

Kế Hoạch Chinh Phục Lọ Lem
Tác giả: Hoàng Kha
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 17


bạn đang xem “Kế Hoạch Chinh Phục Lọ Lem ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Nhật Thiên hối hai ông già đi nghỉ ngơi thì cha nắm lấy tay hắn trên vai.
- Nghỉ ngơi thì lúc nào cũng được! Con làm giúp cho cha ngay đi!
- … chuyện có manh mối tìm em gái hả cha?
- Ừhm! Anh Trương lấy giấy tờ cho Thiên xem đi!
Chú Trương mang hồ sơ ra. Ngọc Hân chỉ kịp nhìn thấy phần ảnh khi Nhật Thiên lật ra xem. Bức hình một người phụ nữ ôm hoa cát tường có nụ cười rạng rỡ đó dường như rất quen. Cứ như chính Ngọc Hân đã từng nhìn thấy qua ở đâu đó một lần rồi.
Thục Uyên hớn hở chạy lên ngọn đồi nhỏ. Chắc chắn gã Nhật Thiên đó cũng sẽ vênh mặt “ta đây thầy giỏi” khi nàng báo tin đậu cho xem. Dù sao nàng cũng muốn cám ơn công dạy của hắn nên mới đến báo hắn biết đầu tiên.
Nhưng nhà không có người, nàng chòm nhìn vào trong nhà qua tường kính vì cứ nhớ hắn gãy chân không đi đâu được…
- Chưa về sao?
Dù biết mật mã cửa nhưng nàng chỉ ngồi ghế hồ bơi chờ không vào trong. Nàng chờ cũng phải hơn một tiếng, cuối cùng mới đem điện thoại ra gọi cho hắn. Thật sự đây là lần đầu nàng chủ động gọi cho hắn ta nhưng hắn to gan không nghe máy. Thục Uyên thấy mình hơi ngớ ngẩn, mắt nhìn trời cũng xế chiều rồi nên lại tự lủi thủi đi về. Nàng còn thiếu gì người để báo tin mừng, tự dưng chờ hắn tốn thời gian như vậy thật là khùng.
Chiếc xe màu hợp kim bạc ngừng lại ngay trước cổng nhà. Nhật Thiên xoay qua vui vẻ nói với Ngọc Hân.
- Hôm nay làm phiền cô quá rồi!
- Có gì đâu giám đốc! – Ngọc Hân cười, trong lòng rất vui khi được cùng hắn đi cả ngày. Trước khi về Nhật Thiên còn chủ động nói sẽ đưa về nữa chứ.
Và Ngọc Hân sựt nhớ nên mới nói với hắn…
- Người anh viếng mộ và người phụ nữ trong ảnh là một đúng không?
- Ừhm!
- Chẳng hiểu sao em nhìn thấy tấm hình đó rất quen… không giống như là hơi quen, em hình như đã từng thấy một tấm hình giống hệt vậy thì phải!
- Thật sao? Cô thấy ở đâu? Biết đâu có thể là manh mối tìm ra con gái của cha tôi đó!
Nhật Thiên luôn nôn nóng mỗi khi tìm em gái. Vì hắn hiểu ước nguyện lớn nhất của cha mình chính là tìm lại con. Không vì đi tìm con một cách vô vọng thì cha hắn cũng không mang hắn về nuôi từ trong cô nhi viện năm đó. Chính vì thế dù có lục tung từng căn nhà lên Nhật Thiên cũng quyết tìm cho ra “cô em gái” đó của mình.
Nhưng chính Ngọc Hân cũng không nhớ rõ, thấy vẻ mặt Nhật Thiên chờ đợi càng làm cô ấy lúng túng…
- Em xin lỗi…. Em thật chỉ nhớ đã từng có kí ức nhìn qua bức hình như vậy nhưng không nhớ…
- … có lẽ người hồi xưa thích chụp kiểu như vậy. Hình trắng đen nhìn sao cũng giống hết nhau nên trông quen vậy thôi!
