Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 131
5 sao 5 / 5 ( 54 đánh giá )

Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 125

↓↓
Biến cố

Editor: Âu Dương Nhược Thần

Không quan tâm đến Tử Tuyển cực lực phản đối, Mộ Dung Xá Nguyệt vội vội vàng vàng định ra hôn sự, ba ngày sau cử hành tại đế đô.

Ba ngày, thời gian rất gấp chứ đừng nói đến muốn tổ chức phô trương, nhưng Mộ Dung Xá Nguyệt hy vọng càng nhanh càng tốt, cho Vị Ương một thân phận quang minh chính đại.

bạn đang xem “Lãnh Cung Thái Tử Phi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Hắn đặc biệt sắp xếp rất nhiều người đi theo Tử Tuyển, giám thị nhất cử nhất động của ả bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, không muốn xảy ra bất cứ điều gì ngoài ý muốn trước khi cử hành hôn lễ, Tử Tuyển thành một tù nhân có thể tùy ý đi đi lại lại khắp nơi, chuyện gì cũng không làm được, hiện Mộ Dung Xá Nguyệt đã nghi ngờ ả, nếu ả làm một hành động gì đáng nghi thì rất nhanh sẽ biến mất khỏi thế giới này.

Từ đầu đến cuối Mộ Dung Xá Nguyệt đều gạt Vị Ương, mời thợ may đến lấy số đo định làm y phục cho nàng.

Vị Ương mơ mơ màng màng, sau khi thợ may đi rồi, nàng ngẩn ngơ nhìn Mộ Dung Xá Nguyệt: “Mộ Dung…”

"Hửm?” Mộ Dung Xá Nguyệt cười, bước đến cạnh nàng, lau mồ hôi giúp nàng, nhìn nàng với đôi mắt mê ly.

Bỗng dưng, Vị Ương lui về phía sau một bước, tránh tay hắn, lắc đầu thật mạnh: “Trữ Lan…”

Tay Mộ Dung Xá Nguyệt cứng đờ giữa không trung, hồi lâu sau, hắn trầm mặc nhìn Vị Ương, nụ cười héo dần, cuối cùng xoay người bước đi.

Thời gian còn dài, hắn có rất nhiều cơ hội, đừng nóng lòng nhất thời mà phá nát hết mọi thứ.

Xế chiều ngày thứ hai, vị công tử trẻ tuổi kia sau khi đi một chuyện đến phía đông nam thì xuất hiện, cơn tức giận phừng phừng như lửa không giảm mà còn tăng gấp mấy lần đi thẳng đến phủ Thái tử.

Không quan tâm cả người phong trần mệt mỏi, đầu tiên hắn tìm Phượng Trữ Lan mắng một trận, sau đó rút kiếm không muốn phân bua gì nữa so chiêu ngay lập tức.

Phượng Trữ Lan trở tay không kịp, thời điểm vị công tử đó đến hắn đang dỗ Kỳ Hàn ngủ, bị tập kích bất ngờ vừa phải chăm sóc Kỳ Hàn nên không thể đề phòng, chốc lát cánh tay đã bị thương.

Công tử trẻ tuổi phẫn nộ tột cùng, mỗi kiếm xuất ra đều độc lại chuẩn, vết thương rất sâu.

Trong phủ Thái tử bị náo loạn đến mức gà bay chó sủa, thị vệ bao vây khắp nơi, nhưng cũng không ngăn cản được vị công tử khinh công thượng thừa kia, Phượng Trữ Lan né không kịp, mắt thấy thanh kiếm muốn đâm vào Kỳ Hàn đột ngột thanh kiếm dừng lại.

Nét mặt Kỳ Hàn hết sức tủi thân, đôi mắt to long lanh nước gần như muốn khóc, công tử trẻ tuổi dù tức giận nhưng kiếm cũng không chạm đến đứa bé nửa phân, sát khí trên người cũng thu lại một chút, nhìn Kỳ Hàn đáng yêu hắn thật sự rất yêu mến, đứa bé này có đôi mắt rất giống Long Y Hoàng, thế nhưng ngược lại hắn càng thêm căm hận Phượng Trữ Lan.

