"cô ấy... Vì sao lại rơi vào cạm bẫy ?"
bạn đang xem “Người Tình Của Yêu Râu Xanh ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!hắn một lần nữa đi trở về bên giường ngồi xuống, "Hẳn là giống em , không cẩn thận rơi vào đó."
không cẩn thận rơi vào đó ? một loại cảm giác không hiểu khiến Lam Vịnh Vi không thể tin Josephine thật sự là không cẩn thận rơi vào đó , nhưng cô lại không nói ra được rốt cuộc là kỳ quái ở đâu , cô càng không biết bản thân sao có thể đúng dịp rơi vào cái cạm bẫy đó nữa ? Chẳng lẽ thật sự số phận có an bài gì sao?
Nghĩ vậy , cô lại nhớ đến trong mộng Josephine hóa thành một bộ xương trắng đuổi theo mình , điều này làm cho cô không tự chủ được run run.
Nhất cử nhất động của cô Mục Lôi đều thu vào trong mắt, "Sao vậy ?Có lạnh không?"
"không có, tôi chỉ nhớ tới Josephine..."
"Đừng nghĩ, tôi sẽ xử lý chuyện Josephine , hiện tại em hãy nhắm mắt lại ngủ một giấc đi ." Giúp đỡ Lam Vịnh Vi nằm xuống, sau đó Mục Lôi cẩn thận đắp chăn cho cô.
"không cần, tôi không muốn ngủ ở chỗ này một mình , tôi không muốn một mình ở lại trong phòng cô ấy ."
hắn nhẹ nhàng cười, "Đây là phòng tôi , em có thể yên tâm."
"Phòng của anh ?"
"Đúng vậy! Em không phát hiện sao?"
Lam Vịnh Vi nghi hoặc đẩy chăn ngồi dậy, cẩn thận đánh giá xung quanh .
Đây là một căn phòng rất rộng , ngoại trừ cái giường nơi cô đang nằm có nóc ở trên đầu , bốn góc giường còn có màn thêu rất lớn , chính là sản phẩm dệt tinh xảo và những vật dụng cao cấp của Pháp.
Cách giường mấy mét có một lò sưởi trong tường, phía trên lò sưởi có trưng bày hai khẩu súng săn đặt chéo nhau , mà trong lò sưởi đang đốt củi lửa, ánh lửa hừng hực chiếu đỏ cả tấm thảm lông Ba Tư thảm , cũng vì vậy mà cả căn phòng tuy to nhưng lại có một tia ấm áp; trần nhà được chạm khắc tỉ mỉ, ở giữa nhà có treo một bộ đèn chùm bằng thủy tinh , vừa thấy là biết chủ nhân có cuộc sống quý tộc hào hoa xa xỉ thế nào .
Tầm mắt Lam Vịnh Vi dừng lại ở cái ghế dài giống như thuyền của Ai Cập đặt cạnh cửa sổ kia , không biết tại sao, cô có cảm giác cái ghế đó rất quen , giống như cô đã từng nằm trên đó rồi vậy.
Mục Lôi cũng chú ý tới tầm mắt của Lam Vịnh Vi , khóe miệng hắn hơi hơi khẽ động , nhưng không nói gì.
"hiện tại có thể yên tâm ngủ một mình rồi chứ ?"
Nào biết cô vẫn là lắc đầu.
"không muốn, tôi không muốn ở một mình , anh ở lại với tôi được không?"
Đôi mắt xanh của Mục Lôi chợt tối lại , "Tiểu Vi, em có biết em đang nói cái gì không ?"
Lam Vịnh Vi phát hiện mình nói sai, vì thế cô đỏ mặt, hai tay quơ loạn vội vã giải thích: "Ý tôi là anh có thể ở trong phòng... không phải, ý tôi là tôi ngủ anh có thể ở trong phòng, cũng không đúng, tôi ..."
cô vừa thẹn vừa vội Mục Lôi nhìn mà nở nụ cười , trong lòng hắn dâng lên một tia không đành lòng, biết cô vẫn vì chuyện đêm qua mà sợ hãi vì thế ôn nhu nói: "Tôi biết, tôi sẽ không rời đi, tôi sẽ luôn luôn ở chỗ này, chỉ cần em mở mắt sẽ thấy được tôi , được không?"
