Họ nói bốn mùa rồi cũng sẽ tàn phai, kết quả bao mùa đã tàn phai.
Yêu nhau rồi sẽ có lúc xa nhau, kết quả là đã bao lần xa nhau.
***
Mãi đến khi học đại học tôi mới phát hiện ra, không ngờ trên đời có cả những bộ quần áo trị giá hơn năm trăm đồng. Tốt nghiệp đại học tôi mới biết trên đời có cả những loại quần sịp gắn mác thương hiệu.
bạn đang xem “Ngang qua thế giới của em - Trương Gia Giai” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Hồi học cấp hai, có lần tôi lén đi mua một chiếc quần sooc giá hai mươi đồng, thế là bị cả nhà đưa vào diện "song quy" .
Thuật ngữ "song quy" chỉ biện pháp chống tham nhũng đặc biệt của nhà nước Trung Quốc, là hệ thống điều tra vi phạm ngoài luật pháp, nhằm duy trì kỷ cương trong hàng ngũ cán bộ Đảng cộng sản Trung Quốc.
Những tưởng mấy thương hiệu như Jeanswest đã "khủng" lắm rồi, ai ngờ tình cờ dạo phố lại phát hiện thêm Adidas, Nike mới thất kinh: Cái này làm từ sợi vàng à?
Kể từ hôm đó ngày nào trong đầu tôi cũng lóe lên ý tưởng giết người, phóng hỏa.
Không gì địch nổi thời gian.
Từ ngày đi làm tôi luôn luôn có thể khẳng định rằng, đã là phụ nữ thì đều nên mua mỹ phẩm cao cấp, trang sức đắt tiền, dù tốn kém đến đâu cũng xứng đáng.
Vì thế, tôi vẫn chịu khó mặc quần áo dưới năm trăm đồng, mặc quần sịp không gắn mác thương hiệu vì tôi muốn tiết kiệm tiền để người phụ nữ của tôi được sử dụng loại mỹ phẩm tốt nhất và những đồ trang sức quý giá nhất.
Nhưng về sau tôi nhận ra một thực tế: phụ nữ có thể tìm được những loại mỹ phẩm đẳng cấp, những trang sức sành điệu nhưng không tìm được cho mình người đàn ông tử tế.
Bởi vì hầu hết đàn ông tử tế đều không mua được mỹ phẩm xa xỉ và trang sức đắt tiền.
Một người bạn của tôi tỏ ra chán nản với những người phụ nữ xung quanh. Cậu ta cứ mãi kén cá chọn canh.
Tôi bảo:
- Này, cậu có phải chó ngoan đâu mà đòi kén thịt thơm?
Bạn tôi:
- Đàn ông không phải loài chó, đàn bà không phải miếng thịt.
- Đàn bà không phải miếng thịt, nhưng cậu chắc chắn là loài cẩu.
- Sao lại nói thế?
- Sao tôi biết được, tôi cứ thích xỉ nhục cậu đấy!
Thế rồi bạn tôi kết hôn.
Gucci thuộc về em dâu và toàn bộ quần áo, tất vớ, khăn quàng, ga trải giường, cây lau nhà phơi đầy ngoài ban công cũng là của cô ấy.
Tôi nói với bạn:
- Sau này cô ấy muốn mua gì ráng mà chiều. Dù cô ấy bảo không cần cũng cứ lén mua về cho cô ấy.
Bạn tôi hỏi:
- Tại sao?
- Bởi vì ban công nhà cậu phơi đầy quần áo, tất vớ, khăn quàng, ga trải giường và cây lau nhà! Cậu phải có trách nhiệm đền bù cho mỗi phút cô ấy tiêu phí tuổi thanh xuân của mình ngoài ban công nhà cậu.
Nửa năm sau, bạn tôi ly hôn. Lúc say khướt, bạn tôi nằm bò ra sàn lẩm bẩm:
- Sao lại ly hôn?
Tôi bảo:
- Có kết hôn thì mới có ly hôn, ai bảo cậu kết hôn làm gì?
