Người Tình Của Yêu Râu Xanh

Người Tình Của Yêu Râu Xanh


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 10
5 sao 5 / 5 ( 146 đánh giá )

Người Tình Của Yêu Râu Xanh - Chương 05

↓↓
Lam Vịnh Vi bị cơn đau kịch liệt từ mắt cá chân làm cho tỉnh lại !

cô sững sờ nhìn những ngôi sao sáng rực trên đầu mình , đau đớn khiến cho cô không biết mình đang ở phương nào, chứ đừng nói đến biết được chuyện gì đang xảy ra với mình .

Tìm một hồi lâu, rốt cục cô mới nhớ vì sao mình lại đi vào rừng cây u ám này , rồi bị lạc với Đại Tây Nhã sau đó rơi xuống cạm bẫy này thế nào . Nhưng quan trọng là bây giờ cô phải làm sao để thoát khỏi đây ?

Chịu đựng đau đớn đứng lên, Lam Vịnh Vi liền lấy tay mò mẫm muốn tìm kiếm chổ có thể leo lên hoặc bám vào , nhưng sau một lúc mò mẫm cô dường như đụng đến thứ gì rất kỳ quái , xúc cảm này khiến cô đột nhiên rút tay về đứng ngây người .

bạn đang xem “Người Tình Của Yêu Râu Xanh ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Chẳng lẽ chổ này có động vật rơi xuống sao ? Cũng có khả năng lắm , bởi vì gia tộc Tắc Đức Ni cô đặt cạm bẫy vì muốn bắt giữ con mồi mà , nhưng thứ đó cũng không giống da lông hoặc thi thể động vật , ngược lại giống như quần áo của người thì đúng hơn ...

một dòng khí lạnh từng tấc men từ hông đến sống lưng Lam Vịnh Vi , thậm chí ngay cả da đầu của cô cũng bắt đầu run lên, xung quanh là một mảnh tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng hít thở dồn dập vì khẩn trương của mình , ngay cả răng nanh cũng không tự chủ được đánh lập cặp liên hồi .

không dám quay đầu, cũng không dám mở mắt, cô cứ như vậy đứng nguyên chỗ thật lâu , cho đến khi lồng ngực giảm bớt dồn dập vì khẩn trương nữa cô mới chậm rãi cúi đầu nhìn xem thứ vừa rồi mình đụng đến là gì. Đó là... Đó là một bộ hài cốt của người chết , hơn nữa bộ hài cốt này còn mặc quần áo.

"A - -" tiếng thét thê lương cắt qua bầu trời đêm yên tĩnh, Lam Vịnh Vi cũng nghe được, nhưng cô không phát giác được thanh âm này là từ chính miệng cô phát ra ngoài, bởi vì lúc cô ý thức được thì cô đã muốn hôn mê bất tỉnh.

※※※※※※

Mục Lôi là người đầu tiên nghe được tiếng kêu mà chạy tới.

"Tiểu Vi, em đang ở nơi nào? Tiểu Vi!"

Nhưng đáp lại lời hắn chỉ có tiếng gió lạnh lùng thổi qua , tại sao không thấy bóng dáng của Lam Vịnh Vi ? thật cẩn thận tránh đi khả năng cô bị rơi vào cạm bẫy, Mục Lôi chưa từ bỏ ý định tiếp tục gọi tên cô : "Tiểu Vi, Tiểu Vi - - "

Nhưng dù hắn có kêu thế nào cũng không có ai trả lời, chẳng lẽ vừa rồi hắn nghe lầm? không có khả năng, tuy rằng bọn họ mới quen biết không bao lâu, nhưng hắn đối với từng cái nhăn mày hay nụ cười, thậm chí là giọng nói của cô cũng đều rõ như lòng bàn tay, quen thuộc giống như đã ở bên nhau cả đời rồi vậy , làm sao hắn có thể nghe lầm!

đang nghĩ tới đây thì Rudolph cùng một đám thanh niên khỏe mạnh cầm đuốc chạy tới."Sao rồi? Tìm được chưa ?" Mục Lôi lắc đầu, nhìn Đại Tây Nhã đi theo phía sau Rudolph đang khóc sướt mướt."Đại Tây Nhã, Lam tiểu thư thật sự bị mất tích ở đây sao ?"

