Snack's 1967
Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 132
5 sao 5 / 5 ( 57 đánh giá )

Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ -Chương 96

↓↓
Được Lên Trang Nhất.

Tiêu Hòa Nhã không biết bọn họ ở trong thư phòng trên lầu mưu đồ bí mật chuyện gì, ánh mắt rất là khinh thường, choáng mà còn không cho nghe nữa, không nghe thì không nghe, như đề phòng cướp vậy.

"Được rồi mẹ à!" Tiêu Tiểu Bảo thật sự không nhìn nổi bộ dạng buồn bã của mẹ mình, lúc này mới nhịn không được mở miệng khuyên bảo.

"Tiểu Bảo à!" Tiêu Hòa Nhã rất là ai oán nhìn con trai bảo bối của mình, từ cuối cùng kéo thật dài ngọt như đứa trẻ ăn đường vậy.

bạn đang xem “Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Tiêu Tiểu Bảo vội vàng chạy đến bên người Tiêu Hòa Nhã, vỗ nhẹ lên khuôn mặt tươi cười của cô, "Mẹ, mẹ thật xinh đẹp! Tại sao con có thể có một người mẹ xinh đẹp như vậy!" Tiêu Tiểu Bảo rất là tự hào nói.

"Thật sao thật sao?" Vẻ mặt của Tiêu Hòa Nhã rất vui mừng, hoàn toàn quên tâm trạng không tốt trước đó, hai tay áp lên gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng kích động gần như nói không ra lời. Cô không phải chưa từng được người khác khen ngợi, dầu gì cô cũng là mắt to mặt trái xoan dáng người cũng không tệ, đó cũng là loại người người gặp người thích hoa thấy hoa nở. Chỉ là được người bình thường khen cùng với được người đẹp khen mình xinh đẹp hơn người khác là hoàn toàn không giống nhau rồi. Nhìn thấy cô rất xinh đẹp.

Tiêu Tiểu Bảo thu lại biểu tình gật đầu, bộ dạng nghiêm túc làm cho người ta không thể hoài nghi, "Mẹ, là thật, có mắt của người nào giống như mẹ vậy không vừa sáng vừa tròn, có mặt của người nào giống mẹ như vậy không đẹp đẽ trắng nõn, của người nào. . . . . . ."

"Hắc hắc he he hắc. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã cười hài lòng, ôm chầm lấy con trai của mình, "Vẫn là Bảo Bảo tốt nhất của mẹ."

Lúc này điện thoại nằm ở trong túi đột nhiên vang lên, vốn là hai người đang ôm nhau lúc này mới tách ra.

"A lô, tôi là Tiêu Hòa Nhã, xin hỏi bạn tìm ai?" Tiêu Hòa Nhã mở di động ra rất là ôn hòa mở miệng.

"Nói nhảm, lão nương điện thoại cho cậu không tìm cậu lại tìm chồng của cậu sao?" Người đầu dây bên kia rất không khách khí mắng lên.

Tiêu Hòa Nhã cũng bị hỏi khó rồi, giọng nói này mà cô không biết là của ai thì nhảy lầu tự sát cho rồi! "Làm ơn, tiểu thư Thị trưởng, nói chuyện có thể như một tiểu thư khuê các một chút hay không?" Tiểu thư Thị trưởng, Ôn Tiểu Noãn. Đường đường là thiên kim của Thị trưởng, trước mặt thì giả bộ thanh cao tự nhiên, quay lưng lại là một tiểu thái muội (nữ lưu manh), ăn nói thô lỗ, ham chơi.

"Thôi đi, lão nương có chỗ nào không tiểu thư khuê các hả? Cậu nhanh ra đây cho tớ!" Ôn Tiểu Noãn rống to vào chiếc điện thoại, Cố Ngộ Bắc ngồi ở bên cạnh không chịu được che lỗ tai, thần linh ơi, ngài mau mang vị tiểu thư khuê các gặp quỷ này đi cho con với! Quá làm người ta buồn nôn rồi!

"Bốp!" Một tiếng, Ôn Tiểu Noãn đang nói chuyện với Tiêu Hòa Nhã, còn bớt chút thời gian đạp Cố Ngộ Bắc đang có vẻ mặt khinh bỉ một cước, "Choáng nha, lão nương chỉ vì cậu mới gọi điện thoại cho con bé Tiêu Hòa Nhã chết tiệt kia, cậu còn dám ghét bỏ tớ, cẩn thận tớ đánh cậu ra ngoài không gian!"

