Cô im lặng thay đồ, thay xong liếc sang đã thấy Trình Thiếu Thần quần áo chỉnh tề, đang tìm cà vạt. Thấy cô khẽ xoay người định đi, anh nói: "Tối nay đến nhà cô dùng bữa nhé."
bạn đang xem “Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Tối nay em có công chuyện ở công ty rồi, anh đi một mình đi."
"Em yên tâm đi, em sẽ không phải gặp lại Giang Hạo Dương đâu." Câu nói này quả nhiên làm Thẩm An Nhược khựng lại.
"Gia Mẫn về Pháp rồi. Còn anh Giang của em... đầu tiên, mối quan hệ của anh ta và Gia Mẫn thực ra cũng không thân thiết lắm, thêm nữa là, anh ta phải lập tức chuyển về thành phố rồi, khả năng em gặp lại anh ta ở nhà cô là cực kỳ thấp."
"Không phải anh ta mới được điều tới khu vực này à? Sao lại phải chuyển?"
"Đối tượng cán bộ trẻ quan trọng đã qua bồi dưỡng của thành phố, tất nhiên phải được cử tới những khu vực trọng yếu rồi. Phó cục trưởng XX, nói không biết chừng trong vòng hai ba tuần tới sẽ được bổ nhiệm."
Cục gì gì đó chính là bộ phận cấp trên trực tiếp của cô, Trình Thiếu Thần lại biết rất rõ về nơi đó, sự xuất hiện của anh sớm nay thật sự làm cô chẳng thể vui vẻ nổi, lúc đó chắc chắn anh đang cười thầm trong bụng.
Cô không nói gì, lườm Trình Thiếu Thần, chuẩn bị rút lui lần nữa.
"Thẩm An Nhược, em làm gì mà nhìn anh bằng ánh mắt đó vậy?" Mỗi lần Trình Thiếu Thần diễn cái vẻ mặt ngây thơ vô tội đều là lúc phiền phức nhất." Con đường sự nghiệp của anh bạn cùng trường em thuận buồm xuôi gió thật, em nên cảm thấy vinh dự chứ."
"Giang Hạo Dương có làm chủ tịch thành phố đi chẳng nữa thì cũng có quan hệ gì với em chứ? Chung quy vẫn không bằng việc cùng bạn học cũ leo núi đạp tuyết tìm hoa mai, như vậy thực tế hơn, anh nói xem có đúng không, anh Trình?"
Cô vốn muốn trông thấy anh biến sắc, nào ngờ Trình Thiếu Thần vẫn cười rất ngây thơ: "Trời ơi, qua đến một tháng rồi mà em mới nghĩ ra chuyên này sao. Xin hỏi, em đang ghen sao Trình phu nhân?"
"Ma mới thèm ghen với anh." Thẩm An Nhược thật sự muốn trở mặt.
Trình Thiếu Thần vẫn giữ vẻ mặt không liên can, giơ hai chiếc cà vạt trong tay về phía cô: "Giúp anh nghĩ xem, chiếc nào phù hợp để đi gặp vị khách quan trọng hôm nay? Một người phụ nữ trẻ hơn mẹ anh nhưng lại già hơn em nhiều đấy."
"Anh Trình dù có đeo dây thừng lên cổ thì vẫn khôi ngô tuấn tú, phong độ ngời ngời, cứ tự tin lên." Thẩm An Nhược lạnh lùng đáp và rút lui luôn, nghe thấy Trình Thiếu Thần vẫn đang cười sau lưng: "Thẩm An Nhược, anh đoán bây giờ em đang nghĩ, ước gì có thể dùng một sợi dây thừng treo cổ béng anh đi cho rồi."
Vài ngày sau Thẩm An Nhược gặp lại Giang Hạo Dương, khi ấy ngày nào cô cũng phải chạy khắp nơi để xin phê duyệt một dự án, vị trưởng ban có quan hệ rất tốt với cô đã trực tiếp dẫn cô tới gặp chủ quản mới được bổ nhiệm: "Nếu cháu có câu hỏi gì có thể trực tiếp hỏi phó cục trưởng Giang, cậu ấy trả lời thì không có vấn đề gì đâu."
Thẩm An Nhược và Giang Hạo Dương lại chạm mặt nhau, cô ngồi đối diện với anh qua bàn làm việc, nhưng phải cách nhau cả mét.