- Em xin lỗi!
- Có gì đâu phải xin lỗi tôi chứ!?
Nhật Thiên mỉm cười làm má Ngọc Hân khẽ đỏ. Hắn còn lịch sự xuống xe mở cửa cho người đẹp. Trông đến đó, Thục Uyên xoay người khỏi tường bao quanh sân thượng không thèm nhìn nữa.
Tên đó mê gái, ưa lợi dụng như thế có tán tỉnh nhiều cô cùng lúc cũng không lấy làm lạ. Nhưng bộ dạng hắn mở cửa cho Ngọc Hân làm nàng không vui. Có đời nàng hắn trân trọng nâng niu nàng như vậy đâu. Kiểu như Ngọc Hân là tầng lớp cao nên mới được đối xử như thế, còn nàng thì nằm mơ đi.
Thục Uyên đang định bỏ vào phòng không ngờ có ngay điện thoại của hắn. Nàng tức rồi nha, định không nghe máy nhưng cũng xem thử hắn ta muốn gì…
~ Hồi nãy gọi cho anh hả em yêu? Lần đầu chịu gọi có phải yêu tôi rồi không? – Giọng hắn trơ trẽn gì đâu khiến nàng ghét muốn chết.
~ Anh điên hả? Tui gọi lộn số đó!
~ Đừng dối lòng vậy chứ!? Nhớ người ta thì nói thật ra đi!
Thục Uyên thật không chịu nổi hắn. Ai đời có kẻ nào tự tin quá đáng như hắn hay không? Nàng chửi vào điện thoại…
~ Dối lòng cái đầu anh! Tui cúp máy đây!
~ Khoan đã… cô có đang ở nhà không vậy?
Nàng nghe hắn hỏi lén nhìn xuống thấy hắn đang ngóng nhìn lên liền núp đi vội. Tim nàng có chút hồi hộp sợ bị nhìn thấy khi nói.
~ Không! Tui chưa về!
~ Con gái gì hơn 9h30 rồi chưa về nhà nữa!? – Giọng hắn đột nhiên còn hơn ông bố gia trưởng khiến Thục Uyên thấy tức cười ghê.
~ Liên quan gì đến anh? Tui đi luôn không về, qua đêm với trai đó!
~ CÁI GÌ???
Nhật Thiên hét bên dưới mà nàng trên tầng thượng cách mấy tầng còn nghe muốn điếc tai. Thế là nàng tắt máy mặc kệ hắn luôn. Nhật Thiên tức rồi, bên dưới gọi lại nhưng nàng đã tháo pin, bỏ vào phòng đi ngủ cho bỏ tức. Loại người đáng ghét như hắn chỉ Ngọc Hân mới thích nổi thôi.
Nhưng nằm lăn qua lăn lại, nàng cũng không hiểu sao bản thân lại tức tức khó chịu trong lòng như vậy. Có lẽ vì nàng chờ không ai về, gọi hắn cũng không bắt máy, tất cả vì hắn bận rộn với Ngọc Hân. Hắn còn đưa Ngọc Hân về như vậy xem ra hai người đó cũng rất tốt. Suy cho cùng họ ra sao cũng không liên quan đế nàng nhưng không hiểu sao… Thục Uyên lại tự lấy gối đè đầu để không nghĩ vớ vẩn nữa.
Cửa gõ nhẹ, giọng Diệu Minh làm nàng lăn qua dụi mắt…
- Uyên! Pà còn thức không?
- Ừh… sao vậy?
Nàng mò ra mở cửa, mắt nhắm mắt mở thì con bạn đã vui quá vào nhảy tưng tưng…
- Anh ấy đã quỳ xuống cầu hôn tui đó. Thật là ghét bất ngờ nhưng tui hạnh phúc chết đi được! Không kể pà nghe ngay chắc tối nay tui khỏi ngủ luôn!
- Wow! Đẹp quá!
Hai nàng trầm trồ chiếc nhẫn đính ước của Diệu Minh. Dù có luôn miệng nói không nhưng Thục Uyên luôn ganh tị và ngưỡng mộ con bạn có một tình yêu xinh đẹp và lung linh như thế. Còn số nàng nghèo đã định, nghĩ thêm chuyện “ế” lại càng buồn nên không dám nghĩ làm gì.
