Hơn nữa, tôi cảm thấy chị ấy nói đúng, cũng xác thực có lý.
bạn đang xem “Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Rời khỏi nhà, tôi không trở lại ký túc xá, mà cầm sách đi thư viện, yên lặng trải qua buổi sáng. Tôi thừa nhận, tôi không đọc được bao nhiêu nội dung, trong đầu vẫn là Diệp Tư Viễn.
Ở căn tin trường ăn cơm trưa xong, tôi đi đến siêu thị, buổi chiều tôi làm việcrất tệ, tôi mặt không chút thay đổi đứng ở trước cửa siêu thị, đối với khách hàng chào hỏi xa cách, còn cho bọn họ vài ánh mắt lạnh nhạt.
Tôi thật sự là cười không nổi.
Tan ca, tôi đến quầy thực phẩm ở siêu thị mua hai cái bánh bao, lại mua cho Diệp Tư Viễn một ít đồ ăn mang về.
Tôi đặt đồ ăn ở trên bàn, lại viết cho Diệp Tư Viễn vài dòng, sau đó bước vào phòng ngủ thay quần áo, đổi giày chơi bóng thay đồ thể dục. Tôi sửa sang lại balô, mang theo nước suối, khi tôi ngồi ở cạnh cửa mang giày thì Diệp Tư Viễn từ trong phòng sách đi ra lấy nước uống.
Anh dùng eo đẩy xe, phía trên đặt một cái cốc không có nước, trong đó cắm một cái ống hút.
Anh không hề liếc mắt nhìn tôi một cái.
Tôi lại bắt đầu tức giận, xách túi vợt, đóng sầm cửa ra ngoài.
Mãi cho đến khi đi ra khu chung cư, tôi mới nhớ tới, không biết Diệp Tư Viễn ăn cơm trưa thế nào.
Nghĩ tới nghĩ lui! Mặc kệ anh! Người lớn như vậy, ăn ít một chút cũng sẽ không đói chết!
* * *
Tôi đem cái mặt đen của mình đến sân cầu lông.
Nhìn biểu tình như là muốn tìm người trả thù của tôi, Vương Giai Phân kinh ngạc cực kỳ, cô ấy lôi kéo tôi đi đến bên cạnh một nam sinh, nhã nhặn nói với tôi: “Tiểu Kết, đây là Lý Duy. Lý Duy, đây là người mà em đã nhắc với anh rất nhiều, bạn tốt của em, Trần Kết.”
“Xin chào.” Lý Duy gật đầu mỉm cười, bộ dáng của anh ta trông cũng rất khá, gương mặt trẻ con, rất xứng đôi với Vương Giai Phân.
“Xin chào.” Tôi miễn cưỡng chào hỏi, cũng chẳng cười.
Lúc này, một anh chàng khác đi tới bên cạnh chúng tôi, anh ta cao khoảng 1m76, mặc áo thể thao Nike màu đen, trên vai đeo một bao vợt cũng màu đen, trong tay cầm một hộp cầu. Dáng người anh ta rất đẹp, tóc ngắn, làn da ngăm đen, đeo kính mát, gương mặt cũng rất đẹp trai.
“Bãi đỗ xe của trường các cậu xa thật!… Ui! Mỹ nữ!” Chàng trai kia nhìn thấy tôi, cười rộ lên với Vương Giai Phân và Lý Duy, nói “Mấy người cũng thật chiếu cố tôi, cho tôi hợp tác cùng với một mỹ nhân tuyệt vời như vậy.”
Tuy rằng lời nói của anh ta có chút láu cá, nhưng thái độ cũng rất chân thành.
Vương Giai Phân nói: “Tiểu Kết, giới thiệu với cậu, đây là anh họ của Lý Duy, Ứng Hạc Minh. Anh Hạc Minh, đây là bạn tốt của em, Trần Kết.”
Trước mặt hai người xa lạ, tôi cũng không thể không cho Vương Giai Phân chút mặt mũi, đành phải cố nặn ra một nụ cười, nói: “Xin chào.”
“Aizz, Giai Phân, đừng gọi anh là anh Hạc Minh nữa, nghe già muốn chết, anh cũng chỉ lớn hơn mấy em bốn, năm tuổi thôi, gọi A Hạc là được rồi.” Ứng Hạc Minh nói xong liền quay sang nở nụ cười với tôi.
Vương Giai Phân cười nói: “Được rồi, A Hạc, thật sự làm anh thất vọng rồi, Tiểu Kết của em là hoa đã có chủ, đã sớm có bạn trai.”
“Vậy sao? Đáng tiếc, đáng tiếc. Tiểu Kết, bạn trai của em sao không cùng đến chơi?” Anh ta thật tự nhiên gọi tôi bằng Tiểu Kết, tôi nghe vậy cũng không muốn phản bác.
“Anh ấy không rảnh.” Tôi mặt không chút thay đổi trả lời.
Vương Giai Phân nhìn tôi liếc mắt một cái, tôi biết cô ấy đã phát hiện tôi khác lạ.
Tôi bỏ bao vợt xuống, nhìn bọn họ nói: “Chơi bóng đi, đừng lãng phí thời gian nữa, mình đã lâu không đánh, đang muốn muốn thư giãn gân cốt đây!”
Chương trước | Chương sau