Hủy Bỏ Giao Dịch
Tiêu Hòa Nhã bị người ta ném lên xe mới ý thức được xảy ra chuyện lớn, cô đây là bị người ta bắt cóc sao? Không đợi cô mở miệng giải thích người kia đã trực tiếp khởi động xe nhanh chóng rời khỏi nơi này.
"Này...này...này..." Tiêu Hòa Nhã vỗ vỗ lên chỗ ghế ngồi bên cạnh của đại ca áo đen đeo kính mát vẻ mặt không chút thay đổi kia, "Vị đại ca này, không phải các anh đã bắt nhầm người rồi chứ! Tôi......trên người không có một xu dính túi, bắt tôi thì có ích lợi gì cho các anh?" Sợ tên bắt cóc không tin, Tiêu Hòa Nhã còn đem lật túi quần của mình ra cho hắn xem một chút, tỏ rõ rằng cô thật sự là người nghèo rớt mồng tơi.
bạn đang xem “Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Tên đại ca áo đen kia không nói gì im lặng liếc nhìn cô một cái, có người nào quy định bắt cóc vì tiền chứ!
Tiêu Hòa Nhã hơi bị tổn thương, mặc dù hắn ta đang đeo kính, nhưng cô cũng có thể nhìn ra vị đại ca áo đen này đối với mình có bao nhiêu khinh bỉ, dù sao cô cũng là sinh viên năm nhất mà, làm sao có thể dễ dàng nhận sự khinh bỉ của người khác như vậy chứ? Bọn cướp cũng còn khinh bỉ cô huống gì là người khác, cô còn có đường sống sao?
"Anh rất xem thường tôi sao?" Có một loại tinh thần gọi là 'chưa thấy quan tài chưa đổ lệ', thật ra thì còn có thể nói là 'heo chết không sợ nước sôi', Tiêu Hòa Nhã nhịn, mạnh mẽ lên tinh thần chống đỡ ánh mắt khinh bỉ mình của đại ca áo đen.
Đại ca áo đen lắc đầu một cái, có người bẩm sinh đã thông minh, còn người đần độn không nhất định cái gì cũng sai. Huống chi Thượng Đế đã nói tất cả các sinh vật đều ngang hàng, hắn cũng không có tư cách xem thường ai!
Tiêu Hòa Nhã gật đầu một cái, bất kể lời hắn ta nói là thật hay giả, dù sao vào tai cô nghe cũng rất được, chẳng qua là......Tiêu Hòa Nhã lại rối rắm, hắn ta bắt cóc cô nếu không phải vì cướp tiền, vậy còn có thể là gì, từ từ, Tiêu Hòa Nhã hoảng sợ nhìn chằm chằm đến sắp rơi cả mắt ra ngoài.
Vị đại ca áo đen kia nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng đặc sắc kia lại có chút hứng thú, nhóc con này thật đúng là chơi rất khá, vừa nãy còn không sợ bây giờ ngược lại sợ thành ra như vậy!
"Anh...anh....anh..." Tiêu Hòa Nhã một tay che miệng, một tay run rẩy chỉ vào đại ca áo đen ngồi bên cạnh cô, liên tục nói ba chữ 'anh' sững sờ không nói tiếp được nữa.
"Tôi làm sao?" Tên đại ca áo đen nhịn cười, vẻ mặt vô cảm hỏi.
"Anh cướp vì sắc!" Tiêu Hòa Nhã chỉ vào hắn trợn trừng mắt nói. sau đó giống như nhớ tới cái gì thu hồi tay lại ôm chặt lấy mình, mắt to đề phòng nhìn chằm chằm người áo đen trước mặt này.
Tên áo đen không bị phun, bởi vì chưa ăn chưa uống gì làm sao mà phun được, ngược lại người anh em đảm nhận vị trí tài xế vì 'công phu' quá kém, bị sặc nước miếng của mình, ho khan đến muốn sống muốn chết!
Tên áo đen kia trợn mắt nhìn người lái xe phía trước một cái, lúc này mới quay sang nhìn Tiêu hòa Nhã bằng vẻ mặt quái dị, giống như vừa nhìn thấy ma.