"Đàn anh, chúc mừng anh." Có lẽ vì Trình Thiếu Thần đã từng nhắc đến chuyện này nên cô không cảm thấy khó chịu nữa, chỉ như gặp một người bạn cũ, vừa có đôi chút kính nể nhưng vẫn được coi là thân quen. Hơn một tháng trước, ở nhà người cô của Trình Thiếu Thần, cô vẫn cảm thấy như ngồi trên bàn chông. Cũng có thể, tình thế hôm nay đã hoàn toàn thay đổi, thiếu đi khán giả, còn cô đã chuẩn bị sẵn sang, vì thế càng thản nhiên hơn. Thời gian, suy cho cùng thật quá vô tình, cứ trôi đi, mọi thứ cũng vì thế mà dần dần đổi thay.
"An Nhược, sao hôm nay em lại tới đây, chúng ta thật có duyên." Nét mặt Giang Hạo Dương không thể nhìn ra nét cười, nhưng Thẩm An Nhược biết là anh đang cười, hệt như đang kể một câu chuyện tiếu lâm vậy.
"Phải, sao lại trùng hợp thế nhỉ!" Thẩm An Nhược cũng cười khẽ.
Anh đứng dậy đi lấy nước cho cô, nước sôi pha thêm một chút nước lạnh, nhiệt độ vừa phải. Cô chưa bao giờ kể với người khác rằng cô uống nước quá nóng hay quá lạnh đều bị buốt răng, uống trà luôn bị đau bụng, không ngờ anh cũng biết.
**** ***
Chiều cuối tuần, Thẩm An Nhược khoác thêm áo mỏng, chuẩn bị ra ngoài. Trình Thiếu Thần vốn chẳng bao giờ quan tâm đến việc cô đi đâu, bỗng nhiên lại hỏi: "Em muốn đi leo núi với bạn à?"
"Em đi tìm thầy hướng dẫn để cùng em tập xe."
"Em thay đổi ý kiến rồi à?"
"Xe của công ty đang sửa, nhân viên không được dùng xe nữa."
"Nghe thầy giáo nói buổi học hôm nay bị hoãn, anh đưa em đi tập nhé."
"Tổng giám đốc Trình ngày nào cũng trăm công nghìn việc, em sao dám làm phiền."
"Dù sao cũng đang rảnh rỗi, hôm nay anh đang chán."
Thẩm An Nhược biết ngay anh cố ý mang cô ra đùa cợt.
"Thật kỳ lạ, rốt cuộc em làm cách nào để lấy được bằng lái xe vậy?"
"Em quyến rũ người chấm thi."
"Dựa vào thứ sắc đẹp này của em sao... Ối, chậm lại!"
Bọn họ cho xe chạy thẳng tới vùng ngoại ô ngay gần đó. Cỏ đã xanh trở lại, nhú lên những mần non màu lục nhạt, khiến lòng người nhẹ bẫng, Thẩm An Nhược cứ ngẩn ngơ đắm chìm trong cảnh thiên nhiên, không nỡ dứt ra.
Trình Thiếu Thần chẳng có tâm trạng nào mà vui vẻ như vậy, anh vỗ vỗ trán: "Dừng xe lại đi, anh mệt chết mất. Thầy giáo của em thật là vô trách nhiệm." Một lúc sau lại nói: "Để anh tìm người đưa đón em đi làm, nếu có việc đột xuất thì bắt taxi cũng được."
Thẩm An Nhược giả vờ như không nghe thấy gì.
Thực ra cô cũng mệt, cánh tay và lưng đều đau mỏi.
Buổi trưa họ ăn cơm luôn ở đó, chiều mới quay xe về. Anh tập trung hướng dẫn cô đi trên con đường nhỏ xíu vừa chặt hẹp vừa chốc chốc lại có người băng qua, dọa cô cả người ướt sũng mồ hôi, suýt nữa cho xe tông vào tường.
"Xe của anh đáng giá bao nhiêu tiền thế? Chi phí tập xe cho em chắc là cao lắm."
"Không có gì, đâm hỏng thì đổi xe khác tốt hơn."
"Anh làm gì mà suốt ngày đổi xe vậy."
"Đi mãi một chiếc sẽ cảm thấy chán kinh khủng."
"Đồ dễ thay lòng."
"Chẳng liên quan gì đến chuyện thay lòng hay không cả. Chẳng phải em cũng có những bộ quần áo chỉ mặc một lần rồi không mặc nữa, thậm chí mua về rồi còn chẳng mặc hay sao?"
Anh nói cũng đúng. Chỉ là, từ khi nào anh bỗng có thể bớt chút thời gian trong lịch làm việc dày đặc để quan tâm tới những chuyện nhỏ nhặt như thế này nhỉ, thật kỳ lạ.
Lúc sau anh đưa cô tới showroom ô tô, hai người lại bắt đầu bất đồng quan điểm.
