Giữa mùa hạ, thời tiết nóng bức người, buổi trưa, lại càng làm cho người ta ăn không tiêu, một nửa dân cư Đài Bắc tránh ở trong phòng điều hòa nghỉ hè, người người có chí cùng phản mặt trời, kêu gào bán nước, bởi vậy trên đường cái khá là vắng vẻ, nhưng trong một công trường tín nghĩa nào đó được nwhnxg tấm sắt lớn bao vây, lại náo nhiệt vô cùng.
Không sợ thời tiết nóng, trên đất ba công nhân điều khiển một chiếc cần cẩu (辆吊高机) , đem một tấm thép lớn đưa lên công trường tầng 7, mà trên tầng mấy chục công nhân đều đang đều tự mình cầm búa gõ gõ đánh đánh, khóa đinh ốc khóa đinh ốc, cắt thép cắt thép, hàn hàn, gõ thép gõ thép, một đám người thanh to thế lớn diễn tấu một khúc “tạp âm” dọa chết người không đền mạng, tặng cho buổi trưa mùa hè một khúc nhạc nóng bỏng.
“A Nhẫn! Tôi đang nói gì cậu có nghe thấy không đấy?” Đặt mình trong khúc nhạc làm người ta điên cuồng, một giọng nói có vẻ mỏng manh mà nhỏ bé vang lên, nếu không phải người nghe có thính lực tốt, chỉ sợ căn bản là sẽ không phát hiện.
“Dọc theo đường đi nghe cậu nói không ngừng, thật vất vả đến được công trường, cậu không định để yên cho mình làm việc sao?” Đàn ông nói nhiều rất dễ khiến người khác khó chịu, nhất là giữa một buổi trưa mùa hè nóng nực, càng làm cho người ta có xúc động muốn đá ai đó xuống từ tầng 7.
bạn đang xem “Ông Chủ, Tôi Sẽ Bảo Vệ Anh ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Kéo mở caravat, Kinh Nhẫn vừa đi vừa cuộn tay áo lên để lộ cánh tay cường tráng, sau đó từ dưới nách rút ra bản thiết kế, đối chiếu với giàn khung thép sườn phía tây.
“Làm ơn, nơi này ồn như đánh giặc, thêm giọng của tôi thì có ồn hơn sao?” Loại địa phương này chỉ có nửa đêm mới có thể an tĩnh, còn bây giờ, không đem người ta thành kẻ điếc đã là thượng đế phù hộ.
“Kém rất nhiều, giọng của cậu so với tạp âm còn ồn ào hơn.” Anh có thể chịu được tạp âm công trường, nhưng không cách nào chịu được cái miệng nhiều chuyện kia.
“Này! Cậu có lầm hay không đấy? Tôi đây là quan tâm cậu đấy nha, thế mà cậu còn nói là ồn ào! Thật là không có lương tâm.”
“Ồn ào là ồn ào, nếu cậu còn nói nữa, cẩn thận tôi đá cậu xuống lầu một!” Dục vọng ở đáy lòng rục rịch, làm cho Kinh Nhẫn rất khó mà bỏ qua, bởi vậy anh nâng chân lên đe dọa.
“Cậu thử đá xem!” Tốc độ dưới chân nhanh như tốc độ nói chuyện, lời lẽ hùng hồn chấm dứt, người lên tiếng đã che giấu mình tốt phía sau một thanh thép lớn.
“Bạn tốt thân mến của tôi, cậu vừa mới nói gì tôi không nghe rõ, có thể phiền cậu lại đây lặp lại lần nữa không?” Độ dày vừa phải, đôi môi ôn nhuận cong lên thành một nụ cười chế giễu, ngón trỏ thon dài gẩy gẩy mấy cái với người đàn ông sợ đầu sợ đuôi ở phía “xa”.
“Lời hay không nói lần hai, cậu nằm mơ à!” Thạch Hoành Khải ưỡn ngực hừ hừ, lấy khóe mắt đánh giá khoảng cách từ chỗ này đến vách tường …… Khoảng năm mét, tốt lắm, safe!
