Polly po-cket
Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Khuynh Nhiên Tự Hỉ


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 62
5 sao 5 / 5 ( 129 đánh giá )

Khuynh Nhiên Tự Hỉ - Chương 44

↓↓
Phó Tự Hỉ bị vẻ mặt hằm hằm của Hạ Khuynh dọa hoảng sợ, vội vàng giải thích.

“A… bình thường không có khóa đâu!”

“Vậy thì em nằm lì ở nhà cả ngày không đi ra ngoài?” Hạ Khuynh tức tối muốn đạp nát cánh cửa chết tiệt này.

“Có chứ, khi Tự Nhạc không có giờ học sẽ dắt em đi ra ngoài.” Ngón bay bé xinh của cô lay lay khung cửa.

bạn đang xem “Khuynh Nhiên Tự Hỉ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

“Hạ Khuynh, đừng giận mà…”

Anh nắm lấy đầu ngón tay nhỏ nhắn ấy, nặng nề nói. “Anh đến dẫn em ra ngoài.”

Cô ngẩn người, cảm nhận được bàn tay anh đang lạnh như băng. “Sao anh lại mặc ít như vậy? Ngộ ngỡ bị cảm lạnh thì sao…”

“Bởi vì có một cô bé tên Phó Tự Hỉ nào đó không chịu làm ấm giường cho anh.” Thân nhiệt của anh luôn thấp, còn cô bé ngốc này thì luôn ấm áp dễ chịu.

Phó Tự Hỉ nghe vậy thì chột dạ, đem mặt áp chặt vào cửa sắt, nước mắt bắt đầu rơi xuống, thút tha thút thít “Em cũng muốn ở cùng với anh, mang lại cho anh ấm áp. Ngày nào em cũng nhờ đến anh, chỉ tại anh không chịu đến gặp em…”

Bởi vì câu nó này mà sắc mặt Hạ Khuynh đã dịu đi đôi chút, dịu dàng nhắc nhở: “Đừng dán mặt sát vào cửa quá, cẩn thận kẻo mặt lại bị thương!”

Cô thoáng dịch ra một chút, một tay lau nước mắt, một tay lấy ngón tay đặt vào lòng bàn tay anh. “Hạ Khuynh, xin lỗi… em rất nhớ anh!”

Anh khẽ hừ một tiếng.

“Cứ tưởng rằng cô bé ngốc nào đó chỉ biết nhớ mỗi việc ăn cơm rồi ngủ thôi chứ!”

“Không có. Em có nhớ anh nữa, em cứ nghĩ rằng anh vẫn còn tức giận…”

“Tại sao anh phải tức giận?”

“Em mang anh ném…” Giọng càng ngày càng nhỏ dần. Hạ Khuynh càng dùng sức nắm chặt.

“Vậy em có muốn nhặt anh lên không?”

Phó Tự Hỉ gật gật đầu. “Muốn! Em và anh sẽ ở bên nhau!”

“Lần này nói sẽ giữ lời?”

“Vâng vâng!”

“Ngoan lắm, đừng khóc nữa. Anh không tức giận.”

Lòng bàn tay anh dán vào khe hở cánh cửa, cùng ngón tay của cô giao nhau nắm chặt, bao nỗi nhớ nhung đã đè nén bấy lâu bất chợt thoát ra.

“Anh cũng nhớ em, rất nhớ em…”

Vừa nghe lời này, nước mắt vẫn còn chưa khô đã thay bằng một nụ cười vui vẻ. “Tự Nhạc nói rằng, khi hai người yêu nhau sẽ có nhớ nhung. Em nhớ anh rồi anh cũng nhớ em.”

“Khi nào thì Phó Tự Nhạc trở về?”

“Rất nhanh thôi. Tự Nhạc đi mua đồ dưới lầu, lập tức sẽ trở về mở cửa!”

Trong lòng cô cũng rất sốt ruột, rất muốn được chạm vào anh. Hạ Khuynh nhìn mắt khóa cửa. “Nếu cô ta không trở lại, anh sẽ đá sập cánh cửa này.”

Phó Tự Hỉ chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy thanh âm truyền đến của Phó Tự Nhạc. “Tốt nhất anh nên thận trọng, đối với chị ấy căn hộ này cực kỳ có ý nghĩa.”

