Old school Easter eggs.
Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 49
5 sao 5 / 5 ( 101 đánh giá )

Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ - Chương 16

↓↓
Minh Minh rất bội phục người dám cùng Hạ Thần khiêu khích, vừa nhìn, thật là giật mình. Người phía sau, đúng là một người đẹp trai, đẹp trai khác hẳn Hạ Thần, là một người cương nghị, tuấn lãng phi phàm, nhất là đôi tròng mắt kia như ngôi sao sáng chói giữa trời đêm, có ma lực, hấp dẫn người thăm dò không biết bí mật.

Đối với sự phản ứng kịch liệt của Minh Minh, Nguyệt Ly lại rất bình tĩnh nhìn thoáng qua anh đẹp trai, sẽ thu hồi ánh mắt, yên lặng chờ kịch hay phía sau.

Hạ Thần vốn là buồn bực, bị anh ta nói như vậy, đáy lòng lửa giận hừng hực dấy lên, ở trường học này, cho dù là hiệu trưởng cũng phải cho hắn mấy phần tính tôi, không biết tên này này từ đâu tới lại dám khiêu khích hắn, thật là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Hạ Thần lạnh lùng cảnh cáo: "Tôi cảnh cáo cậu, ít chọc tôi, nếu không đừng trách tôi hung ác."

bạn đang xem “Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Người tới chứa đựng ý cười trào phúng: "Tất cả mọi người có thể làm chứng, tôi khi nào thì chọc giận cậu, đã nói ra một sự thật, cậu vừa không có gảy tay thiếu chân, làm sao lại tính tôi chọc giận cậu rồi hả ?"

"Cậu ——" đang muốn dạy dỗ tiểu tử thúi dám trêu trọc mình, lại bị Cố Phương Phương ngăn cản, "Thần, ở nơi công cộng, đừng cùng thứ người như thế không chấp nhặt, cãi nhau rồi, mất thể diện, cũng không hay."

Vừa rồi Hạ Thần bị tức nóng nảy, bây giờ nghe Phương Phương nói như vậy, cũng đúng, gật đầu một cái, bỏ lại tiền, lôi kéo Cố Phương Phương bước đi.

Nguyệt Ly vốn là tính toán xem kịch vui, hiện tại liền như vậy thôi, thật là không thú vị tí nào.

Minh Minh đâu rồi, tự khi trai đẹp xuất hiện, tất cả lực chú ý đều ở trên người anh ta.

Cảm nhận được ánh mắt kia, anh đẹp trai xoay mặt đối với Minh Minh cười một tiếng: "Vị bạn học này, trên mặt mình bị bẩn sao?"

Minh Minh nhìn anh ấy hướng mình cười, trong lòng rất vui mừng, một lúc lâu mới bình tĩnh lại, có chút nói lắp, "Không, không có."

Sau đó anh đẹp trai đi tới, nghiêm mặt nói: "Nhìn chằm chằm vào người xa lạ, rất không lễ phép đó."

"Thật xin lỗi." Minh Minh xụ mặt, không cam lòng từ trong miệng nói ra ba chữ này, không phải là nhìn một chút, cũng sẽ không thiếu khối thịt nào.

Anh đẹp trai đi, để lại cho Minh Minh một cái tiêu sái bóng lưng.

Minh Minh ở trong lòng hung hăng nguyền rủa một chút.

Nguyệt Ly rất đúng lúc ho khan một tiếng, nhắc nhở: "Mọi người đi xa, còn không chịu hoàn hồn?"

"Nào có?" Minh Minh hất mặt, hừ nói.

"Thời gian không còn sớm, trở về đi thôi." Nguyệt Ly trả tiền, lôi kéo Minh Minh thỉnh thoảng còn đang quay đầu lại nhìn anh đẹp trai rồi hướng ký túc xá đi tới.

Tắm rửa, Nguyệt Ly gọi điện thoại cho Cố Phương Phương.

