Trong mắt Hạ Thần lập tức nổi lên lửa giận: "Cô cút đi cho tôi, ngay lập tức!"
bạn đang xem “Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!"Không phải chỉ muốn ôn chuyện cũ thôi sao, có cần phải tức giận như vậy không?" Tôn Thiến ấm ức nói, hai mắt cũng đỏ lên.
Hạ Thần không hề có ý định để ý tới cô ta, trực tiếp nắm tay Cố Phương Phương, sải bước rời đi.
Tôn Thiến nhún nhún vai, đi về hướng ngược lại.
Từ đầu đến cuối bọn họ cũng không phát hiện ra hai nữ sinh ngồi ở trong bụi cỏ bên cạnh đường chạy, hai người này chính mà Minh Minh và Nguyệt Ly. Nguyệt Ly lôi kéo Minh Minh cùng đi luyện tập chạy cự li dài, hai người các cô cũng trùng hợp nhìn thấy Hạ Thần và Cố Phương Phương đang luyện tập, vốn là định trở về nhưng không ngờ lại thấy Tôn Thiến lại xuất hiện. Hai người các cô biết rõ Tôn Thiến nhất định sẽ là một quả bom hẹn giờ cho nên lập tức tìm một chỗ tốt ngồi xuống, lẳng lặng lắng nghe. Quả nhân không ngoài dự liệu của hai người, Cố Phương Phương lập tức giận dữ, đáng tiếc là Hạ Thần đã ngăn cản.
Đối thoại giữa ba người bọn họ, Nguyệt Ly và Minh Minh nghe thấy rất rõ ràng, lúc đó bọn họ đều tức giận cũng không có tâm tư để ý đến xung quanh, âm thanh cũng không nhỏ.
Tôn Thiến này cũng là một đóa hoa nổi danh ở trong trường, nói chuyện ôn nhu nhỏ nhẹ, vóc dáng lại vô cùng đẹp khiến cho vô số nam sinh đều gục dưới váy của cô ta, Hạ Thần tất nhiên cũng không ngoại lệ. Hạ Thần dùng thủ đoạn, bức bách Tôn Thiến chia tay với bạn trai cũ, trở thành bạn gái của anh ta.
Hai người ở bên nhau một thời gian ngắn, cho đến khi Hạ Thần gặp Nguyệt Ly thì đã lập tức đá cô ta.
Trước kia Nguyệt Ly cũng biết rõ nhưng mà dù sao cũng là chuyện đã qua, kiếp trước Nguyệt Ly đương nhiên cũng đã bỏ qua việc này, chỉ hy vọng tương lai cô và Hạ Thần có thể ở bên nhau thật tốt, nhưng mà, cuối cùng chỉ đợi được tai họa ngập đầu.
Minh và Nguyệt Ly đều nín nhịn vô cùng vất vả, đợi bọn họ đi xa mới thoải mái bật cười. Tôn Thiến này xuất hiện, Hạ Thần và Cố Phương Phương rất nhanh sẽ trình diễn một vở bi kịch tình yêu, hai người các cô rất chờ mong đó.
Cười đủ rồi, Nguyệt Ly và Minh Minh tiếp tục chạy bộ.
Sau khi luyện tập xong, hai người trở về kia túc xa, tắm rửa, ăn tối. Vốn Nguyệt Ly còn đang muốn gọi điện thoại cho Cố Phương Phương thì cô ta đã gọi tới trước.
Bên môi hé ra một nụ cười vui vẻ, nhấn nút nghe: "Em họ, có chuyện gì vậy?"
"Chị họ, em..." Vừa mới mở miệng đã có bộ dáng chuẩn bị khóc đến nơi rồi.
Nguyệt Ly biết rõ là đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn giả vờ không biết, nhẹ nhàng an ủi: "Em họ, đừng khóc, nói cho chị nghe rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, có phải Hạ Thần khi dễ em hay không?"
Cố Phương Phương hít hít mũi, nói: "Là bạn gái cũ của anh ấy tìm đến."
"Chẳng lẽ, là bạn gái trước của anh ta khi dễ em, Hạ Thần không giúp em hay sao?" Trong lòng Nguyệt Ly buồn cười muốn chết nhưng mà ngoài mặt vẫn phải giả vờ quan tâm.
