ôm tôi tiến vào bên trong, nghiêng ngả ngã vào trên giường.
Tình huống này quả thật ngoài dự đoán của tôi, tôi không nghĩ một Lý Mục Thần luôn luôn nho nhã cũng có lúc vội vàng như vậy, nhanh chóng kéo áo khoác của tôi, sau đó cởi từng nút áo.
Tôi nghiêng người đi đến, vuốt ve anh ta, cũng bắt đầu cởi cúc.
Tay Lý Mục Thần vươn đến sau lưng, nâng tôi dậy, một lát sau tôi cảm giác ngực buông lỏng.
Lý Mục Thần cách áo sơmi của tôi cởi dây áo lót. Tay anh ta lập tức tến đến, cách một lớp vải mỏng mắt đầu khiêu khích.
Tôi ngâm ra tiếng, trong lòng lại lo lắng. Cơ thể này, bán một lần đã làm tôi ảo não không thôi, tôi không nghĩ bán nó lần thứ hai, làm cho mình thêm một lần hối hận.
Tôi đẩy anh ta ra, ngồi dậy.
Hành động vừa rồi của tôi ở trong mắt Lý Mục Thần xem ra là phụ nữ rụt rè, hoặc là muốn nhưng còn làm bộ, tóm lại, anh ta không hề nhúc nhích, ánh mắt nóng bỏng đinh ở trên đám quần áo hỗn độn ở người tôi.
Tôi cởi bỏ mấy nút áo không còn lại nhiều lắm, sau đó đem áo từ trên vai cởi ra.
Toàn bộ quá trình, nhìn sắc mặt Lý Mục Thần đại biến thật thú vị.
Trên người tôi đầy những vết xanh tìm, dấu hôn, dấu răng, rõ ràng nhất là chỗ bên ngực trái.
Tôi còn chưa cho anh ta xem hạ thân mà đã khiếp sợ thành thế này ...
Tôi thật muốn cười nhạo ra tiếng.
Khi đó Lý Mục Thần nhìn dấu hôn trên cổ tôi đã ngây ngốc thành như vậy, tôi không tin giờ phút này nhìn nhiều dấu vết ái muội này trên người tôi lại không có phản ứng.
Tôi cởi toàn bộ áo, sau đó ngẩng đầu, nhìn sắc mặt cứng ngắc dị thường của Lý Mục Thần.
Cuối anh, anh ta từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, ánh mắt kinh ngạc di chuyển từ cơ thể lên trên mặt tôi.
Anh ta đau xót nhìn, cuối cùng thu hồi tầm mắt, đứng dậy.
Một lát sau, tôi nghe thấy Lý Mục Thần miễn cưỡng cười tự giễu: "Thì ra, em muốn anh xem chính là những dấu vết này?"
Lý Mục Thần nhìn tôi.
Trong mắt anh ta là đau lòng, thương xót.
Tôi ngẩn người, trong lúc nhất thời hoàn toàn sửng sốt, ánh mắt không tự giác rơi vào vùng tối tăm bên trong mắt Lý Mục Thần.
Chúng tôi cứ vậy ngồi yên, giống như hai cơ thể không có linh hồn.
Nếu nói ban đầu tôi rắp tâm chuẩn bị tất cả thì bây giờ, không biết tại sao, tâm trạng không có một chút vui vẻ, ngược lại là ... khổ sở, trong tim như có một nỗi buồn mãnh liệt xiết chặt lấy.
Rất lâu sau, Lý Mục Thần đứng dậy, đến bên cạnh cửa, lại một đường trở về, nhặt quần áo trên mặt đất. Tôi ngồi ở trên giường, sửa sang một mớ hỗn độn trên người.
Lý Mục Thần trở lại, đem quần áo trả cho tôi. Tôi không nhìn anh ta, lấy quần áo, nói "Cảm ơn" rồi cúi đầu mặc vào.
Lúc tôi đang cài cúc áo, Lý Mục Thần cúi xuống, tôi không dám ngẩng đầu, chỉ thấy tay anh ta vươn đến, xuyên qua tóc tôi.
Tôi ngồi, anh ra đứng, anh ta khom lưng, nâng mặt tôi lên.
Anh ta nhìn ánh mắt tôi, có lẽ xem tôi có phải khóc hay không.
Trong lòng tôi có chút tiếc nuối cho người đàn ông này. Anh ta nghĩ là tôi rất tốt.
Nhưng thực tế tôi không ngây thơ, không lương thiện như vậy. Tất cả những thứ này đều là vì anh ta mà bày ra, mục đích chẳng qua là gậy ông đập lưng ông mà thôi.
"Anh đã nghĩ chưa?"
Tôi hỏi, từ dưới mà ngước nhìn lên, tôi có thể tự đoán được mình lúc này nhìn đáng thương biết bao.
"..." Thần sắc anh ta phức tạp, đến cuối cùng cũng không mở miệng trả lời.
Tôi như tuyệt vọng, cắn răng, mắt chăm chú nhìn.
Tôi đã nghĩ rằng Lý Mục Thần quyết định buông xuôi, lại đúng lúc này, anh ta tiến đến, khẽ xoa hai má tôi: "Rời khỏi hắn, về với anh."