"Em họ, chị là chị họ, hiện tại gọi điện thoại cho em, có quấy rầy đến em không."

Cố Phương Phương nói: "Không có, chị họ, có chuyện gì không?"

"Lúc chị đi ăn ốc, nhìn thấy Hạ Thần cùng một người con trai khác cãi nhau, không xảy ra chuyện gì chứ?" Nguyệt Ly trước kéo ra chuyện.

"Không có, cảm ơn chị họ quan tâm."

"Hạ Thần không chút giận lên trên người em chứ?" Hiện tại cô phải làm chuyên gia tình yêu cho Cố Phương Phương, để cho bọn họ trình diễn một tiết mục yêu nhau giết nhau, nhìn bọn họ đôi bên khổ sở, trong lòng nhất định rất vui vẻ, chỉ là, bây giờ còn cần thời gian.

"Không có, Thần vẫn luôn đối với em rất tốt, chưa từng cùng em lớn tiếng nói chuyện, làm sao có thể trút giận lên người em?"

Cố Phương Phương khuôn mặt ngọt ngào hạnh phúc cười.

"Nghe em vừa nói như vậy, cũng biết, em vẫn còn rất non?"

Cố Phương Phương nghi ngờ hỏi: "Chị họ những lời này có ý tứ gì?"

"Anh ta bây giờ còn đang theo đuổi em, đương nhiên là cẩn thận che chở em, chờ em hoàn toàn thuộc về anh ta thời điểm, đối với anh ta ngoan ngoãn nghe lời thời điểm, anh ta lại sẽ thay đổi phương pháp giày vò em." Nguyệt Ly cẩn thận nói cho những tin tức này, "Những thứ này em trăm ngàn đừng hoài nghi, đây đều là bạn gái cũ của Hạ Thần tổng kết đi ra, chị cùng cô ấy là bạn bè, cô ấy lén nói cho chị biết, hiện tại chị nói cho em biết, chính là muốn nhắc nhở em, đừng đi theo vết xe đổ của cô ấy."

Theo Nguyệt Ly suy đoán, Hạ Thần đã sớm chiếm được trái tim của Cố Phương Phương rồi, nói như vậy, muốn tạo mâu thuẫn giữa bọn họ, cô làm sao có thể tốt bụng nhắc nhở Cố Phương Phương đâu?

"Có thật không?" Chỉ trong phút chốc, vừa rồi còn là vẻ mặt tươi cười người trong nháy mắt suy sụp.

"Chị họ nói đều là thật, em là em họ của chị, chị làm sao có thể hại em chứ, nói chuyện này chính là vì tốt cho em."

Trầm mặc một lát, Cố Phương Phương lắc đầu nói: "Chị họ, em vẫn không thể tin."

"Dù sao có vết xe đổ rồi, chị họ nên nói đều nói rồi, em tin hay không tùy em vậy." Trong lời nói, đã có không có ý định quan tâm nữa, Cố Phương Phương lập tức đổi lời nói: "Chị họ lời nói, dĩ nhiên là có thể tin tưởng, nhưng là, trong lòng em, thật sự rất khó tiếp nhận."

"Khó hơn nữa tiếp nhận, cũng phải tiếp nhận." Nguyệt Ly chợt lời nói xoay chuyển, lạnh lùng nói, "Nếu không sau này chịu thiệt, đừng tìm chị họ khóc lóc kể lể."

Cố Phương Phương nức nở nói: "Em biết rồi, chị họ, cám ơn chị."

"Cô bé ngốc, em sao vậy, giọng nói thế nào lập tức biến thành như vậy?" Nguyệt Ly quan tâm hỏi.

"Không có việc gì, ngủ ngon, hẹn gặp lại." Nói xong, nhanh chóng tắt điện thoại.

Nguyệt Ly nghe được giọng nói vừa rồi, đã xác định Cố Phương Phương đối với lời của cô nói căn bản đã tin, kế tiếp, Hạ Thần ngươi tốt nhất chuẩn bị Cố Phương Phương hỏi đi, mong đợi đặc sắc biểu diễn của các ngươi.

