“Chưa từng nghe qua…… Ông nội, anh ta là ai?”
bạn đang xem “Ông Chủ, Tôi Sẽ Bảo Vệ Anh ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Ông cụ đột nhiên theo phía sau ném ra một túi giấy, may mà Miêu Thủy Tịnh nhanh tay lẹ mắt, thân thủ nhanh nhẹn, bằng không khuôn mặt nhỏ nhắn chắc chắc sẽ bị thương.
Nhìn ái đồ động tác gọn gàng, ông cụ vừa lòng gật đầu mỉm cười. “Bên trong là ảnh chụp và tư liệu của anh ta, con xem đi.”
Miêu Thủy Tịnh ngoan ngoãn nghe lời lấy ảnh chụp và tư liệu ra. Đại khái nhìn hết tư liệu xong, cô chuyển mắt nhìn Kinh Nhẫn trên ảnh chụp, và khi tầm mắt của cô chống lại đôi mày khí phách cùng một đôi mắt đen vô cùng thâm trầm, cô không khỏi khẽ nhíu mày. “Ông nội, vị Kinh tiên sinh này thoạt tính tình nhìn có vẻ không được tốt lắm, hơn nữa…… Con hoài nghi anh ta rất khó trị.”
“Anh ta đúng là rất khó trị.” Ông cụ thản ngôn bộc trực. Một người đàn ông lại đưa ra ba điều kiện như vậy để tìm vệ sĩ cho mình làm sao có thể tốt? Chẳng qua…… “Ông hôm qua bói toán ra anh ta và ‘Hắc Xá’ chúng ta có duyên, cho nên nhiệm vụ lần này con không đi không được.”
“Ông nội……” Thủy Tịnh thở dài.
Hắc Xá sinh ý cực kỳ tốt, không phải là bất cứ ủy thác nào cũng nhận, cho nên tự nhiên là có không ít người thất vọng mà về, nhưng nếu làm cho người ta biết được Hắc Xá thật ra là dựa vào tam cục đá và một tấm giấy quẻ để chọn lựa khách hàng, chỉ sợ sẽ bị một đám người tới đạp công ty.
Cho nên loại chuyện này vẫn giữ bí mật là tốt nhất, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.
“Than thở cái gì, nghi ngờ ông nội bói toán à?” Ông cụ không vui nheo hai tròng mắt lại.
“Thủy Tịnh không có.” Đây là nói dối.
“Không có là tốt rồi.” Ông cụ hừ hai tiếng. “Trong tất cả các đồ tử đồ tôn ông nội xem trọng con nhất, nhìn đi! Vừa có soái ca đến liền lập tức tặng cho con, ông nội đối với con thật tốt!”
Là không có người muốn tiếp mới quăng cho cô đi? Ai, người hiền dễ khị khinh a. “Thủy Tịnh cám ơn ông nội.”
“Biết cảm ơn là tốt rồi, tư liệu con lại nhìn kỹ càng một chút, sáng mai báo danh.” Dứt lời, ông cụ chống trượng từ từ rời đi.
“Vâng.” Tuy rằng trong lòng OS(*) rất nhiều, nhưng Thủy Tịnh vẫn là ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
(*) OS: tra không được, nhưng đại khái là không cam lòng đi :”P
Vừa xem tư liệu, cô gái vừa nhẹ nhàng đẩy ghế xích đu.
Gió thổi, gió đi, ghế đu đu rất chậm rất chậm…… Chậm chạm vẽ những đưuòng cong trong không trung, chậm đến mức làn váy cô gái như bay mà như không, cảnh xuân đều an toàn không bị tiết lộ.
“Tôi tìm được rồi!” Thạch Hoành Khải gần như là đá cửa văn phòng Kinh Nhẫn ra.
“Phí sửa chữ cánh cửa sẽ được trừ vào tiền lương của cậu.” Không ngẩng đầu, Kinh Nhẫn chỉ nghe tiếng cũng biết cánh cửa phòng làm việc đã hồn hận quy thiên.
“Tìm được rồi, tìm được rồi!” Giống như không nghe đến chuyện bồi tiền, Thạch Hoành Khải vui vẻ chạy đến trước bàn làm việc của bạn tốt, hai tay chống lên trên, từ trên cao nhìn xuống hừ hừ. “Tôi đã nói trên đời này không có chuyện gì có thể làm khó được Thạch Hoành Khải tôi rồi, hừ hừ, cho dù là ma đầu như cậu cũng làm không thể đẩy ngã tôi, ha ha ha!”