“Nhát gan.” Kinh Nhẫn nháy mắt chế nhạo.
“Cậu nói tôi nhát gan?!” Ngốc tiên sinh ── tên đầy đủ là Thạch Hoành Khải, nhà thiết kế nổi bật của công ty xây dựng Trường Cảnh tức giận nhảy dựng lên.
“Thính lực không tệ, cuộc kiểm tra sức khỏe năm nay cậu có thể không cần tham gia.”
Sĩ khả sát, bất khả nhục! Đàn ông hận nhất là mình có mối liên hệ với hai chữ “Nhát gan”, nếu lại không đi ra, mặt mũi của anh đặt ở đâu?
Một tay chống nạnh, bước lên ba mươi bảy bước, chuẩn bị tư thế công kích. “Tên xấu xa như cậu đừng có mà nói xấu tôi, bạn gái tôi ba người, bốn người, ai cũng nói tôi là giỏi nhất, cậu dựa vào cái gì nói tôi nhát gan?”
“Bằng việc cậu không có gan.” Không muốn lãng phí thời gian vào cuộc chiến võ mồm, Kinh Nhẫn quyết định nhất tâm nhị dụng, vừa nói vừa làm, cầm khung thép đo độ chắc chắn.
“Đó gọi là không có gan? Đó gọi là tỉnh táo thông minh! Người quen cậu cậu đều biết cậu là loại người nhân tính mờ nhạt cộng thêm tâm ngoan thủ lạt, tôi không tránh, chẳng lẽ là đứng lại cho cậu đánh à?” Anh là đang giúp cậu tôi tích đức được không.
“Cậu ở đây rất ô nhiễm môi trường, tôi thật sự là rất muốn đá cậu xuống vì dân trừ hại, trừ “gian” diệt ác, chỉ biết tạo phúc, làm sao biết nghiệp chướng?” Bắt cá hai tay đã xem như mặt người dạ thú, huống chi là hơn hai cái? Loại đàn ông chuyên đi lừa gạt nữ nhân chết cũng không đáng tiếc.
“Hại cái đầu cậu, tôi là ô nhiễm môi trường, thế nào sẽ không có người gửi thư đe dọa cho tôi? Ngược lại cậu tháng này đã nhận được ba bức! Chậc chậc, có thể thấy được cậu bị người ta ghét bỏ như thế nào.” Hai tay ôm ngực, nhớ tới bạn tốt gần đây thu được ba bức thư đe đọa, Thạch Hoành Khải trong lòng mặc dù lo lắng nhưng trên miệng cũng không thoái nhượng.
“Trên thế giới không phải ai cũng não tàn như cậu. Hao tốn tâm tư đi viết thư đe đọa, có dê béo mới có nước luộc, cái loại đàn ông giống cậu vừa thấy liền biết bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa, cậu cho rằng có ai có thời gian rỗi để ý cậu?” Bị chế nhạo Kinh Nhẫn không giận mà cười, trên khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười mê hoặc lòng người, chỉ tiếc lời nói ra lại không câu nào dễ nghe.
Não…… Não tàn?! XOOXX của anh chàng lập tức hình tam giác! (là sao?)
“Kinh Nhẫn thối tha, miệng của cậu có thể đừng độc như vậy không!”
“Phải không?” Thu hồi nụ cười, Kinh Nhẫn đột nhiên vỗ vỗ cánh tay bạn tốt. “Đi đi đi, nơi này rất nguy hiểm, tiểu bạch kê mau chạy nhanh về nhà ngồi điều hòa đi, ở trong này tắm nắng đen da cũng không tốt.”
Tiểu bạch kê?! (Con gà trắng nhỏ)
“Kinh Nhẫn ~~” Các công nhân cười vang, Thạch Hoành Khải nắm hai tay rống to, thiếu chút một quyền đánh thảng vào khuôn mặt tuấn tú.mặc dù đầy nét chế nhạo nhưng vẫn quyến rũ vô cùng
“Hoàng đế không vội, thái giám gấp, tôi là đương sự cũng không khẩn trương, nhưng cậu nhưng thật là kỳ quái, điều hòa mát mẻ thoải mái không ngồi, theo công ty một đường mặt trời chói chang đi theo tôi chạy đến công trường, chỉ vì ba bức thư đe đọa kia?” Anh là người có chừng mực, miệng dù độc, cũng có điểm dừng.