Tiêu Hòa Nhã bĩu môi, vẫn hung hăng nhìn chằm chằm hắn: " Không cần phải thừa nhận, bắt cóc không phải vì tiền thì chính là vì sắc, các anh sau khi thấy tôi nói không có tiền lại vẫn dương dương tự đắc, nghĩ đến không phải vì tiền, vậy khẳng định chính là vì sắc! Chỉ là các anh đã tìm lầm người rồi!" Nói đến đây, Tiêu Hòa Nhã giống như là đã quên mình mới vừa rồi lo lắng như thế nào, giờ đổi thành tận tình khuyên bảo.
Tên đại ca áo đen hoàn toàn bị nhóc con mình bắt cóc này làm cho hứng thú xem trò vui! Tâm tình rất tốt chuần bị nghe cô ngôn luận: "Hả, được, xin rửa tai lắng nghe!"
"Anh đừng nhìn dáng vẻ tôi như hoa như nguyệt, thật ra tôi đã là mẹ của đứa nhỏ ba tuổi, có một câu anh tên gì, bên ngoài thì tô vàng nạm ngọc bên trong lại thối rữa! Thật ra anh vì tôi mà làm việc phạm pháp như vậy cũng không đáng đúng không?" Nói đến đây, Tiêu Hòa Nhã hoàn toàn quên mất thân phận bọn cướp của đối phương, thậm chí còn đưa tay rất chi là đồng tình vỗ vỗ lên bả vai vị đại ca áo đen kia, không ngừng cố gắng: "Anh nói xem dáng dấp anh đẹp trai như vậy....Ách......Được rồi, mặc dù tôi không nhìn thấy khuôn mặt dưới mắt kính của anh, nhưng cái bộ dạng này vẫn là rất tuấn tú, nghĩ đến cũng không xấu xí mới phải, anh xem, anh còn có xe, có tài xế chuyên dụng, nghĩ tới cũng là một người đàn ông hào phú, anh như vậy, muốn tìm loại bạn gái gì mà chẳng có đúng không?"
Đại ca áo đen nghe xong vô cùng phối hợp mà gật đầu một cái, "Hình như cũng có chút đạo lý!"
"Đúng vậy!" Tiêu Hòa Nhã rất là tự hào ngẩng cao đầu, "Thật ra anh bắt cóc tôi đúng là cũng có chút không tốt, anh nếu có bản lĩnh giúp tôi bắt trói luôn Tiểu Bảo đến đây thì tốt hơn, đến lúc đó tôi nhất định sẽ cảm tạ anh!" Nghĩ tới đây Tiêu Hòa Nhã không còn hăng hái như vậy nữa rồi.
"Tiểu Bảo?" Tên mặc áo đen nghi ngờ, mới vừa rồi không phải còn khuyên hắn sao? Tại sao lại kéo đến lên đầu Tiểu Bảo rồi.
Tiêu Hòa Nhã gật đầu một cái: "Đúng vậy nha, Tiểu Bảo là con trai tôi, hiện tại nó đã bị ba mình đoạt đi, tôi cũng bị ép phải sống bên cạnh anh ta, nói thật ra thì, tôi vẫn tình nguyện ở cùng Tiểu Bảo nhà mình, ba anh trai tôi coi như không phải người tốt, nhưng đối với tôi và Tiểu Bảo rất tốt. Về phần Hiệu trưởng......"
"Hiệu trưởng?" Đại ca áo đen hoàn toàn bội phục đứa nhỏ này, cùng cô ta nói chuyện phiếm trên trời dưới đất, người có thể chịu đựng được xuyên không như vậy sao?
"Chính là Hiệu trưởng của tôi, cũng là ba của Tiểu Bảo!" Tiêu Hòa Nhã rất là nghiêm túc giải thích.
Đại ca áo đen gật đầu coi như đã hiểu quan hệ bên trong của ba người, "Cô nói con trai cô là con của Hiệu trưởng? Vậy thì cô và Hiệu trưởng của mình ở chung một chỗ?"