- Có phải chúng ta đã nhầm không?
- Chắc là vậy.
Đàn ông không phải loài chó, đàn bà không phải miếng thịt.
Cuộc sống của chúng ta ngoài Gucci và một ban công phơi đầy quần áo, tất vớ, khăn quàng, ga trải giường, cây lau nhà thì còn nhiều thứ quan trọng khác.
Đó là thứ gì?
Nhiều lắm. Ví như game Đấu địa chủ, game Bài ba cây hay đi ăn đêm chẳng hạn.
Khi còn làm việc cho một chuyên mục của đài truyền hình, có một nữ đạo diễn.
Tôi hỏi cô ấy:
- Một người đàn ông có mười tỷ, cho cô một tỷ và một người đàn ông có một trăm triệu cho cô cả một trăm triệu, ai quan trọng hơn?
Cô đáp liền:
- Một tỷ.
Tôi bảo:
- Ơ thế một phần mười hơn đứt tất cả, toàn bộ à?
Cô gật đầu quả quyết.
Hôm sau, cô vội vã gặp tôi và bảo:
- Tôi đã suy nghĩ suốt đêm không ngủ và quyết định rằng người đàn ông một trăm triệu quan trọng hơn.
Tôi ngạc nhiên:
- Trằn trọc cả đêm thật à?
Cô gật đầu:
- Ừ.
Nếu quả thật bạn đã trằn trọc suốt đêm không ngủ, chứng tỏ bạn có rất nhiều tâm sự.
Bạn hà tất phải nghĩ nhiều về chuyện này làm gì.
Một tỷ hay một trăm triệu cũng không bằng mười triệu bạn tự mình kiếm được.
Nếu bạn có một tỷ, bạn chính là miếng thịt.
Nếu bạn có một trăm triệu, bạn không thể ăn miếng thịt kia.
Nếu bạn có mười triệu bạn không cần mất ngủ cả đêm.
Từ hồi còn rất nhỏ, tôi đã hỏi chị tôi về chuyện nam nữ.
Tôi hỏi thế này:
- Chị ơi, dâm đãng là gì?
Chị tôi:
- ...Nhiệt tình cởi mở, hoạt bát vui vẻ.
- Chị ơi, chị thật dâm đãng.
Bốp. Má trái tôi sưng vù.
Tôi lại hỏi tiếp:
- Chị ơi, đê tiện là gì?
Chị tôi:
- ...Ngoan ngoãn lễ phép, cần cù tiết kiệm.
- Chị ơi, chị thật đê tiện!
Bốp. Má phải tôi sưng húp.
Tôi hỏi tiếp:
- Chị ơi, tình yêu là gì?
Chị tôi:
- ...Là dâm đãng cộng với đê tiện.
Chị ơi, chị chẳng biết yêu gì cả.
Rất lâu sau, chị tôi mới "ừ" một tiếng.
Mười năm sau, tôi mới hiểu vì sao khi ấy chị tôi lại rưng rưng nước mắt.
Mười năm sau.
Tôi ngồi bên bàn làm việc, nước mắt rưng rưng, cõi lòng trống trải, hoảng hốt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, tôi đau đến không sao thở nổi.
Chị đến, động viên tôi:
- Đàn ông phải mạnh mẽ, ưỡn cao ngực lên!
- Em lấy đâu ra ngực mà ưỡn, nói linh tinh!
Lần này, thật lạ, chị tôi không nổi giận lôi đình như mọi khi, chỉ bảo:
- Đi nấu bát mỳ cho chị, bận rộn là quên hết ấy mà.
Tôi buồn thúi ruột:
- Mì miếc gì, dùng cái lưỡi đưa đẩy, liếm láp bộ nhá một lúc là xong.
Bốp bốp, tôi bị mấy bạt tai.
Thôi thôi, nấu thì nấu.
Một lúc sau, tôi mang mì lên cho chị. Chị cười tươi như hoa, đón lấy bát mì. Chị chỉ ăn vài miếng, rồi bỏ về phòng mình.
Chương trước | Chương sau