“Bằng không thì là gì a? Cậu cho rằng tất cả mọi người đều lang tâm cẩu phế như cậu à? Chúng ta làm bạn bè mười mấy năm, bây giờ cậu bị người đe dọa, tôi làm sao có thể không lo lắng cho cậu?” Không hổ là bạn tốt nhiều năm, giận cũng nhanh, hết giận cũng nhanh, bỗng chốc đã quên chuyện tiểu bạch kê.
“Buồn nôn muốn chết.” Kinh Nhẫn làm bộ nổi da gà đầy người.
Một quyền đánh vào cánh tay tráng kiện, cũng kiềm chế lực đánh. “Kinh Nhẫn, tôi đang nghiêm túc đấy.”
“Được rồi.” Thu hồi vui đùa, Kinh Nhẫn miễn cưỡng xuất ra thái độ đứng đắn.
“Cậu nghĩ xem, rốt cuộc là ai lại viết thư đe đọa cho cậu?”
“Ai biết được? Có thể là người trong ngành đỏ mắt vì thấy mình rất biết kiếm tiền đi.” Không để ý nhún vai.
“Không có khả năng.” Thạch Hoành Khải lập tức phủ nhận.
“Trường Cảnh xây dựng” khai trương dù chưa đầy mười năm, quy mô mặc dù không bằng công ty cây dựng lớn khác, nhưng là bọn họ một đường đi tới đóng vững đánh chắc, từ đấu thầu đến thi công, tuyệt đối hợp pháp trong hợp pháp, bọn họ không cầu món lãi kếch sù, không cùng kẻ ác cạnh tranh, làm sao có thể lại gây thù hằn?
Mặc dù bọn họ công trình rất tốt, tốt đến mức có thể bị dọa sợ, nhưng đều là thu nhập đúng đắn, người trong ngành không có việc gì thì đỏ mắt cái gì?
“Vậy có thể là người đấu giá thất bại đi?” Kinh Nhẫn không được nhàn, nói một nửa lại từ trong túi quần lấy ra bình nghi (*) kiểm tra góc độ của tấm thép dưới chân, nhưng trong lòng lại nhớ lại khung cảnh trong phòng đấu giá lần trước.
Bởi vì đấu thầu là khu vực đất vàng, cho nên đấu giá rất kịch liệt, ở đây mỗi người tất cả đều tình thế bắt buộc. Anh thì sao? Tự nhận tài vụ không thể so người, nhưng đạo lý tiền nào của nấy anh hiểu, cho nên ở trên đơn đấu thầu (*) viết một cái giá hợp lý, không ngờ sau khi mở thầu, anh lại thắng thầu.
(*) giấy đấu thầu: 标单, mình google thì thấy có đơn dự thầu và giấy ủy quyền đấu thầu, nhưng cả hai đều không có mục money nên mình để là giấy đấu thầu, mù xây dựng ah =3=!~
Hai hectôi đất tinh hoa xây dựng cộng thêm năm trăm triệu nhân dân tệ, nhưng là kiến thiết hoàn thành sau, nếu tình huống tiêu thụ không tệ thì khấu trừ phí tổn đi thì anh có thể thu được lãi ròng ít nhất là hơn một tỷ.
“Việc này có vẻ có khả năng, vận cứt chó của cậu quả thật là làm cho người tôi tức hộc máu! Nhưng có ông anh mình là sĩ quan cao cấp bảo vệ cậu, mình nghĩ không đến mức có người không có mắt như vậy, dám ra oai với cậu.” Thạch Hoành Khải ưỡn ngực, vô cùng kiêu ngạo, cứ như mình mới là người bảo vệ anh vậy.