Công tử trẻ tuổi vứt mạnh kiếm xuống đát, khinh công cực nhanh phi đến trước mặt Phượng Trữ Lan, chưởng mạnh vào tay hắn, thừa dịp hắn bị đau hơi buông lỏng tay đoạt lấy Kỳ Hàn.

Phượng Trữ Lan cảm nhận được cánh tay đau chết lặng, trong ngực chợt nhẹ bẫng, kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện Kỳ Hàn đã rơi vào tay vị công tử kia kia.

"Bỏ Kỳ Hàn xuống!” Nhất thời, Phượng Trữ Lan phẫn nộ.

"Cho ngươi?" Công tử trẻ tuổi lui về sau một bước, mang theo phẫn hận và bất mãn: “Không biết ngươi đã đem Y Hoàng đi đâu! Giờ lại muốn chiếm Kỳ Hàn? Nằm mơ! Theo như lời ngươi nói phía đông nam trừ hoàng lăng ra cũng chỉ là bãi hoang vu! Phải đi hơn mười dặm nữa mới đến thành trấn, nói! Rốt cuộc ngươi đã đưa Y Hoàng đi đâu?”

"Không phải ngươi đã gặp nàng rồi sao?" Phượng Trữ Lan buộc mình phải tỉnh táo, bất ngờ cười lạnh.

"Ngay cả cái bóng ta cũng không thấy!” Công tử trẻ tuổi quát to, Kỳ Hàn bị hắn siết chặt, sau khi túm lấy y phục của hắn bỗng “Oa” một tiếng khóc to.

"Cha cha —— Cha cha ——" Đứa bé mới hơn bảy tháng nên phát âm còn mơ hồ nhưng cẩn thận nghe kỹ thì cũng nhận ra được, Kỳ Hàn so với những đứa trẻ cùng tuổi khác thì thông minh hơn rất nhiều, ba tháng đã phát âm, mà bảy tháng cũng đã nói theo được rồi.

"Cha cha ——" Kỳ Hàn khóc càng dữ dội hơn, dường như đã nhận ra người đang ôm mình không phải là cha mà là một nam nhân xa lạ, nước mắt rơi càng nhiều, đôi mắt sưng đỏ, tâm Phượng Trữ Lan chấn động mạnh, sợ tên kia làm Kỳ Hàn bị thương vội la lên: “Y Hoàng ở trong hoàng lăng! Ngươi đến nhìn hoàng lăng không phải cũng giống như đã gặp nàng ư!”

Công tử trẻ tuổi thấy Kỳ Hàn khóc thì luống cuống tay chân nhưng vừa nghe Phượng Trữ Lan nói vậy thì lòng lạnh hơn phân nửa: “Ngươi có ý gì!”

"Y Hoàng ở trong hoàng lăng…” Phượng Trữ Lan nhìn về hướng khác, cố gắng chịu đừng nỗi bi ai: “Nàng đang ngủ trong hoàng lăng… Ta gọi thế nào nàng cũng không chịu tỉnh lại, nàng tức giận…”

Công tử trẻ tuổi loạng choạng vài bước, sắc mặt trắng bệch: “Ngươi nói, Y Hoàng…”

"Thả Kỳ Hàn ra,” Giọng Phượng Trữ Lan không mang theo tình cảm gì: “Ngươi căn bản không có khả năng chăm sóc nó!”

"Ha ha... Dựa vào cái gì không thể!" Giọng công tử phát run, Kỳ Hàn khóc tê tâm liệt phế, hắn cười gượng hai tiếng, rốt cuộc cũng không cười được nữa bỗng gầm thét: “Tóm lại Y Hoàng bị làm sao!”

