- Nhu cầu đàn ông mà… – Hắn nhe răng cười đáng ghét làm nàng đánh vào vai hắn.
bạn đang xem “Kế Hoạch Chinh Phục Lọ Lem ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Đồ vô liêm sĩ. Tránh xa tui bán kính 2m àk!
- Cô đề phòng như vậy ai còn hứng thú giở trò chứ cô hai?
- Ai biết được! Tui không tin nổi anh!
Thế là không thể khiến cho không khí trở nên lãng mạn hơn nên hắn chỉ đi lũi thũi. Vẻ mặt hắn như kẻ bại trận nhưng nàng vẫn rất đề phòng không dám mất cảnh giác. Trở về đến nhà, nàng muốn trốn ngay nên vẫy tay sớm…
- Về nha! Bye!
- Không chúc ngủ ngon sao? – Hắn lại tỏ ra khó chiều chuộng khiến nàng đành nhăn mặt nói.
- Chúc anh ngủ ngon! Vậy được chưa?
Nói cho xong, nàng xoay mở cổng. Nhật Thiên đứng sau nhìn nàng. Rõ ràng khi bình tĩnh hắn cho là nàng không hợp với đẳng cấp của mình. Nhưng khi nhìn thấy nàng thì tâm trạng không chịu nổi. Hắn biết mình không thể nghĩ ngợi gì được với cô gái này. Và Nhật Thiên bước đến nắm kéo nàng xoay lại. Thục Uyên sợ ngay vội thủ thế tự vệ dù tay vẫn bị nắm khư khư…
- Không được làm bậy!
- Tôi chờ cô gần 3 tiếng đó!
Ánh mắt hắn nhìn sâu vào mắt nàng khiến nàng chỉ muốn bỏ chạy. Tuy nhiên bàn tay hắn giữ chặt khiến nàng bối rối cố động não để trả lời trôi chảy…
- Tự anh chờ tui mà!
- Vì phải lo lắng cho cô bị gì có biết tôi mệt lắm không?
- Do anh tự suy nghĩ lung tung thôi sao trách than gì tôi chứ? – Giọng nàng yếu hẳn, cứ đôi co trực tiếp như vậy nàng run quá nói không nổi mất. Nhưng hắn lại nói tiếp.
- Tôi cũng đâu có muốn mình như vậy nhưng chỉ vì cô thôi. Cô không định chịu trách nhiệm khi làm tôi trở nên điên khùng như vậy sao?
Thì ra hắn ta cũng biết hắn bị khùng. Tuy nhiên giờ hắn ra sao nàng cũng nên lo cho thân nàng trước. Nàng làm hắn khùng còn hắn hại nàng bị bệnh tim rồi. Nghe xong lời hắn tim nàng cứ đập thùng thùng muốn lủng cả ngực. Nàng muốn né ánh mắt ấy nhưng tay hắn đột nhiên càng giữ cứng cổ tay nàng kéo cao tay nàng lại gần. Thục Uyên bối rối nhón chân theo tay và nhìn hắn nói…
- Bắt đầu từ ngày mai… Àk không! Ngay từ bây giờ chứ…
- Anh muốn gì hả?
Nàng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn thật là sợ quá rồi. Không khéo vì bị đàn ông nắm tay – nhìn vào mắt lại tè ra quần sợ thì nàng mất mặt chết thôi.
Nhật Thiên nhếch mép cười hỏi đùa.
- Có muốn tự đoán không?
- Anh còn giỡn nữa tui đánh anh đó. Bỏ tay tui ra ngay không? – Nàng lại tự gở tay hắn ra nhưng bàn tay lớn nắm cứng như gọng kiềm thật khó thoát. Và hắn đưa mặt sát xuống nói làm má nàng nóng ran lên.
- Từ bây giờ tôi sẽ chính thức theo đuổi em. Đến khi nào em thuộc về tôi thì tôi mới tha cho được!
Lời hắn còn hơn tiếng sét đánh ngay tai, vẻ mặt hắn trông không giống giỡn tí nào càng làm nàng không biết làm sao. Nhưng nghĩ cho kĩ lại hắn nói hơi bị mâu thuẫn. Thế là Thục Uyên nhíu mày hỏi lại có chút nổi điên.
- Thế trước giờ không phải đã thế rồi sao? – Dĩ nhiên nàng đâu có thơ ngây đến mức không biết ý đồ của hắn đối với mình. Nhưng Nhật Thiên cũng tặc lưỡi đáp.
- Đó là tán gái đâu phải theo đuổi!
- Anh… đồ chết tiệt! Anh nằm mơ đi! Cho dù đàn ông chết hết tui cũng chẳng thèm mê anh đâu!
Biết rõ hắn chơi đùa mình, làm gì nàng tự “chui đầu vào rọ” như vậy chứ. Khẩu khí của nàng quả nhiên vẫn cứng cỏi khiến hắn càng thích thú. Nàng không biết hắn chưa từng phải tốn công theo đuổi ai cả, tất cả cũng vì nàng đặc biệt quái lạ hơn các cô gái khác.
