- Không ăn. Biến!
bạn đang xem “Ngang qua thế giới của em - Trương Gia Giai” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Sao thô bỉ thế?
- Cứ thô bỉ thế đấy!
- Có người nhờ tôi mang cho cậu.
- Ai nhờ?
- Người ta không muốn nói. Cậu không ăn thì thôi.
- Không muốn nói nghĩa là không cần trả nợ đúng không?
- Đã cho thì cần gì trả nợ.
- Ha ha ha, người ta tốt bụng thế!
Cô gái ra về. Tôi vừa chén bánh rán, uống sữa đậu nành vừa nghĩ vụng: "người ta" đúng là đồ nghèo kiết, bữa sáng mà đem cho cái thứ này.
Lớp tôi vinh dự có một nàng hoa khôi của trường. Nàng đẹp tàn bạo, thông minh tàn bạo, thành tích học tập lúc nào cũng đứng đầu toàn khóa.
Mơ ước của tôi là được khép tội và tuyên án hoa khôi. Chọn một trong hai hình phạt: hoặc bị bắn bỏ hoặc giúp tôi làm bài thi.
Còn mơ ước của thằng bạn cùng bàn với tôi là lão bảo vệ ký túc xá bị sa lưới pháp luật để nó được chốn ra ngoài lúc nửa đêm, mò đến cửa hàng băng đĩa, xem phim và dõng dạc quát chủ quán thay đĩa khi nào nó thích.
Mấy năm sau, thằng ấy sa lưới pháp luật, bị phạt tù ba năm vì trốn thuế và nợ lương thợ khi nó làm cai xây dựng ở Thừa Đức.
Năm đó, tôi biết thằng bạn cùng bàn này vốn chẳng phải tay vừa. Một bữa nọ, nó rủ tôi vào phố chơi điện tử, còn dắt theo cả một em "heo con".
Đến nửa đêm, thằng bạn mượn tôi chìa khóa, bảo đưa em "heo con" về ngủ.
Tôi muốn chơi tiếp trò Street fighter, nên đổi chìa khóa lấy mười tệ của nó.
Sáng sớm hôm sau, sự cố xảy ra: hai đứa rời khỏi phòng bị ông hiệu trưởng về hưu bắt gặp.
Cũng may hôm đó thời tiết xấu, ông hiệu trưởng không nhìn rõ cô em kia, bằng không tôi sẽ mất mặt lắm, vì phải mang tiếng chung chạ với em heo ấy.
Nhưng cũng vì thời tiết xấu, hiệu trưởng trông không rõ thằng trai, nên đinh ninh rằng từ phòng tôi đi ra thì chỉ có tôi mà thôi. Oan ức quá!
Cô chủ nhiệm tìm tôi nói chuyện, sắc mặt nghiêm nghị
Cô giáo vụ tìm tôi nói chuyện, sắc mặt nghiêm nghị.
Thầy hiệu phó tìm tôi nói chuyện, sắc mặt nghiêm nghị.
Tôi đang chờ nốt thầy hiệu trưởng tìm tôi nói chuyện trong nỗi tuyệt vọng vô bờ, để rồi sẽ phải lê xích vào ngục. Tôi là đồ lưu manh, đồ lưu manh! Một kẻ lưu manh chưa từng chạm qua tay con gái. Muốn quỳ xuống, muốn khóc thét lên quá!
Nhưng thầy hiệu trưởng không tìm tôi, các thầy cô khác cũng không nhắc đến chuyện này nữa. Mọi thứ đột nhiên tan biến mây khói.
Tôi kinh ngạc đến mức suốt ba ngày không chợp mắt nổi.
Một kẻ buôn dưa lê bán dưa chuột bảo tôi:
- Muốn biết vì sao không?
- Muốn.
- Mười tệ.
- Được.
- Biết hoa khôi của trường không?
- Còn phải hỏi.
- Cô ấy chạy đến nói với thầy hiệu trưởng, người đi ra từ phòng cậu hôm đó chính là cô ấy.
Tôi thất kinh:
- Cô ta làm ô uế thanh danh của tôi!
Xéo! Hoa khôi là niềm hy vọng duy nhất cho ngôi vị thủ khoa của trường ta, là niềm hy vọng duy nhất sẽ đỗ đại học trọng điểm, không thầy cô nào muốn động vào cô ấy. Cô ấy đã nói thế, đương nhiên không ai truy xét nữa và sự việc được cho qua.
Hoa khôi không những xinh đẹp tàn bạo, thông minh tàn bạo mà còn vĩ đại tàn bạo!
Đứng trước sự vĩ đại tàn bạo đó việc các chàng trai, cô gái vị thành niên ở chung phòng chỉ như phù vân mà thôi!