Lam Vịnh Vi xấu hổ đến ngay cả cổ cũng đỏ bừng, cô vội vàng tiến vào trong ổ chăn, làm cho mình từ đầu đến chân đều bị bao lấy trong chăn , ngay cả thở mạnh một chút cũng không dám .
Mục Lôi thấy thế lại cười ha ha, thượng đế ơi , cô thật là một vật nhỏ mâu thuẫn, một phút trước cô còn giống như một núi lửa nhỏ sắp bùng nổ , hiện tại lại thẹn thùng không dám gặp người, nếu lên giường cô sẽ có bộ dáng gì đây ?
Suy nghĩ đến đây , hắn cảm thấy ở dưới mình rục rịch, cả người cũng bởi vì muốn cô mà trở nên cứng ngắc, đau đớn, nhưng hắn không thể! cô vừa mới trải qua một hồi kinh sợ , tâm tình nhất định còn chưa ổn định , nếu không sao cô có thể mở miệng yêu cầu hắn ở lại bên cô chứ ?
Lại nói đến , lễ tang của Josephine cũng phải thận trọng xử lý mới được, mặc kệ nói như thế nào cô ấy cũng từng là vợ mình , tuy rằng hắn chưa từng yêu...
※※※※※※
Lam Vịnh Vi cho là mình nhất định đang nằm mơ, bởi vì chỉ có đang ở trong mộng, Mục Lôi mới có thể nhiệt tình lại ôn nhu hôn cô , yêu cô .
Khẽ thở dài, cô thỏa mãn nghênh hướng nơi phát ra ấm áp kia khát vọng càng nhiều âu yếm cùng thương tiếc, đầu nhỏ không an phận đong đưa trái phải , ý đồ muốn tìm kiếm càng nhiều tư thế thoải mái hơn . Nào biết một giọng khàn khàn trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai cô - -
"Vật nhỏ, nếu em còn lộn xộn , hậu quả anh không phụ trách đâu nha!"
Thanh âm này làm cho Lam Vịnh Vi chợt bừng tỉnh, mi mắt hé mở, nghênh đón cô là một đôi mắt xanh mê người ."anh ... Sao anh có thể ở chỗ này! ?"
"Đây là giường anh , anh không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?" Mục Lôi rất nhàn rỗi theo dõi tiểu yêu tinh tóc đen kích động luống cuống , xem ra tính cách quen thuộc đã trở lại với cô rồi .
Lam Vịnh Vi đầu ầm ầm vừa vang lên, cả người sững sờ . Giường của hắn... Đây giường hắn ! Nếu là giường hắn , tại sao cô lại ở trên giường hắn ?
"anh ... Tôi ..." cô lắp bắp, một câu cũng nói không xong .
"Em quên sao ?" Thấy vẻ mặt cô mờ mịt, Mục Lôi cố ý khẽ thở dài, "Xem ra em thật sự đã quên, cũng không sao , anh có thể nhắc em nhớ ..."
hắn đưa tay muốn kéo Lam Vịnh Vi, lại bị cô đẩy ra, đồng thời cũng đem cái chăn duy nhất trên giường lôi đi, làm lộ ra cả thân hình trần trụi của hắn .
"A!" Liếc thấy hắn trần trụi, Lam Vịnh Vi kinh ngạc lấy tay che mặt mình, ánh mắt lại nhịn không được tò mò xuyên thấu qua khe hở trộm dò xét hắn.
Bờ vai của hắn rộng lớn, cơ ngực rắn chắc vừa vặn hình thành một hình tam giác, mà đùi hắn thon dài thẳng tắp, trên đùi là bộ lông tinh tế gợi cảm , kỳ thật không chỉ có chân, ngay cả trên người của hắn cũng có lông , có thể nói toàn thân người đàn ông này tản ra lực hấp dẫn trí mạng .
Mục Lôi sảng khoái tươi cười , hắn thoải mái kéo Lam Vịnh Vi qua ôm vào trong lòng, đôi môi nóng bỏng nuốt lấy ngọt ngào của cô .
" Hài lòng không?"