"Không không không....." Tiêu Hòa Nhã vội vàng phất tay, "Anh hiểu lầm rồi, lúc ấy tôi còn không biết anh ấy là Hiệu trưởng của tôi, anh ấy cũng không biết tôi là học sinh của anh ấy. Sau này tôi mới biết!"
"Hiểu!" Đại ca áo đen gật đầu, "Cô có thể nói tiếp!"
"Tôi vừa nói tới đâu rồi nhỉ?" Tiêu Hòa Nhã có chút quên mất! Cô cần phải nhớ lại.
"Ách..." Đại ca áo đen sửng sốt một chút, hắn hình như cũng không nhớ ra.
"Anh cô không phải người tốt, nhưng đối với cô và Tiểu Bảo rất tốt, sau đó......" Vị đại ca nhỏ ngồi chỗ tài xế lái xe vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, nói cảm ơn rồi tiếp tục: "Về phần Hiệu trưởng sao! Anh ấy nhất định sẽ đối tốt với Tiểu Bảo, nhưng mà đối với tôi thì? Coi như anh ấy có đối tốt với tôi, tôi cũng không nhất định sẽ được vui vẻ."
"Đối tốt với cô sao cô lại không vui?" Đại ca áo đen không hiểu hỏi.
"Anh không hiểu, trái tim của người con gái không có kiên định cũng như dũng khí lớn như vậy!" Tiêu Hòa Nhã chân thành nói: "Trước kia tôi rất thích Hiệu trưởng, về phần là loại thích gì tôi cũng không rõ lắm, dù sao thích là được, về sau lại vì xảy ra chút chuyện mà chia tách hai năm, cũng không thể nói tình cảm gì, đến lúc anh ấy kết hôn thì tôi lại không chịu đựng nổi, sau đó tôi để cho Tiểu Bảo đi phá hủy hôn lễ của bọn họ. Một trong 'Tứ đại hỷ sự' trong đời người động phòng hoa chúc cứ như vậy bị tôi làm cho náo loạn, khẳng định anh ấy đối với tôi ghi hận trong lòng, anh nói xem anh ấy giữ tôi lại bên mình có phải có tâm tư khác hay không?"
Đại ca áo đen bị cô nhìn chằm chằm đến phát hoảng, hiện tại không có biện pháp gì đành phải gật đầu một cái, "Chắc chắn là có tâm tư khác!"
"Tôi đã nói mà!" Tiêu Hòa Nhã vỗ đùi một cái, bộ dạng cô đã đoán trước rồi mà, "Thượng Quan Ngưng này, thật quá âm hiểm!"
"Khoan đã!" Đại ca áo đen ngăn cản cô, "Cô vừa mới nói người nào quá âm hiểm?"
"Chính là Hiệu trưởng!" Tiêu Hòa Nhã nói chuyện đương nhiên.
"Tên Hiệu trưởng nhà cô là gì?" Đại ca áo đen hỏi có chút dè dặt. Trong lòng thầm cầu nguyện mới vừa rồi là mình nghe nhầm!
"Là Thượng Quan Ngưng!" Tiêu Hòa Nhã mở to đôi mắt rất là vô tội nói: "Anh ấy chính là Hiệu trưởng của tôi, chính là ba của Tiểu Bảo!"
Sau đó 'két' một tiếng, xe vốn đang chạy cấp tốc bất chợt dừng lại ngay ở ven đường. Tiêu Hòa Nhã không kịp chuẩn bị thiếu chút nữa nhào tới ghế ngồi phía trước. Thật may là đại ca áo đen ngồi bên cạnh nhanh tay lẹ mắt kịp thời kéo cô trở lại.
Tiêu Hòa Nhã cần thận vỗ vỗ trái tim nhỏ của mình, thật may thật may! Sau khi bình tĩnh lại, Tiêu Hòa Nhã mới nhìn sang vị đại ca áo đen kia, vừa muốn mở miệng cảm tạ ơn cứu mạng, lại phát hiện thần sắc của đối phương bỗng trở nên trắng bệch, giống như là bị Vamipre hút máu đến không còn một chút huyết sắc nào.