Sau khi từ siêu thị trở về, từ xa xa cô đã nhìn thấy Hạ Khuynh đi vào khu này. Cô cũng không vội, cô đi ra thang máy rẽ vào phía căn hộ thì nghe được cuộc đối thoại của Phó Tự Hỉ và Hạ Khuynh, cô tạm dừng bước chân.

“Tự Nhạc đã trở lại rồi, mở cửa đi, Hạ Khuynh… Hạ Khuynh đến đây!” Phó Tự Hỉ rất cao hứng.

Phó Tự Nhạc lấy chìa khóa ra, nở nụ cười với Phó Tự Hỉ, sau đó sắc mặt không thay đổi chuyển hướng sáng Hạ Khuynh “Hạ thiếu, xin nhường đường.”

Anh nâng mi mắt, lui xe lăn sang một bên. Cửa vừa mở, Phó Tự Hỉ liền vội chạy ra, lúc này mới nhận ra Hạ Khuynh ngồi xe lăn, vì thế lôi kéo tay anh lo lắng hỏi:

“Có phải chân anh lại bị thương nữa không?”

Sở dĩ Hạ Khuynh làm vậy là cố ý muốn khiến cho Phó Tự Hỉ đau lòng một chút, nhưng đến khi thấy cô thật sự lo lắng, lại sinh ra luyến tiếc, nhàn nhạt trả lời: “Anh không sao, chỉ là không muốn đi bộ.”

Cô nhẹ nhõm thở phào, chủ động dẫn anh vào nhà. Phó Tự Nhạc liếc mắt nhìn bóng dáng hai người bọn họ.

“Em đi làm bánh chẻo. Chị tiếp đón anh ta đi.” Nói xong cô đi thẳng vào bếp.

Phó Tự Hỉ cười gật đầu, dìu Hạ Khuynh ngồi lên sô pha, cùng anh mặt đối mặt ngồi xuống, cầm đôi tay anh ôm vào lòng xoa xoa.

“Hạ Khuynh, cơ thể của em rất ấm áp, làm máy sưởi cho anh nhé!”

Anh được dịp sờ soạng ngực cô, đáng tiếc cô mặc quần áo quá dày, không thể cảm nhận được tư vị mềm mại mất hồn kia.

Anh đứng lên ngồi vào bên cạnh cô, cầm lấy đôi tay cô, đem cô túm lấy ôm vào lòng.

“Vây thì bé cưng làm lò sưởi cho anh nhé.”

Phó Tự Hỉ nhu thuận rúc vào lòng anh. Thân nhiệt anh không ấm áp giống như cô, nhưng hơi thở nam tính của anh lại khiến cô nhớ mãi.

Hạ Khuynh véo má cô, lại thừa dịp sờ ngực cô một phen.

“Bé cưng mũm mĩm của anh càng ngày càng béo!”

Cô chăm chú nhìn anh một lúc, lại nâng mặt anh lên, học theo động tác của anh véo véo mặt anh.

“Hạ Khuynh, có phải anh lại gầy đi rồi không?”

Anh cũng véo má cô.

“Không có bé cưng mũm mĩm ở bên cạnh, anh ăn cũng ăn không đủ no, ngũ cũng ngủ không tốt.”

Cô bắt đầu đau lòng.

“Hạ Khuynh, em rất muốn ở cùng với anh.”

“Ngoan lắm!” Hạ Khuynh liếc nhìn phía gian bếp.

“Nào, mau dẫn anh đến xem phòng em.”

“Được!”

Phó Tự Hỉ vui vẻ kéo tay anh.

“Đây là phòng trước đây của em. Em và Tự Nhạc ngu cùng một phòng, Tự Nhạc tầng trên còn em ở phía dưới.”

“Căn phòng trước đây không phải là phóng ngủ, nhưng giường này là giường cũ. Trước đây mẹ đều ôm em ngủ, còn hát ru cho em nghe ngủ nữa… em lập tức ngủ ngay!”

“Hiện nay em và Tự Nhạc ở phòng của ba mẹ.”