"Mẹ nó, tại sao là vì tớ? Rõ ràng là cậu muốn đi chơi!" Cố Ngộ Bắc mặc kệ cô có phải là thiên kim Thị trưởng hay không, trực tiếp đạp trở về.

"Cậu còn nói hả? Cẩn thận lão nương đánh chết cậu!" Ôn Tiểu Noãn xoay người cái chân thẳng tắp rơi vào trước mặt của Cố Ngộ Bắc, cách gần một phân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc của Cô Ngộ Bắc hiện lên số giày 37.

Nếu là người khác, đã sớm sắc mặt trắng bệch cám ơn trời đất rồi*, vậy mà Cố Ngộ Bắc lại mặt không biến sắc tim không đập nhanh, bình chân như vại đẩy chân nhỏ của cô bạn ra. Như gió thoáng nước chảy lại uy hiếp mười phần mở miệng nói: "Cậu á nếu lại dám dùng chân thúi của cậu đưa tới trước mặt hoa đào của tớ! Tớ sẽ giúp cậu cắt đi đấy."

(*ở đây có câu cảm ơn trời đất là vì chiếc giày của Ôn Tiểu Noãn chưa đạp vào mặt Cố Ngộ Bắc nên cám ơn trời đất đó)

"Này này này. . . . . ." Tiêu Hòa Nhã ở đầu bên kia điện thoại không vui, các cậu muốn cãi nhau cũng đừng cố ý gọi điện thoại cãi nhau cho tớ nghe, là các cậu quá rỗi rãnh hay là các cậu sợ tớ quá rãnh hả?

"Các cậu còn tranh đi cãi lại tớ liền cúp điện thoại!" Tiêu Hòa Nhã rống lên, nhất thời ở đầu bên kia điện thoại không có âm thanh gì. Không ngờ tiếng rống này lại có hiệu quả như thế.

"Hắc hắc he he. . . . . ." Bên kia, Cố Ngộ Bắc đoạt lấy điện thoại ở trong tay Ôn Tiểu Noãn, cười rất làm người ta buồn nôn: "Nhã ơi. . . . . ."

"Được rồi nói đi!" Tiêu Hòa Nhã sờ sờ cánh tay nổi đầy da gà của mình, không chịu được nói.

"Tiểu Nhã, cái đó. . . . . . Trong lòng Tiểu Noãn đang tiến hành theo đuổi cuồng nhiệt anh trai của cậu, nhưng trên thực tế lại không dám hành động, hiện tại cậu ấy đang tiến hành rèn luyện, chúng ta theo cậu ấy đi dạo một chút được không?" Cố Ngộ Bắc rất là dịu dàng nói.

"Đi dạo? Đi dạo ở chỗ nào?" Tiêu Hòa Nhã hỏi, cô cũng rất kỳ quái, sao Tiểu Noãn lại thích anh trai như vậy chứ? Anh trai nhà mình chính là một người tập hợp giữa băng và lửa, Ôn Tiểu Noãn vừa là một người đối lập với người đứng nhất trường, hai người này có thích hợp ở cùng nhau hay không đây?

"Chúng ta gặp ở chỗ cũ, đến lúc đó rồi quyết định đi dạo ở chỗ nào, ok?" Cố Ngộ Bắc rất là ôn hòa đề nghị.

"Tốt!" Tiêu Hòa Nhã gật đầu, sau đó cúp điện thoại, thấy Tiểu Bảo nhà mình đang nhìn mình không chớp mắt."Bảo bảo à, con. . . . . ."

"Con có thể đi cùng với mẹ được không?" Tiêu Tiểu Bảo hỏi.

Hả. . . . . . Tiêu Hòa Nhã sửng sốt một chút, sau đó nhìn Tiêu Tiểu Bảo chằm chằm, “Con nhất định phải đi cùng với mẹ sao?"

"Vâng!" Tiêu Tiểu Bảo gật đầu một cái, cậu không quá yên tâm mẹ cậu một mình đi ra ngoài.

"Tốt!" Tiêu Hòa Nhã gật đầu đồng ý, dù sao có tiểu Noãn cùng Tiểu Bắc, có họ ở đó Tiểu Bảo sẽ không có chuyện gì, "Chúng ta đi thôi!"

"Không nói một tiếng với ba sao?" Tiêu Tiểu Bảo ngẩng đầu lên rất là nghi hoặc hỏi.

Tiêu Hòa Nhã ngẩng đầu liếc nhìn thư phòng trên lầu, sau đó rất kiên định lắc đầu, "Không cần, chúng ta để lại tờ giấy cho ba con là được rồi!"