Hai tay cô đẩy hắn ra , cố gắng tạo ra chút khoảng cách, biết rõ còn cố hỏi nói: " Hài lòng cái gì?"
"Em đối với dáng người anh có hài lòng không?"
"Tôi không biết anh đang nói cái gì, xin anh đi ra ngoài , nếu không tôi sẽ kêu lên !"
"Em kêu đi! Tất cả mọi người ở Lam Nguyệt Sơn Trang đều biết anh và em ngủ ở trên một cái giường, hiện tại mặc kệ em nói như thế nào, cũng không có ai tin em đâu ." hắn giữ lấy mặt cô đối mặt với hắn , "Hơn nữa em đã quên sao? Là em nói anh đừng đi , muốn anh ở lại cùng em ."
Lam Vịnh Vi sửng sốt, mây đỏ từ trên mặt cô lan đến cái cổ tuyết trắng , ngay cả bả vai cũng nóng bừng . Lúc này cô mới nhớ tới mình thoát hiểm thế nào , sau đó ngủ ở trên giường hắn thế nào , cô còn cầu xin hắn ở lại bên mình nữa . Ông trời ơi , cô nhất định bị Josephine làm sợ đến cháng váng rồi , nếu không sao cô có thể mở miệng muốn tên háo sắc lại máu lạnh này ở lại chứ ?
Ánh mắt liếc trộm khe hở giữa cả hai , cô muốn tìm phương pháp có thể chạy trốn , nhưng thông minh như Mục Lôi làm sao có thể nhìn không ra cô đang nghĩ cái gì ? Thế là hắn lập tức đem cô áp ngã xuống giường, hai tay hắn đem cánh tay của cô giơ lên cao qua đầu , thân mình cũng nặng nề ngăn chận cả người cô ."Lần này nói gì anh cũng không cho em trốn nữa !"
"không muốn , chúng ta làm như vậy là không đúng, tôi và anh là..."
"Em lại muốn nói em đến từ tương lai, mà chúng ta là người không cùng thời đại sao ?" Mục Lôi lắc đầu, ngắm nhìn sợi tóc đen của cô vươn trên khuôn mặt . Tâm tình hắn vô cùng tốt nhìn cô ."Với anh mà nói, em là một cô gái xinh đẹp thông minh lại có dũng khí, về phần em từ đâu tới đây, là người ở thời đại nào anh không cần biết ."
"Nhưng em phải quay về thời đại của mình ,em không thể ở lại chỗ này."
"Cứ coi như chúng ta là một đôi uyên ương sớm nở tối tàn , chỉ cầu một đêm vui thích." Mục Lôi cúi đầu hôn lên cần cổ tuyết trắng của cô.
"Josephine..."
" Hậu sự của cô ấy anh đã xử lý tốt rồi , hơn nữa em chính là người con gái cô ấy mang đến cho anh, em nghĩ cô ấy để ý sao?"
Sau đó hắn lại hạ xuống môi hôn, khiến Lam Vịnh Vi cứ thấy mơ mơ màng màng, quần áo ở trong nháy mắt bị hắn cởi sạch ."Em không hiểu, vì sao..."
"Em không cần phải hiểu, em chỉ cần chuyên tâm làm người phụ nữ của anh , để anh yêu em là được rồi!" Đôi môi nóng rực của hắn bao lấy cô , bàn tay thon dài men theo giữa lưng cô đi xuống.
Giống như bị điện giật khiến Lam Vịnh Vi cơ hồ ngất đi , thân thể lả lướt mềm mại không nhịn được vặn vẹo, cô vô ý thức làm cho môi hắn có thể hôn càng sâu, đòi hỏi càng nhiều hơn .
Hô hấp của Mục Lôi càng dồn dập hơn khi nhìn thiên hạ trong lòng kích động mà trở nên vẩn đục, phần dưới của hắn cũng nhanh chóng sưng lên, bây giờ hắn giống như một tên nhóc mới yêu lần đầu , vội đem chính mình tiến nhập thung lũng ấm áp ướt át kia , thỏa mãn ý nguyện giữ lấy cô gái mới gặp lần đầu hắn đã muốn giữ làm của riêng .
Chương trước | Chương sau