"Dạ ! Con và chị ấy cùng đi đến chổ này, ai biết vừa quay đầu lại đã không thấy tăm hơi chị ấy đâu ." Nước mắt như hạt châu thi nhau tuôn rơi trên mặt Đại Tây Nhã , cô bé vừa khóc thút thít vừa lôi kéo tay Mục Lôi nói: "Cha, chị ấy sẽ không sao chứ ? Chị ấy sẽ không giống mẹ ra đi không bao giờ trở lại nữa chứ ?"

Nhắc tới Josephine ,tâm Mục Lôi liền nhói đau , sắc mặt hắn ngưng trọng ngồi xổm xuống nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Đại Tây Nhã . hiện tại. hắn đã không còn để ý chuyện vì sao Lam Vịnh Vi lại đi cùng Đại Tây Nhã , cũng không thèm nghĩ tới phải trừng phạt Đại Tây Nhã bướng bỉnh như thế nào , hắn chỉ muốn mau chóng tìm được tiểu yêu tinh tóc đen kia thôi , bởi vì hắn không muốn lại có chuyện bất hạnh xảy ra ở Lam Nguyệt Sơn Trang nữa .

"Đại Tây Nhã, cha nhất định sẽ tìm được Lam tiểu thư, con cùng Rudolph trở về trước đi , được chứ ?"

"Con không muốn , con muốn nhìn thấy chị bình an vô sự, nếu không con không quay về!"

Mục Lôi kinh ngạc nhìn con gái nhỏ của mình , hắn thấy con bé tựa hồ rất thích Lam Vịnh Vi mà cảm thấy kinh ngạc, nhưng kỳ thật hắn cũng không nên kinh ngạc lắm ,vì chẳng phải chính hắn cũng quyến luyến tiểu yêu tinh tóc đen kia sao?

Đột nhiên, thần sắc Rudolph vội vàng đi tới, "Mục Lôi, tìm được rồi!"

Mục Lôi vui vẻ, vội vàng đứng lên, "cô ấy ở nơi nào?"

"cô ấy rơi vào cạm bẫy, cho nên chúng ta vừa rồi có tìm thế nào cũng tìm không thấy cô ấy ."

"Tôi đi xem." hắn vội vã muốn đi xem tình hình của tiểu yêu tinh tóc đen.

Nhưng Rudolph lại gọi hắn lại : "Đợi chút, Mục Lôi!"

"Chuyện gì?"

" không chỉ một mình cô ấy đang ở trong cạm bẫy ..." trên mặt Rudolph có một chút do dự.

"Có ý gì? Cậu nói còn có một người khác rơi cùng cô ấy sao ?"

"Ừm !" Rudolph tối nghĩa gật đầu, "Tôi nghĩ anh nhìn rồi sẽ biết."

Mang nghi ngờ đầy mình, Mục Lôi đi vào sâu trong rừng cây , đến nơi đặt cạm bẫy nhiều năm bị người ta quên mất .

Nương theo ánh đuốc đỏ bừng , hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra người đang té xỉu trong cạm bẫy ,đó chính là tiểu yêu tinh tóc đen quật cường lại thông minh kia , nhưng bởi vì cây đuốc chiếu sáng , khiến cho hắn cũng nhìn thấy ở cạnh Lam Vịnh Vi còn có một thi thể sớm đã hóa thành một bộ hài cốt.

"Đó là..." Điềm xấu nháy mắt bao trùm trong rừng cây u ám , trong lòng Mục Lôi cũng phảng phất như bị một tảng đá gắt gao đè lên .

"Tôi nghĩ cậu đã nhận ra là ai rồi chứ ." Rudolph nói xong, trong mắt hắn ta hiện lên một tia quỷ dị khó đoán .

Xác thực, không cần nhảy xuống cạm bẫy nhìn kỹ, mà chỉ cần nhìn sợi dây chuyền vàng óng trên cổ bộ hài cốt kia cũng đã minh chứng cho một sự thật, bộ hài cốt này đúng là Josephine người bị mất tích đã lâu .

Mục Lôi lắc lắc đầu, khuôn mặt tuấn tú nhất thời trở nên tái nhợt, ngực lại kịch liệt phập phồng."thì ra cô ấy ở chỗ này."

Rudolph cũng không thể tin nói : "Chúng ta vẫn nghĩ cô ấy đi tìm Đạo Cách Lạp Tư, không thể tin được..."