Và hắn vui vẻ nói…
- Chứ em nghĩ chỉ còn mình em là con gái anh đây sẽ chọn em sao? Tôi muốn bên em nhưng yên tâm đi, hai chúng ta không xứng đôi vừa lứa ai cũng hiểu rõ mà.
- Ý anh là anh muốn thành công theo đuổi tui rồi thôi đó hả?
- Ừh? Không lẽ muốn kết hôn rồi hạnh phúc bên nhau cả đời sao? Cũng đúng thôi, người như anh ai mà không sinh lòng mơ mộng đến viễn cảnh ấy!?
Hắn ta lại tự mãn, mũi chưa gì đã phình to ra rồi. Phải nó trên đời không có gã thứ hai trỡ trẽn, tự tin quá đáng như hắn ta đâu. Nàng tức đến xì khói không chịu nổi nữa.
- Anh rãnh rỗi quá sao không tìm người xứng đôi rồi tự theo đuổi, làm phiền tui chi vậy? Bộ chọc tui được anh vui lắm sao?
- Cô gái cùng đẳng cấp chắc chắn rất tốt, tiêu chuẩn không tệ nhưng theo đuổi làm gì? Tự cô ta cũng lăn vào vòng tay của anh thôi!
Thục Uyên đến đây nghẹn lời chẳng còn gì đế nói. Hắn chưa theo đuổi được vậy còn sớm khẳng định chỉ theo đuổi chơi như chinh phục nàng rồi thôi hỏi sao nàng không tức. Tự trọng con gái cũng rất cao đâu dễ cho hắn xem thường như vậy. Tuy nàng có thua xa hắn thật nhưng cũng không phải loại người thiếu tự trọng, kém cỏi chứ.
Và Nhật Thiên sững ra nhìn nàng gạt tay mình đi khi nói…
- Không hiểu nổi loại nhà giàu như anh làm sao sống nổi với cái kiểu suy nghĩ tình cảm chơi đùa như vậy? Anh muốn người ta yêu anh mà lại dám nói anh chỉ theo đuổi chơi vậy thôi không có gì nghiêm túc. Anh nghĩ tôi có ngu ngốc thành người tổn thương khi lỡ yêu anh rồi lại bị bỏ rơi như đồ cũ chơi hết vui không hả?
Nói rồi nàng thở phì phò vì tức. Ánh mắt hắn nhìn nàng vì thế càng sáng ngời không chút thất vọng hay hối hận. Môi hắn cười nhẹ khi trả lời ngay vẫn mang chút ý đùa nàng…
- Ừhm… nghe ra khá là phức tạp. Giống phim thật đó!
- Anh về trước khi tui lấy muối gạo tống tiễn!
Nàng bực mình, nói chuyện với loại người như hắn thật phí lời. Thật sự đâu phải hắn không hiểu ý nàng nói nhưng vì hiểu tính cách nàng như vậy hắn càng thích thú muốn chọc nàng hơn. Nàng không biết khi nàng cứng đầu cự tuyệt hắn càng thấy nàng đáng yêu, càng muốn có nàng.
Và Thục Uyên hết hồn khi bị kéo vai xoay lại. May là nàng phản ứng nhanh, thu tay che miệng mình lại trước khiến Nhật Thiên thật mất hứng. Nàng vẫn tự bịt tay bảo vệ miệng mình và trừng mắt nói…
- Cấm làm bậy!
- Em thật khác người…
- Thế thì đừng có bám tui nữa!
- … đặc biệt đến thế này hỏi sao anh không thích em chứ?
Thục Uyên đơ ra, mắt mở lớn nghe lời nói của hắn. Tay nàng vẫn che miệng nên không ngăn kịp hắn ôm kéo rồi lại hôn lên trán rất nhẹ. Tim nàng đập loạn, nàng chưa từng run như vậy. Hai má nàng không thể tự ngăn nóng đỏ lên được.
Hắn dễ dàng rời môi khỏi trán nàng, ôm trọn người nàng vào lòng, vui vẻ ngửi mùi tóc mai nơi cổ nàng. Đó chính là cái tội nàng ngăn hắn không thể hôn được môi nàng. Thật sự nàng không biết mình đang đứng hay đang bị bỏ trôi lơ lửng nữa. Và Nhật Thiên vui vẻ quay đi mở cửa xe và nói.
- Anh sẽ theo đuổi em đó! Biết vậy thôi đừng mơ mộng gì nhiều quá. Ngủ ngon!
Nàng đứng đó, tay vẫn tự che miệng nhìn xe hắn đi xa. Rồi nàng từ từ đưa tay lên trán sau đó ôm lấy hai vai còn vương vấn vòng tay lớn giữ chặt.
Vậy là hắn vẫn sẽ bám theo nàng, giở trò sàm sỡ có khác gì đâu. Nhưng tay chân nàng đã bủn rủn hết cả rồi. Lần trước nói hắn thích mình còn rất tỉnh táo vậy mà không hiểu sao nghe chính miệng hắn nói thích nàng lại cứ như con khờ chẳng biết làm sao.
Nếu lúc đó nàng không che miệng lại thì có lẽ… Thục Uyên ngồi ngay trước cửa lúc nửa đêm để ôm đầu. Không biết vì thấy khổ hay là thấy tiếc nữa đây?
Chương trước | Chương sau