"Vâng!" Tiêu Tiểu Bảo gật đầu.

Sau đó Tiêu Hòa Nhã tìm giấy dán tiện lợi (hay là giấy nhắn, giấy ghi chú, giấy stickies) rồi viết lên đó, "Em với Tiểu Bảo ra ngoài đi dạo, có thể sẽ muộn về, đừng chờ!" Sau đó cầm bàn tay nhỏ bé đi ra khỏi nhà.

"Ôi, bảo bối của dì, lâu rồi dì không thấy cháu!" Khi đến nơi, Cố Ngộ Bắc liền ôm lấy Tiêu Tiểu Bảo bên cạnh Tiêu Hòa Nhã, rất là thân mật hôn hai cái.

"Đến đây, Bảo Bảo, hôn dì Ôn hai cái nhé!" Ôn Tiểu Noãn vươn tay hướng về phía Tiêu Tiểu Bảo trong ngực Cố Ngộ Bắc nói.

Vẻ mặt của Tiêu Tiểu Bảo cười rất tươi, hoàn toàn không để ý mình bị sỗ sàng, hai người này, là hai người bạn tốt của mẹ cậu, yêu ai yêu cả đường đi, cậu cũng rất thích hai vị dì này.

"Dì Ôn, nếu dì thích cậu cả, có thể đi tỏ tình, bằng không người thích cậu cả nhiều như vậy, sao cậu cả biết được dì cũng thích cậu cả chứ?" Tiêu Tiểu Bảo cũng rất nhớ người dì này, nên giọng nói cũng rất là nghiêm túc.

Hiếm thấy được, một Tiểu Noãn luôn luôn nói liên mồm lại đỏ mặt trước mặt bạn tốt, "Ai nói dì thích cậu cả của cháu chứ? Dì đường đường là một thiên kim Thị trưởng làm sao có thể tỏ tình với người khác! Có rất nhiều người thích dì đó."

Thấy người nào đó vịt chết còn cứng mỏ. Ba người đứng xem rất ăn ý lắc đầu một cái, haizz!

"Lừa mình dối người có cái gì tốt mà nói đi nói lại, từ trung học đến bây giờ, ai không biết cậu thích đại minh tinh Mạc Tân, từ khi cậu biết Mạc Tân chính là anh trai Tiêu Mặc Tân của Tiêu Hòa Nhã, người nào trong chúng ta không biết cậu thích chính là Tiêu Mặc Tân?" Cố Ngộ Bắc ngồi ở trên ghế sofa rất là khinh thường nói.

"Thúi lắm, trừ ba người bọn cậu biết ra thì còn có ai biết hả?" Ôn Tiểu Noãn vì che giấu đỏ mặt nên nói rất lớn tiếng, "Đó là tớ truy tìm, đầu năm nay có người nào không yêu thích thứ gì chứ? Có người còn điên cuồng hơn tớ nhiều được không, người ta mấy tuổi, nhóm máu nào, thích màu gì, có thích ăn cay hay không, lúc nào thì người ta đi nhà vệ sinh cũng biết rất rõ ràng, tớ thích thu thập hình của người ta thì thế nào?"

"Cái gì gọi là giấu đầu hở đuôi tiểu thư có hiểu hay không?" Cố Ngộ Bắc bắt chéo hai chân ngồi ở trên ghế nghiêng đầu khinh thường nói: "Bản cô nương còn tưởng rằng cậu thật không sợ trời không sợ đất! Không phải là tỏ tình thôi sao? Có gì ghê gớm đâu?"

"Cậu thôi đi!" Ôn tiểu Noãn ôm Tiêu Tiểu Bảo trực tiếp nói to, "Coi như lão nương không dám tỏ tình thì thế nào? Cậu tốt hơn lão nương sao? Bị người ta tỏ tình lại bị dọa cho bỏ chạy, lại không biết xẩu hổ chê lão nương? Cậu cũng không. . . . . ."

"Đợi đã nào...!" Tiêu Hòa Nhã cắt đứt Ôn Tiểu Noãn tiếp tục phun nước miếng, chuyện như thế nào sao cô không biết gì hết vậy? "Cậu vừa mới nói Tiểu Bắc chúng ta được ai tỏ tình? Tiểu Bắc bỏ chạy? Tại sao là bỏ chạy mà không phải là trực tiếp đánh tới?" Tiêu Hòa Nhã rất là tò mò, lúc trước người tỏ tình với Cố Ngộ Bắc và Ôn Tiểu Noãn bình thường chỉ có một loại kết quả, đó chính là bị đánh cho sưng mặt sưng mũi, coi như hai người bọn họ không ra tay thì cũng sẽ có người áo đen đánh giúp một tay. Còn chạy trối chết là ngàn năm khó gặp đó! "Là ai? Là ai tỏ tình với Tiểu Bắc vậy?"