“Mình cũng không biết nữa.” Kinh Nhẫn một tay tùy tiện vẫy vẫy, không tiếp tục đoán rốt cuộc ai đã viết thư đe đọa?
“A Nhẫn, cậu nghĩ thêm chút xem, gần đây cậu có đắc tội ai không?” Thạch Hoành Khải không buông tay, cứng rắn muốn anh tung ra một chút manh mối.
“Không có.” Cho dù ở ánh nắng chói chang làm mồ hôi như mưa, Kinh Nhẫn vẫn làm việc không biết mệt, cầm bình nghi đi khắp nơi kiểm tra góc độ tấm thép.
“Không có khả năng không có, cậu vừa mở miệng lập tức độc đòi mạng, nhất định có người bị cậu độc đến mữa muốn giết người.” Cái miệng đó chắc chắn 100% là thế.
“Cậu là nói cậu sao? Tiểu bạch kê?” Độ dày vừa phải, đôi môi ôn nhuận lại tiếp tục phóng độc.
“Lại đây!” Thạch Hoành Khải mặc kệ tình nghĩa mười mấy năm, một quyền đánh thảnh vào tay bạn tốt, kết quả bị đánh người không đến nơi đến chốn, hắn lại méo mặt.
x ! Hắn làm sao lại quên mất việc người này thịt so với sắt còn cứng hơn mấy lần.
“Cậu có khỏe không?” Châm chọc mười phần nhưng cũng khuôn mặt quyến rũ vẫn cười tươi mười phần.
“Khỏe! Đương nhiên khỏe! Nhưng lại khỏe vô cùng a!” Không dám phủi tay, Thạch Hoành Khải chỉnh lại nụ cười, tiếp tục chuyện trò vui vẻ. “Tôi lập tức đi tìm vệ sĩ cho cậu, cậu chờ đi, tôi sẽ tìm vệ sĩ cao nhất cấp bảo hộ cậu.” Vỗ nhẹ tấm ngực cứng như thép, nhân dịp xác nhận xem ngón tay mình đã gãy xương hay chưa.
“Cậu cho là mời một vệ sĩ cần bao nhiêu tiền?”
“Không biết, nhưng mạng của cậu có vẻ đáng giá.” Đau quá đau quá, nhưng mà anh vẫn chưa gãy xương, vạn hạnh vạn hạnh.
Kinh Nhẫn nhíu mày. “Cậu đừng có gây thêm phiền phức cho tôi.”
“Tôi gây thêm phiền phức cho cậu? Cho dù cậu không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho mọi người trong công ty, nếu cậu không cẩn thận lìa đời thì công ty ai chống? Tiền lương của chúng tôi ai kiếm? A Hồng cậu thấy tôi nói đúng không?” Thạch Hoành Khải giữ chặt công nhân khóa đinh ốc đi ngang qua, muốn anh chàng phát biểu ý kiến.
“Đúng vậy đúng vậy, ông chủ à, thôi thấy ngài vẫn nên thuê một vệ sĩ a, nếu ngài có gì vạn nhất, sau đó công ty ngã…… Trời ạ!” Nghĩ đến mình có khả năng thất nghiệp, khuôn mặt đen như than của A Hồng thế nhưng lại trở nên tái nhợt. (+,.+! đen-như-than mà có thể tái-nhợt sao???)
“Ông chủ, tôi cũng thấy thiết kế sư Thạch nói rất đúng, bất kỳ việc gì không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, thuê một vệ sĩ bảo về chính mình cũng có chút yên tâm a! Cho dù có người muốn ám toán anh, anh có thể thuận tay kéo là có kẻ chết thay, thật tốt!” A Húc nghe lén thật lâu cũng nhảy dựng lên nói chen vào.
“Đúng vậy đúng vậy, ông chủ, tôi thấy ngài ……” Lại thêm một đám người lục tục nhảy ra muốn thuyết phục Kinh Nhẫn, công trường lập tức trở nên nhốn nháo.