"Ly Ly, vừa rồi cùng người nào nói chuyện điện thoại lâu như vậy?" Minh Minh đi tới, tò mò hỏi.

"Mình không nói cho cậu." Nguyệt Ly khẽ cười nói.

"Có phải vừa tìm được một anh đẹp trai, đi theo anh ấy nói chuyện yêu đương hay không?" Minh Minh rất bát quái mà hỏi.

"Đó là cậu đi, cậu trở lại, liền tìm đủ mọi cách hỏi thăm anh đẹp trai cùng Hạ Thần khiêu chiến , hiện tại kết quả như thế nào?" Nguyệt Ly đem vấn đề ném cho Minh Minh.

Minh Minh uể oải nói: "Không có gì cả."

"Không thể nào, thần bí như vậy, chẳng lẽ là tới học sinh mới?" Nguyệt Ly suy đoán nói.

"Thấy thế nào cũng không giống." Minh Minh không thừa nhận.

"Nhưng, cậu phải biết, ở chỗ này dám cùng Hạ Thần gọi nhịp, chỉ có học sinh mới không hiểu chuyện sẽ làm, ai lại chính mình tìm phiền toái cùng anh ta gây khó dễ?" Nguyệt ly suy nghĩ một chút, phân tích nói.

Minh Minh buồn bực: "Cậu nói cũng có đúng, anh ấy rốt cuộc là ai, tại sao lại không có ai biết anh ấy ?"

"Dù sao, nếu có duyên, các cậu sẽ còn gặp lại, không cần nghĩ quá nhiều, tắm một cái rồi ngủ đi." Nguyệt Ly ngáp một cái.

Minh Minh bất mãn nói: "Cậu có bạn trai, dĩ nhiên có thể nhẹ nhàng như vậy, Mình nhất định phải tìm kiếm người tốt, nếu không, tốt nghiệp một hai năm, mình vẫn còn cô đơn, cái này không thể được."

"Ừ, ừ, các cậu sẽ nữa gặp lại nhau ." Đối với người vừa rồi, kiếp trước cô cũng chưa từng thấy qua, cũng không xác định anh ấy và Minh Minh có quan hệ gì không ?

"Này không còn sai biệt lắm." Minh Minh lúc này mới trở lại giường của mình, nhắm mắt lại ngủ.

Trước kia Cố Phương Phương vẫn là một học sinh nỗ lực học tập tốt, lúc học tiểu học và trung học đều giành thời gian cho việc học nhưng bây giờ đã lên đại học rồi, cô cũng không có ý chí nỗ lực như trước kia nữa. Hiện tại cô muốn hưởng thụ cuộc đời sinh viên thật tốt. Kỉ niệm đầu tiên chính là muốn tham gia thi đấu chạy 100m ở đại hội thể thao của trường, lần này cô tham gia hoàn toàn là muốn bù đắp những tiếc nuối trước kia.

Hạ Thần rất tán thành, chỉ còn thời gian vài ngày nữa cho nên anh ta giúp Cố Phương Phương tập luyện sau giờ học, nói cho cô biết những gì cần chú ý, trang phục, đồ ăn, còn có rất nhiều thứ khác nữa. Dù sau lúc học trung học anh ta cũng là người chạy nhanh đứng đầu danh sách đấy.

Cố Phương Phương rất cảm động khi anh ta bỏ thời gian ra chăm sóc cô, giúp đỡ cô rất nhiều.

Một đầu Cố Phương Phương chuẩn bị xuất phát, đầu bên kia Hạ Thần lấy điện thoại ra chuẩn bị bấm giờ cho cô. Khi Hạ Thần phát hiệu lệnh ra, Cố Phương Phương dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía Hạ Thần.

Khi Cố Phương Phương chạy xong, nước cũng không kịp uống liền vội vã hỏi: "Thần, lần này có phải là nhanh hơn lần trước hay không?"