"Cũng không hẳn là vậy, bạn gái cũ của anh ấy khiêu khích em, Hạ Thần giúp em, chỉ là, em sợ những bạn gái cũ của anh ấy thỉnh thoảng lại tìm đến. Lúc em không thể ở bên canh Hạ Thần, vạn nhất bọn họ nối lại tình xưa, vậy em phải làm sao?" Cô Phương Phương nói ra lo lắng của mình.
"Chuyện này, em phải tin tưởng bạn trai của mình, nếu như em không tin, cứ nghi ma nghi quỷ, hai người sớm muộn cũng sẽ chia tay. Cho nên, phải hoàn toàn tin tưởng anh ta." Nguyệt Ly đang chậm rãi dẫn dắt cô ta tin tưởng Hạ Thần. Lời anh ta nói mà có thể tin thì heo mẹ cũng có thể leo cây, lời nói dối của anh ta, quả thật là nhiều vô số kể.
Yêu càng sâu thì khi phát hiện ra chân tướng sẽ càng đau khổ, loại đau khổ như xé ruột xé gan này, tôi cũng muốn cô phải nếm thử.
"Anh ấy cũng cam đoan với em nhưng mà trong lòng em vẫn không nhịn được nghi ngờ." Cố Phương Phương đau khổ nói.
"Người yêu với nhau, quan trong nhất là sự tin tưởng, nếu như em không tin tưởng anh ta, vậy em nên chia tay anh ta sớm một chút."
Cố Phương Phương cảm kích nói: "Em biết rồi, cảm ơn chị, chị họ, sau khi nói chuyện với chị, tâm tình em cũng tốt hơn nhiều, sau này có lẽ vẫn cần chị khuyên nhủ nhiều hơn."
"Chúng ta là người một nhà, giúp em cũng là chuyện nên làm, không cần phải khách sáo như thế." Nguyệt Ly cười nói.
"Chúc chị ngủ ngon, bye."
"Bye bye."
Cúp điện thoại, Minh Minh lập tức lại gần, hỏi: "Em họ của cậu nói gì vậy, có phải là nháo lên muốn chia tay với Hạ Thần?"
Liếc nhìn Minh Minh, Nguyệt Ly cười như không cười, nói: "Cậu thử nói xem?"
"Nghe câu kể lúc trước thì em họ cậuc có lẽ chỉ tức giận một chút, còn không đến mức chia tay, chung quy cũng chỉ là bạn gái cũ tới gây chuyện một chút mà thôi." Minh Minh suy nghĩ một chút, phân tích nói.
Nguyệt Ly gật đầu: "Đúng vậy, em ấy đúng là đau lòng rồi, có một chút nghi ngờ Hạ Thần nhưng mình bào em ấy phải tin tưởng anh ta."
"Hạ Thần có thể tin sao?" Minh Minh cau mày hỏi.
"Đương nhiên là không thể, nhưng mà em họ đã yêu đương với anh ta thì phải học cách tin tưởng, nếu không bọn họ sớm muộn gì cũng chia tay. Trong tình yêu, kiêng kị nhất chính là nghi ngờ lẫn nhau."
"Lúc nào bên canh mình lại xuất hiện một chuyên gia tình yêu thế này?" Minh Minh cong cong khóe miệng.
"Chuyên gia tình yêu cái gì, cậu yêu đương rồi thì tự nhiên sẽ hiểu."
"Mình yêu đương? Cậu cũng biết bạch mã hoàng tử của mình còn không biết đang trốn ở chỗ nào." Minh Minh buồn bực nói.
Nguyệt Ly hỏi: "Không phải là cậu coi trọng cái người đẹo trai hôm đó xuất hiện trong cửa hàng bún ốc sao?"
"Anh ấy nha, từ sau lần gặp mặt lần trước cũng không được gặp lại nữa rồi." Minh Minh càng buồn bực, khó khăn lắm mới gặp được một người đẹp trai lại có vẻ sạch sẽ như vậy, dáng vẻ rất không giống loại người không sạch sẽ như Hạ Thần.
"Thật đúng là đáng tiếc nha, nếu như có duyên thì hai người các cậu có thể gặp lại đó."
Minh Minh trừng mắt nhìn Nguyệt Ly, nhẹ nhàng phun ra một câu: "Nói thừa."
Chương trước | Chương sau