“Mọi người đều im lặng cho tôi!” Sư tử rống vừa ra, thiên hạ nháy mắt thái bình. Trừng mắt kia một đám viên công muốn tạo phả, Kinh Nhẫn trong bụng một đống lửa, nhưng nếu bàn về tội, kẻ đi đầu tạo phản mới là tội đáng chết vạn lần. “Cậu cố ý đem sự tình nháo lớn.” Trừng mắt bạn tốt, Kinh Nhẫn lúc này mới phát giác âm mưu của anh chàng.
“Không nháo lớn một chút làm sao có hiệu quả?” Hừ hừ hai tiếng, Thạch Hoành Khải đắc ý dào dạt nhìn khung cảnh mình chế tạo ra.
Trừng mắt khuôn mặt tươi cười chướng mắt của bạn tốt, Kinh Nhẫn giận dữ mà cười. “Đi! Cậu đi mời vệ sĩ đi, nhưng tôi có ba điều kiện.”
Dễ nói chuyện như vậy? Nhất định có quỷ! Nhưng hắn gặp chiêu mở chiêu, không sợ. “Nói!”
“Thứ nhất, tôi đang cần một trợ lý, đã làm vệ sĩ của tôi, vậy thuận tiện giúp tôi phân ưu giải lao, là là nhiệm vụ của trợ lý, đương nhiên, tiền lương trợ lý sẽ thêm vào cho anh ta.”
“Đây là cái điều kiện gì vậy!” Thạch Hoành Khải nghe xong, lập tức giơ chân. Cái gọi là vệ sĩ chính là chuyên về người giám hộ, nào có một người nhị dụng, muốn người ta vừa làm vệ sĩ lại vừa làm trợ lý ?
Huống chi tất cả các trợ lý của Kinh Nhẫn đều tạm rời cương vị công tác, tất cả đều là vì không chịu nổi cái kiểu mắng người như đuổi qủy của cậu ta! Mắng chạy một đám người còn chưa đủ, bây giờ còn muốn đem vệ sĩ ra mắng?! Gào gào! Biết ngay là cậu ta muốn làm khó dễ anh.
“Cậu không đáp ứng thì đừng bàn nữa.” Kinh Nhẫn cười đắc ý.
“Tôi chưa nói là không được!” Nhìn nụ cười đáng ghét của bạn tốt, Thạch Hoành Khải nghiến răng đáp trả. Không sao, có tiền có thể bắt quỷ đẩy cối xay, anh cũng không tin tìm không thấy vệ sĩ không sợ mắng không sợ vất vả.
“Đây là tự cậu nói, đến lúc đó đừng nói tôi làm khó dễ cậu.”
“Hừ, đàn ông con trai, tôi nói được làm được, tuyệt sẽ không cùng cậu lằng nhằng.”
“Tốt lắm, cậu đã như vậy có tâm, như vậy điều kiện thứ hai tôi sẽ rộng rãi một chút, không làm khó dễ ngươi.”
“Cậu có chuyện nói mau, có rắm mau phóng!” Cười âm hiểm như vậy, thiên tài mới tin lời cậu ta nói.
“Ok, tôi nghĩ vệ sĩ giống như cái đuôi, hai mươi tư giờ đi theo phía sau mông tôi, đã mỗi ngày đều bị người đi theo, vậy thì đi theo luôn đi, buổi tối cũng cùng tôi ngủ luôn cũng được.” Dứt lời, đôi mắt đen như mực của Kinh Nhẫn hiện lên một tia quỷ quang.
“Tốt lắm tốt lắm, khó được khi cậu có giác ngộ như vậy, đến lúc đó cậu nhưng đừng đem người của tôi đá ra ngoài cửa phòng.” Tuy buồn bực bạn tốt làm sao có thể nói như vậy, nhưng đối với yêu cầu của bạn mình, Thạch Hoành Khải là cầu còn không được, bảo hộ tự nhiên là càng tinh vi càng tốt, nếu buổi tối cũng có người đi theo cậu ta thì anh càng yên tâm hơn.
“Chỉ cần cậu có thể tìm được vệ sĩ hoàn toàn phù hợp ba điều kiện này, tôi tự nhiên là sẽ không đuổi người ta đi.” Kinh Nhẫn lời nói mang theo huyền cơ.
