Disneyland 1972 Love the old s
Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ

Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 132
5 sao 5 / 5 ( 52 đánh giá )

Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ -Chương 95

↓↓
Hạ Tùy Phong liếc cô một cái, trực tiếp để cho 'chú' cảnh sát trẻ tuổi lái xe, còn mình thì quay đầu lại vô tình hay cố ý quan sát Tiêu hòa Nhã, "Con cũng học theo Ngưng Nguyệt gọi ta là ông chú nhỏ đi!"

bạn đang xem “Ông Xã Phúc Hắc Chỉ Yêu Vợ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

"Sao?" Tiêu Hòa Nhã ngẩn ngơ, xác định người trước mặt này so với Hiệu trưởng nhà mình nhiều nhất cũng không lớn hơn hai mươi tuổi, chú nhỏ?

"Không sai!" Hạ Tùy Phong gật đầu, "Con trai của ông nội con gọi ta là chú, giờ con gọi ta là chú thì còn ra cái gì nữa?"

Tiêu Hòa Nhã gật đầu, trước kia hình như đã từng nghe nói qua chú Hạ có một người chú nhỏ hơn vài tuổi, nghĩ đến chính là người này đây! Vì vậy ngoan ngoãn gật đầu, mềm mại gọi một tiếng: "Chào ông chú nhỏ!"

“Chuyện này nên xử lý như thế nào?” Hạ Tùy Phong nhìn về phía Thượng Quan Ngưng cười nhạt hỏi.

“Giao hai người này cho con!” Thượng Quan Ngưng thản nhiên nói.

“Không thành vấn đề!” Hạ Tùy Phong phất phất tay, “Chỉ là rốt cuộc cô nhóc nhà con đã làm gì mà gặp phải người của bộ an ninh quốc gia?”

Tiêu Hòa Nhã kích động không thôi, “Cái gì? Bộ an ninh quốc gia? Thật xem tôi là phần tử khủng bố hả? Trời đất chứng giám, tôi là một người dân lương thiện!”

“Không có liên quan đến em!” Thượng Quan Ngưng thản nhiên cắt ngang lời kêu gào của cô.

Lại bị xem thường! Tiêu Hòa Nhã không nói gì, liếc mắt nhìn anh chằm chằm, thật là ai oán!

Thượng Quan Ngưng bị cô nhìn chòng chọc đến sợ hãi, cuối cùng cũng đầu hàng: “Được rồi được rồi, mặt mũi em lớn, được chưa?”

“Mặt anh mới lớn đấy!” Tiêu Hòa Nhã trực tiếp bác lại, “Người ta là khuôn mặt nhỏ nhắn tiêu chuẩn lớn cỡ bàn tay có được không?” Sợ anh không tin, Tiêu Hòa Nhã vươn một bàn tay xòe năm ngón ra úp lqd vào mặt mình, khó khăn lắm mới ôm hết khuôn mặt trắng nõn tươi cười, dĩ nhiên những khe hở giữa ngón tay lộ ra bên ngoài thì không tính rồi! “Thế nào thế nào? Là mặt nhỏ đúng không? Mặt anh mới lớn!”

Thượng Quan Ngưng bĩu môi không muốn so đo, nhỏ thì nhỏ. Khổng Tử nói rằng chỉ có kẻ tiểu nhân mới đi so đo với phụ nữ... Vẫn còn chưa có suy nghĩ xong, trên mặt anh đã bị một bàn tay mềm mại dán lên.

“Xem đi xem đi!” Tiêu Hòa Nhã rất đắc ý, “Tuy mặt của anh nhìn rất xinh đẹp, nhưng mà vẫn lớn hơn mặt của em một chút! Nhìn đi nhìn đi, ông chú* ông nói có đúng không?”

*Mình xin giải thích chỗ này một chút: Ở phần trên có giải thích vai vế của Hạ Tùy Phong là em trai của ông nội anh Ngưng, nên anh Ngưng phải gọi chú ấy là ông chú, nhưng em June đã bị nhầm lẫn một chút nên để là em trai của bố anh Ngưng, mình đã nhắn với em ấy rồi, nay mai em ấy sẽ sửa lại thôi, mọi người thông cảm nhé. Thân!

Hạ Tùy Phong gật gật đầu, bộ dáng cười tủm tỉm: “Đúng đúng đúng!”