Đúng vậy,từ khi Josephine mất tích mọi người đều đồn đãi lung tung , trong đó có một lời đồn đó là cô ấy cùng anh của Rudolph là Đạo Cách Lạp Tư bỏ trốn với nhau , lời đồn đó ngay cả Mục Lôi cũng tin, bởi vì Josephine cùng Đạo Cách Lạp Tư quả thật có một đoạn tình cảm ít người biết , không nghĩ tới cô ấy thế nhưng lại ở chỗ này. Ông trời ạ , cô ấy đã phải một mình đối mặt với rừng cây hoang vu không người này thế nào , cô ấy đã nhắm mắt lại trút hơi thở cuối cùng trong tình trạng nào chứ ?

Nghĩ vậy, Mục Lôi cảm thấy lòng mình như đang co rút đau đớn, toàn thân không tự chủ được run run, nhưng hiện tại không phải lúc hắn nên thương tâm hồi tưởng lại , hắn nên đem Lam Vịnh Vi cứu ra trước rồi nói sau!

Vì thế hắn nhảy xuống,muốn cõng Lam Vịnh Vi ra khỏi cạm bẫy, nhưng ai ngờ , tay hắn mới vừa đụng chạm đến thì Lam Vịnh Vi đã mở mắt ra.

Ánh mắt của cô tan rã không có tiêu điểm, thân thể lại lạnh như băng đến dọa người.

"Tôi... Tôi..."

Mục Lôi nhanh chóng ôm cô vào trong lòng, không cho cô nhìn thấy bộ hài cốt khiến người ta sợ hãi bên cạnh , "không có việc gì, không có việc gì."

Tay cô nắm chặt quần áo Mục Lôi, cô cố gắng lắp bắp nói : "Tôi nhìn thấy... Nhìn thấy..."

"Tiểu Vi, em cái gì cũng không thấy , em chỉ đang nằm mơ, biết không?" Mục Lôi nhỏ nhẹ an ủi, cố gắng muốn xóa đi kí ức kinh sợ trong đầu cô .

"Nhưng mà..."

"không có nhưng mà, đến đây, tôi ôm em lên!"

nhẹ nhàng bế Lam Vịnh Vi lên muốn đi ra khỏi cạm bẫy, lúc Mục Lôi chuẩn bị trèo lên , ngoài ý muốn là Lam Vịnh Vi lại vô tình khi mọi người bận kéo hai người bọn họ đi lên bổng nhiên quay đầu lại. Đương nhiên, cô lại một lần nữa chứng thật mình không phải đang nằm mơ, cô đích xác thấy được một thi thể, hơn nữa là một thi thể đã hóa thành hài cốt , thực tế này khiến cho trước mặt cô bỗng tối sầm, cả người lập tức mềm xuống...

※※※※※※

Trong mộng...

Lam Vịnh Vi không biết mình đang nằm mơ, cô cứ liều mạng chạy, liều mạng muốn thoát khỏi bộ xương khô kia , nhưng cô không làm gì được bất kể có chạy đến chỗ nào thì bộ xương khô vẫn bám theo cô.

"Ngươi buông tha ta đi! Ta không biết ngươi ,ta và ngươi không thù không oán , sao ngươi cứ bám theo ta không buông ?"

Bộ xương khô cười khanh khách,nó cầm lấy sợi dây chuyền trên cổ ý bảo Lam Vịnh Vi nhìn xem.

Lam Vịnh Vi hồi hộp trừng mắt nhìn sợi dây chuyền quen thuộc kia , mặt dây chuyền hình trăng khuyết có một mũi tên , đây không phải là sợi dây chuyền mẹ cho cô sao? không, cô nhớ rõ ràng sợi dây chuyền đã bị Mục Lôi lấy đi, nhưng vì sao trên người bộ xương khô này lại có dây chuyền đó ? Chẳng lẽ là...

"cô là Josephine sao ?"

Bộ xương khô gật gật đầu, đưa tay muốn chạm vào người Lam Vịnh Vi.

"không cần, cô đừng tới đây, đừng tới đây..." cô hoảng sợ lui về sau, nhưng tay phải lại bị bộ xương khô nắm chặt , "Buông, cô buông ra ..."

"Tiểu Vi, Tiểu Vi!" Mục Lôi đưa một tay vỗ nhẹ hai má Lam Vịnh Vi , còn một tay kia hắn bắt lấy bàn tay đang quơ loạn của cô muốn cô mau thoát khỏi cơn ác mộng."Tiểu Vi, em mau tỉnh tỉnh, Tiểu Vi!"