"Cậu không biết à? Chính là. . . . . ."

"Ôn Tiểu Noãn, cậu câm miệng cho tớ!" Vốn là Cố Ngộ Bắc còn bình chân như vại lập tức nhảy lên, thẳng tắp nhào tới trên người của Ôn Tiểu Noãn, "Ai nói tớ bỏ chạy, chỉ là tớ rất ít khi thấy người đó. Ôn Tiểu Noãn, cậu ở đây làm hỏng thanh danh của tớ, tớ liền thay mặt cậu đi tỏ tình với Tiêu Mặc Tân!" Cố Ngộ Bắc uy hiếp.

Tiêu Hòa Nhã lắc đầu, nhìn hai người giằng co, sau đó bất đắc dĩ đưa tay ra tiếp nhận con trai bảo bối nhà mình, để tránh nó bị hai người bọn họ dính líu. "Các cậu có thể đánh tiếp, nhưng mà tớ nhất định phải biết người tỏ tình đó là ai?"

"Cậu mời lão nương uống rượu, lão nương sẽ nói cho cậu biết!" Vốn là hai người đang tính đánh nhau tiếp trong nháy mắt biến thành cậu ôm tôi tôi ôm cậu thân mật như thế, thế này được gọi là phối hợp ăn ý!

Hai mắt Tiêu Hòa Nhã trợn trắng, choáng mà, rõ ràng hai người đều là thiên kim nhà giàu, chỉ có cô một người dân bình thường còn mang theo một đứa bé, lại khắp nơi bóc lột tiền sinh hoạt phí của cô."Tớ không có tiền!"

"Ba của con cậu là con trai của Hoa thị giàu có nhất, Tiêu Hòa Nhã, cậu ở đây giả bộ cái gì chứ?" Ôn Tiểu Noãn ôm cổ của Cố Ngộ Bắc bất mãn nói.

"Đúng vậy!" Ôm hông của Ôn Tiểu Noãn, Cố Ngộ Bắc cùng với cô bạn kẻ xướng người họa, "Mẹ nghèo con quý có hiểu hay không? Bắt thiên tử lệnh chư hầu* cậu đều không biết, rốt cuộc thì làm sao cậu vào được trường đại học đệ nhất thiên hạ hả?" (* khống chế vua ra lệnh cho chư hầu)

Tiêu Hòa Nhã nhìn hai người họ, một bộ dạng rất uất ức, "Chẳng lẽ các cậu muốn trói tâm can bảo bối của mình đi tống tiền người ta hả? Tớ có thể làm ra loại chuyện này với trẻ con được sao?"

"Haizz!" Hai người im lặng, một bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*, Cố Ngộ Bắc đi lên phía trước cướp Tiểu Bảo từ trong ngực cô, Ôn Tiểu Noãn đưa tay nhéo lỗ tai của cô, có chút cắn răng nghiến lợi nói: "Chúng tớ một đời anh danh (anh danh là tên tuổi anh hùng), làm sao lại kết giao với một người bạn vô dụng như cậu chứ! Trình độ còn thấp hơn chúng tớ rất nhiều!"

(*chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn)

Tiêu Hòa Nhã ôm bàn tay Cửu Âm Bạch Cốt Trảo của cô bạn, ngẩng đầu lên hai mắt đẫm lệ nhìn cô bạn, "Đau! Đau! Mau thả tay ra!"

"Thả tay?" Ôn Tiểu Noãn cười híp mắt: "Nghĩ đến thả tay lão nương liền nhớ lại một chuyện cười!"

Hai mắt Tiêu Hòa Nhã vẫn đẫm lệ, chuyện cười? Nhìn tớ khổ sở như vậy cậu chỉ có thể nghĩ đến chuyện cười thôi sao?

"Dì Ôn, mẹ đau!" Cuối cùng Tiêu Tiểu Bảo không đành lòng, nằm ở trong ngực Cố Ngộ Bắc tốt bụng cầu tình.