Nhưng lời này không phải vô nghĩa sao! Thượng Quan Ngưng lấy tay cô ra, lòng bàn tay mềm mại khẽ chạm vào gương mặt anh, thật dễ dàng quấy nhiễu thần trí(tinh thần và trí tuệ) của anh.

Hạ Tùy Phong trực tiếp đưa bọn họ về Sướng Viên, còn về phần hai tên bắt cóc tất nhiên là phải đưa đến bệnh viện, vì không muốn để cho Tiểu Bảo lo lắng nên chuyện cô bị bắt cóc Thượng Quan Ngưng cũng không nói cho Tiểu Bảo biết. Chỉ là ở Sướng Viên, Đại Nhị đang đập loạn khắp nơi như ruồi bọ không đầu. Lo lắng khủng khiếp. Anh rõ ràng chỉ là đi đậu xe, trở về đã không thấy người đâu, anh đậu chiếc xe mới dùng bao nhiêu thời gian chứ, nếu không tìm được người anh phải mổ bụng để tạ tội rồi!

Phịch một tiếng, cửa lớn được mở ra, Đại Nhị vội vã vọt tới. Vừa nhìn thấy người đến là Tiêu Hòa Nhã thì cảm động đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, nếu không có lão đại ở bên cạnh trừng mắt, anh nhất định sẽ xông lên ôm cô một cái!

Tiêu Hòa Nhã nhìn thấy Đại Nhị, cõ lẽ anh cũng rất lo lắng, vội vàng đi lên phía trước nhẹ nhàng ôm anh một chút, âm thanh mềm mại nói: “Nhị sư huynh, vất vả cho anh rồi! Em không sao cả!”

Đại Nhị cười gượng, nhìn lão đại nhà mình càng ngày càng đen mặt, vội vàng đẩy cô nhóc ra, “Cái đó, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi! Mau vào thôi, Tiểu Bảo còn chờ em nấu cơm cho cậu ấy ăn đấy!”

“Chờ em nấu cơm?” Sắc mặt Tiêu Hòa Nhã khẽ biến, có chút không dám tin, Tiểu Bảo nhà cô khi nào lại muốn ăn cơm cô nấu vậy hả? Chính bản thân cô còn không muốn ăn, tên nhóc ấy làm sao có thể ăn?”

“Mẹ!” Tiêu Tiểu Bảo đi tới duỗi tay ra chờ cô ôm.

Tiêu Hòa Nhã xoay người ôm cậu vào trong ngực mình, “Sao vậy Tiểu Bảo?”

Tiêu Tiểu Bảo gắt gao ôm cổ cô, không phải là không nghe thấy mấy người Nhất, Nhị,Tam, Tứ nói chuyện, cậu chẳng qua chỉ là không biểu hiện ra ngoài mà thôi, bây giờ cậu bắt đầu hoài nghi đến cuối cùng là bản thân mình đã làm đúng hay sai. Ông ngoại đã từng nói, thân phận của lqd nhà họ Hạ rất đặc biệt, người ba trên danh nghĩa này của cậu cho cậu chơi những khẩu sung đó, theo như lời ông ấy đã nói, từ thấp nhất đến cao nhất thế giới đều có. Người như vậy, nếu có kẻ thù tất nhiên sẽ không tầm thường, vậy mà cậu lại đưa mẹ vào trong hoàn cảnh đó rốt cuộc là đúng hay sai?

“Tiểu Bảo, con làm sao vậy?” Tiêu Hòa Nhã có chút lo lắng, bình thường Tiểu Bảo sẽ không dính người như vậy, hôm nay làm sao vậy, “Tiểu Bảo, có phải khó chịu ở đâu không?”

“Không khó chịu gì cả!” Tiểu Bảo nằm úp mặt lên cổ của cô rầy rĩ nói: “Mẹ, con muốn ăn mì ăn liền!”

“Được được được!” Tiêu Hòa Nhã cưng chiều cười, sau đó rất tự nhiên chuyển Tiểu Bảo trong lòng cho Thượng Quan Ngưng.

Thượng Quan Ngưng nhất thời không phản ứng kịp, ngu ngơ ngay tại chỗ.

Tiêu Hòa Nhã trừng anh, người này còn nói muốn bồi dưỡng tình cảm cha con, thậm chí ngay cả ôm con trai mình cũng không làm, có thấy bẽ mặt không hả?