"Là người võ lâm minh hạ thủ, có thể cũng có người của hoàng thất nội ứng, nhưng thủ đoạn che dấu của tên đó hết sức cẩn thận, nhất định sau lưng có cao nhân yểm trợ cho nên đến bây giờ ta vẫn chưa thể bắt được kẻ giúp hung thủ giết Y Hoàng…” Đôi mắt Phượng Trữ Lan ảm đạm.

"Võ lâm minh?" Công tử trẻ tuổi tức giận thở vội: “Võ lâm minh là cái quái gì! Người của ta cũng dám động vào!”

Phượng Trữ Lan trầm mặc, nhìn công tử trẻ tuổi đó, trong mắt sát ý nổi lên —— hắn bị câu “Người của ta” vừa rồi chọc giận triệt để.

Bình ổn hô hấp, nhưng cũng không thể không trông nom Kỳ Hàn đang khóc không ngừng, công tử trẻ tuổi nhìn gương mặt đẫm nước mắt nước mũi của nó, nhất thời đau lòng không thôi, ngẫm lại bé con mất mẹ rất đáng thương, bèn lấy ống tay áo lau mặt cho nó, dỗ dành: “Đừng khóc đừng khóc, ngoan ôi ôi… Về sau ta thương con.”

Tiếng khóc Kỳ Hàn dần dần yếu ớt, hai tay siết chặt y phục công tử nọ, giọng nghẹn ngào: “La la… La la…”

Công tử trẻ tuổi không nghe rõ Kỳ Hàn đang nói gì, Kỳ Hàn lặp lại nhiều lần hắn cũng không thể phân biệt được, trong lòng hoảng loạn, vội vàng nhìn đôi mắt nó: “Nhóc con… Đừng làm ta sợ!”

"Hức..." Gương mặt nhỏ nhắn nhíu lại, khóc càng nhiều hơn.

"Trả Kỳ Hàn lại cho ta,” Phượng Trữ Lan lạnh lùng nói: “Nó rời khỏi ta sẽ khóc.”

Công tử trẻ tuổi sừng sốt, nghiến răng ken két: “Ngươi đối xử với Y Hoàng ra sao?”

"Trước đây ta có lỗi với nàng, nhưng cũng chưa kịp bù đắp.” Phượng Trữ Lan nhàn nhạt đáp, giọng nói chứa đầy ưu thương.

"Đối xử không tốt còn đứng đây nói mà không biết xấu hổ ư!” Công tử trẻ tuổi tỏ ra khinh thường, căm phẫn: “Võ lâm minh? Là thứ quái quỷ gì… Dám động vào Y Hoàng, muốn chết!”

Tuổi trẻ công tử xoay người muốn rời khỏi, Phượng Trữ Lan vội vàng gọi hắn: “Ngươi không được mang Kỳ Hàn đi!”

"Không cần ngươi xen vào!” Công tử trẻ tuổi nhướng mày khiêu khích.

"Cha cha ——" Thời điểm Phượng Trữ Lan muốn động thủ chợt Phượng Kỳ Hàn hết sức phối hợp khóc to gọi loạn.

Công tử trẻ tuối nhíu mày: “Kỳ Hàn, con chọn ở cùng hắn sao?”

Kỳ Hàn không nói lời nào, cố sức vươn người ra khỏi tay hắn, đôi tay huơ huơ về phía Phượng Trữ Lan.

"Ngươi đừng ép ta động thủ, bất kể ngươi có quan hệ thế nào với Y Hoàng.” Phượng Trữ Lan lạnh lùng.

"Đến đi! Ta không sợ gì!” Công tử trẻ tuổi thấy bé con luôn hướng về cha mình thì mặt khó coi, chần chừ một lát rồi nhét Kỳ Hàn vào trong lòng Phượng Trữ Lan: “Ta muốn đi quyết toán nợ nần vì Y Hoàng, ta cũng không tin… Cái võ lâm minh gì gì đó, chưa từng nghe thấy!”