Hạ Thần cười cười gật đầu: "Đúng vậy, lần này chạy hết 17 giây, so với 18 giây của lần trước đã nhanh hơn rất nhiều."

Nghe vậy, Cố Phương Phương rất buồn bực: "Tại sao chỉ nhanh hơn có 1 giây thôi chứ!"

Hạ Thần an ủi: "Em cũng chỉ là tạm thời tập luyện, không phải là vận động viên trong đội tuyển quốc gia, nhanh hơn một giây cũng đã tiến bộ rất lớn rồi."

Cố Phương Phương là một người kiêu ngạo, thành tích học tập từ trước đến giờ vẫn đứng đầu, hiện tại chương trình học nhẹ hơn rất nhiều đương nhiên là muốn nhanh chóng luyện tập thể dục thể thao. Không tham gia thì thôi, đã tham gia thì nhất định phải đoạt được vị trí trong top 3. Trong phương diện học tập, từ trước đến nay cô đều tự ép bản thân, bây giờ trong phương diện thể dục thể thao, tất nhiên cũng như vậy.

"Em không hài lòng, vô cùng không hài lòng, ít nhất cũng phải trong lòng 15 giây." Cố Phương Phương nói.

Hạ Thần buồn cười nói: "Thân thể của em chưa từng được huấn luyện, hẳn là sẽ có chút khó khăn, em tham gia thi đấu lại không phải vì để lấy phần thưởng, hội thể thao của trường mà thôi, không có gì quan trong, em đừng quá để ý đến chuyện thắng thua."

Cố Phương Phương bĩu môi: "Anh đang đả kích em sao?"

Hạ Thần nâng môi cười cười, đôi mắt hoa đào hẹp dài hơi hơi híp lại: "Anh cũng chỉ nói với em sự thật mà thôi, thả lỏng tâm tình một chút, cuộc thi đấu này không chỉ so về thực lực mà còn so về tâm trạng nữa."

"Em biết, nhưng mà tình hình hiện nay như thế này, em làm sao có thể vui vẻ đây?" Cố Phương Phương nhẹ nhàng nói ra, trên mặt không có vẻ gì là tươi sáng cả.

"Cho nên, em không cần quá để ý đến thứ hạng hay thời gian, cứ cố gắng thi đấu, không cần băn khoăn nhiều."

"Em biết rồi, Thần, cảm ơn anh."

Hạ Thần giả vờ tức giận nói: "Tại sao lại nói cảm ơn anh rồi?"

Đôi mắt của Cố Phương Phương bỗng nhiên nổi sương mù: "Xin lỗi, em nhất thời thốt ra mà thôi."

Nhìn bộ dạng nói gì nghe nấy của cô, trong lòng Hạ Thần rất vui vẻ: "Nhớ kĩ, không được có lần sau, nếu không, nói một lần sẽ phạt một lần."

"Ah?" Cố Phương Phương kinh ngạc nói: "Anh muốn phạt cái gì?"

"Bí mật." Hạ Thần ghé sát vào bên tai cô, nhỏ giọng nói.

"Thần...." Một tiếng gọi chứa đựng tình ý vô hạn vang lên bên tai hai người.

Hạ Thần nhìn về phía phát ra âm thanh, cau mày lại, nói: "Tôn Thiến, là cô sao?"

Cô gái đang bước tới mặt một chiệc váy ngắn màu đỏ vô cùng nóng bỏng, dáng người như ma quỷ tràn ngập một loại hấp dẫn vô hạn. Theo chuyển động của cô, hai ngọn núi no đủ phập phồng từng đợt giống như sóng nước khiến cho người ta miên man suy nghĩ.

Tôn Thiến cười mị hoặc: "Chính là em, mới có hai tháng không gặp, anh đã quên em rồi sao?"

Cố Phương Phương nhìn Tôn Thiến trước mặt, trong mắt không che dấu được địch ý. Chú ý tới Cố Phương Phương, Tôn Thiến khẽ cười với cô, nói: "Cô là bạn gái mới của Thần sao?"