- Hôm nay tui cũng đậu tín chỉ ngoại ngữ rồi đó!
- Thật không? Vui quá! Phải chi còn sớm tui với pà đi ăn mừng là được rồi!
- Mấy giờ rồi, tui mới nằm thôi chưa có ngủ!
Thật sự nàng nhớ mình mới nằm lăn có một vòng nhưng nhìn đồng hồ đã qua 12 giờ đêm cũng không ngờ mình ngủ hay như vậy nha. Chợt Diệu Minh chau mày nói…
- Nói trời tối mới nhớ trước nhà có gã đứng trông thấy ghê lắm. Đậu cả chiếc xe to đùng trông như chờ bọn giao tiền chuộc vậy. Anh Khoa sợ quá phải đưa tui vào tận trong cổng đó!
- Pà nói hắn còn đứng hả? – Thục Uyên nói nghẹn lời làm Diệu Minh cũng tò mò theo.
- Ừhm… bộ thằng biến thái đó đứng lâu rồi hả? Nhớ khu nhà mình cũng an ninh lắm sao kì vậy?
Nàng chẳng nghe Diệu Minh nói gì nữa, vội khoát áo chạy ra xem thử hư thực. Quả nhiên trông xuống thấy hắn ta vẫn đứng bên ngóng chờ về hướng đầu đường có vẻ lo lắng, lâu lâu lại xem đồng hồ. Tim nàng phút chốc đập loạn, cả người hơi run thật không hiểu nổi vội đi xuống.
Nghe tiếng mở cổng, Nhật Thiên xoay lại thấy nàng liền chỉ tay hét lên…
- Cô! Cô ở trong nhà suốt hả? – Ban nảy thấy bạn của nàng về hắn ngại không dám hỏi, tưởng nàng còn chưa về thật. Không ngờ…
- Chứ anh nghĩ tui đi đâu? Mà bé cái miệng thôi khuya rồi, đứng lì ở đây làm bạn tui về bị dọa sợ kìa!
Sắc mặt hắn vẫn rất ư đáng sợ. Trông hắn nhăn nhó đến xấu như vậy làm nàng cũng phải sợ theo nha.
- Anh bị sao vậy?
- Tôi cứ lo cô bị tai nạn hay gì đó về trễ… không ngờ cô dám chơi tôi!
Nhật Thiên thật tức quá trời, chửi vô mặt nàng cũng không hả giận. Tự dưng bị lâm vào cảnh này khiến nàng cũng bực mình nha, nàng chun mũi trả lời ngay.
- Không phải tui nói qua đêm với trai rồi hay sao? Ai biểu anh đứng rồi trách. Thật là vô duyên!
- Cô đâu phải dạng con gái lẳng lơ đó chứ!?
Hắn chửi lại nhưng lại làm nàng sững sờ. Thật sự hắn còn tức và chưa thôi lo lắng nên cũng không nhìn thấy nàng là trơ ra vì hắn. Chính nàng cũng không biết làm sao, đây chắc hẳn là kiểu tán tỉnh con gái cao cấp mới khiến nàng thấy một chút choáng váng.
Mắt nàng len lén đưa lên nhìn hắn đang thở phì phò. Nàng đâu có định trêu hắn đến như vậy, cũng do hắn tự làm tự chịu. Dù sao thấy hắn chờ mình như vậy có chút ngốc nghếch, cũng có chút dễ thương. Và nàng bẽn lẽn hỏi…
- Buồn ngủ chưa?
- Buồn với ngủ cái đầu cô!? Tui sẽ không tha thứ cho cô đâu! – Giọng hắn giận dỗi thật khó chiều chuộng khiến nàng gượng cười. Không vì hắn làm trò ngốc thì nàng cũng không hiền lành cho hắn hung hăng vậy đâu.
- Nói nhỏ! Không buồn ngủ thì tui đãi anh đi uống nước xem như xin lỗi nhé!
Đang giận đùng đùng, nghe nàng ngỏ ý thì Nhật Thiên tỉnh táo lại ngay…
- Uống nước? Giờ này hả!?