"Này ...này....này...Vị đại ca này, có phải anh thấy không thoải mái ở đâu không?" Tiêu Hòa Nhã vô cùng khẩn trương hỏi, có người bị kích động quá sẽ đột ngột phát bệnh tim, hoặc là xuất huyết não, nhồi máu cơ tim, còn có thể bị trúng gió nữa. Chỉ là, trước mắt cô cũng không có làm chuyện gì để cho bọn họ bị kích thích nha, có phải hai vị đại ca này quá yếu đuối không!
"Anh Long, chúng ta nên làm gì bây giờ?" Vị tiểu ca ngồi chỗ tài xế quay đầu tránh né ánh mắt vô tội của Tiêu Hòa Nhã, trực tiếp hỏi vị đại ca áo đen sắc mặt đã trắng bệch kia. Bọn họ.....bọn họ tự mình bắt cóc mẹ của con trai Lão đại? Bọn họ còn có đường sống sao?
Người được gọi là Anh Long tháo mắt kính đen của mình xuống, cả người vô lực tựa vào lưng ghế, tên tuổi một đời của hắn ta bị hủy hết rồi! Hắn còn mặt mũi nào đi gặp Giang Đông phụ lão nữa, bọn họ thật vất vả lập công mới có cơ hội tiến vào Liệt Diễm, hôm nay lại bởi vì sai lầm của chính mình mà hủy diệt hầu như không còn.
"Này...này...." Tiêu Hòa Nhã ngày càng không yên lòng, người này làm sao mà nhìn so với cha mẹ chết còn khổ sở hơn vậy? "Vị đại ca này, anh không sao chứ?"
Nghe cô hỏi như thế, anh Long vội vàng cung kính lắc đầu, "Tôi không sao, bây giờ chúng tôi đưa cô trở về!"
"Ách...." Không phải là muốn bắt cóc cô sao?"
"Anh Long, cứ như vậy trở về chúng ta còn có cơ hội sống sót sao?" Tài xế trước mặt lo lắng hỏi.
Anh Long lắc đầu một cái, "Nếu không trở về thì ngay cả hài cốt cũng chẳng còn, cậu cho rằng Lão đại muốn tìm ra một người cần nhiều thời gian như vậy sao?"
"Giao người cho tôi!" Đột nhiên có một chiếc xe dừng lại bên cạnh chiếc xe của bọn họ, một người đàn ông mặc Tây trang màu xám bạc xuống xe hướng về phía bọn họ lạnh giọng nói.
Anh Long nhìn người trước mặt này, chính là tên liên lạc với bọn họ muốn bắt cóc Tiêu Hòa Nhã, bây giờ đã biết thân phận của Tiêu Hòa Nhã, tất nhiên không thể giao người cho hắn ta được, cũng còn chưa biết quan hệ của người này với Lão đại thế nào, cho nên muốn bắt cóc phu nhân tương lai của Lão đại. Bọn họ dù chết cũng không thả người.
Tiêu Hòa Nhã nhìn người bên ngoài một chút, ngũ quan cân đối cường tráng, chẳng qua là cô cũng không quen người này, vậy thì hắn muốn bắt mình làm cái gì? So với người gọi là anh Long kia, thì người trước mắt này cao to đẹp trai hơn nhiều, hiển nhiên bắt cô vừa không phải vì tiền lại cũng không phải vì sắc, vậy thì vì cái gì?
A Long ngầm dịch chuyển người một chút, cố ý ngăn ở trước mặt Tiêu Hòa Nhã, "Thật xin lỗi, chúng tôi bắt nhầm người rồi!"
"Cô ta giống với người trong hình, các người không bắt nhầm, chính là cô ta!" Người kia đứng thẳng tắp, lạnh lùng nói.
"Cuộc giao địch này hủy bỏ!" A Long trấn định bình tĩnh nói, bất kể thế nào cũng không thể giao người.
"Cũng không phải do anh quyết định!" Trong tay người kia, một thanh súng lục màu đen nhắm thẳng vào A Long. "Mau giao người ra đây, tôi có thể nể tình tha cho các người một con đường sống!"
