“Hạ Khuynh, ban ngày anh đi làm, vậy còn em làm sao bây giờ?”
bạn đang xem “Khuynh Nhiên Tự Hỉ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!“Em đi cùng với anh. Ngồi trong văn phòng đọc sách, ngoan ngoãn học tập thì mới có thể đi kiếm tiền.”
“Được.”
Phó Tự Hỉ thật sự rất mong chờ, cô cũng chẳng biết công ty trông như thế nào.
“Em chưa bao giờ đến công ty.”
“Không nhất thiết em phải làm việc trong công ty, đến lúc đó em hứng thú với việc gì thì chúng ta sẽ bàn sau.”
Hạ Khuynh không muốn tạo cho cô áp lực quá lớn. Cô có thể làm việc hay không không quan trọng, anh chỉ hi vọng cô sẽ càng ngày càng tự tin hơn, có một cuộc sống tốt hơn.
“Em nhất định sẽ chăm chỉ học tập.”
Ngưng một chút, lại bổ sung them:
“Nhưng mà, em thật ngốc…, chỉ sợ thật lâu thật lâu mới học được.”
“Từ từ sẽ được, không cần vội.”
“Hạ Khuynh, em muốn đi làm kiếm tiền nuôi Tự Nhạc.”
Đây là ước nguyện mà cô cực kỳ mong chờ, Phó Tự Nhạc vì cô mà phải trả giá rất nhiều thứ, cô rất hy vọng chính mình có thể giảm bớt phần nào áp lực cho em gái.
“Em là một người chị tốt, về sau cũng sẽ là một người vợ tốt.”
“Đúng vậy, em còn muốn trở thành một người mẹ tốt nữa cơ!”
Hạ Khuynh ôm lấy cô ngồi lên đùi mình.
“Cô bé này hư hỏng thật, chỉ biết nghĩ đến nòng nọc nhỏ của anh.”
Mặt cô trở nên đỏ bừng.
“A, em không có mà…”
Anh lại ôm chặt một chút, cơ thể cô bắt đầu cứng đờ.
‘Cái vật kia’ của anh đang dán chặt vào giữa hai chân cô, hơn nữa còn có dấu hiệu thức tỉnh.
Cô vừa thẹn vừa sợ giãy dụa:
“Hạ Khuynh, chúng ta vẫn còn chưa đến giờ ngủ đâu!”
“Ngoan nào, lần này anh sẽ không ép buộc em nữa đâu, sẽ nhanh thôi mà…”
Tay anh bắt đầu tiến dần vào trong quần áo cô.
(nơi này đã tỉnh lược 500 chữ…)
Phó Tự Hỉ cảm thấy mình lại bị anh lừa nữa rồi! Hạ Khuynh rõ ràng nói sẽ không ép buộc thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn mang cô áp đảo ở trên sô pha vần qua vần lại giày vò cô mệt chết đi được.
Thực sự rất mệt!
Sau trận mây mưa, Hạ Khuynh ôm lấy cô bé của mình đi tắm rửa sạch sẽ, cô cũng chẳng nhúc nhích nổi chỉ đành mặc anh giúp cô cọ rửa sạch sẽ thơm tho.
Sau khi tắm xong cô trèo lên giường nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
…
Bởi vì tối hôm qua ngủ sớm, nên ngày hôm sau Phó Tự Hỉ rời giường thời gian cũng không tính là quá muộn.
Rửa mặt xong cô liền chạy đến nhìn ngắm Hạ Khuynh đang trong bếp làm bữa sáng, không khỏi ngạc nhiên:
“Hạ Khuynh, anh cũng biết nấu nướng à?”
Anh miễn cưỡng lườm cô một cái.
“Vớ vẩn, em nghĩ ai cũng như em à?”
Cô khẽ nhíu mày.
“Về sau em cũng sẽ học nấu cơm, chờ anh về ăn.”
“Về sau lại nói. Ăn xong bữa sáng, chúng ta sẽ xuất phát đi kết hôn.”
“À vâng!”
Vừa nghe đến hai từ ‘kết hôn’, trái tim cô không khỏi đập nhanh hơn một nhịp.
Khái niệm kết hôn đối với cô sẽ là mặc vào một chiếc váy thật xinh đẹp, bởi vì đây là một ngày quan trọng nhất trong cuộc đời.