Trong lòng chàng trai cũng có một chút hi vọng – mơ mộng rồi sớm thất vọng. Thế là trên xích đu trong công viên khu dân cư gần nhà, tổng giám đốc điều hành tập đoàn MNC ngẫn ngơ nhận lấy lon nước ngọt Thục Uyên vừa mua trong máy bán nước tự động cũng ngay đó. Thậm chí nàng còn tiết kiệm nên mua có một lon duy nhất đãi hắn thôi. Nhật Thiên lại trở giận, tay giơ lon nước cam hỏi…
- Đây là “mời uống nước” sao?
- Thì tui mua đãi anh uống rồi còn gì? Anh không tốn tiền là được mời rồi còn đòi gì nữa. Uống mau đi!
Nàng ngồi xuống con thú nhún cá sấu cạnh bên và nhe răng cười dễ thương khiến hắn nhịn và chịu uống không cằn nhằn nữa. Trời đang tỏa sương đêm, nhìn dưới ánh đèn thấy như khói mờ. Nàng cũng giỏi chịu lạnh nên thấy không khí mát mẻ thật rất yên tĩnh. Giờ này ai cũng ngủ say cả rồi, còn mỗi nàng và hắn ta thôi.
Và Thục Uyên len lén trông qua hắn uống lon nước. Có lẽ vì hắn ngồi ngay dưới đèn đường nên đột nhiên sáng chói, cuống hút mắt nàng như vậy. Cố tự nghĩ con gà ngồi ngay chổ của hắn phút chốc cũng ra con công nên lại tự an ủi là đầu óc mình vẫn bình thường.
Nhưng dù là gà hay công, hắn vẫn đang ở một nơi cao sang, xa cách chổ nàng đứng rất nhiều. Mãi cũng không đến gần được.
- Sao anh tự dưng đến nhà tui vậy?
Thục Uyên hỏi hi vọng giọng mình không quá run sẽ lộ ra. Nàng biết nhưng vẫn nói dối hỏi xem hắn sẽ trả lời thế nào. Nhưng Nhật Thiên trả lời không đắn đo gì…
- Tôi đưa Ngọc Hân về rồi muốn gặp cô thôi. Cha tôi vừa về hôm nay. Mấy hôm nữa bận rộn chắc khó gặp cô vì thế muốn gặp ngay cho đỡ nhớ đó mà! – Hắn cười toe toét, mặt trông háo sắc dễ sợ. Dù sao hắn không nói xạo khiến nàng tâm tình cũng khá hơn vội lè lưỡi nói.
- Không gặp anh tôi mừng muốn chết!
- Cô chẳng dễ thương chút nào!
Tâm ý của hắn dạt dào đến mà nàng cứ tạt lại mặt hắn mấy gáo nước lạnh thấm đẫm thất vọng. Thục Uyên ngáp một hơi rồi nói…
- Uống xong chưa!? Tui đang ngủ dở dang, nhanh nhanh để tui về ngủ tiếp!
Nàng đứng lên chẳng chờ hắn. Nhật Thiên buông lon nước còn vơi một nửa đế nắm lấy tay nàng. Song Thục Uyên phản ứng nhanh, kịp thu tay lại trước khi hắn làm gì đó bất chính. Nhật Thiên nhíu mày ngay…
- Sao lại rút tay lại?
- Anh muốn kéo ôm tui chứ gì? Phim toàn làm thế cả? – Ai chứ hắn còn muốn làm nhiều hơn trò ôm ấp, nàng biết nên phải linh hoạt đề phòng nha.
- Haha… thằng cha đạo diễn nào khéo làm mấy phim đó cho cô xem trước vậy trời?
Giọng hắn cười nghe chua chát ghê, xem ra không ôm được nên cáu rồi. Tuy nàng phản ứng bình tĩnh vậy nhưng cũng hơi run. Hắn đứng dậy tự hất tóc cho đỡ bực bội, trông không mắc cỡ khi bị nàng đoán đúng ý xấu. Chính vì hắn thật muốn ôm nàng mới khiến nàng run run…
- Sao muốn ôm tui hoài vậy?


Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành
Mạc Thanh Ngải bị dọa đến mức ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh khắp người, với tay

Tuấn Nam Với Dã Tiểu Miêu
Truyện Tuấn Nam Với Dã Tiểu Miêu, chuyện tình cảm của một chàng trai đang giấu kín
Cẩm Dạ Lai Phủ
Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

Mắt híp và môi cuốn lô - Nguyễn Thu Thủy
Giới thiệu: Không có những buổi hẹn hò lãng mạn, không có những ước nguyện trọn
Cảm Thụ Mập Mờ
Trích đoạn:Vì vậy lúc này, tất cả nhân viên của công ty mới lý giải được vì sao
Nhàn Thê Bất Hạ Đường
Nhàn Thê Bất Hạ Đường là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả

Chiếc ôm từ vệt gió quỷ - Lynk Boo
Tóm tắt truyện: Gió Quỉ...xuất hiện và biến đi trong chớp mắt. Sự quyến rũ đáng
Anh Không Thích Thế Giới Này Anh Chỉ Thích Em
Trích đoạn:Cô ấy nói: “Cậu không biết à? Năm nào trường C và trường mà F đang
Ai hiểu được lòng em - Lục Xu
Văn án Khi còn nhỏ, cô có tình cảm với anh, thế nhưng lúc ấy anh còn đang cùng với

Theo dòng tình yêu - Sói Xám Mọc Cánh
Văn án: Mọi việc trên thế giới đều được Trần Ngộ Bạch phân chia ra như thế này

Đi tìm hương xưa cũ
Một khi chuyện tình đã đi qua, trách ai cũng không quan trọng, kết thúc là kết thúc.
Hiếu Gia Hoàng Hậu
Thái tổ Hoàng Đế hoàng triều Thượng Quan định ra Tổ luật rất rõ ràng, không chút

Hảo nữ Trung Hoa - Hân Nhiên
Giới thiệu: Người Trung Quốc nói: "Trong mỗi gia đình đều có một cuốn sách, và tốt

Đọc truyện tranh Ô Long Viện chap 65 - Thử tài Manga
Đọc truyện tranh Ô Long Viện chap 65 - Thử tài Manga, cùng xem anh chàng đệ tử gầy

Gia đình không hạnh phúc
Tôi thường nghe bạn bè tôi than phiền vì họ sống trong một gia đình không hạnh phúc,

Đọc truyện tranh Doremon chap 176 - Trò chơi búp bê
Bạn có bao giờ từng nghĩ sẽ phải hoãn cuộc đi chơi cùng bạn bè để chơi với

Tỉnh thức
"Không! Anh không muốn em xuất hiện trước bạn bè công ty anh trong một cái vỏ cổ lỗ

Chàng trai buổi sáng
Nàng gọi chàng là Chàng trai buổi sáng của nàng, bởi vì chàng chỉ xuất hiện ở đó

Conan chap 21: Hợp đồng béo bở
Đọc truyện tranh Thám tử lừng danh conan chap 21 Ở chap 20, Conan đã khám phá ra