Dừng lại một chút, Lý Mục Thần tiếp tục: "Anh sẽ đối với em thật tốt."
Anh ta nói chuyện, giọng nhè nhẹ.
Một người đàn ông dịu dàng.
Đáng tiếc anh ta trân trọng lại là một người phụ nữ như tôi.
Nghe vậy, tôi cười như trút được gánh nặng, một lát sau dừng lại: "Cho em thời gian, em cần thời gian."
Anh ta đáp không chút do dự: "Được."
Tôi quỳ đứng dậy, ôm lấy anh ta.
Tay Lý Mục Thần vỗ nhẹ lưng tôi: "Đi thôi."
Tôi từ trong hõm vai anh ta ngẩng đầu, tách ra nhìn nghi hoặc. Hai cánh tay Lý Mục Thần quấn lấy tôi, gắt gao ôm vào trong ngực, giọng nói vang lên từ đỉnh đầu: "Đêm này em cần nghỉ ngơi chứ không cần một người đàn ông."
Tôi ở trong lòng anh ta gật đầu, linh hồn lại như bay lơ lửng giữa không trung nhìn đôi nam nữ ôm nhau.
Người đàn ông thâm tình, người phụ nữ dối trá, ở độ cao của linh hồn này nhìn tất cả một thứ không sót.
Ra khỏi khách sạn, tôi cùng Lý Mục Thần mỗi người một ngả.
Tôi không cho anh ta đưa về.
Tôi gọi taxi, xe lăn bánh, tôi quay đầu lại nhìn, thấy Lý Mục Thần vẫn đứng ở ven đường nhìn xe rời đi.
Lúc ấy tôi cũng đã nói cho anh ta tôi cần thời gian. Tôi muốn anh ta chờ, anh ta cũng đồng ý.
Mà đến lúc anh ta chờ không được, sẽ đối với tôi thất vọng? Hay là sẽ hận Hồ Khiên Dư?
*********************** **************************
Đợi đến khi taxi đi một quãng xa, không còn nhìn thấy bóng dáng Lý Mục Thần, tôi rút điện thoại gọi cho Thác Ni.
"Lâm tiểu thư, nhanh như vậy đã gọi điện cho tôi?"
Nghe giọng nói, tình trạng sức khỏe của Thác Ni phục hồi không tồi, không còn gì phải lo lắng.
Nếu đã là quan hệ hợp tác, tôi cũng không cần quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Lý Mục Thần, ông có thể tìm anh ta hợp tác."
Bên kia trầm mặc một lát, sau đó giọng nói Thác Ni có chút lạnh lùng truyền đến: "Hằng Thịnh Lý Mục Thần?"
"Đúng"
"Tôi không nghe sai?"
Thác Ni nghi vấn không phải không có lý. Lý Mục Thần trước nay vẫn theo Hồ Khiên Dư làm việc, muốn lôi kéo anh ta hợp tác thật không phải chuyện dễ dàng.
Tôi đoán được nghi vấn trong lòng Thác Ni, đối với chuyện giữa tôi, Lý Mục Thần và Hồ Khiên Dư tôi cũng không nghĩ nói cho ông ta, vì thế chỉ có thể ngắn gọn: "Không nên hỏi tôi đã làm gì, cũng đừng hỏi tôi thế nào làm được."
"Lâm tiểu thư, rất lâu rồi tôi không làm những việc không nắm chắc mười phần thắng." Ông ta trả lời.
Đúng vậy!
Thác Ni già đi, tuy rằng vẫn còn rất phiêu lưu, nhưng cũng không mất công đi để ý những việc không nắm chắc phần thắng.
"Một giám đốc cấp cao trong công ty, nếu không phải chuẩn bị về hưu, hoặc là căng thẳng với chủ tịch hội đồng quản trị sao có thể có khả năng đi kiếm ăn ở máng khác?"
Ông ta giải thích như vậy.
Tôi không có chứng cớ, chỉ có thể hết sức cam đoan: "Ông tạm thời không cần lộ diện tìm Lý Mục Thần bàn bạc, cứ tìm một công ty săn người đàm phán với anh ta. Tôi có thể cam đoan với ông, qua quý đầu của năm mới anh ta nhất định sẽ dao động."
Cuối cùng Thác Ni cũng nhận lời yêu cầu của tôi.
Tôi không còn gì muốn nói, đang định cúp điện, đột nhiên nhớ tới còn muốn hỏi tình hình của Lộ Tây.
Khi tôi nhắc đến tên Lộ Tây, đầu dây bên kia lập tức rơi vào im lặng.
Tôi nghĩ Thác Ni sẽ không trả lời, ông ta lại mở miệng: "Tôi ở biệt thự an dưỡng chưa trở về. Nhưng nghe người hầu nói cô ấy làm loạn, khóc lóc bắt bọn họ thả đi, khóc đến khi mệt mới chịu ngủ."
Khóc?
Đúng vậy.
Khóc là vũ khí khó chịu nhất của đàn bà.
Giống như tôi, dùng nó để đối phó với Lý Mục Thần, lại như Lộ Tây dùng nó đối phó với Thác Ni.
Đi?
Chương trước | Chương sau