"không cần!" Lam Vịnh Vi đột nhiên ngồi dậy, mắt mở thật lớn, mồ hôi chảy ròng ròng làm cả người cô ướt đẫm .

"Tiểu Vi, không có việc gì, không có việc gì." nhẹ nhàng lau đi nước mắt cùng mồ hôi trên mặt cô , Mục Lôi có chút lo lắng ôm cô .

"Tôi ..." Dư âm nỗi khiếp sợ vẫn còn cô bắt lấy tay Mục Lôi , "Tôi mơ thấy Josephine, cô ấy... cô ấy..."

"Josephine ?" Mục Lôi bất giác nhíu hai hàng lông mày.

"Tôi mơ thấy cô ấy muốn tới bắt tôi , cô ấy muốn bắt tôi..."

"không đâu , em chỉ mơ thấy ác mộng thôi tỉnh lại sẽ không sao , đừng nghĩ nhiều nữa ."

"Là thật, tôi mơ thấy cô ấy biến thành bộ xương khô vẫn đuổi theo tôi , mặc kệ tôi chạy tới chỗ nào cô ấy cũng không buông tha tôi, tôi ... Tôi sợ... Rất sợ..."

"Bé ngốc, nhìn tôi !" Mục Lôi nâng lên khuôn mặt đang kinh sợ của cô đối mặt với mình , "Biết tôi là ai không?"

"anh là Mục Lôi." Làm sao cô có thể quên hắn chứ ? Cho dù nằm mơ, cô cũng sẽ mơ thấy người đàn ông anh tuấn lại mang thêm vài phần tà ác này .

"Nhìn xem bây giờ là lúc nào ?" Ôm chầm thân thể của cô hắn để cô nhìn ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ, "Mặt trời đã chiếu đến mông rồi , sao em cứ nói mớ hết chuyện này đến chuyện khác vậy , mau tỉnh lại, Đại Tây Nhã đang chờ muốn gặp em kìa !"

"Đại Tây Nhã?"

"Đúng vậy! Con bé rất lo lắng cho em ,nó vẫn ầm ỹ muốn tới thăm em , tôi nghĩ con bé thích em thật sự ."

Nhắc tới Đại Tây Nhã, Lam Vịnh Vi đột nhiên nghĩ đến tình hình đêm đó , "Đại Tây Nhã có khỏe không? Tôi tìm không thấy con bé ..."

"Con bé đã kể hết cho tôi biết rồi , em yên tâm, con bé không có việc gì, nhưng là em ..." Mục Lôi cúi đầu để sát vào mặt cô , "Sặc mặt em tái nhợt làm cho tôi đau lòng, tôi phải nghĩ biện pháp khôi phục khí sắc cho em mới được ! A Thêm Toa,bà mau giúp tôi rót một ly Whisky đến đây ."

Cho đến lúc này, Lam Vịnh Vi mới phát hiện trong phòng còn có người khác . Đó là một bà lão gầy ốm , tuổi chừng năm sáu chục tuổi , cũng có thể nhiều tuổi hơn một chút , bởi vì trên mặt bà ấy đầy nếp nhăn, mà tóc mai cũng đều bạc trắng.

cô chỉ thấy bà lão tên A Thêm Toa lạnh lùng gật gật đầu, tầm mắt bà sắc bén nhìn Lam Vịnh Vi, khóe miệng còn có một cái tươi cười cổ quái ."Tỉnh là tốt rồi, nếu bị bắt đi làm thế thân vậy thì rất đáng tiếc."

Mục Lôi rùng mình thay đổi sắc mặt , "Đừng nói hươu nói vượn, nhanh giúp tôi rót Whisky."

Lúc này A Thêm Toa không nói nữa, nhưng ánh mắt chăm chú nhìn Lam Vịnh Vi vẫn làm cô không rét mà run, chờ A Thêm Toa rời khỏi phòng, Lam Vịnh Vi lập tức mở miệng: "Bà ấy là ai? Vì sao lại nói như vậy ?"

"Bà ấy là mẹ của Rudolph , cũng là nhũ mẫu của tôi, em đừng để ý, kỳ thật bà ấy là một người tốt, nhưng có chút cẩn trọng quá đáng thôi !"