“Mau tới đón lấy này!” Đại Nhị sau lưng đẩy anh một cái, lúc này Thượng Quan Ngưng mới hoàn hồn, vươn tay đón lấy Tiêu Tiểu Bảo vào trong ngực mình, đây là lần đầu tiên anh ôm con trai sau khi biết Tiểu Bảo là con trai mình, cảm giác khác xa so với trước kia. Đứa nhỏ này là của anh, cùng anh như chân với tay.

Tiểu Bảo liếc mắt nhìn vẻ mặt của anh một chút, khóe miệng không tự giác rụt rụt, có cần phải xúc động thành cái dạng này không? Chỉ có điều nghĩ lại cũng đúng, cậu cũng không phải là ai muốn ôm cũng có thể ôm được đâu!

Tiêu Hòa Nhã bận rộn nấu mì ăn liền, lại nói cô sống lâu như vậy, cô chỉ học được tay nghề duy nhất đó chính là nấu mì ăn liền, những món khác cô cũng không phải là chưa từng học qua, anh ba nhà cô tự mình dạy dỗ, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể vào miệng chỉ có thể vứt bỏ, con người chỉ cần có một sở trường là được, không cần phải am hiểu quá nhiều làm gì.

Nấu mì ăn liền vậy phải có mỳ ăn liền mới được nha! Tiêu Hòa Nhã bận rộn nửa ngày mới phát hiện trong tủ lạnh không có mì ăn liền, “Thượng Quan Ngưng, không có mì ăn liền!” Tiêu Hòa Nhã kêu vọng ra phòng khách.

Trong phòng khách, Thượng Quan Ngưng đang dạy Tiểu Bảo chơi cờ vua, có lẽ là do di truyền nên Tiểu Bảo được thừa hưởng trí nhớ chỉ cần nhìn qua một lần thì sẽ không bao giờ quên của bà nội. Thậm chí còn mạnh hơn bà nội một chút, bởi vì trí nhớ của Thượng Quan Vân tốt khi chỉ đối diện với vật chết, còn đối với những người không quan trọng mới nhìn qua sẽ quên ngay. Mà Tiêu Tiểu Bảo lại khác, bất luận là người hay là vật trí nhớ đều siêu tốt.

Mì ăn liền là loại đồ ăn không tốt cho sức khỏe nên từ trước đến giờ không vào được cửa Sướng Viên, Thượng Quan Ngưng nghe cô kêu mì ăn liền, sau đó nhìn về phía con trai của mình: “Con muốn ăn mì ăn liền?”

Tiêu Tiểu Bảo gật đầu, sau đó thuận tay ăn luôn con mã của anh, “Tôi biết ông muốn nói ăn mì sẽ không tốt cho sức khỏe, thỉnh thoảng tôi mới ăn, cũng không ăn thường xuyên, nên không tính là nguy hiểm!” Tiêu Tiểu Bảo vân đạm phong khinh nói.

Đại Nhị nhìn thoáng qua Thượng Quan Ngưng nói không ra lời, cúi đầu hai vai run run chứ không dám cười ra tiếng. Bây giờ, anh là người chờ bị xử tội, cũng không thể để anh bị bắt được nhược điểm, chỉ là có thể xác định lão đại nhà mình có hai tử huyệt, một người là Tiêu Hòa Nhã mơ mơ màng màng, một người nữa chính là Tiêu Tiểu Bảo. Cả hai người đều là báu vật của anh.

Thượng Quan Ngưng hung hăng trợn mắt nhìn anh, “Cậu... Không được run, nếu còn run nữa thì coi chừng rơi rớt ra!”

Nghe giọng nói lạnh như băng của lão đại, Đại Nhị lập tức nghiêm người đứng vững.

“Cậu đi mua mì ăn liền!” Thượng Quan Ngưng trừng tiếp, “Mau đi nhanh...”

“Dạ!” Đại Nhị đánh gãy lời nói của anh, không đợi anh nói thêm nhiều lời, người đã bỏ chạy rồi. Ánh mắt anh như không nói lời dư thừa, dĩ nhiên là đi nhanh về nhanh.

Tiêu Hòa Nhã đã chuẩn bị hết thảy, chỉ còn chờ mì ăn liền, cho nên liền chạy tới phòng khách nhìn hai cha con bọn họ chơi cờ, vừa thấy là cờ vua thì đầu óc liền lờ mờ, con trai cô khi nào thì biết chơi cờ vua, cô cho rằng cậu cũng chỉ biết chơi cờ thỏ cáo* giống như mình thôi chứ!