Kỳ Hàn vừa được vào trong vòng tay của cha thì ngưng khóc ngay tức thì, khiến công tử trẻ tuổi vừa mừng vừa tủi: “Kỳ Hàn sợ người lạ, Phượng Trữ Lan có thật không? Ngươi chăm sóc nó cẩn thận cho ta! Nếu nó bị một chút tủi thân gì, khi ta quay lại ta nhất định sẽ tính cả vốn lẫn lời với ngươi!”

Phượng Trữ Lan thừ mặt: "Kỳ Hàn là con ta, không phải con ngươi."

Công tử trẻ tuổi hừ hừ vài tiếng, nháy mắt phi thân lên nóc nhà, trước khi đi còn liếc mắt khinh thường nhìn Phượng Trữ Lan: “Dù trên danh nghĩa ngươi có là trượng phu của Y Hoàng đi chăng nữa nhưng từ đầu đến cuối ta cũng không công nhận, ngươi lại đối xử không tốt với Y Hoàng, trong mắt ta ngươi cũng chẳng là gì.”

Phượng Trữ Lan không để tâm tới hắn, lại ngẩng đầu nhìn nóc nhà, bóng dáng đã biến mất.

Người đó rốt cuộc là ai? Một hơi kêu Y Hoàng thân mật như thế, còn dõng dạc nói Y Hoàng là “người của hắn”.

"Cố tình gây sự!" Phượng Trữ Lan lau nước mắt cho Kỳ Hàn, ôm con đi vào.

Một lát sau, bóng đen vào phòng Phượng Trữ Lan quỳ xuống.

Phượng Trữ Lan đặt Kỳ Hàn lên giường, nhìn con ngủ say, khóe mắt thấy có người đi vào liền nâng tay ra hiệu hắn đừng tạo tiếng động lớn, Kỳ Hàn đang ngủ.

Người nọ bước đi nhẹ nhành, nhỏ giọng bẩm: “Thái tử điện hạ, thuộc hạ vô dụng, vẫn không thể tra được tung tích liên quan đến võ lâm minh.”

"Không trách ngươi," Phượng Trữ Lan ngưng mắt nhìn Kỳ Hàn ngủ không yên, ngẫm lại, nửa đêm Kỳ Hàn thường giật mình tỉnh giấc rất nhiều lần: “Võ lâm minh có một minh chủ gian xảo như thế, các ngươi không tra được cũng là… Kỳ Hàn rất ỷ lại vào ta, nếu không ta sẽ đích thân đi tìm, không sao, các ngươi làm hết sức là được rồi.”

"Vâng.” Hắc y nhân xoay người muốn rời khỏi, Phượng Trữ Lan lại nói: “Đúng rồi, giúp ta điều tra xem hai ngày nay kẻ đến làm loạn là ai, xem ra hắn không phải người nước ta, điều tra được thân phận của hắn ta sẽ trọng thưởng.”

"Vâng, thuộc hạ tuân mệnh." Hắc y nhân lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Phượng Trữ Lan nhìn Kỳ Hàn, vừa mới đứng dậy muốn ra ngoài thì thấy y phục hình như bị cái gì đó giữ lại, cúi đầu nhìn xuống là bàn tay nhỏ bé của Kỳ Hàn đang giữ chặt.

"La cha..." Kỳ Hàn nói mớ không rõ ràng Phượng Trữ Lan nhất thời mềm lòng nên không đi nữa, nhẹ tay nhẹ chân cởi áo ngoài, chầm chậm nằm xuống cạnh Kỳ Hàn, ôm con vào lòng.

Phượng Ly Uyên dựa theo địa chỉ Tử Tuyển đưa vội vàng đuổi tới, nhưng người đi nhà trống, hắn hỏi xung quanh mới biết được một chút tin tức.

Người sống ở đó không biết đã chuyển đi từ lúc nào, Phượng Ly Uyên lại liên tiếp đi đến những chỗ có khả năng họ sẽ đến nhưng cũng không có kết quả, cuối cùng uể oải lết về phủ.