“Cậu đè lên bản thiết kế của tôi.” Kinh Nhẫn tay to vung lên, đẩy hai bàn tay trắng nõn trên bản thiết kế ra như phẩy một con kiến, mà Thạch Hoành Khải thiếu chống đỡ, lập tức đánh mất trọng tâm, thiếu chút ngã ngửa, nụ cười đác ý trên mặt lập tức bị đánh nát.
“Này, cậu định mưu sát a……”
“Tìm được vệ sĩ ?” Kinh Nhẫn cắt đứt tiếng ồn.
Anh không chỉ là ông chủ của Trường Cảnh cây dựng , đồng thời cũng là nhà thiết kế, khi cần đẩy nhanh tốc độ, anh thậm chí còn có thể làm công nhân, một ngày công tác quá mười sáu giờ là cơm thường, mà hiện tại, anh đã hai ngày một đêm chưa chợp mắt, cơn tức tự nhiên không nhỏ.
“Đương nhiên! Tôi là ai, làm sao có thể để chút việc nhỏ làm khó được……”
“Vậy mời vào đây đi.” Lại lần nữa cắt đứt tiếng ồn.
Điều kiện khó như thế, còn có thể làm cho cậu ta tìm được người, không biết là thật hay giả? Không sao, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, anh còn nhiều biện pháp khiến cho người ta biết khó mà lui, mời vệ sĩ là một chuyện, nhưng từ đầu tới đuôi anh chưa từng muốn.
“Cậu……” Hai lần bị người cắt ngang, Thạch Hoành Khải khó chịu muốn phát uy, nhưng là nhìn đến hai mắt thâm quầng của bạn tốt, liền đánh mất suy nghĩ. “Làm cái gì, gấu mèo biến thân à? Thật là, lười so đo với cậu.”
Khoát tay, sau đó ngượng ngùng đem Miêu Thủy Tịnh đứng chờ ở bên ngoài mời vào.
“Miêu tiểu thư mời vào, mau ngồi bên này.” Thạch Hoành Khải khách khí mời cô ngồi xuống.
“Không cần, cám ơn.” Chậm rãi thong thả đi vàp văn phòng Miêu Thủy Tịnh mỉm cười từ chối.
“Vậy…… Uống nước?” Thạch Hoành Khải ân cần đưa lên một cốc đồ uống lạnh.
Lần này Miêu Thủy Tịnh không từ chối, bởi vì cô còn chưa kịp từ chối, nhiệt tình hưng phấn Thạch Hoành Khải đã đem đồ uống lạnh nhét vào trong tay cô, cũng lôi kéo tay còn tại đi vào cuối văn phòng, cũng chính là trước bàn làm việc của Kinh Nhẫn.
Lười nhác nâng má lên, Kinh Nhẫn một đôi ngươi đen đầy hứng thú đánh giá Miêu Thủy Tịnh trước mắt, ngón tay xoay xoay bút vẽ bản đồ. “Đây là vệ sĩ cậu tìm được?”
“Hừ hừ, không sai, trăm phần trăm nữ vệ sĩ, là một người nhị dụng, hơn nữa đáp ứng cùng ngủ…… Ách, nói sai nói sai, là không để ý cùng cậu cùng phòng cùng giường, rất có phương tiện bảo hộ cậu.”
“Thật sao?” Giọng nói ôn thuần kéo dài âm cuối, trong bụng lại không cho là đúng. “Chỉ bằng…… Cô?” Con ngươi màu đen xoay một còng, nhìn về phía bí đao lùn cao không bao nhiêu trước mặt.
Thân thể nhỏ, đầu nhỏ, khuôn mặt nhỏ, miệng nhỏ, cái gì đều nhỏ, giống như bị chứng phát dục chậm, hơn nữa lại có một đôi mắt xếch gần như đã tuyệt chủng và hai bím tóc đã thất truyền…… Tên ngốc này từ vùng thâm sơn tuyệt lĩnh nào đào ra cô bé này vậy trời?
Hơn nữa nếu anh nhớ không lầm thì cô gái và bé gái in trên câu đối xuân ở Trung Quốc gần như là cùng cái khuôn mẫu ấn đi ra, duy nhất khác biệt duy nhất chính là bé gái Trung Quốc trên người mặc áo bông màu đỏ thể hiện không khí vui mừng hồng áo bông, mà cô, lại mặc đồ vest ra vẻ người lớn.