*Mình tra mãi mà không ra cách chơi cờ thỏ cáo, chỉ có hình ảnh minh họa thôi, mọi người xem đỡ, nàng nào biết thì bảo mình nhé!

Thượng Quan Ngưng liếc mắt nhìn cậu một cái, con trai nhà anh mà có bộ dạng giống cô thì coi như xong rồi!

“Mẹ, lát nữa con sẽ dạy mẹ!” Tiểu Tiểu Bảo cũng không ngẩng đầu lên nghiêm túc suy nghĩ nên đi bước tiếp theo như thế nào.

Tiêu Hòa Nhã nhìn cậu nghiêm cẩn(nghiêm túc + cẩn thận) như vậy, vội vàng phất tay, “Không cần đâu, có thời gian thì chúng ta chơi cờ thỏ cáo là được rồi!”

“Dạ!” Tiêu Tiểu Bảo cũng không bắt buộc, mẹ cậu quả thật không thích hợp với mấy trò chơi phức tạp, đơn giản một chút mới thích hợp với cô ấy.

Tiêu Hòa Nhã nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người, sau đó quyết định nhượng bộ lui binh, cũng phải để bọn họ hăng hái mới đúng. Rót ly trà, chạy đến ngồi xuống chiếc ghế sô pha trước cửa sổ sát đất, ánh mặt trời vẫn rực rỡ như cũ, xuyên thấu qua cửa sổ khiến cho cả phòng vàng óng. Phía sau là con trai và ba của con trai cô, nói một cách công bằng, cô thích giờ phút yên tĩnh tốt lành này, thậm chí còn có một suy nghĩ ích kỉ, nếu thời gian cứ dừng lại như vậy thì thật tốt!

“Chị dâu, đã mua mì ăn liền về rồi!” Đại Nhị đã trở về, không những mang mì ăn liền về, mà còn mang theo hai anh em A Long đến để chịu tội.

Tiêu Hòa Nhã chạy chậm đến đón nhận mì ăn liền, khi nhìn thấy A Long thì sửng sốt một chút, cũng không quan tâm tới mì ăn liền nữa.

A Long thụ sủng nhược kinh, anh ta chỉ là một tên côn đồ nho nhỏ, còn bắt cóc cô, cô lại hoàn toàn quan tâm đến anh ta, không nghi ngờ một chút nào.

“Mẹ, ai vậy! Mau nấu mì ăn liền!” Tiêu Tiểu Bảo ở bên trong phòng khách rống.

“Thật xin lỗi, là tôi bắt cóc cô, còn khiến cô...”

“Xuỵt xuỵt!” Tiêu Hòa Nhã duỗi ngón tay ra dựng thẳng trên môi, lúc này mới rống lên với người trong phòng khách, “Được, mẹ sẽ nấu ngay, lát nữa là xong rồi!” Nói xong mới quay đầu, chống lại khuôn mặt có hơi mê mẩn của A Long, “Không thể để cho con trai nhà tôi biết, chuyện đã qua rồi, không phải tôi cũng không có chuyện gì rồi sao? Các người đừng để trong lòng, sau này đừng làm những chuyện như vậy nữa, tìm một công việc nghiêm chỉnh mà làm, nhất định sẽ có tương lai tốt!”

A Long gật đầu, chỉ là công việc nghiêm chỉnh? Bây giờ phỏng chừng anh sẽ không có cơ hội, cô đại nhân đại lượng không xử lý bọn họ, nhưng lão đại nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Bọn họ đã đến đây, thì đã không suy nghĩ còn sống mà đi ra ngoài. Chỉ cần lão đại đừng thương tổn các anh em khác là được!

“Đúng rồi, các người hãy mau vào ngồi đi, hiệu trưởng đang chơi cờ với Tiểu Bảo đấy!” Tiêu Hòa Nhã vội vàng bảo bọn họ vào, thật đúng là không đánh nhau thì không quen biết mà. Nếu biết sai có thể sửa vậy là được rồi.

“Hiệu trưởng, các người tiếp khách một chút, em đi nấu mì ăn liền!” Tiêu Hòa Nhã nhận lấy mì ăn liền từ trong tay Đại Nhị đi thẳng đến cửa phòng bếp mới rống to với Thượng Quan Ngưng. Sau đó cũng không chờ câu trả lời mà đi thẳng vào phòng bếp. Người giúp việc Dương Tắc cung kính ở bên cạnh trợ giúp.