Sắc mặt A Long cùng người tài xế trên xe chợt trắng bệch, bọn họ vẫn mới chỉ ở cấp độ chơi đao, loại súng cao cấp này bọn họ còn phải tu luyện thêm chút nữa mới có cơ hội đụng đến, chẳng qua là người kia không thể giao ra, coi như có mất mạng cũng không thể, thân thể A Long run rẩy nhưng lại vẫn không chịu dịch chuyển người chút nào, gắt gao ngăn cản Tiêu Hòa Nhã ở phía sau, không để cho người đàn ông kia có cơ hội được như ý.
Tiêu Hòa Nhã cho dù đầu óc không được linh hoạt cho lắm cũng nhận ra được người đàn ông trước mắt này mới chính là hung thủ phía sau muốn bắt cóc cô, chỉ là...Vị đại ca áo đen này lại chặn hết toàn bộ tầm mắt của cô, cô một chút cũng không nhìn thấy rõ dáng dấp của người kia, chỉ có thể nghe thấy âm thanh lạnh lùng, không có một chút cảm xúc nào. Được rồi, khiến cho bọn cướp có tình cảm với cô quả thật làm cho người ta có hơi khó chịu, chẳng qua cô chỉ là một người dân hiền lành an phận, làm sao lại trêu chọc tới bọn người lợi hại như thế chứ?
"Tôi nói hủy bỏ cuộc giao dịch này, tiền đặt cọc của anh chúng tôi sẽ bồi thường gấp ba. Còn người bất kể thế nào cũng không thể giao cho anh được!" A Long nhìn nòng súng của người kia, cố nén sợ hãi nói, nếu bọn họ ban đầu quyết định ra nhập Liệt Diễm thì không thể phá hủy ước nguyện ban đầu làm tổn thường người của Liệt Diễm.
"Bịch!" Một tiếng, người kia giương súng về phía A Long bắn một phát vào bả vai của anh ta.
A Long cắn chặt răng chịu đau, trên trán mồ hôi lạnh chảy ra như mưa, nhưng cố nhịn không kêu một tiếng. Ngược lại Tiêu Hòa Nhã đau lòng kêu to, nhìn bả vai máu chảy ra ào ạt, trong đầu trống rỗng lại cưỡng ép mình phải tỉnh táo, phát hiện càng sợ càng không làm được gì. Không để ý tới sự ngăn cản của A Long xuống xe.
"Tôi ở đây, anh hãy để cho bọn họ đi đi!" Tiêu Hòa Nhã xuống xe cùng người đàn ông kia bốn mắt nhìn nhau. Người này cũng cao tương đương với Hiệu trưởng, tầm một mét tám, chẳng qua so với dáng người gầy gò của Hiệu trưởng, người này có vẻ bền chắc hơn, chỉ là ánh mắt quá lạnh không có độ ấm giống như Hiệu trưởng. "Tôi đi với anh!"
Người đàn ông kia lộ ra nụ cười hứng thú, khóe môi khẽ nhếch lên kia cũng tạm coi là nụ cười đi.
"Cô không thể đi cùng anh ta! Còn chưa biết anh ta sẽ đối đãi với cô thế nào!" A Long cũng đi theo xuống xe, một tay bịt chặt bả vai bị thương, từng bước một đi tới bên cạnh Tiêu Hòa Nhã, người anh em tài xế kia cũng hiển nhiên theo xuống, mặc dù trong lòng rất sợ hãi, nhưng cũng nhắm mắt đứng sang bên còn lại cạnh Tiêu Hòa Nhã, anh Long có thể làm được thì cậu cũng có thể, cậu không thể để cho anh Long mất thể diện.
"Tôi cũng không ngại đưa tiễn hai người các cậu một đoạn đường!" Ánh mắt người đàn ông kia bỗng trở nên lạnh lẽo, mới vừa rồi còn có một chút xíu vui vẻ giờ đã biến mất hoàn toàn.
"Không thể!" Tiêu Hòa Nhã tiến lên, ngăn ở trước mặt hai người kia, "Nếu anh muốn tôi ngoan ngoãn đi theo anh, thì anh không được làm bị thương họ!"