“Cậu nói gì vậy? Thật bất lịch sự!” Thạch Hoành Khải vội vàng trừng mắt nhìn bạn tốt, bất quá quay đầu lại là một tấm khuôn mặt tươi cười. “Miêu tiểu thư, thật ngại quá, người bạn này của tôi cái gì cũng tốt, chỉ tiếc là cái miệng quá độc, nếu cô không chịu nổi thì có thể coi anh ta là chó điên sủa bậy, không nên so đo, ha ha.” Đòi mạng, anh thật vất vả mới tìm được vệ sĩ phù hợp điều kiện A Nhẫn đưa ra, nếu như bị A Nhẫn chọc tức bỏ đi mất thì làm sao bây giờ.
“Thạch tiên sinh yên tâm, tôi không tức giận.” Tức giận thương thân, phần lớn các tình huống thế này cô lựa chọn mỉm cười chống đỡ, nhất là đối mặt với phép khích tướng của kẻ địch, cô chính là tai trái vào, tai phải ra, nghe xong liền quên.
“Ồ, như vậy là tốt rồi, vậy……” Thạch Hoành Khải còn chưa nói xong, mặt đã bị một bàn tay to như lá bồ đề ép vào tường làm giấy dán tường.
“Bí đao lùn, cô mấy tuổi rồi?” Đi nhanh tới gần Miêu Thủy Tịnh, Kinh Nhẫn mở miệng liền tặng cho người ta một cái xưng hô có ý hạ thấp đối phương.
“Hai mươi hai tuổi.” Bí đao lùn? Cũng đúng, cô mới 1m6, so với thân hình gần 1m9 của anh ta thì đúng là lùn thật, cô chấp nhận.
“Cô chắc chứ?” Anh cười không có ý tốt đem giữa hai người khoảng cách kéo lại cực gần, cả người phóng ra áp lực vô hình.
Đây là kiếm chuyện sao? “Nếu Kinh tiên sinh có gì nghi hoặc thì tôi rất vui lòng cung cấp chứng minh thư để chứng minh.” Trên khuôn mặt đậm chất phương Đông vẫn mỉm cười, cũng không bị ánh mắt đầy áp lực kia quấy nhiễu.
“Trên đời này cái gì cũng có thể làm giả, thật thật giả giả, giả giả thật thật, cô nói chứng minh thư thật sự có thể chứng minh tuổi của cô sao?” Quả nhiên là kiếm chuyện.
“Vậy theo ý của Kinh tiên sinh, nó có lẽ không thể, vậy Kinh tiên sinh cho rằng, tôi bây giờ giống mấy tuổi?” Cô không biện hộ, ngược lại quay đầu lại hỏi ý anh.
“Mười bảy tuổi như thế nào?”
Ý là cô lớn lên giống vị thành niên sao? Ai, trực giác không có lầm, anh ta quả nhiên rất khó trị.
“Thật vui khi được biết rằng trong mắt Kinh tiên sinh tôi trẻ tuổi như vậy, chẳng qua tuổi không phải là vấn đề, thực lực mới là trọng điểm, mà tôi, đối với thực lực của mình rất có tự tin.”
“Tự tin như vậy? Sẽ không là lão vương bán dưa chuột, mèo khen mèo dài đuôi đấy chứ?” Kinh Nhẫn nhíu mày nhìn cô gái nhỏ trước mặt.
Giọng nói của cô mềm mại dịu dàng, giọng điệu nhẹ nhàng chậm chạp, rất dễ nghe, nhưng không được hoàn mỹ vì cô nói chuyện quá chậm, chậm đến mức so với “Không nhanh không chậm” Còn chậm hơn, tốc độ có thể thẳng tiến đến cảnh giới “Rùa bò”.
Từ khi cô tiến vào đến bây giờ, anh vẫn cố gắng chịu đựng khuyết điểm “Không được” này của cô, nhưng là hiện tại anh thực sự mệt quá, mệt đến mức anh không muốn lại lãng phí thời gian nghe tiếp “giọng nói rùa bò” của cô, hơn nữa từ đáy lòng anh không cho rằng một cô giá nhỏ như cô có năng lực gì, cho nên nhanh chóng đem cô đuổi đi mới là thượng sách.
“Này này này!” Một bên Thạch Hoành Khải rốt cục giãy thoát ma chưởng áp chế, từ trên tường chạy đến chen vào giữa hai người nói. “Kinh Nhẫn thối tha, tôi cảnh cáo cậu, Miêu tiểu thư là vệ sĩ tôi thiên tân vạn khổ mới tìm được, cậu tốt nhất nên khách khí với người của tôi một chút, nếu đem người tức chạy, tôi khẳng định dù không……” Nói được một nửa, lại bị bàn tay to đẩy đi dán vách tường.