Không đợi Cố Phương Phương trả lời Hạ Thần đã bước lên một bước, che chở cho Cố Phương Phương, đối mặt với Tôn Thiến, không kiên nhẫn nói: "Cô có chuyện gì, nói thẳng ra đi."

"Ôi, Thần, anh kích động cái gì?" Tôn Thiến cười cười: "Em cũng không phải hổ dữ, chẳng lẽ anh sợ em ăn thịt bạn gái mới của anh sao?"

"Đừng nhiều lời, có gì thì nói mau." Ngữ khí của Hạ Thần đã vô cùng khó chịu.

"Gấp cái gì?" Tôn Thiên hắng giọng nói: "Em chỉ là cô đơn, muốn tìm anh đi uống rượu mà thôi."

Cố Phương Phương nghe Tôn Thiến nói đã không thể nhịn được nữa, bước lên giận dữ nói: "Biết rõ là Thần đã có tôi còn ở trước mặt tôi rủ anh ấy đi quán bar uống rượu, cô có ý gì?"

Tôn Thiến hoàng toàn không để Cố Phương Phương đang tức giận vào trong mắt, hời hợt nói: "Cũng không phải tới tìm cô, tôi tìm Hạ Thần, huống hồ, cô và anh ấy chưa có kết hôn, chuyện riêng của anh ấy, sinh hoạt cá nhân như thế nào, cô quản được sao? Thật cho rằng ở bên cạnh Hạ Thần mấy ngày là có thể coi mình là bà Hạ hay sao?"

"Cô... Cô..." Cố Phương Phương tức nổ đom đóm mắt, quay người khóc lóc kể lể với Hạ Thần: "Thần, anh nghe cũng thấy rồi đó, cô ta khi dễ em."

Nói xong liền khóc như hoa lê dưới mưa, bộ dạng điềm đạm đáng yêu thật đúng là khiến cho Hạ Thần thương tiếc. Lau nước mắt cho Cố Phương Phương, ôn nhu an ủi mấy câu, Hạ Thần quay người lạnh lùng nói với Tôn Thiến: "Cô cút đi cho tôi, đừng để tôi phải nhắc lại."

"Thần, anh làm sao có thể tuyệt tình với người ta như vậy?" Tôn Thiến không hề để ý tới lời cảnh cáo của Hạ Thần.

"Chuyện của tôi và cô đã kết thúc rồi, cô ít tới làm phiền tôi đi." Hạ Thần không hề để ý tới cô ta, nắm tay Cố Phương Phương chuẩn bị rời đi.

Tôn Thiến sao có thể buông tha cho họ dễ dàng như vậy, chạy tới, chặn đường bọn họ: "Thần, em sai rồi, anh tha thứ cho em được không?"

"Cô thật đúng là âm hồn bất tán." Cố Phương Phương phẫn nộ trừng mắt nhìn Tôn Thiến.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường là một trong những tác phẩm ngôn tình đề cao lên một tình

23-07-2016 60 chương
Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường là một trong những tác phẩm ngôn tình đề cao lên một tình

23-07-2016 60 chương
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Yêu thương mãi mãi

Yêu thương mãi mãi

Dành tặng cho những ai biết trân trọng những gì họ đang có và biết giữ gìn cho điều

01-07-2016
Báu vật của gia đình

Báu vật của gia đình

Đến bây giờ thì bộ đỉnh đồng đã trở thành báu vật của gia đình tôi vì nó vừa

24-06-2016
Định mệnh trớ trêu

Định mệnh trớ trêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?) Trái

25-06-2016
Đề Thi Đẫm Máu

Đề Thi Đẫm Máu

Tên truyện: Đề Thi Đẫm MáuTác giả: Lôi MễThể loại: Truyện Ngôn TìnhTình

20-07-2016 43 chương
Hai sắc hoa tigon

Hai sắc hoa tigon

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016