"Hừ!" Tên đàn ông kia hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt chuyển sang nhìn Tiêu Hòa Nhã tràn đầy khinh thường, "Cô không có tư cách nói điều kiện với tôi!"
Bỗng nhiên tiếng còi cảnh sát hú vang lên, càng ngày càng gần, trong chớp mắt đã bao vây nơi này đến một giọt nước cũng không lọt.
Tiêu Hòa Nhã mở trừng hai mắt, nhìn một màn biến hóa này, rất nhiều người vác súng đạn lên nòng chĩa về phía bọn họ, thật quá khoa trương rồi! Bọn họ cũng đâu phải là phần tử khủng bố!
"Bỏ súng xuống, giơ tay lên!" Bên cạnh chiếc xe cảnh sát, một người đàn ông trung niên dáng dấp rất chi là đẹp mắt cầm loa hướng về phía bọn họ quát lớn.
Tiêu Hòa Nhã nghe lời, giơ tay đầu hàng, nhìn hai anh em A Long đang còn ngây ngốc đứng đó, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đá cho bọn họ một cước. "Nhanh lên!"
Hai người sửng sốt một chút, rồi rối rít đi tới đầu hàng. Ngay cả cái tên đàn ông đang giương súng kia cũng không dám coi thường mà vọng động, để súng xuống cũng từ từ đi tới.
"Chúng tôi nhận được thông báo, có người mang theo súng để giết người!" Tiêu Hòa Nhã nhìn vị cảnh sát vừa mở miệng nói kia thấy có chút quen mặt.
"Hiểu lầm thôi!" Tên đàn ông trước đó còn lạnh như băng mở miệng nói, sau đó từ trong ví lấy ra thẻ chứng nhận đưa cho vị cảnh sát kia, thản nhiên nói: "Tôi đang thi hành nhiệm vụ mật, sau đó gặp phải hai người kia bắt cóc cô gái này mới ra tay trợ giúp!"
Tiêu Hòa Nhã thật muốn phun nước bọt vào mặt hắn, người đàn ông này quả thật da mặt không phải dày bình thường. Trợn tròn mắt nói mò. "Báo cáo, chú cảnh sát, không phải là......."
"Thật đúng là làm phiền cấp trên!" Vị cảnh sát kia cắt đứt lời nói của Tiêu Hòa Nhã, sau đó nhìn tên đàn ông lạnh như băng kia, cười nhẹ nói: "Thân phận anh như vậy đáng lẽ phải giải quyết việc quốc gia đại sự, loại chuyện bắt cóc cỏn con này đã có mấy người cánh sát nhỏ như chúng tôi xử lý là được rồi!" Sau đó vị cảnh sát kia vung tay lên, liền có mấy người tiến lên đem ba người Tiêu Hòa Nhã dẫn lên xe cảnh sát.
"Cấp trên có muốn tới bốt cảnh sát nhỏ của chúng tôi uống trà hàn huyên một chút không?" Vị cảnh sát nhìn tên đàn ông kia cưỡi khẽ hỏi.
Sắc mặt người đàn ông kia rất khó coi, cuối cùng vẫn nhịn được, cái bốt cảnh sát đó có thể nhanh như vậy đã tra ra được người ở chỗ này sao?
"Không cần, người ông đã bắt được, vậy tôi cũng không tiện xen vào nhiều, tạm biệt!" Nói xong thu hồi thẻ chứng nhận, động tác sạch sẽ lưu loát lên xe.
Mà ba người Tiêu Hòa Nhã thì bị chia làm hai rồi bị dẫn tới hai xe khác nhau, Tiêu Hòa Nhã bị một người dẫn lên xe cánh sát. Vừa lên xe thì trợn tròn mắt.
"Hiệu trưởng, làm thế nào mà anh cũng tới được đây?" Tiêu Hòa Nhã trợn mắt há hốc miệng nhìn Thượng Quan Ngưng, hỏi xong liền cảm thấy ủy khuất, lập tức giống như một đứa trẻ gào khóc nhào tới: "Oa....oa...oa....Hiệu trưởng, anh tới rồi, làm em sợ muốn chết, ô...ô....ô...."
