Đến khi Phó Tự Hỉ tỉnh lại thì không nhìn thấy con gấu bông Đại Hùng thường hay bên cạnh, ngẩn ngơ một lúc thì chợt nhớ ra nó vẫn ở trong phòng mình.
Bắt đầu ý thức được bản thân đang trong tình trạng không một mảnh vải che thân, cô vội vàng tìm quần áo khắp nơi. Khi mặc quần lót vào cô cảm thấy giữa hai chân có dính dính chất lỏng gì đấy, lại đến vỗ vỗ vào tấm đệm, nơi đó cũng có chút ẩm ướt.
Phó Tự Hỉ cắn môi, chạy ra phòng sách tìm Hạ Khuynh.
Hạ Khuynh đang chuẩn bị tư liệu công tác cho ngày mai, nghe được tiếng bước chân của cô, ngắm nhìn chăm chú thân ảnh nhỏ xinh đang bước về hướng mình:
bạn đang xem “Khuynh Nhiên Tự Hỉ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Heo nhỏ thích ngủ nướng!”
“Hạ Khuynh…”
Vẻ mặt cô có chút không tự nhiên.
Giữa hai chân có chất lỏng dinh dính làm cô cảm thấy không thoải mái chút nào!
“Có chuyện gì thì nói, em cứ đứng đó ấp a ấp úng làm gì!”
“Em muốn đi tắm rửa.” Vừa dứt lời cô lại cúi đầu, hai ngón tay nhỏ đan chặt vào nhau, âm thanh cũng nhỏ dần.
“Cái kia… cái đệm… cũng cần phải tẩy sạch nữa…”
Hạ Khuynh cười nhếch mép.
“Chẳng những em thích khóc nhè, mà ở phía dưới cũng rất thích khóc…”
Cô cúi đầu đến không thể thấp hơn được nữa, rất muốn rất muốn nhanh chóng chạy ngay về phong trốn vào trong chăn.
Người cố tình khởi xướng kia lại tiếp tục cười xấu xa.
“Thế bé cưng có muốn anh tắm cùng không, hửm?”
Cô nàng lắc đầu rồi vội chuồn đi mất.
Trực giác cho biết, nếu lại cùng anh tắm chung, nhất định anh sẽ làm những ‘chuyện xấu’ ban nãy nữa cho xem!
Hạ Khuynh cố nhịn cười, không dám trêu chọc cô nữa.
“Được rồi, em đi tắm đi, tý nữa sẽ có người đến thay đệm.”
Cuối cùng cô mới dám ngẩng đầu lên.
“Bên này em không có quần áo, em muốn trở về phòng.”
“Vậy thì em trở về tắm rửa, thuận tiện lấy thêm vài bộ quần áo, buổi tối ăn cơm xong, anh sẽ trở về vùng đang công tác, em cũng phải đi cùng với anh. Em hiểu rõ chưa?”
Vâng. Hạ Khuynh, vậy thì em sẽ chuẩn bị quần áo sao?”
“À, không cần mang nhiều lắm.” Anh tiến lại gần ôm cô vào lòng.
“Ngày mai anh muốn em diện một chiếc váy thật đép, chúng ta sẽ kết hôn.”
“Em chẳng có cái váy nào đẹp đâu…” Quần áo của cô chỉ toàn quần và quần.
Lần trước Tả Phóng có tặng cho cô một cái váy đỏ rất đẹp nhưng lại khiến Hạ Khuynh không vui, thế là khi Tự Nhạc cùng cô trở về nhà cũng không mang theo.
“Vậy thì chúng ta đi mua là được. Em mau đi chuẩn bị, thật là lề mề!”
Hạ Khuynh bắt đầu trở nên hung dữ rồi, nhào đến cắn cô một ngụm.
“Buổi tối em qua bên này ăn cơm.”
Nói thì nói vậy, bây giờ Hạ Khuynh có hung dữ đến mức nào, cô vẫn không sợ!
“Vậy em về nhé. Hạ Khuynh… anh nhớ đổi đệm nhé!”
“Em thật là dài dòng!”
Anh vỗ vào cái mông nhỏ của cô, thế là cô nàng vừa thẹn vừa sợ ba chân bốn cẳng chuổn thẳng.
…
Phó Tự Hỉ trở về phòng vui vẻ tắm rửa thư giãn, sau đó bắt đầu chuẩn bị một ít quần áo. Quả thật cô làm việc gì cũng rất chậm, bởi vì cô muốn cẩn thận từng chút một, chỉ sợ nhộ nhỡ lại quên.
Sau khi mang hành lý đến nhà lớn, Hạ Khuynh dẫn cô đi ăn cơm.
Thật ra Phó Tự Hỉ vẫn còn chưa đến mức phải lấy thân phận con dâu đến ra mắt trưởng bối.