Nhưng lời Tử Tuyển nói lại không giống giả dối, có lẽ trong lòng hắn vẫn luôn nuôi hy vọng, sau khi về phủ không lâu lập tức điều động binh mã trong tay, xin hoàng thượng ban lệnh phong tỏa thành, bao vây khắp đế đô, toàn bộ người ra vào thành đều phải được kiểm tra nghiêm ngặt, sau đó lại cho lục soát khắp con phố ngõ hẻm.

Đại quân tìm kiếm lục soát với quy mô lớn liên tục suốt ba ngày, ba ngày cũng không có chút dấu tích gì.

Phượng Ly Uyên gần như tuyệt vọng.

Ba ngày sau, hắn đột nhiên nhận được một phong mật hàm, trong mật hàm chỉ có một địa chỉ, chính là thanh lâu, nhân tiện nói rõ nơi đó sẽ tổ chức một hôn lễ.

Phượng Ly Uyên không nói hai lời lập tức chạy đi, khi gần đến thanh lâu bỗng bị một đám người thái độ quái dị cản lối đi, không nói hắn làm bị thương con của họ muốn kéo hắn đến quan phủ kiện cáo thì lại có một cô gái áo quần tả tơi nhảy ra trách mắng hắn bội tình bạc nghĩa có mới nới cũ, bộ dáng điên điên khùng khùng, kéo theo nhiều người qua đường chỉ trỏ chửi mắng Phượng Ly Uyên.

Dọc theo đường đi xuất hiện nhiều chuyện lạ lùng làm Phượng Ly Uyên hơi mừng thầm, hắn dùng tốc độ nhanh nhất dọn dẹp toàn bộ phiền toái, vượt qua chướng ngại tiến lên phía trước, sau cùng đi vào một nơi vô cùng bí ẩn được trang trí hoa lệ lộng lẫy.

Yêu thích lộng lẫy chính là phong cách của Mộ Dung Xá Nguyệt.

Phượng Ly Uyên náo động ở ngoài lớn đến mức đó, Mộ Dung Xá Nguyệt có thể không biết ư?

Trong lòng dù hơi thấp thỏm lo âu nhưng Phượng Ly Uyên tựa như đã có thể nhìn thấy Long Y Hoàng ở trước mặt, nhanh chóng vứt bỏ những nghi ngờ lo lắng, chạy vội vào trong.

Không có ai canh gác, thậm chí ngay cả bóng tử sĩ cũng không có, Phượng Ly Uyên ngờ vực, hắn nhớ rõ Mộ Dung Xá Nguyệt đã từng nuôi một ẩn ảnh bán mạng cho mình là một mỹ nhân xinh đẹp tên Kiệt Cơ, một lòng trung trinh với hắn, không có lý nào mình đã chạy vào sâu bên trong mà không đứng ra ngăn cản.

Lòng đầy nghi hoặc, Phượng Ly Uyên vẫn không chút do dự thoải mái đi vào gian trong trước mặt.

"Phanh!" Vừa mở cửa ra thì lập tức khép lại, đại sảnh lầu một ngoại trừ vật dụng tinh xảo ra cũng trống trơn, không một bóng người.

Hắn đi lên lầu hai, dựa vào trực giác đẩy cánh cửa phòng trung tâm ra, đập vào mắt là màn trúc rũ xuống khắp phòng, sau bức rèm châu ở sâu trong phòng có đặt trường kỷ, mà trên trường kỷ thấp thoáng bóng người.

Mộ Dung Xá Nguyệt yêu trúc, thích rượu trúc diệp thanh, hắn nói hắn thích hương vị đạm nhiên đó.

Phượng Ly Uyên đi vào màn trúc, bỗng dưng nghe thấy tiếng cười nhẹ truyền ra: “Phượng Ly Uyên, chúng ta lại gặp mặt.”

"Mộ Dung, hóa ra là ngươi." Phượng Ly Uyên cười lạnh một tiếng, đi sâu vào trong.