“Bí đao lùn, không nói gạt cô, tôi tuyệt không muốn mời vệ sĩ.” Xem thật bé bỏng, thật tuổi trẻ Miêu Thủy Tịnh, Kinh Nhẫn cảm thấy mình thật giống là một tên trứng thối đoạn nhân tài lộ, nhưng là vì tránh cho ngày sau lúc nào cũng bị người đi theo, anh quyết định mặc kệ tất cả.
“Phải không?” Đôi mắt trong suốt không chút gợn sóng, không vì anh từ chối mà lay động.
“Hơn nữa tôi nhìn bộ dạng của cô chỉ sợ ngay cả ghế dựa cũng không thẻ nâng lên được, cho dù biết một chút công phu chỉ sợ cũng chính là trình độ mèo ba chân, tôi thật sự hoài nghi độ tin cậy của cô.” Anh nói rất thẳng thắn, thẳng đến mức một bậc thang cũng không lưu, nói thẳng làm cho người ta nan kham.
“Ồ, sau đó thì sao?” Chỉ tiếc Miêu Thủy Tịnh chỉ mỉm cười tiếp tục hỏi.
“Tôi thật sự không muốn sau này khi bị người đuổi giết, còn bị cô dẫm phải chân hạ gục, hoặc là khi tôi đang làm gì lại bị một con gấu đè bẹp, hoặc là khi tôi thật vất vả mới đi được lên cầu, lại bị cô lỡ tay đẩy xuống cầu vượt ngã thành đống bùn nhão.” Anh không biết cô có bao nhiêu năng lực, nhưng anh đoán cô không có lá gan quá lớn.
“Kinh tiên sinh, sức tưởng tượng của ngài rất tốt, nhưng tôi cam đoan những tình huống này tuyệt đối sẽ không xảy ra.” Cô không nhịn được bật cười, mệt cho anh ta nghĩ ra được mấy tình tiết khôi hài như thế.
“Mặc kệ có thể phát sinh hay không, tóm lại cô không đủ tư cách.” Cho dù anh thực sự muốn mời vệ sĩ, anh cũng sẽ chọn một người đàn ông nhanh nhẹn dũng mãnh tinh tráng.
“Thật xin lỗi vì ngoại hình của tôi khiến cho ngài cảm thấy bất an.” Cô không khó mà nhìn thấu tâm tư của anh, bởi vì loại chất vấn này cô gặp qua không ít, nhún nhún vai lơ đễnh, cô từ trong túi tiền lấy ra một tờ khế ước đặt lên bàn. “Nhưng tôi đã cùng Thạch tiên sinh ký kết hiệp ước, nếu Kinh tiên sinh ngài cố ý giải trừ hiệp ước, chỉ sợ là sẽ phải bồi thường cho ‘Hắc Xá’ chúng tôi năm triệu nhân dân tệ.”
“Năm triệu?!”
Kinh Nhẫn cầm tờ khế ước nhìn một lượt, sau đó lập tức dùng ánh mắt giết người trừng về phía người bạn tốt của mình.
“Ách……” Nhận được sát khí, Thạch Hoành Khải rất muốn bỏ chạy, đáng tiếc anh quá mức văn nhược, hoàn toàn không thể chống cự sự bài bố của bàn-tay-to, không thể không đối mặt với bộ mặt Diêm Vương của bạn mình. “Hắc hắc, cậu cũng cảm thấy năm triệu rất nhiều sao? Thật khéo, tôi cũng thấy vậy nha! Nhưng Hắc Xá là công ty vệ sĩ rất uy tín, cho nên khai giá như thế cũng là đương nhiên, bởi vậy…… Tôi dùng danh nghĩa công ty ký kết.” Câu nói cuối cùng được phát ra bằng âm lượng nhỏ nhất có thể.
“Tôi khi nào thì cho phép cậu dùng công ty danh nghĩa ký kết?” Anh cũng không nhớ mình có xem qua khế ước và con dấu.