Lúc này Ôn Tiểu Noãn mới thả lỏng tay, "Nhìn mặt mũi của Tiểu Bảo chúng ta, lão nương bỏ qua cho cậu! Đi, chúng ta đi nhảy!"

"Nhảy?" Tiêu Hòa Nhã vừa xoa lỗ tai vừa nhìn cô bạn chằm chằm, "Tiểu Bảo cũng ở đây, đi nhảy không tốt đâu?"

"Sợ cái gì?" Cố Ngộ Bắc tuyệt không lo lắng, "Có chúng tớ ở đây, ai dám tổn thương Bảo của chúng ta?"

Đây là trọng điểm sao? Tiêu Hòa Nhã có chút im lặng nhìn trời xanh, "Tiểu Bảo mới ba tuổi, loại địa phương đó có thể đi được sao?"

"Có cái gì không thể đi chứ!" Ôn Tiểu Noãn nói như chuyện đương nhiên. "Cậu không có nghe nói đứa bé từ không tuổi (còn trong bụng mẹ) vẫn tiếp thu dạy dỗ, bây giờ chúng ta mang cháu nó đi, đương nhiên là để nhận biết trước hoàn cảnh, đợi trưởng thành mới có thể học tán gái, có biết hay không?"

"Đúng!" Cố Ngộ Bắc phụ họa, "Diện mạo của Tiểu Bảo chúng ta Quốc Sắc Thiên Hương như vậy, sau khi lớn lên chỉ cần đứng ở trong quán rượu, còn không phải là có một đống người đẹp ôm ấp yêu thương ư! Cho nên chúng ta phải bồi dưỡng định lực cùng với nâng cao phẩm chất trước, không phải là người đẹp nào ôm ấp yêu thương đều có thể tiếp nhận, chúng ta phải chọn người nào thật tốt!"

Tiêu Hòa Nhã gật đầu một cái, suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, "Bảo à, con muốn đi sao?"

Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, cũng không phải bởi vì lý do trong miệng của mẹ và hai dì, mà là cậu rất không yên tâm mẹ của cậu đi tới đó. Vẫn là đi theo thì tốt hơn.

"Được rồi, cho con đi để biết thêm!" Tiêu Hòa Nhã nói: "Chỉ là, con ngàn lần đừng nói cho ba con biết, bằng không mẹ sẽ bị thương rất nặng đấy!"

Tiêu Tiểu Bảo gật đầu lần nữa, khóe miệng từ từ có ý cười, người nọ đối xử với mẹ cậu làm cậu rất hài lòng.

"Vậy chúng ta lên đường!"

Vì vậy ba người mang theo một đứa trẻ đi tới vũ trường (sàn nhảy), xét thấy kinh nghiệm đã từng bị bắt trước kia, lần này họ không chọn Liệt Diễm vương triều, mà là chọn một vũ trường có cấp bậc không tệ tuy chỗ ngồi không bì được với Liệt Diễm vương triều.

"Đợi đã nào...!" Bốn người họ vừa tới cửa liền bị bảo vệ cản lại, "Chưa tròn mười tám tuổi không được vào?"

"Mắt ông mù à, lão nương có chỗ nào giống chưa tới mười tám tuổi hả?" Tính của Ôn Tiểu Noãn hay nóng nảy, rõ ràng là có dáng vẻ của một tiểu thư khuê các lại biểu hiện như thế, khiến những đồng chí bảo vệ đã gặp qua không ít loại người nhất thời không thích ứng được tính tình với dáng vẻ lại trái ngược nhau lớn như vậy, ngơ ngác sững sờ một lúc lâu.

"Anh trai à, có phải anh hiểu lầm rồi hay không, chúng tôi đều là người đã gần ba mươi rồi? Anh muốn khen chúng tôi trẻ tuổi cũng không thể quá thực tế như vậy đúng không?" Cố Ngộ Bắc ôm Tiêu Tiểu Bảo thật là uyển chuyển nói.

"Đúng vậy đúng vậy, anh trai à, tôi cũng là mẹ của đứa bé rồi, anh khen tôi như vậy tôi sẽ xấu hổ đó!" Tiêu Hòa Nhã khẽ cúi đầu làm bộ dạng xấu hổ ngượng ngùng.

Ba người như thế, khiến một anh chàng đẹp trai đứng bên cạnh muốn vào phải bật cười! Không, không phải một anh chàng đẹp trai, mà là một anh chàng trai đẹp đứng phía trước cả chục người.

"Đại ca!" Người bảo vệ vốn còn có chút sững sờ khi thấy anh chàng này nhất thời trở nên cung kính, thiếu chút nữa cúi người 90 độ cúi chào, rống to lên.