Khi đi đến phòng sách, Phó Tự Hỉ bỗng nhớ ra cái gì.

“Hạ Khuynh, em mang cho anh xem ảnh chụp khi còn bé của em. Lúc bé em đáng yêu lắm đó!”

Nói xong cô thẹn thùng một chút, cảm thấy chính mình bắt đầu có chút khoe khoang rồi!

Hạ Khuynh ngồi xuống sopha, thơm cô một cái:

“Hiện tại em cũng rất đáng yêu!”

Cô nở nụ cười, lấy ra một quyển album đưa cho anh.

Anh lật từng bức từng bức chăm chú xem.

Cuối cùng anh đã gặp được cô của ngày xưa, một Phó Tự Hỉ thông minh hoạt bát.

Cô trời sinh nhân cách lương thiện, khi cười rộ lên tỏa sáng ấm áp.

Muốn nói đến cùng với hiện tại có điểm bất đồng, thì chắc là Phó Tự Hỉ trước kia tuy rằng tính tình trẻ con, nhưng trong ánh mắt lộ ra thần thái tự tin rất nhiều so với hiện tại.

Phía bên trái ảnh chụp đều có ghi chú thời gian và địa điểm rõ ràng.

Hạ Khuynh phát hiện trong khoảng hai năm không có một tấm ảnh nào cả, tùy tiện hỏi:

“Tại sao sau này em lại trở thành như vậy?”

Phí Tự Hỉ hoảng sợ run rẩy, sau đó nhẹ nhàng túm lấy cánh tay anh, chờ khi anh nghiêng đầu nhìn mình chăm chú, nói tiếp:

“Mẹ nói, khi đó em sinh bệnh nặng nên không chụp ảnh. Sau đó bệnh tình có chuyển biến tốt lên, nên tiếp tục chụp ảnh.”

Hạ Khuynh đã hiểu, đoạn chỗ trống hai năm kia là khi cô đã xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.

Có đôi khi cô bâng quơ miêu tả câu chuyện lúc ấy của mình, anh nghe xong trong lòng thật không dễ chịu.

Nhìn theo ảnh chụp, hai năm qua đi Phó tự Hỉ không có biến đổi quá nhiều, vẫn là vẻ mặt tươi cười vui vẻ.

Nhưng anh có thể tưởng tượng được, hai năm đó cô có bao nhiêu khó khăn, thảo nào cô lại không muốn nhớ lại những tháng ngày đen tối ấy.

Anh ôm cô vào lòng.

“Bé cưng, em rất kiên cường.”

Cô vùi mặt vào ngực anh.

“Hạ Khuynh, em đã khỏi bệnh rồi.”

“Đương nhiên, hiện tại Phó Tự Hỉ rất khỏe mạnh.”

“Đúng vậy.” Cô cười vui vẻ.

“Vì sao con nòng nọc nhỏ của anh không có đi vào trong bụng em?”

“…”

Hạ Khuynh để tập album xuống, một tay kia cũng ôm chặt lấy cô.

“Phó Tự Nhạc đã nói với em?”

“Ừ, nòng nọc nhỏ khi trưởng thành sẽ biến thành cục cưng.”

“Chúng ta tạm thời chưa cần cục cưng.”

Cô sửng sốt.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ

Quân Sủng Cô Vợ Nhỏ là truyện ngôn tình quân nhân dành cho các bạn thích đọc thể

21-07-2016 42 chương
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Nắng gắt - Cố Mạn

Nắng gắt - Cố Mạn

Văn án: - Nếu như nhiều hơn thích một chút gọi là yêu, thì nhiều hơn yêu

11-07-2016 41 chương
Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Cát - tác giả

23-07-2016 10 chương
Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Cát - tác giả

23-07-2016 10 chương
Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly là một truyện ngôn tình võng du mình giới thiệu cho bạn nào

23-07-2016 4 chương
Đem con chữ về bản

Đem con chữ về bản

Pá với Mế không phải lo cho con đâu con là con của Pá là người của núi rừng, chả có

24-06-2016
Qua đêm giông gió

Qua đêm giông gió

Mỗi bộ đồ chị thử rất lâu nhưng soi gương lần nào cũng chỉ thấy đôi mắt mình

01-07-2016