Trong phòng khách, Thượng Quan Ngưng nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía khách mời trong miệng Tiêu Hòa Nhã.

A Long và em trai anh ta mồ hôi lạnh chảy ròng, vậy mà cô cũng có thể nói ra, kêu lão đại tiếp đón bọn họ, có còn để bọn họ sống nữa không?

“Các người muốn tôi chiêu đãi các người thế nào?” Thượng Quan Ngưng tiếp tục nhìn bàn cờ, giọng điệu không mặn không nhạt hỏi.

Hai anh em A Long mồ hôi tuôn như suối, trong lòng không phải không có kỳ vọng, chỉ cần ngài coi như không có tôi là được, không cần chiêu đãi, thật! Nhưng mà ai dám nói chuyện chứ! Anh ta không dám nói, em trai anh ta lại càng không dám nói rồi!

“Tiểu Bảo, có thể ăn mì được rồi!” Tiêu Hòa Nhã bưng một bát mì ăn liền đi thẳng sang phòng ăn ở sát bên, tiện thể kêu Tiểu Bảo một tiếng.

“Dạ!” Tiêu Tiểu Bảo lên tiếng trả lời, sau đó nhìn thoáng qua ván cờ, vô cùng quả quyết bỏ qua, “Thượng Quan...”

“Hửm?” Thượng Quan Ngưng nhíu mày.

Tiêu Tiểu Bảo nhún vai, được rồi, dù sao sự thật cũng như vậy, cậu cũng không tính là lỗ vốn, “Ba, ba hãy cất bàn cờ này cho thật kỹ, lần sau chúng ta tiếp tục!”

Thượng Quan Ngưng tươi cười đầy mặt, một tiếng ba này thật sự rất thoải mái, vì thế vui vẻ đồng ý, “Đại Nhị, hãy cất bàn cờ cho thật kỹ!”

“Vâng!” Đại Nhị cúi đầu khom lưng, bưng bàn cờ đi lên lầu.

Tiêu Tiểu Bảo đã sớm chạy đến bát mì ăn liền của mình rồi. Đặt một bát thật to trước mặt Tiêu Tiểu Bảo, đặt một bát nhỏ trước mặt mình, Tiêu Hòa Nhã tươi cười đầy mặt nhìn Tiêu Tiểu Bảo đang ăn rất vui vẻ.

“Ăn từ từ thôi! Đừng nóng vội!” Tiêu Hòa Nhã cười khẽ nói. Sau đó lơ đãng ngẩng đầu, thấy vẻ mặt đầy vạch đen của hiệu trưởng. Ách... “Hiệu trưởng, không phải anh đang tiếp khách sao, sao lại ra đây?”

Thượng Quan Ngưng trừng mắt nhìn cô, giọng điệu không được tốt: “Em chỉ nấu mì cho em và Tiểu Bảo?”

Tiêu Hòa Nhã gật đầu, “Đúng vậy! Em cũng muốn nấu cho anh, nhưng mà sau đó em lại nghĩ nhất định anh cho rằng mì ăn liền là đồ ăn không tốt cho sức khỏe không muốn ăn, cho nên em không nấu.”

Anh cho rằng như vậy không sai, nhưng mà nhìn hai mẹ con bọn họ ăn mì vui vẻ như vậy trong lòng anh rất khó chịu. “Tôi cũng muốn ăn!”

“Ách...” Hai mẹ con dừng đũa lại ngây ngốc nhìn vẻ mặt khó chịu của Thượng Quan Ngưng.

Thượng Quan Ngưng cũng không để ý đến phong độ, thật sự ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tiểu Bảo, “Nhanh lên, đi nấu cho tôi một bát!”

Tiêu Hòa Nhã chưa từng thấy hiệu trưởng như vậy bao giờ, nhưng mà thật sự không có năng lực phản kháng, đành phải không mấy tình nguyện đứng dậy đi vào phòng bếp, đúng lúc thấy Đại Nhị từ trên lầu đi lqd xuống liền thuận tiện hỏi: “Nhị sư huynh, anh có đói không, có muốn em nấu cho anh một bát mì không? Còn có hai người các anh nữa, có ăn không?”

Hai người này lập tức lắc đầu, lão đại không phạt bọn họ đã là may lắm rồi, còn dám ăn mì, chỉ sợ đến lúc đó ăn không nổi!”