Mà sau khi kéo tầng tầng lớp lớp màn trúc ra, bóng người trên trường kỷ làm Phượng Ly Uyên ngẩn người, hắn nhìn chằm chằm không nhúc nhích bóng người đó… Nói đúng ra phải là hai người.

Mộ Dung Xá Nguyệt nghiêng người nằm trên đó, mà trong lòng hắn, là một cô gái đang nằm đưa lưng về phía Phượng Ly Uyên, tay Mộ Dung Xá Nguyệt trắng trợn đặt lên eo nàng, ôm nàng chặt chẽ.

Không phải Kiệt Cơ, bóng lưng Kiệt Cơ sẽ không mềm yếu như thế.

"Kiệt Cơ đâu?" Phượng Ly Uyên ổn định tâm trạng đang gợn sóng, chợt hỏi.

"Nàng ta nha," Mộ Dung Xá Nguyệt cúi đầu trầm tư: "Có lẽ giờ đã gặp mặt Xích Nhiễm rồi."

"Cái gì!"

"Ha ha... Ai bảo ả quá kích động chứ, ta luôn nghĩ rằng ả rất lạnh lùng đấy chứ, ai biết nghe xong tin đó lại muốn đả thương…” Mộ Dung Xá Nguyệt cúi đầu cắn vào cổ cô gái trong lòng mọt cái, khẽ nói: “Phượng Ly Uyên, giờ ta đã hiểu được tâm trạng lúc ngươi muốn giết Xích Nhiễm… Ừm, ngươi tìm ta có chuyện gì?”

"Ta đến vì muốn lấy lại đồ của mình." Phượng Ly Uyên nhìn chằm chằm cô gái trong lòng tên kia không rời mắt.

"Được nha!" Mộ Dung Xá Nguyệt nói sang sảng: "Dù sao trước đây ngươi luôn chấp chưởng võ lâm minh, ít nhiều gì cũng để sót vài vật phẩm quý giá, của ngươi ngươi có thể trực tiếp đến lấy, nhưng không thuộc về ngươi… Ta sẽ lấy hai tay ngươi.” Nói xong, Mộ Dung Xá Nguyệt nở nụ cười mang theo mùi vị máu tanh.

Phượng Ly Uyên không nói dài dòng, bước lên phía trước, kéo tay người con gái đang nằm trong lòng hắn đứng lên, dung nhan quen thuộc hiện ra trước mắt, vui sướng tận lòng: “Y Hoàng”

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phép Màu

Phép Màu

Phép Màu là cuốn tiểu thuyết ngôn tình hài hước về một cặp vợ chồng trẻ vừa

22-07-2016 16 chương
Cá Mực Hầm Mật

Cá Mực Hầm Mật

Trích đoạn:Ở câu lạc bộ, Gun nổi tiếng là chưa từng qua lại với phái nữ, không

19-07-2016 48 chương
Điệu múa thiên thần

Điệu múa thiên thần

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

26-06-2016
Bỏ cuộc

Bỏ cuộc

Ngày đầu tiên cô gặp anh, tóc cô còn dài, còn xù, còn mảnh. Trên tay vẫn đeo mấy cái

27-06-2016
Khu vực cấm FA

Khu vực cấm FA

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Nước

Nước

Có lẽ những ngày ấy, nơi ấy đối với một số nhiều người nó cũng sẽ chỉ còn là

26-06-2016
Thằng bạn vàng

Thằng bạn vàng

"Dậy đi nhóc, dậy đi, chưa dậy hả? Con gái gì mà ngủ nướng vậy? Ế chồng cho mà

23-06-2016
Con nhớ...

Con nhớ...

Đang loay hoay với một loạt bài tập chưa biết phải giải quyết thế nào vì toán là

29-06-2016
Phải tin mình xinh đẹp

Phải tin mình xinh đẹp

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Và tớ

25-06-2016

pacman, rainbows, and roller s