Vốn là hai ngày trước, Hạ Khuynh muốn dẫn cô đến chính thức ra mắt với cha mẹ, nhưng vì Hạ Hàm Thừa đang bận công tác, đến hôm nay mới trở về.
Phó Tự Hỉ đi vào nhà ăn, trông thấy Hạ Hàm Thừa và Lương San cũng đang ở đấy, cô liền lễ phép chạy đến chào hỏi:
“Con chào lão gia, chào phu nhân!”
Lương San hài lòng cười khanh khách.
“Tự Hỉ đến đây ngồi nào, hôm nay ta đã dặn riêng đầu bếp làm toàn những món mà con thích ăn.”
“Con cảm ơn phu nhân.”
Hạ Khuynh nâng khóe miệng.
“Mẹ thật là tốt nhỉ.” Thật ra là anh ngầm muốn nói rằng, Phó Tự Hỉ có cái gì mà không thích ăn cơ chứ!
“…”
Lương San thật rất muốn đá bay thằng ranh này ra ngoài.
“Thằng nhóc này đừng quá kiêu ngạo.” Bà nghiến răng nghiến lợi.
Hạ Khuynh nắm tay Phó Tự Hỉ, sắc mặt trở về nghiêm túc.
“Ba mẹ, hôm nay con trai xin chính thức giới thiệu, đây là con dâu chưa vào cửa của hai người.”
Lương San lầu bầu:
“Cái gì cũng đều làm xong hết rồi, vậy mà bây giờ mới mang đến giới thiệu.”
Phó Tự Hỉ ngẩng mặt nhìn Hạ Khuynh, anh cũng đư mắt nhìn cô, nở nụ cười trấn an.
“Đây là ba mẹ anh, cũng chính là ba mẹ chồng tương lai của em.”
Cô trở nên rụt rè.
“À, con xin chào hai ngài ạ!”
Lương San đương nhiên nhìn ra Phó Tự Hỉ đang cự kì khẩn trương, thấy vậy bà liền thay đồi khẩu khí thoải mái.
“Con không cần nghiêm trọng hóa vấn đề như vậy a… này ba nó, mặt anh nghiêm túc như vậy, ngộ nhỡ dọa con dâu em hoảng sợ chạy mất thì sao!”
Hạ Hàm Thừa thay đổi sắc mặt.
“Cùng nhau ngồi xuống ăn cơm đi.”
“Tự Hỉ, ngồi xuống ăn cơm, về sau con sẽ là thành viên trong gia đình chúng ta.”
“Cảm ơn phu nhân!”
Hạ Khuynh khẽ nhắc nhở vào tai Phó Tự Hỉ.
“Em cũng phải gọi ba mẹ anh là ba mẹ chứ, đã quên rồi sao?”
Cô nàng lại khẩn trương, nắm chặt tay anh, cố lấy hết dũng khí thốt ra một câu.
“Ba mẹ mạnh khỏe ạ!”
Lương San vui ra mặt, cũng sảng khoái đáp lại một câu.
“Ngồi xuống ăn cơm đi.”
Hạ Hàm Thừa cũng mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên Hạ Hàm Thừa cùng ngồi ăn chung với Phó Tự Hỉ, nên đối với tướng ăn của cô có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn.
Nhưng Lương San và Hạ Khuynh xem mãi cũng thành thói quen.
Ông bất động thanh sắc quan sát Phó Tự Hỉ.
Con trai mình quả thật rất chú ý đến con bé, mặc dù có lúc nói chuyện hơi thô lỗ, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy yêu thương khi nhìn con bé.
Phó Tự Hỉ cười với Hạ Khuynh, cho dù anh đang phê bình thì cô vẫn mỉm cười.
Hạ Hàm Thừa đương nhiên rất hài lòng khi nhìn thấy hai đứa trẻ này cuối cùng cũng đến được với nhau.
Về một số vấn đề tác phong khác, chỉ hy vọng tương lai Phó Tự Hỉ có thể từ từ sửa lại.
Sau khi dùng cơm xong, Hạ Khuynh liền dẫn theo Phó Tự Hỉ trở về vùng công tác.
…
Bước vào căn hộ, cô lại quay sang hỏi anh.
“Hạ Khuynh, nơi này cũng là nhà của em sao?”
“Nói lời vô nghĩa!” Anh lại bắt đầu dạy dỗ cô.
“Nơi nào là nhà anh thì nơi đó cũng chính là nhà của em.”
“Vâng.” Cô hiểu được đôi chút, gật gật đầu.
Cô mang Đại hùng đặt vào phòng ngủ, sau đó đi ra phòng khách.
“Hạ Khuynh, giường của anh thật lớn nha!”
“Vừa đủ lớn.” Hạ Khuynh hừ một tiếng.
Vì Phó Tự Hỉ cứ mãi thẹn thùng, nên anh vẫn chưa thể cùng cô nếm thử các tư thế khác.
Hai người ngồi xuống sô pha.
Chương trước | Chương sau