Ba năm sau, tôi đọc được nhật ký của chị.
bạn đang xem “Ngang qua thế giới của em - Trương Gia Giai” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Em trai quên bỏ muối vào mì. Mình nghĩ, chắc nó phải buồn lắm, đau lòng lắm mới nấu ra cái thứ mì khó nuốt như thế. Mình cũng buồn lắm!
Tôi chợt thấy khóe môi mằn mặn.
Tôi nghĩ, nếu giọt mặn này có thể vượt thời gian trở về ba năm trước, rơi vào bát mì của chị, chắc chị sẽ không thấy nó nhạt thếch nữa, và cũng sẽ không vì thế mà buồn bã.
...
- Có trộm, bắt lấy nó!
Tiếng ai đó hét thất thanh trên phố.
Tôi và chị gái đùn đẩy nhau.
- Em trai, lên đi! Có biết thế nào là "Ngũ giảng, tứ mỹ" không?
Ngũ giảng gồm: văn minh, lịch sự, vệ sinh, nền nếp và đạo đức. Tứ mỹ gồm: Tâm hồn đẹp, lời nói đẹp, cử chỉ đẹp và hành động đẹp. Đây là tiêu chuẩn để Hoàng đế Trung Quốc thời xưa lựa chọn hiền thần để trọng dụng.
- Chị, chị lên đi! Chị có hiểu thế nào là "Tam tòng, tứ đức" không?
- Đùn đẩy làm gì, bắt trộm chứ có phải mời cơm đâu. Xông lên!
- Được, lên nào!
Thế là hai chị em hùng dũng xông lên. Được nửa đường thì tôi rẽ sang trái, chị rẽ sang phải.
Hai chị em trốn trong ngõ nhỏ, nhìn nhau mắt tròn mắt dẹt. Tên ăn trộm vọt qua chúng tôi.
Phù suýt nữa thì đụng phải hắn. Hai chị em cùng vuốt ngực. Lúc này mới để ý, ai đó đang truy đuổi tên trộm không buông. Nhìn kỹ mới nhận ra là mẹ tôi.
Mẹ tôi vừa chạy vừa hô hoán:
- Bắt lấy nó!!!
Hai chị em ra sức giữ chặt mẹ lại, thế là thằng ăn trộm trốn thoát...
Về đến nhà, hai chị em mỗi người phải đền cho mẹ năm trăm đồng.
Hôm sau tỉnh giấc, chị gái phát hiện năm trăm đồng dưới gối.
Tôi thấy dưới gối mình có năm trăm đồng, và dưới đồng hồ báo thức có thêm năm trăm đồng nữa. Tôi lấy làm khó hiểu, vì sao để sổng mất một thằng ăn trộm mà nghiễm nhiên tôi kiếm được năm trăm đồng.
Khi đã thành thạo phương pháp giải toán hỗn hợp cộng trừ nhân chia, tôi mới hiểu ra.
Sau này tôi nghĩ, nếu tôi còn cơ hội nhét trả chị năm trăm đồng xuống dưới gối chị ấy, thì dù trong tay tên trộm kia có dao có súng, tôi quyết không ngần ngại mà xông tới.
Ừ, như vậy đấy.
Hồi tôi còn nhỏ, trong nhà chỉ có độc chiếc xe đạp Vĩnh Cửu đời cũ.
Vĩnh Cửu (Forever) là một thương hiệu xe đạp đình đám một thời của Trung Quốc. Vĩnh Cửu cũng là hãng sản xuất dòng xe Phượng Hoàng rất nổi tiếng ở Việt Nam.
Bố tôi bảo, tôi sẽ được cưỡi nó vào ngày sinh nhật.
Tôi cười ha ha sung sướng:
- Bố ơi, cuối cùng bố cũng không thèm yêu chị nữa, chỉ yêu mình con.
Bố tôi bảo:
- Chị con cưỡi mòn cái xe này rồi.
Vài năm sau, chị gái được bố mẹ mua cho một chiếc xe đạp. Ngày nào chị cũng đèo tôi đi học trên chiếc xe ấy.
Tôi bảo:
- Chị để em đèo.
Chị bảo:
- Biến!
- Mẹ kiếp, ông đây thừa sức chẳng biết để làm gì.
- Biến!
Tôi tức lắm, cứ ngọ ngoạy mãi ở ghế sau.
"A a a a!!!"
"Uỳnh!"
Hai chị em ngã ở chân cầu.
Chị tức giận:
- Mày mày mày... Từ giờ không thèm trở mày đi học nữa!
- Chị chị chị...Chị đi xe chẳng khác gì con A Hoàng ấy.
- A Hoàng là ai?
- Là con chó ở nhà cậu.
- Đồ khốn!
- Chị còn là chị của đồ khốn!
Chúng tôi cứ cãi nhau chí chóe như thế suốt trên đường đi, kết quả là đi học muộn.
Vài năm sau đó, chúng tôi đến chơi nhà cậu ở thành phố lớn.
Chị lại chở tôi bằng xe đạp. Có người quát:
- Xuống xe!
Trời ơi, cảnh sát giao thông.
Tôi:
- Chú ơi chú bắt chị ấy đi, chị ấy là người đèo cháu, cháu còn bé, chú đừng bắt cháu.
Chị:
- Chú ơi chú bắt nó đi, nó cứ đòi ngồi xe cháu, cháu là học sinh cấp hai, chú đừng bắt cháu!
Chú cảnh sát toát mồ hôi.
Tôi:
- Chú ơi, chú bắt chị ấy đi, cháu không quen chị ấy.
Chị:
- Chú ơi chú bắt nó đi, cháu nhặt được nó ở bên đường đấy.
Tôi:
- Nhặt được cái đầu chị ấy, đồ không biết ngượng!
Chị:
- Ngượng cái đầu em ấy! Sắp bị phạt rồi còn ngượng ngùng cái nỗi gì!
Chú cảnh sát:
- Hai cháu đi đi... Từ nay về sau không được đèo ai bằng xe đạp nữa.
Cuối cùng cũng đến ngày chị tôi phải đi học đại học xa nhà, chiếc xe ấy thuộc về tôi. Tôi vui mừng hết biết. Suốt đêm không ngủ.
Cả nhà tiễn chị lên đường.
Chị lên tàu.
Chương trước | Chương sau