Lam Vịnh Vi cực kỳ kinh ngạc , mẹ của Rudolph ? Rudolph luôn mang vẻ mặt tươi cười, thích giúp người khác, lại có một người mẹ nghiêm túc khó chịu đến vậy sao ? Nếu như không tận mắt chứng kiến thật khiến cho người ta không thể tin.

không bao lâu sau , A Thêm Toa bưng ly Whisky trở về, ánh mắt nhìn chằm chằm Lam Vịnh Vi vẫn tràn ngập không có ý tốt như cũ.

Mục Lôi không chút để ý vẫy vẫy tay.

"Bà đi đi ! Có việc tôi sẽ lắc chuông."

hắn đem Whisky đưa đến miệng Lam Vịnh Vi , "Đến, mau uống ."

"không cần, tôi không biết uống rượu!" Đừng nói là uống, chỉ ngửi mùi rượu Whisky nồng nặc Lam Vịnh Vi đã cảm thấy muốn say rồi .

"không được , mặt em tái nhợt, uống chút rượu trấn an đi ." nói xong hắn liền tự uống một ngụm, sau đó giữ gáy cô rồi đem rượu mớm hết cho Lam Vịnh Vi .

cô thấy vừa sặc vừa cay , khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Mục Lôi kinh ngạc cực kỳ, "Ông trời ơi , em thật sự không biết uống rượu hả ?"

"anh ..." cô phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, "Tôi chưa từng nói dối một câu nào , là do anh không tin tôi , tựa như hiện tại, tôi rõ ràng nói cho anh biết tôi không biết uống rượu, mà anh cứ cố tình muốn đút tôi uống , anh ... anh là đồ đáng ghét !"

Mục Lôi cười như không cười quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào xinh đẹp , lại một lần nữa càng chứng minh lúc cô tức giận là đẹp nhất, cũng bởi vậy hắn rất thích chọc ghẹo cô, hắn muốn nhìn thấy cô tức giận , nhưng cứ như vậy , hắn sợ mình sẽ nhịn không được mà muốn cô mất !

Vì thế Mục Lôi ra vẻ trấn định đặt ly rượu xuống, sau đó đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa xuống , đem ánh mặt trời ngăn cách ở ngoài cửa sổ.

" Chân của em bị thương, tôi đi tìm bác sĩ tới giúp em thay băng ."

Nhắc tới chân, lúc này Lam Vịnh Vi mới nhớ tới lúc mình bị ngã xuống cạm bẫy trẹo mắt cá chân , nhưng hiện tại điều cô quan tâm nhất không phải chân, mà là bộ hài cốt nằm trong huyệt động kia , thi thể ấy không biết đã trải qua bao lâu mới được phát hiện.

"Người kia có phải Josephine không ?" Y theo trực giác phán đoán, cô đoán người kia hẳn là Josephine.

Bước chân Mục Lôi vừa đi tới cửa bởi vậy mà tạm dừng lại , "Đúng vậy, cô ấy đích xác là Josephine."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ưng Vương Đoạt Ái

Ưng Vương Đoạt Ái

Trời sinh xinh đẹp, khí chất ưu nhã, vóc dáng tốt, cũng đâu phải lỗi của nàng.Hắn

22-07-2016 10 chương
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Người ăn xin một tay

Người ăn xin một tay

Một người ăn xin đã đến cửa nhà tôi, cầu xin mẹ. Toàn bộ cánh tay phải của bị

01-07-2016
Nâng cấp vợ

Nâng cấp vợ

Chuyện kể rằng ở một thế giới kia, nơi đó chỉ toàn đàn ông với nhau, người ta

28-06-2016
Đôi giày đỏ đã mất

Đôi giày đỏ đã mất

Cô chỉ đến với tôi một lần thôi, như một cơn mưa ban trưa, rất vội. Rồi cô đi.

24-06-2016
Vì ta yêu nhau

Vì ta yêu nhau

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Cà phê nhạc sống

Cà phê nhạc sống

Tin nhắn từ một số máy lạ An không biết, cũng không quan tâm. Chỉ biết Loan là bạn

30-06-2016
Bức tranh lời nguyền

Bức tranh lời nguyền

Hai hàng hoa trên đồi đẹp như một bức tranh. Em ấy đẹp như một bức tranh. Những

24-06-2016
Mùa đi ngang phố

Mùa đi ngang phố

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Màu máu của anh

Màu máu của anh

- Đừng hỏi nhiều. Còn tiền không? Vứt anh vay mấy "lít", nhanh. - Em làm gì có. Nó

01-07-2016

Duck hunt