"Trình Thiếu Thần, người lái xe là em mà, đừng áp đặt sở thích dùng đồ hiệu của anh vào chuyện này. Anh thấy có mấy người làm việc từ chín giờ sáng tới năm giờ chiều mà vẫn lái chiếc xe mười mấy vạn đi loanh quan khoe mẽ không?"
Lúc thanh toán cũng chẳng ai chịu ai.
"Em tự trả được, công ty có chế độ trợ cấp."
"Công ty có hỗ trợ cho em một trăm phần trăm không?"
"Nhưng cũng không cần đến anh."
"Thẩm An Nhược, anh thực sự không hiểu nổi, tại sao lúc nào em cũng khó chịu với anh về những chuyện vô vị thế này nhỉ, em thấy vui lắm à?"
"Em cũng chẳng định ăn bám người khác, anh việc gì phải chiều chuộng em như nhân tình, lúc nào cũng lôi em ra làm trò cười thế? Anh đã thỏa mãn chưa?"
Trình Thiếu Thần cười khẽ: "Xin em, cái nghề làm nhân tình cũng cần phải dày công bồi dưỡng nghiệp vụ từ trong ra ngoài đấy, về cơ bản em không đủ tư chất đâu."
Cuối cùng cô vẫn bị chọc giận tới mức không nói nên lời.
**** ***
Ôn Tịnh Nhã sinh được một bé gái vô cùng đáng yêu.
Cuối tuần về nhà thăm hai mẹ con, Tịnh Nhã than thở: "Trời ơi, sao lại sinh vào đúng ngày Cá tháng Tư cơ chứ, Náo Náo sau này lớn lên chắc chắn sẽ oán trách chị."
Bà Tiêu gợi ý chi bằng thuận theo ngày sinh, tên mụ đặt là 'A Ngu', có thể bảo vệ đứa trẻ bình an.
Hai bên giằng co một lúc, cuối cùng mỗi người gọi theo ý mình, Tĩnh Nhã nói: "Náo Náo dậy ăn sữa đi nào." Mẹ chồng thì lại gọi: "Thím Lý, làm ơn bỏ chăn của A Ngu ra phơi dùm tôi." Cuộc chiến vô cùng hài hước, nhưng chẳng ai dám cười.
Trình Thiếu Khanh tỏ ra không quá thích thú, vẻ mặt trầm tĩnh lạ thường, trái ngược hoàn toàn với sự vui mừng của ông nội và chú.
Thẩm An Nhược không thể ngờ Trình Thiếu Thần lại thích trẻ con đến vậy, ôm trong lòng không muốn rời, thậm chí còn dỗ con bé nín khóc giỏi hơn cả chị Nguyệt. Thẩm An Nhược chợt có ý nghĩ xấu, chẳng lẽ tên này hồi nhỏ quá thích búp bê, nhưng vì là con trai nên không dám thể hiện ra ngoài hay không?
Còn Ôn Tịnh Nhã thì vô cùng bất mãn với chuyện này, vì cô chẳng có cách nào dỗ được Náo Náo (hay A Ngu) nín khóc, lòng dạ rối bời, vì thế lần nào Trình Thiếu Thần bế con bé chưa đầy năm phút đã không kìm được than thở: "Trả Náo Náo cho tôi đi. Cậu thích trẻ con như thế, sao không tự mình sinh một đứa mà chơi."
Thẩm An Nhược vốn không thích trẻ con, ngay cả với bé con xinh xắn này cũng vậy. Cô bảo mẫu bế đứa bé đặt vào lòng cô, cô chỉ cảm thấy như đang ôm một quả bom hẹn giờ, sợ run như cầy sấy, ôm lỏng thì sợ đứa bé rơi xuống đất, ôm chặt quá lại sợ làm nó khóc, một lúc sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Thấy cô cười gượng gạo, người khác lại tưởng cô cẳng thẳng và xúc động, còn đùa cô đang trải nghiệm cảm giác làm mẹ. Vừa may chỉ một phút sau, Trình Thiếu Thần rất tự nhiên ôm lấy đứa bé trong lòng cô. Tự đáy lòng cô chưa bao giờ muốn cảm ơn anh như lúc này.
Buổi tối, Tịnh Nhã kéo An Nhược ra một chỗ tán chuyện.
"Em xem, quá thuận buồn xuôi gió, chẳng lo lắng gì trước khi sinh, sau sinh cũng không bị trầm cảm, nhẹ nhàng hơn so với tưởng tượng bao nhiêu. Em chưa nghĩ đến chuyện làm mẹ à? Thiếu Thần thích trẻ con lắm đấy, cậu ấy vốn rất có duyên với chúng."