Thượng Quan Ngưng nhìn Tiêu Hòa Nhã nhào vào trong lòng mình, vốn một bụng lửa giận sắp ra đến cửa miệng liền cứng rắn nuốt trở về, chỉ cẩn thận vỗ vỗ sau lưng cô dịu dàng an ủi: " Được rồi, không sao, không có chuyện hì!"
"Ô....ô...ô...Làm sao mà giờ anh mới đến chứ!" Tiêu Hòa Nhã ủy khuất khóc, thật may là hai tên cướp kia vẫn còn chút lương tâm, tại thời khắc mấu chốt đã 'cải tà quy chính', nếu không cô liền toi đời, người đàn ông kia thoạt nhìn rất khủng bố nha!
"Được được! Là lỗi của tôi!" Thượng Quan Ngưng trợn trắng mắt, ai có thể nghĩ tới đi dạo phố cũng có thể làm cho người ta bắt trói lại. Anh nhìn hai tên kia một chút nghĩ làm sao để trừng phạt chúng, còn có tên Đại Nhị vô dụng kia nữa!
"Đúng vậy, chính là lỗi của anh!" Tiêu Hòa Nhã đúng lý không chịu buông tha người, đôi mắt khóc đến đẫm lệ từ từ bò dậy, nhìn vẻ mặt âm trầm của Hiệu trưởng nhà mình, "Chẳng lẽ không đúng sao? Anh còn muốn nổi giận với em? Anh có biết trong tay người kia có súng không, nếu không là hai tên cướp kia ngăn giúp em thì hiện tại em đã xong đời rồi! Thật xong rồi!" Tiêu Hòa Nhã nhìn anh chằm chằm rất là nghiêm túc nói.
Thượng Quan Ngưng nghi ngờ, hỏi: "Em nói là hai tên cướp kia giúp em?"
Tiêu Hòa Nhã gật đầu, thật ra thì cô cũng rất nghi ngờ. "Em cũng không biết tại sao lương tâm của bọn họ lại đột nhiên trỗi dậy, nhưng mà bọn họ nhìn cũng không giống như người xấu, trên đường vẫn cùng em nói chuyện phiếm đấy, chính là cái tên đàn ông bại hoại kia, hắn còn giơ súng ra uy hiếp bọn họ, bọn họ cũng không giao em ra!" Nghĩ tới đây, Tiêu Hòa Nhã còn cảm thấy cảm kích, hiển nhiên cô đã quên mất, nếu như hai người kia không bắt cóc cô thì cũng không xảy ra những chuyện như thế này.
"Ừ!" Thượng Quan Ngưng gật đầu, suy nghĩ xem nên xử trí hai người đó như thế nào, sau đó đem lau khô khuôn mặt nhỏ nhắn ướt nhẹp của cô, có trời mới biết lúc anh nhận được điện thoại của Đại Nhị đã hoảng loạn thành cái dạng gì, nếu như không có Đại Tam và Đại Tứ nhắc nhở trấn tĩnh, anh đã sớm rối loạn lên hết rồi. Vận dụng chức năng truy tìm của Liệt Diễm, rất nhanh đã tra ra vị trí của cô, tra được thân phận của đối phương, vì để tránh cho Liệt Diễm vướng phải phiền toái không cần thiết, lúc này mới để cho chú nhỏ của mình điều động người trong bót cảnh sát.
"Được rồi, về nhà trước rồi hãy nói!" Người vừa nói là chú nhỏ Hạ Tùy Phong của Thượng Quan Ngưng, người cũng chừng năm mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn bộ dáng lại giống như mới chỉ ba mươi tuổi.
"Chào chú cảnh sát!" Trong nhận thức của Tiêu Hòa Nhã, không chỉ có những lão cảnh sát lớn tuổi mà ngay cả các cảnh sát trẻ tuổi cũng đều kêu là chú, từ nhà trẻ đến trung học phổ thông, các thầy cô đều dạy như vậy.
Chương trước | Chương sau