Đại Nhị chăm chú nhìn vẻ mặt không được tốt của lão đại nhà mình trong phòng ăn, vô cùng thức thời lắc đầu, nếu bây giờ anh dám ăn bát mì này, đoán chừng anh phải viết bản kiểm điểm một vạn chữ.

“Anh không đói bụng, các người ăn đi!” Đại Nhị mở miệng nói.

Tiêu Hòa Nhã gật đầu, lúc này mới tiếp tục đi vào phòng bếp. Lại nói nếu nhị sư huynh cũng ăn, cô nấu cũng có cảm giác thành tựu không phải sao?

“Nè, ăn đi!” Tiêu Hòa Nhã đặt một bát mì lớn trước mặt Thượng Quan Ngưng nói.

Nhìn thấy bát mì, vẻ mặt Thượng Quan Ngưng mới dần dần nhuốm lên sắc màu ấm, khóe miệng không khống chế được mà nhếch lên. Khiến cho ba người ngồi trong phòng khách nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm, trong lòng Đại Nhị thầm khinh bỉ, chỉ vì một bát mì mà đã cười đến buồn nôn như vậy đáng giá sao? A Long và em trai cùng nhìn nhau, thì ra người tồn tại giống như thần ở trong lòng bọn họ còn có loại yêu thích này nha!

Giống như ba người một nhà ăn mì ăn liền, Tiêu Hòa Nhã mỉm cười ăn từng ngụm từng ngụm, ánh mắt thỉnh thoảng quét về phía Tiêu Tiểu Bảo và Thượng Quan Ngưng, thấy bọn họ ăn vui vẻ như vậy, cảm thấy lần này mình vào bếp cũng không lỗ.

“Cái này cho mẹ/em!” Vô cùng có ăn ý, Tiêu Tiểu Bảo và Thượng Quan Ngưng đều đưa lòng đỏ trứng tới giữa không trung cho Tiêu Hòa Nhã.

Tiêu Hòa Nhã sửng sốt, hai người bọn họ cũng sửng sốt, im lặng liếc mắt nhìn đối phương một cái, sau đó lặng lẽ di chuyển.

“Biết rồi biết rồi, em là thùng rác, hai người không ăn đều đưa hết cho em là được có đúng không?” Tiêu Hòa Nhã làm bộ không vui nói, đưa bát của mình tới, khi không lại được hai cái lòng đỏ trứng. May mà cô không thích ăn lòng trắng chỉ thích ăn lòng đỏ, nếu không thì đã phiền phức rồi.

Sau khi ăn mì xong, Thượng Quan Ngưng thấy không để ý đến hai người này đủ lâu rồi, lúc này mới dẫn hai người bọn họ vào thư phòng.

“Nói đi, chuyện hôm nay xảy ra như thế nào?” Thượng Quan Ngưng ngồi yên trên ghế, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn bọn họ thản nhiên nói.

“Lão đại, bọn em sai rồi!” A Long đứng lại, dứt khoát cúi đầu xin lỗi.

“Lão đại, bọn em không biết cô ấy chính là chị dâu, nếu biết là chị dâu cho dù có chết bọn em cũng sẽ không làm ra loại chuyện này!” Đứng bên cạnh A Long, người em trai uất ức nói.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình mình thấy rất hay nên chi

21-07-2016 120 chương
Tự ti

Tự ti

Người ta hay nói mỗi lần tự ti hãy nhìn vào những người thuộc "cấp dưới" của mình

24-06-2016
Chuyện Tình Hoàng Gia

Chuyện Tình Hoàng Gia

Tên truyện: Chuyện Tình Hoàng GiaTác giả: Du HuyễnThể loại: Truyện TeenTình trạng:

26-07-2016 6 chương
Đàn kiến đền ơn

Đàn kiến đền ơn

Trong khu rừng nọ, một đàn kiến sa vào vũng nước. Ở trên cành cây gần bên, có một

24-06-2016
Anh yêu em Sơ mi trắng

Anh yêu em Sơ mi trắng

Còn với cô, cô luôn chọn cho mình chiếc áo sơ mi trắng của nam, cảm giác một thân

23-06-2016
Bí kíp cua trai

Bí kíp cua trai

Lão hơn tôi 8 tuổi, ngày trước lão học giỏi nhất xã lại đẹp trai nên lắm cô theo

24-06-2016
Phía sau một chàng trai

Phía sau một chàng trai

  (khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu

26-06-2016