"Nuôi dạy một đứa trẻ bình an thuận lợi đến khi trưởng thành khó khăn quá. Mong nó mạnh khỏe không đau ốm gì, mong nó phát triển bình thường, học hành không thua kém ai, rồi lại mong nó cống hiến được cho xã hội... Trách nhiệm này quá nặng nề. Đời người ai cũng có lúc phạm lỗi, nhưng sai một lý đi một dặm. Cứ mỗi khi nghĩ tới chuyện này là em lại thấy sợ."
"Em nghĩ xa xôi thế làm gì, làm người, việc đầu tiên là nhận ra thứ quan trọng nhất trước mắt đã. An Nhược, chị thấy hay là em cứ đợi thêm một thời gian nữa đi, bây giờ em chưa sẵn sàng để làm mẹ đâu."
Lúc cô rời khỏi phòng Tịnh Nhã có đi ngang qua phòng đọc sách chung, cửa không khép chặt lộ ra một khe hở. Trình Thiếu Thần vẫn đang ngồi trong đó nghe giáo huấn, thật đáng thương.
Ông Trình Hưng Hoa nói: "Đã không làm được cái gì mà còn ăn bớt tiền mồ hôi công sức của người khác. Đồ tồi!"
"Hiện tại lợi nhuận của ngành công nghiệp chế tạo thấp như vậy mà còn chẳng làm khó cho bố được cơ mà. Những gì chúng ta kiếm được không phải là tiền mồ hôi xương máu sao, định nghĩa 'Đồ tồi' cũng chẳng thể dùng trong trường hợp này được, ngài Trình lạc hậu thật rồi."
"Đồ lợi dụng."
"Đó phải gọi là đầu tư chứ ạ?"
Thật chẳng giống một cuộc nói chuyện giữa hai cha con chút nào.
Cô ngắm mấy bức tranh sơn dầu treo ở khúc quanh của cầu thang, không đề tên tác giả, nhưng cô lại rất thích. Ba bức tranh rất nhỏ, miêu tả phong cảnh ba mùa, phía xa có núi, gần hơn là rừng, rất có chiều sâu, nhưng lại thiếu mất bức mùa đông.
Trong phòng khách, mẹ và dì Trần đang nói chuyện, dì Trần nói: "Nghe nói Tử Yên trở về được một thời gian rồi."
"Thiếu Khanh biết chuyện đó không?"
"Tôi cũng không rõ. Nhưng chắc chắn Thiếu Thần biết rồi."
"Hôm mùng Một có phải Thiếu Thần đi gặp nó không?"
"Chắc là vậy."
"Thật là... Bề trên ăn ở chẳng chính ngôi chả trách bề dưới chúng nó hỗn hào, nhà dột từ nóc. Đại họa!"
"Bà khe khẽ chứ, sao lại lôi cả ông Trình vào đây làm gì? Không có gì đâu, tôi thấy quan hệ giữa An Nhược và Thiếu Thần vẫn rất tốt."
"Ừ. Nói với mọi người, đừng bao giờ nhắc đến cái tên này trước mặt An Nhược. Tôi thấy tuy nó không nhiều lời, nhưng lòng người khó đoán lắm. Còn nữa, đừng để Tịnh Nhã biết, nếu không nó sẽ không vui đâu."
"Còn cần bà phải dặn nữa hay sao?"
Thẩm An Nhược thề rằng cô thực sự không cố ý nghe trộm. Cô nghe được câu đầu tiên đã chuẩn bị quay người đi lên gác, nhưng đúng lúc đó chiếc khăn của cô lại bị rơi, chất liệu lại quá nhẹ nên bay luôn xuống bậc cuối cùng của cầu thang, cô đành phải xuống nhặt, nghe được lõm bõm thêm chừng ấy, nhưng cũng cố gắng đi lên nhanh nhất có thể.
Đã đi tới quá nửa cầu thang, đột nhiên nghe thấy có tiếng người đi tới, không khỏi thầm thở dài trong lòng, không thể làm gì khác hơn là quay người bước xuống. Cô nào có chọc ai đâu cơ chứ, vậy mà lại phải làm kẻ tiểu nhân oan rồi.
"Dì Trần ạ."
"An Nhược, Tịnh Nhã ngủ rồi à?"
"Chưa ạ."
"Nói chuyện với nó nhiều một chút nhé, mấy ngày nay nó nhớ cháu lắm."
"Dạ, Tịnh Nhã hơi đói, cháu xuống bếp lấy chút đồ ăn cho chị ấy."
Chương trước | Chương sau