Cậu nhìn nàng khom đầu trả lời chỉ thở dài. Nàng biết mình sẽ làm cậu buồn nhưng đây là việc nàng nên làm từ lâu. Cậu lại nói…
bạn đang xem “Kế Hoạch Chinh Phục Lọ Lem ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!- Nếu vì Ngọc Hân nói nên con…
- Không liên quan đến chị Hân. Con bị lên báo ảnh hưởng cả nhà, chị ấy làm trong công ty lớn cũng dễ có tai tiếng kéo theo. Con không muốn…
Nàng không biết nói sao. Thật sự Ngọc Hân có ra sao nàng không quan tâm bằng suy nghĩ của cậu mợ. Nàng cũng muốn còn ai đó thân thuộc mới không rời đi bao lâu nay. Nàng cũng đâu muốn bản thân mình tệ hại như vậy, nhưng giờ đến lúc tự đứng bằng chính chân mình rồi.
Và cậu đưa ra một hộp nhỏ làm nàng bỡ ngỡ. Hộp gỗ đã sờn cũ hình như cậu đã cất rất lâu…
- Của người ta gửi lại, là của mẹ con. Cậu định đây sẽ là hồi môn tri kỉ mẹ con để lại cho con sau này. Nay đưa con giữ luôn.
- Của mẹ sao? Con tưởng chỉ có tấm hình là hết rồi!
Nàng cảm giác như cậu cho mình kho báu. Bên trong hộp, nắp mở lên có gương đã sờn ố, bên trong có một tờ giấy nhận quyền nuôi dưỡng nàng từ tổ chức xã hội.
Lúc mẹ mất nàng chưa tròn hai tuổi. Nghe nói bà ngoại nuôi đến khi nàng năm tuổi thì bà mất. Dì ruột nuôi đến 9 tuổi lại di cư sang ngoại quốc, đành bỏ nàng lại cô nhi viện một năm. Lẽ ra nàng sẽ ở với một ông chú họ xa nhưng người đó lại cờ bạc, chết trong trại cai nghiện. Kể ra nàng cũng thật xui tưởng không học hành được nữa. Mãi cho đến năm lớp 10, cậu đến rước về nuôi. Gia đình cậu khá giả, nhận nuôi nàng không chút gánh nặng nên vô cùng thoải mái.
Trong hộp còn một chiếc cài tóc cũ và vài tấm hình khi mẹ còn nhỏ. Trông hình là một gia đình bảy người. Năm người con ba trai hai gái, mẹ nàng là út.
- Đây là ông bà ngoại của con đó, cũng là chị nuôi với mẹ cậu. Hai đứa trẻ này là cậu lớn và cậu thứ của con đã chết trong chiến tranh. Tiếp theo bên trái là dì và cậu tư của con. Còn mẹ con đang được bế trên tay này. Mẹ con nghe kể lại rất đẹp, hát hay nên nhiều người theo đuổi. Cậu lúc đó còn bé không biết nhiều về mẹ con. Nhưng nghe nói cha con là một người giàu có. Dù cho ông ấy là ai, có biết về con hay không thì đây cũng là những thứ của mẹ để lại giúp con nhận cha mình.
Cậu đưa vật cuối cùng trong hộp là một đồng hồ quả quýt có nắp bật hình mẹ cười rạng ngời thật xinh đẹp. Nàng đoán cha nàng chắc cũng xấu lắm vì mẹ đẹp như thế còn nàng thật không sánh kịp. Nước mắt nàng cuối cùng cũng rơi xuống. Quả nhiên nhìn những vật này khiến nàng thật tuổi thân. Số nàng không cha, mẹ mất, họ hàng đưa đẩy không ai nuôi. Sống được đến giờ không sa đọa là quá giỏi rồi.
Nàng cũng không nghĩ gì về quá khứ, nàng cũng không muốn suy nghĩ sẽ tìm ra cha ruột, tay chỉ trân trọng cái đồng hồ và nói…
- Con cám ơn cậu đã giữ cho con!
- Còn cái này nữa!
Nàng cầm lấy sổ tiết kiệm ngân hàng cậu đưa, xem xong tròn mắt bất ngờ vì từng tháng đều có thêm vào số tiền đúng với tiền nhà nàng đóng cho mợ. Cậu nói…
- Cậu muốn con tự lập nên coi như giữ tiền này chờ khi con lấy chồng sẽ đưa lại. Không ngờ giờ biết con thiếu tiền học phí lại không nói. Cậu còn buồn con học hành dở dang, nếu khó khăn sao không nói cậu mợ nghe…
- … con hic… – Nàng nói không nên lời, số tiền không phải to lớn nhưng nàng không sao hết cảm động. Cậu nghiêm mặt nói.
- Nín! Có gì đâu lại khóc. Từ giờ cứ ở đây, học cho xong, ổn định, lấy chồng cậu mới cho con đi biết chưa?
- Cám ơn cậu! Cám ơn cậu!
Nàng khóc òa như đứa trẻ khi cậu mỉm cười xoa đầu. Đứa trẻ lễ phép năm nào vẫn rất ngoan ngoãn nên cả hai vợ chồng đã quyết định mang về nuôi coi như cho Ngọc Hân có em gái. Dù sao đâu ai hối hận khi có thêm một đứa con ngoan trong nhà chứ.
Ai cũng nói mồ côi thật khổ, thật đáng tội nghiệp nhưng riêng nàng may mắn luôn có những người tốt bên cạnh. Cậu mợ, Diệu Minh, Tấn Phong, tất cả đều làm điểm tựa tinh thần cho nàng. Giờ với số tiền cậu tiết kiệm thay nàng nàng sẽ trả học phí còn nợ ở trường. Cậu cũng không cho dọn đi nên nàng vẫn còn nơi mưa trú nắng yên ổn. Diệu Minh và Tấn Phong cũng an tâm hẳn.
Hôm nay quả là một ngày thật dài đối với nàng. Nàng lồng thêm hai tấm hình mới có vào khung hình sau đó cười nhìn mẹ lúc 20 tuổi xinh đẹp rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân. Đặt hình lên bệ cửa sổ cạnh chậu hoa nhỏ nàng ngồi nói…
- Con sẽ sống tốt mẹ ơi. Trên trời có linh thiên mẹ phải phù hộ con mau trúng vé số độc đắc đó!
Chắc mẹ nàng cũng không phù hộ được đến mức đó nhưng nàng vẫn cầu xin cho may mắn. Cha nàng là ai nàng cũng từng suy nghĩ, oán trách có, buồn bã cũng có nhưng không bao giờ mơ người đó sẽ tìm mình về.
Có lẽ vì đầu óc nàng khô cứng, người ta đã không cần mình thì nàng cũng không cần lại có gì phải ghét hay trách. Tay mân mê đồng hồ, nàng cũng cho rằng ông ta có lẽ cũng không biết còn có một cô con gái trên đời. Vậy thì cũng tốt, bao nhiêu năm qua nàng mồ côi vẫn sống tốt chán cơ mà. Rồi mọi thứ sẽ tốt đẹp thôi, nàng tin vậy.
Chương trước | Chương sau