Hạ Khuynh đoán được suy nghĩ của cô, trước khi đến cục dân chính mang cô đến trung tâm mua sắm.
…
Phó Tự Hỉ thay vào một chiếc váy trắng đơn giản nhưng không kém phần tinh tế, bước lên phía trước ngắm nhìn bản thân trong gương, e lệ quay sang hỏi anh:
“Hạ Khuynh, em mặc chiếc váy này có đẹp không?”
“Rất xinh đẹp.”
Đây là câu trả lời chân thật nhất từ tận đáy lòng anh.
Trong lòng anh, cô mãi là người xinh đẹp nhất.
Đôi vợ chồng son hoàn tất thủ tục kết hôn rất thuận lợi.
Vừa bước ra Cục dân chính, Hạ Khuynh liền rất không phúc hậu phát cho đám bạn tốt của anh một tin nhắn.
“Tôi đã kết hôn”.
Chu Phi Lương suýt chút nữa làm rơi cả điện thoại, hùng hùng hổ hổ gọi lại cho Hạ Khuynh, kết quả là đối phương đang bận máy…
Hắn bắt đầu nôn nóng.
“Con mẹ nó, thằng nhãi này dám nhanh hơn ông một bước!”
Về phần Vương Thần, sau khi nhận được tin nhắn, cực kì bình tĩnh cũng nhấn nút gọi lại cho Hạ Khuynh.
“Cái gì?? Cậu đã kết hôn? Hôn lễ thì sao? Có chọn phù rể chưa?”
“Tôi vừa mới ra khỏi cục dân chính. Hôn lễ…”
Hạ Khuynh chưa nói xong, Vương Thần bắt đầu gào thét.
“Không có hôn lễ? Hạ Khuynh, cậu phải dập đầu xin lỗi tôi ngay! Xe cưới màu hồng phấn đều là do tôi tận tâm tận lực chuẩn bị cho cậu đấy!!!”
“Không phải không có hôn lễ, chỉ là vẫn chưa tổ chức.” Hạ Khuynh lãnh đạm nói:
“Còn nữa, là ai nói muốn sử dụng xe cưới màu hồng phấn của cậu?”
“Ôi! Cõi lòng tôi đã tan nát!”
Vương Thần trong lòng mếu máo, ngoài miệng lại tiếp tục hỏi:
“Bà xã của cậu có phải là em gái cực kỳ đáng yêu kia?”
“Vớ vẩn.”
“Vậy cô bé đó có chị hay em gái nào không? Còn độc thân không? Có phải cũng giống như cô ấy đáng yêu chết người không?”
“…”
Hạ Khuynh đen mặt cảnh cáo:
“Đừng mơ tưởng đến bà xã của tôi.”
“Phi phi phi, tôi chỉ hỏi là cô ấy có chị hay em gái không thôi mà!”
“Có một em gái.”
Vương Thần trở nên hứng thú.
“Em gái? Thật là tốt! Em gái thì càng đáng yêu.”
Hạ Khuynh hừ một tiếng, không muốn nói thêm về Phó Tự Nhạc.
“Được rồi, không nói với cậu nữa, tôi còn có việc bận.”
“…”
Vương Thần còn muốn dò hỏi Hạ Khuynh một chút chuyện về em gái của em gái đáng yêu kia, kết quả là bị anh tạt một gáo nước lạnh vào mặt.
Vì thế, hắn đã hạ kết luận.
“Hạ Khuynh mi là một tên vô lương tâm!”
…
Bên này Hạ Khuynh vừa treo máy, Chu Phi Lương liền gọi đến.
Hạ Khuynh đang đứng trên đường lớn ấn nút trả lời:
“Lũ đàn ông độc thân các cậu thật sự rất phiền phức.”
Chu Phi Lương rống to:
“Ông đây đang phát hỏa đó. Bà xã cậu là Phó Tự Hỉ?”
“Ừ”
“Hôn lễ thì sao? Có chọn được phù rể chưa?” Giống hệt như khẩu khí ban nãy của Vương Thần.
“Chỉ vừa lĩnh giấy kết hôn thôi, hôn lễ về sau sẽ tổ chức.”
Chu Phi Lương càng thêm kích động.
Chương trước | Chương sau