“Ai…… Vấn đề này cậu hỏi rất hay, chẳng qua về vấn đề này thôi……” Cười gượng hai tiếng, dưới ánh mắt đen như đầm sâu, đành phải kiên trì nói ra sự thật. “Ngày hôm qua tôi cầm khế ước tiến vào phòng làm việc của cậu, nhưng là cậu cũng không ở, tôi vốn định đi, ai biết ánh mắt đảo qua, vừa vặn liền nhìn đến con dấu của cậu đặt lên bàn, cho nên tôi liền……”
“Cho nên cậu ấy trộm con dấu của tôi?” Tên khốn khiếp chết tiệt này!
Thạch Hoành Khải đem cổ co rụt lại. “Cậu đừng nói khó nghe như vậy nha, tôi chỉ là mượn con dấu dùng một chút.”
“Mượn một chút?” Kinh Nhẫn hừ lạnh. “Theo cách nói của cậu, tôi đây cũng có thể cho cậu mượn đầu mình ra luyện đá bóng đá luôn phải không?”
Nghe vậy, Thạch Hoành Khải lập tức thối lui đến góc tường. “Chỉ là năm triệu thôi mà, cậu không cần phải so đo với tôi như vậy chứ?”
“Năm triệu ‘thôi mà’ ?!” Kinh Nhẫn rống giận. “Nếu thật sự chính là ‘thôi mà’, cậu tại sao không lấy danh nghĩa của mình mà ký kết?” Đáng đánh đòn!
“Ai, này thôi……” Nhìn bộ dạng giận dữ của bạn tốt rất dễ làm cho người ta da đầu run lên, Thạch Hoành Khải nuốt mấy miệng nước bọt, mới dám đáp lời. “Người cần bảo hộ là cậu, tại sao lại dùng danh nghĩa của tôi ký kết? Huống chi…… Chỉ cần cậu không bội ước, năm triệu kia căn bản là không cần bồi a.”
“Dùng năm triệu áp tôi, đây là âm mưu mới của cậu?” Kinh Nhẫn giọng điệu âm trầm, biểu cảm trên mặt lại là khủng bố.
“Đừng nói khó nghe như vậy, rõ ràng lúc trước đã nói tốt, chỉ cần tôi tìm được vệ sĩ phù hợp ba cái điều kiện của cậu, cậu sẽ đồng ý nhận bảo hộ, chẳng lẽ cậu bây giờ muốn nuốt lời? Tôi cảnh cáo cậu, hôm đó có rất nhiều người ở hiện trường làm chứng nha.”
Nghe vậy, Kinh Nhẫn lập tức nhíu mày, thế này mới nhớ tới cuộc đối thoại lần trước ở công trường.
Đáng chết! Mục đích ra điều kiện chính là làm khó, ai mà biết được tên ngốc thối tha này tìm được nữ vệ sĩ phù hợp điều kiện thật? Anh quá sơ suất!
Nhìn biểu cảm khó chịu lại không biết làm thế nào của bạn mình, Thạch Hoành Khải tâm tình cực tốt. Kéo kéo ống tay áo, vuốt lại kiểu tóc, phong thái “lãng tử” (飘撇) mười phần. “Tóm lại, tôi đã cùng Hắc Xá ký thỏa hiệp ước, nếu cậu muốn bội ước, nhớ lấy năm triệu bồi đưa cho người ta.” Ha ha, mình quả nhiên là thiên tài, biết ngay là tên này kiểu gì cũng muốn nuốt lời, cho nên mới dùng chiêu tiên phát chế nhân.
Gân xanh nháy mắt nổi lên trên trán, nhìn bạn tốt, Kinh Nhẫn nhận ra mình đang rất nỗ lực khắc chế bản thân mới không nâng tay lên đấm nát nụ cười trên mặt cậu ta.
“Kinh tiên sinh.” Miêu Thủy Tịnh lên tiếng. “Nếu ngài không muốn trả tiền bội ước, như vậy ngài nhất định phải nhận bảo hộ của tôi, cho đến khi nguy cơ của ngài được giải trừ.” Trên hiệp ước tái minh, cô phải bảo vệ Kinh Nhẫn an toàn cho đến khi Thạch thiết kế sư cùng anh trai của anh ta tìm ra người đe dọa, bởi vậy từ giây phút cô bước vào văn phòng, an nguy của anh là trách nhiệm của cô.
Kinh Nhẫn tầm mắt quay lại đến trên người Miêu Thủy Tịnh, đầu óc khôn khéo cũng nhanh chóng chuyển động.
Nếu từ anh giải ước nhất định phải bồi thường năm triệu nhân dân tệ tiền bội ước, vậy nếu là làm cho cô ── bé gái Trung Quốc tự mình từ chức thì sao?
Chương sau