“Cậu tốt nhất nói được thì làm được.” Ngưởi đàn ông này nếu mỗi một câu đều có thể tín, thì anh ta đã không tên là Kinh Nhẫn! Người đàn ông này vô cùng gian xảo, ngay cả cáo cũng phải cam bái hạ phong, mấy lời này không lời nào mà không có chiết khấu. “Mau, cậu nói đi, điều kiện thứ ba là gì, nói nhanh để tôi đi tìm người, đừng có mà cười âm hiểm tươi vô nghĩa như thế, cẩn thận tôi không khống chế được thì đấm cậu bây giờ.”
“Muốn đánh thì cứ ânh, tôi tuyệt đối hoan nghênh, chỉ sợ cậu đánh không được thôi.” A! Tiểu bạch kê chính là tiểu bạch kê, mới đánh anh một quyền, tay đã sưng thành bánh bao nhân đậu, hy vọng là không ảnh hưởng tiến độ vẽ thiết kế.
“Nói mau a!” Không nghe, không nghe, anh tuyệt đối không có nghe thấy bạn tốt đang chê bai anh, hơn nữa lòng dạ anh rộng rãi, mới không so đo với cậu ta.
“Gấp cái gì, tôi không phải đang chuẩn bị nói sao?” Kinh Nhẫn mắt đen bừng tỉnh đêm đen, ẩn chứa tinh quang, thần bí mà thâm thúy, lúc này đuôi mắt anh cong lên, một loại điện lưu tà mị cứ như vậy đưuọc phóng ra từ khóe ămts, nháy mắt, 5000 Volt điện lách lách cách cách di chuyển trong không khí, một đám người lập tức bị điện giật chết cháy. (mắt đen bừng tỉnh đêm đen …. ặc ặc)
“Vậy nói mau a!” Đi đi đi! Úp úp mở mở cái gì? Phóng điện cái gì? Nhà máy điện chính là nhà máy điện, ngay cả đàn ông cũng phóng điện, dâm đãng! Thạch Hoành Khải run run chà chà cánh tay nổi đầy da gà của mình.
“Vệ sĩ này nhất định phải là nữ, đây là điều kiện thứ ba của tôi.” Kinh Nhẫn quả nhiên không dong dài dây dưa đem điều kiện cuối cùng nói ra.
“Cậu nói cái gì ──” Mặt trời đã khuất, Thạch Hoành Khải kinh ngạc rống to.
Phải làm trợ lý của cậu ta, buổi tối cùng cậu ta ngủ, còn phải là “nữ” vệ sĩ, dựa vào…… Đứng sang một bên a! Đằng trước đem toàn lời dễ nghe như vậy, thì ra đang đùa mình.
Đạo cao một thước, ma cao một trượng, Kinh Nhẫn thối tha, thật sự là con mẹ nó khốn khiếp!
“Hắc Xá”, công ty vệ sĩ lớn và có tiếng nhất Đài Loan, ở đó cao thủ nhiều như mây, thực lực siêu nhiên, được các vị quan to quý nhân trong nước tin cậy, thậm chí là, còn có người nước ngoại đặc biệt đến Đài Loan thuê người của Hắc Xá làm vệ sĩ, Hắc Xá thực lực tự nhiên là tiêu biểu.
Mà lúc này trong Hắc Xá, một ông cụ què chân chống trượng chậm rãi đi đến trước ghế xích đu.
“Thủy Tịnh.”
Nghe tiếng, vốn đang ngồi ở trên ghế xích đu khoanh tay đọc sách Miêu Thủy Tịnh lập tức ngẩng đầu, mỉm cười với ông cụ. “Ông nội.”
“Ông vừa nhận được một bút sinh ý, con lập tức đi chuẩn bị đi.”
“Đối tượng?” Không kinh ngạc, dường như đối loại tình huống này đã rất quen thuộc, Miêu Thủy Tịnh chỉ mở to đôi mắt xinh đẹp của mình hỏi tên đối phương.
“Kinh Nhẫn.”
Chương sau