Nhưng tôi đâu ngờ, đồng chí hoa khôi chẳng như đám giang hồ trượng nghĩa bọn tôi, nàng ban ơn là có mục đích hẳn hoi.
Kể từ đó, dưới sự uy hiếp của nàng, tôi buộc phải tham gia tiết thể dục buổi sáng, giờ tập đọc buổi sáng, tiết học buổi sáng. Nhưng, đồng chí hoa khôi cũng không thể lường hết hậu quả của việc mình làm.
Hoa khôi:
- Trương Gia Giai, chúng ta cùng thi đại học Nam Phố nhé!
Tôi tái mặt:
Đại học Nam Phố? Cậu nghĩ tôi là nam thần của trường ta chắc? Mấy trường đại học danh tiếng ấy không phải dành cho người học đâu.
Bốp.
Má trái tôi sưng vù.
Hoa khôi:
- Chúng ta cùng thi đại học Nam Phố nhé!
Tôi:
- Cho tôi một trăm tệ tôi sẽ điền vào đơn.
- Một tệ của cậu đây
- Một tệ? Sao cậu nghèo như Lu Lu thế!
- Lu Lu là ai?
- Con chó nhà tôi, trên cổ nó đeo một đồng xu.
Bốp.
Má bên phải của tôi sưng tấy đỏ.
Kết quả, chúng tôi cùng nộp đơn thi Đại học Nam Phố.
Kết quả, tôi thi đỗ còn hoa khôi thi trượt.
Cô ấy đành chọn nguyện vọng hai, đến Thiên Tân.
Vì sao Thiên Tân không là thành phố thuộc tỉnh Giang Tô? Báo hại tôi cứ phải gọi điện thoại đường dài liên tỉnh. Hết học kỳ, một chồng thẻ điện thoại cao ngất nằm chềnh ềnh trong ngăn bàn tôi.
Khương Vi đã xuất hiện trong chuỗi ngày tôi đốt tiền cho những tấm thẻ điện thoại ấy.
Tôi rất hiếm khi nhận điện thoại của Khương Vi. Kể cả những lúc có ở trong phòng tôi cũng nhờ bạn cùng phòng nói dối là tôi đi vắng.
Vì tôi muốn chờ điện thoại của hoa khôi. Nếu nàng gọi mà đường dây đang bận tôi sẽ phải tốn công giải thích nửa ngày.
Nhưng hoa khôi bỗng dưng không gọi cho tôi nữa.
Tôi gọi cho nàng, nhưng nàng không bao giờ nghe máy.
Tôi chờ suốt một tuần. Không lẽ nàng chết rồi? Mẹ kiếp, cứ nghĩ nàng chết rồi là tôi lại không nuốt nổi cơm. Tôi lương thiện thật đấy!
Tôi chờ hết một tháng. Nếu nàng chết rồi thì chắc bây giờ phải đầu thai rồi đấy nhỉ? Cứ nghĩ đến việc nàng đã đầu thai kiếp khác tôi lại thấy cô đơn rợn ngợp, không sao ngủ được. Tôi thuần khiết quá đi.
Tôi chờ thêm ba tháng nữa. Tôi muốn đến Thiên Tân.
Đúng lúc này, Khương Vi lặn lội tỉnh xa đến thăm tôi.
Cô ấy đưa cho tôi một thanh Singum Doublemint.
Tôi:
- Gì thế?
- Kẹo cao su.
- Ăn no được không?
- Lúc nào đói bụng thì gọi tôi nhé!
- Không còn tiền ăn, lấy đâu tiền gọi điện thoại.
- Thế cầm lấy thẻ điện thoại này đi.
- Ăn còn không có mà ăn, cầm thẻ làm quái gì.
- Thế cầm thẻ ngân hàng đi.
Tôi trộm nghĩ, Khương Vi giàu hơn hẳn hoa khôi.
Thế là tôi hỏi vay cô ấy một nghìn năm trăm tệ.
Tôi cất mười lăm tờ một trăm tệ dưới gối.
Nhưng lúc hết tiền ăn, tôi không động đến nó. Những khi không còn đồng xu nào ra quán net, tôi không động đến nó.
Khương Vi gọi điện bảo không còn tiền đóng học phí, tôi cũng không trả cô ấy.
Cuối cùng, cô ấy không thèm để ý đến tôi. Cô ấy thích thằng bạn của tôi. Họ hợp nhau, họ giống nhau...đều là những người có tiền.
Tôi đã không đi Thiên Tân, bởi vì, bởi vì...hoa khôi phải đến Nam Kinh mới đúng chứ!
Cuối học kỳ, giọng nói quen thuộc vang lên.
Hoa khôi:
- Cậu có khỏe không?
Chương trước | Chương sau