"Cho các cô ấy vào đi!" Người đàn ông kia cười một tiếng, sau đó cất bước tao nhã vào cửa.

"Vâng!" Bảo vệ khom lưng gật đầu, cung kính đáp lại.

"Đúng rồi, về sau không cần nhiệt tình với khách như vậy, dọa người ta thì không tốt cho lắm!" Người đàn ông kia khẽ cười, tiếp tục bước đi.

Bảo vệ giữ cửa im lặng, anh nơi nào nhiệt tình? Anh chỉ muốn nhắc nhở họ, mang đứa bé tới chỗ thế này không tốt mà thôi!

Tiêu Hòa Nhã nhìn anh chàng đẹp trai kia sửng sốt một chút, chỉ là trai đẹp thôi mà, vẫn chưa tới trình độ đẹp trai nhất, cho nên cũng không đến mức. . . . . . Ánh mắt của Tiêu Hòa Nhã chậm rãi chuyển sang trên người của Cố Ngộ Bắc, hiện tại vẻ mặt của con bé kia đờ đẫn giống như bị đả kích rất lớn. Nhìn sang Ôn Tiểu Noãn, thấy vẻ mặt con bé đang tươi cười, một bộ dạng chờ xem kịch vui.

"Tiểu Noãn, cậu sẽ không nói anh chàng đẹp trai vừa nãy chính là người tới cửa tỏ tình với Tiểu Bắc chứ?" Tiêu Hòa Nhã không thế nào xác định hỏi.

Ôn Tiểu Noãn cười híp cả mắt, hoàn toàn là bộ dạng cười không thấy mắt, gật đầu như băm tỏi: "Chính là anh ta chính là anh ta! Cười chết tớ rồi, duyên phận đó, tớ tiện tay chỉ cũng chỉ đến địa bàn của anh ta."

"Không được!" Rốt cuộc Cố Ngộ Bắc phục hồi lại tinh thần, "Tớ muốn đổi chỗ, không chơi ở đây được!"

"Không cần, tớ muốn chơi ở đây!" Tiêu Hòa Nhã cùng Ôn Tiểu Noãn trăm miệng một lời, rất là ăn ý nói.

"Các cậu . . . . ." Cố Ngộ Bắc trừng mắt các cô, tức thiếu chút nữa nói không ra lời.

"Bắc à, nếu bây giờ cậu bỏ đi chính là lâm trận bỏ chạy (gần đến lúc tác chiến lại bỏ chạy), như thế thì không thẳng thắn vô tư rồi, người ta còn tưởng rằng cậu muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào*!" Tiêu Hòa Nhã chạy đến bên cạnh kéo tay của cô bạn phân tích cho cô bạn nghe.

(*muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào (dục cự hoan nghênh): ý chỉ đến trạng thái tâm lý và hành động khác nhau, trong tâm lý là giả bộ cự tuyệt (chán ghét đối phương), nhưng trong hành động lại không muốn đắc tội đối phương, liền dùng biện pháp “nghênh”- chỉ mặt ngoài, giả bộ mà thôi)

"Đúng vậy đúng vậy!" Ôn Tiểu Noãn để tay lên bả vai của cô rất là tán đồng nói: "Chúng ta đường đường là con gái của bí thư Thị trưởng cũng không thua anh ta, không phải chỉ là một Quan Nhị Đại* thôi sao? Chúng ta không thua anh ta!"

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Anh Chàng Ngọt Ngào

Anh Chàng Ngọt Ngào

Trích đoạn:Anh biết, cổ cô là nơi rất nhạy cảm, chỉ cần anh phà hơi thở vào, nó

21-07-2016 12 chương
Shock tình - Kawi

Shock tình - Kawi

Giới thiệu: Sự trở lại của một Kawi độc đáo hơn, cá tính hơn và sắc nhọn

15-07-2016 127 chương
Trâm – Nữ Hoạn Quan

Trâm – Nữ Hoạn Quan

Dù mới ra mắt nhưng Trâm – Nữ Hoạn Quan đã để lại những ấn tượng sâu sắc trong

21-07-2016 17 chương
Vì anh bất chấp yêu em

Vì anh bất chấp yêu em

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Em Vẫn Chờ Anh

Em Vẫn Chờ Anh

Truyện xoay quanh cô gái Lệ Na 16 tuổi, cô sống trong sự giàu sang và phù phiếm, gặp gỡ

22-07-2016 34 chương